• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Thì Hiện Tại

Chương 10 - Record No.10: Chuyện chú mèo ngủ trong hộp gỗ (3/4)

0 Bình luận - Độ dài: 3,047 từ - Cập nhật:

"Này, cậu bị ngốc hả? Hay gã thầy huấn luyện cậu bị ngốc? Có ai nhảy vào địa bàn của một Pháp Sư mà không hề chuẩn bị bất cứ phương án đối phó nào như cậu không?" – Schuldiger càu nhàu.

"Không phải chuyện của anh." – Crudelis trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

"Ồ? Cậu có thấy người làm vườn nào thấy có động vật chết trong vườn nhà mình mà lại thấy vui không?" – Schuldiger mỉm cười chế nhạo – "Nhất là đó còn một con chuột nhắt bị ảo tưởng nữa."

"Cút!"

"Ố? Dữ tợn vậy?" – Schuldiger che miệng, giả vờ bất ngờ - "Nhưng mà này: cậu có nên để ý tình cảnh hiện tại của bản thân cậu một chút không?"

Chỉ đến lúc này Crudelis mới chú ý đến xung quanh. Trước mắt anh là hàng ngàn, hàng vạn mảnh kính đủ hình thù lẫn kích thước gắn kết lại với nhau. Chúng thi nhau ánh lên những khung cảnh lạ lẫm không đồng nhất, chồng chồng chéo chéo thành một không gian kì dị nhưng cũng vô cùng thân quen với những kiếm sĩ phái Tinh Thể Kí Ức - Sảnh Gương Kí Ức. Còn bản thân Crudelis thì bị hàng loạt những sợi dây leo đỏ thẫm trông như mạch máu trói chặt tứ chi. Crudelis cố gắng vùng thoát khỏi chúng nhưng dường như mọi điều anh làm đều chỉ khiến những sợi dây leo đó càng siết chặt hơn. 

Trái ngược với anh, Schuldiger lại trông vô cùng thoải mái. Ma Pháp Sư ngồi vắt chéo chân trên một chiếc ghế bọc nhung đỏ rực chẳng hợp rơ gì với khung cảnh xung quanh, lơ lửng đối diện với Crudelis.  Anh ta khẽ nghiêng đầu, gò má tựa nhẹ lên bàn tay nắm hờ làm lộ đôi mắt xanh lơ đầy mê hoặc dưới mái tóc ánh bạc. Khóe môi cong cong như đang nở một nụ cười khiêu khích, đầy lả lơi tựa hồ con cáo xảo trá đang thong thả ve vãn con mồi trước khi xơi tái.

"Ôi, nếu là tôi thì tôi sẽ không vùng vẫy một cách đần độn như vậy đâu." – Schuldiger thẳng thừng chế giễu.

"Tên khốn! Thả ta ra!"

"Không thích đấy, làm gì được nhau?" – Schuldiger cười khẩy – "Cậu là Hồi Quy Giả gì đó mà, không nghĩ ra được cách thoát thân hở? À quên, cái cậu gọi là Hồi Quy đó chắc gì đã là đồ thật cơ chứ."

Nghe nhẹ nhàng là thế nhưng đối với Crudelis, lời nói của Ma Pháp Sư lại giống một chiếc búa tạ nhắm thẳng vào tim anh. Giữa tàn tro của lửa giận đột nhiên nhen nhóm một đốm lửa ngờ vực.

"Ý anh là gì?"

"Hửm, không phải rất đơn giản sao? Cậu không thấy mớ kí ức mờ mờ ảo ảo của cậu trông chẳng khác gì một cuộn phim bị cắt xén hời hợt hả?"

"Đừng có nói nhảm! Anh thì biết cái gì chứ?" – Crudelis cau có đáp lời.

"Cậu có vẻ không tin nhỉ? Vậy để tôi cho cậu thấy cái này..."

Bằng một cái ngoắc tay đơn giản của Schuldiger, những tấm kính bao bọc không gian đồng loạt rung lên, phập phồng như đang thở rồi biến hóa thành một khung cảnh lạ lẫm - một khu chợ phong cách Châu Âu Trung Cổ được trang hoàng lộng lẫy, khắp xung quanh tấp nập người qua lại. Dường như nơi đây đang diễn ra một lễ hội nào đó.

"Hẳn là cậu nhận ra khung cảnh này nhỉ, dù sao cũng là kí ức của cậu mà? Nhưng mà, có thấy gì kì lạ không?"

Tất nhiên Crudelis nhận ra, bởi vì đây là một trong những lễ hội hiếm hoi nhất mà anh có thể cùng gia đình mình chứng kiến trong muôn vàn kiếp trước. Nhưng...

