Bỗng dưng có cảm giác Hứa Nghiên Nghiên dễ bị bắt nạt, không hiểu sao Lâm Trạch lại bị chọc cười bởi ý nghĩ vừa mới xuất hiện này. Nếu Hứa Nghiên Nghiên mà dễ bị bắt nạt như thế, lúc trước anh đã không bị em ấy đâm chết nhiều lần như vậy.
Nhưng... Có một điều mà Lâm Trạch vô cùng chắc chắn, đó là khi nãy anh sai bảo Hứa Nghiên Nghiên, cô bé hầu như đều mỉm cười gật đầu đồng ý. Có lẽ việc Hứa Nghiên Nghiên có vẻ dễ bắt nạt không phải là ảo giác của Lâm Trạch, anh có nên thử sai bảo cô bé lần nữa không.
Lâm Trạch ấp ủ ý nghĩ này, vẻ mặt cũng bắt đầu là lạ.
Đợi Hứa Nghiên Nghiên rửa xong bát đĩa và ra khỏi phòng bếp, Lâm Trạch nhìn chằm chằm cô bé, còn nuốt một ngụm nước bọt. Dường như đã hạ quyết tâm, Lâm Trạch nói với cô.
“Nghiên Nghiên, lau bàn ăn giúp anh đi.”
Bây giờ trong lòng Lâm Trạch khá căng thẳng, anh không biết mình sai bảo thế này thì Hứa Nghiên Nghiên có làm theo không.
Không đúng, bây giờ trước khi suy nghĩ xem Hứa Nghiên Nghiên có dễ bắt nạt hay không, hay là em ý có nghe theo lời sai bảo của anh không, thì hình như còn có một vấn đề nữa.
Đó là Hứa Nghiên Nghiên có tức giận hay không.
Còn nữa, nếu Hứa Nghiên Nghiên tức giận, anh nên làm gì cho phải đây...
Lúc Lâm Trạch đang cân nhắc xem nếu Hứa Nghiên Nghiên tức giận, anh phải làm thế nào mới được đây thì cô bé đã quay lại phòng bếp. Sau tiếng nước chảy, Hứa Nghiên Nghiên cầm một chiếc khăn lau bàn đã được giặt sạch sẽ đi ra khỏi phòng bếp đến lau sạch bàn ăn trong phòng khách.
Lâm Trạch nhìn thấy cảnh này, khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng không hiểu sao lúc đó anh càng to gan lớn mật hơn.
Hay là anh thử bảo Hứa Nghiên Nghiên đến xoa bóp vai cho mình?
Hoặc là bảo cô bé đi lau sàn nhà phòng khách nhỉ?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Lâm Trạch đã bác bỏ nó.
Thôi được rồi, hôm nay vẫn không nên thách thức giới hạn của Hứa Nghiên Nghiên, dù sao sau này hẳn là còn có rất nhiều cơ hội.
“Bây giờ thời gian cũng không còn nhiều lắm, Nghiên Nghiên em về nhà sớm chút đi. Anh còn có bài tập phải làm.” Lâm Trạch nói.
“Em biết rồi Tiểu Trạch. Vậy ngày mai chúng ta có thể gặp nhau không?”
Đối mặt với vấn đề từng khiến cho Lâm Trạch chết mấy lần, anh đã trải qua không biết bao nhiêu thất bại nên đã biết câu trả lời chính xác là gì rồi.
Phải nên làm như thế nào mới có thể khiến anh vui vẻ đồng thời cũng khiến cho Hứa Nghiên Nghiên không khó chịu với anh.
“Ngày mai à, anh cảm thấy chúng ta không nên gặp nhau, anh định ngày mai sẽ lập bảng kế hoạch tương lai cho hội manga. Nên để ngày mốt mình hãy gặp, em cũng nhân đó ôn tập bài vở cho tốt đi, cũng không thể bỏ bê chuyện học hành, đừng để anh thấy không vui.” Lâm Trạch trả lời Hứa Nghiên Nghiên.
“Em biết rồi, Tiểu Trạch, ngày mốt gặp nhé.”
Hứa Nghiên Nghiên nói xong quay lại phòng bếp cất khăn lau bàn.