"Điều này liên quan thì liên quan gì?"

"Ài, tiếc thật đấy! Giới trẻ bây giờ thật chẳng biết chú trọng mấy cái chi tiết nhỏ gì cả..."

Thở dài ra vể thất vọng, Schuldiger huơ tay lên không trung. Thoáng chốc, hai người họ dần dịch chuyển về một góc nhỏ ở ngoài rìa khu chợ và bất ngờ thay, một chiếc xe bus hai tầng màu đỏ - thứ chẳng hề ăn nhập gì với thời đại đấy - lại từ từ hiện ra trong tầm mắt.

"Chà, tôi không nghĩ thời Trung Cổ có thể có một con xe kéo nào hoành tráng như vậy đâu."

"...ha, thứ ảo ảnh rẻ tiền này cũng là bằng chứng sao? Coi bộ đám thú cưng của Phù Thủy các người cũng chỉ có thế này thôi?"

Nghe những lời chế nhạo kia, Ma Pháp Sư chợt sững người trong chốc lát. Nhưng chẳng những không tức giận mà cậu ta lại bật cười, một tiếng cười lớn tới nỗi cơ thể quằn lại như thể vừa nghe một câu truyện cười quá mức hài hước vậy.

"Thú cưng của Phù Thủy sao? Chà, lâu lắm tôi mới nghe được cái câu đó luôn á." - Schuldiger lấy tay quẹt khóe mắt - "Có vẻ như cậu vẫn chưa chịu thua nhỉ? Vậy cái này thì sao?"

Búng tay một cái, cảnh vật lại xoay chuyển. Lần này hai người họ xuất hiện trong một căn phòng làm việc lớn được trang trí khá thanh nhã, xung quanh là những kệ gỗ tinh xảo chứa đầy sách và những món trang trí đơn giản mà bắt mắt. 

"Cậu biết đấy, dù là một người thông thạo Pháp Thuật nhưng tôi vẫn khá là ghen tị với năng lực ghi nhớ mang tên Sảnh Gương này của phái Tinh Thể các cậu. Nó không chỉ ghi nhớ mà còn khắc ghi và mô phỏng chính xác cảnh tượng đã tồn tại đồng thời cho phép tương tác lại với chúng trong không gian này. Cũng chính nhờ nó mà tôi tìm được thêm thứ hay ho này."

Từ trên mặt bàn làm việc chất đầy văn kiện, một tấm giấy bay về phía Schuldiger và Crudelis rồi nhẹ nhàng lơ lửng trước mặt họ. Nhìn từ nội dung, không khó để đoán rằng đây là tờ sắc lệnh yêu cầu em trai Crudelis phải nhập ngũ.

"Gia nhập quân đoàn chống Ma Thú Xâm Lược, quả thật là một lí do cao thượng và hợp lý, phải không cậu Thiếu Tướng? Nhưng mà chẳng phải đợt Ma Thú Xâm Lược cuối cùng đã kết thúc ngay trước khi Kỷ Nguyên Công Lịch bắt đầu sao? Làm đến chức này hẳn các lớp Chính Trị của cậu không thể không dạy những cái này, phải chứ?"

Đứng trước câu hỏi của kẻ đã đánh bại mình, Crudelis không còn lựa chọn khác ngoài im lặng. Bản thân anh cũng có sự nghi vấn này nhưng những trải nghiệm ấy, những kí ức ấy quá mức chân thực và sống động tới mức khó có thể nào tin được tất cả chỉ là giả tạo. Và là một Kiếm sĩ hệ phái Tinh Thể Kí Ức, anh càng tin vào kí ức bản thân hơn bao giờ hết.

"Nếu cậu vẫn không chịu thừa nhận thì thử trả lời ta: tên thật của em trai cậu là gì?"

"Nực cười, tất nhiên tên em ấy là..."

*Thịch*

Ngay khoảnh khắc Crudelis định cất tiếng, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh. Dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể nói ra được, không, sự thật là anh không hề nhớ được cái tên đó. Anh hoàn toàn biết rằng nó tồn tại nhưng lại chẳng thể gọi hay nhớ ra, giống như cái tên đấy hoàn toàn bốc hơi khỏi trí nhớ của anh vậy.

Chuyện này là sao? – Crudelis hoảng loạn nghĩ.

"Sao, không nhớ ra phải không?"

Chẳng biết từ khi nào, Schuldiger đã xuất hiện ngay bên cạnh Crudelis. Dù chẳng nói thẳng ra nhưng khuôn mặt anh ta như đang muốn thốt lên "Thấy chưa, ta nói rồi mà!".

"Không thể nào, chuyện này không thể..."

"So với cái vụ đó thì việc ký ức của cậu là thật mới là không thể đấy. Tỉnh táo đi, tên ngốc!"

"Nhưng chúng tồn tại, anh cũng đã thấy chúng mà!" – Crudelis khẩn khoảng hét lên – " Nếu không, nếu không phải thì tại sao em ấy phải chịu đựng những nỗi đau đấy chứ?"

"Thiếu tướng, cậu lên được vị trí này thì cậu cũng phải hiểu là có muôn vàn cách thức để thêu dệt kí ức mà? Nếu đã thuộc phạm trù Huyền Bí và Ma Thuật thì mấy điều này chẳng lạ lẫm gì đâu."

"Không, tôi không tin..."

Nhìn người đàn ông trước mắt mình dần hóa rồ nhưng vẫn cứng đầu không chịu chấp nhận sự thật, Schuldiger không thể làm gì khác ngoài tặc lưỡi đầy chán chường.

Có vẻ phải dùng biện pháp đó rồi... – Vừa nhủ thầm, Schuldiger vừa đặt tay lên trán Crudelis.

"Nếu vậy sao chúng ta không hỏi thăm kí ức em trai cậu chút nhỉ, Thiếu tướng?"

Dứt lời, Ma Pháp Sư chạm nhẹ ngón trỏ của cậu vào trán Crudelis. Ngay lập tức, từ đầu ngón tay tràn ra một luồng ánh sáng, tựa như thủy triều bao trùm cả hai trong vùng biển màu bạc.

==========

7/5/2016

Xin chào, là Schuldiger đây.

...

Thật ra tôi vốn không hề định viết cái gì vào hôm nay nữa. Cũng tại vốn dĩ cuộc sống hàng ngày của tôi cũng chả có gì đặc sắc cả, nhưng đó là trước đây còn hôm nay thì lại khác.

Khoa học và Huyền học, dù mang chiều hướng và phương pháp luận (hay dễ hiểu hơn là cách thức lý giải) về thế giới khác nhau, nhưng chúng vốn dĩ đã từng rất khăng khít, hay nói "vớ vẩn" hơn là "từng chung chăn gối".

Cũng bởi lẽ đó mà hai bên có rất nhiều điểm tương đồng, trong đó có nơi làm việc. Nếu các Nhà Khoa Học có phòng thí nghiệm để tiến hành các nghiên cứu thì các Pháp Sư cũng có một nơi tương tự gọi là Xưởng Phép. Nói thật thì chúng chẳng khác gì nhau trừ cái tên cả, chỉ là hồi tách đường thì hai giới Khoa Học với Pháp Thuật ghét nhau như chó với mèo, đâm ra nhiều thứ rắc rối được tạo ra vì thế. Đến giờ, khi cả hai giới bắt đầu sát nhập lại lần nữa thì những cái như vậy vẫn còn tồn tại và chưa hề thấy dấu hiệu thay đổi.

Cũng phải, dù sao Pháp Sư có xu hướng thích bảo tồn những thứ xưa cũ kể cả ý chí xa xưa, hay nói trắng ra là thù dai, do đó việc thay đổi ngay lập tức với họ chẳng hề dễ chút nào.

À, lan man rồi, quay lại vấn đề chính nào. Giống như mọi Pháp Sư khác thì tôi cũng có riêng cho mình một Xưởng Phép, đó là một quán bar cũ từ cuối thế kỉ 18 tên là Plunderer. Quán bar này vốn dĩ khá đông khách, tuy nhiên vì bị cuốn vào một sự kiện Huyền Bí đặc biệt nên nơi này trở thành một Dị Điểm - một vị trí không thể quan sát hay xâm nhập theo cách thông thường. Khi tôi bắt đầu xây dựng Xưởng Phép thì tình cờ tìm được cách vào đây nên tiện tay biến nơi này làm của riêng luôn.

Ấy, tôi biết bạn đang nghĩ gì. "Ai tìm thấy đầu tiên thì là của người đó.", chúng ta đều hiểu cái này nhỉ?

Nói chung thì sau khi thành công cải tạo quán bar này thành Xưởng Phép thì tôi cũng đã can thiệp một chút vào cơ chế bảo mật của nơi này. Cơ bản là "chỉ cần là người mong muốn được giúp đỡ thì sẽ tìm thấy Plunderer", kiểu vậy. Dù sao tôi cũng cần tiền mà, kiếm khách hàng là điều bình thường thôi.