Sau đó Lâm Trạch tiễn Hứa Nghiên Nghiên ra khỏi cửa, Hứa Nghiên Nghiên đứng ở ngoài cửa nhà Lâm Trạch, quay người lại nhìn về phía anh.
“Tiểu Trạch, hôm nay có thể hôn không?”
Nghe thấy Hứa Nghiên Nghiên hỏi vậy, Lâm Trạch không khỏi cau mày, nhưng anh đã nhanh chóng trở lại bình thường. Nói thật Lâm Trạch cũng không dám tùy tiện thể hiện tâm trạng của mình trước mặt Hứa Nghiên Nghiên. Nhưng nói đến chuyện hôn, nụ hôn đầu tiên của anh là trao cho Nghiên Nghiên.
Cho dù khi đó không phải là Lâm Trạch tự nguyện, sau đó anh cũng đã thình lình tỉnh táo lại, cũng thử cố gắng sửa chữa sai lầm, đáng tiếc bởi vì đủ thứ nguyên nhân mà cuối cùng vẫn phải đón nhận kết cục của cái chết.
Điều khiến Lâm Trạch cảm thấy mất mát là anh đã thiết lập lại thời điểm ‘quay lại cái chết’, dẫn đến việc anh không thể dùng cái chết để cứu vãn sai lầm thất bại. Với chuyện hôn, nếu Lâm Trạch đã phạm phải sai lầm một lần thì anh cũng không muốn phạm lại sai lầm này nữa.
Nói thật Lâm Trạch tự biết mình không hề thích Hứa Nghiên Nghiên, người mà anh thích là chị Mỹ Nguyệt. Trong mắt Lâm Trạch cái gọi là hôn chính là một hành động thể hiện tình yêu của mình dành cho người mình người thương, giờ có nói gì cũng không thể tiếp tục hôn Hứa Nghiên Nghiên nữa.
Mặc dù Lâm Trạch công nhận Hứa Nghiên Nghiên là một cô bé đáng yêu, hai người hôn nhau, anh hoàn toàn không phải là bên chịu thiệt. Trong mắt Lâm Trạch những kẻ nhìn thấy gái đẹp là tít mắt lên chỉ là những tên súc vật.
Nhưng bây giờ có một vấn đề đặt ra trước mắt Lâm Trạch, nếu anh không hôn Hứa Nghiên Nghiên, anh lo cô bé sẽ bùng nổ. Sau khi tổng hợp lại, Lâm Trạch ra quyết định trong lòng. Anh đưa tay ôm Hứa Nghiên Nghiên vào lòng.
“Lần trước hôn rồi, lần này đổi thành ôm nhé.”
Tuy Lâm Trạch không biết giờ anh đang nói nhảm cái gì, nhưng anh lại cảm thấy câu nói do anh bịa ra nghe có vẻ cũng có lý.
Dứt lời, Lâm Trạch vội vàng thả hai cánh tay đang ôm Hứa Nghiên Nghiên ra.
Lâm Trạch cẩn thận quan sát vẻ mặt của Hứa Nghiên Nghiên, hình như không có vẻ gì là có vẻ tức giận, mà trông hơi vui, chắc là lừa được rồi.
Lâm Trạch thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đưa em đến trạm xe.”
Lâm Trạch nói với Hứa Nghiên Nghiên. Sau đó anh khóa cửa chống trộm nhà mình lại, đi cùng Hứa Nghiên Nghiên về phía trạm xe buýt.
Vừa mới đi không được bao lâu, có vẻ Lâm Trạch chợt cảm giác được điều gì đó, anh cứ có cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Trạch lập tức quay người lại nhìn về phía nhà mình.
Nhưng lại không có một bóng người.
Vì đoạn đường trước nhà Lâm Trạch không có ai nên lúc này Hứa Nghiên Nghiên kéo cánh tay trái của Lâm Trạch.
“Làm sao vậy, Tiểu Trạch?”
Hứa Nghiên Nghiên khó hiểu hỏi Lâm Trạch.
“Không có gì.”
Lâm Trạch trả lời Hứa Nghiên Nghiên.
Lâm Trạch đáp xong thầm thở dài trong lòng, xem ra có lẽ cảm giác vừa rồi là ảo giác của anh.[note39478]
E là anh đã bị Hứa Nghiên Nghiên giày vò quá sức nên đâm ra thần kinh cũng thất thường rồi.
35 Bình luận