Quá trình can thiệp hoàn hảo, tôi mà lại, nhưng kết quả không hiểu vì lý do gì lại cực kỳ quái đản: Ngoại trừ những người tôi quen biết thì chẳng có ai có thể tiến được tới nơi này cả. Còn có một tên Hấp Huyết Tộc ngang nhiên xông vào rồi chiếm dụng một phòng cho riêng mình.

Tất nhiên tôi muốn đuổi gã đó ra, nhưng bản thân Hấp Huyết Tộc có đặc tính thích nghi với Pháp Thuật cao đến lố bịch, khiến cho mọi bùa ếm dù mạnh đến đâu đều mất hiệu lực nhanh chóng. Phiền quá nên tôi đành bó tay mặc gã thích làm gì thì làm vậy.

Cơ mà, cuối cùng thì Xưởng của tôi cũng đón được vị khách đầu tiên, dù rằng cuộc gặp này chẳng hề hay ho cho lắm...

==========

"Hộc, hộc..."

Trong ngõ nhỏ âm u có một người thiếu niên mảnh khảnh chạy trối chết. Tóc cậu trắng xoá, nước da cũng không kém cạnh giờ càng trở nên nhợt nhạt vì thở không ra hơi. Toàn thân cậu đau nhức, đôi chân thì như muốn rụng ra. Cậu muốn dừng lại, nhưng bản năng không cho cậu làm vậy. Nỗi sợ không cho phép cậu dừng lại.

Từ trong góc khuất, một thứ quá ghê tởm để có thể gọi là tay bò ra, quắp sâu vào mặt tường. Theo sau thứ đó là một sinh vật thân hình dị dạng, gớm ghiếc, miệng toả ra mùi hôi thối nhẹ nhàng trườn ra. Đôi mắt nó trắng dã nhưng vẩn đục, nhấp nháy tựa ma trơi. Và không chỉ có một, hàng chục đôi mắt như thế đồng loạt xuất hiện, lập loè thứ ánh sáng quỷ dị và độc địa.

Thấy vậy, người thiếu niên càng dốc sức chạy. Nhưng cơ thể cậu sớm đã đến giới hạn và giờ nó không còn nghe lệnh của cậu nữa. Ngay khi muốn tăng tốc, cẳng chân rệu rã chợt vấp vào nhau rồi ngã nhào làm cơ thể thiếu niên đập cái rầm vào cái thùng rác gần đấy. Đau, nhưng cậu không thể nhận ra vì ngay thời khắc đấy, đám quái vật đã bắt kịp cậu. Móng vuốt đen đúa của chúng từ từ, chậm rãi mà miết vào da thịt cậu, giống như đồ tể miết dao phay lên miếng thịt trên thớt.

Tại sao lại là mình?, cậu nghĩ. Vốn dĩ cuộc sống của cậu đã như ở trong quan tài, cớ sao lại rơi vào tình cảnh này? Chẳng lẽ Chúa muốn đày đoạ linh hồn cậu đến vậy?

Đôi mắt đỏ tươi nhuốm màu khiếp đảm dần dần mất đi sức sống, chỉ còn lại vết hằn đầy ai oán.

"Cậu muốn sống chứ?"

Một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu thiếu niên. Chỉ là một phần một nghìn giây nhưng với người sắp đối diện với cái chết như cậu thì lại dài như vô tận. Có lẽ là ảo giác vì áp lực tinh thần, cũng có thể là trò lừa độc ác của đám quái vật, nhưng dù thế nào thì cậu thiếu niên cũng chẳng còn lựa chọn nữa.

"Tôi... muốn sống!"

 Thời khắc cậu dứt tiếng, một ánh sáng xanh trắng chói loà bừng lên, tựa như thác lũ mà cuốn trôi những thứ đáng ghê tởm kia đi. Và trong luồng ánh sáng đấy đám quái vật gào thét như thể đang bị bỏng, cuống cuồng bỏ chạy vào góc tối tăm. Người thiếu niên tóc trắng bị bỏ lại ở đó nằm bất động, chẳng thể cựa quậy.

Ít nhất thì chết thế này cũng không tồi, cậu thầm nghĩ trước khi chìm vào cơn mê man.

Nhưng không, cơ thể cậu một lần nữa đập mạnh, lưng áp vào mặt phẳng gì đó giống như gỗ. Không, nó thực sự là sàn gỗ và cậu thay vì nằm trong con ngõ kia thì giờ cậu lại ở một nơi khác, chẳng liên quan gì tới khung cảnh vừa rồi.

Cậu chậm chạp bò dậy, quay đầu nhìn xung quanh. Mặc dù trước giờ luôn không được cho ra khỏi nhà nhưng vẫn được xem sách tranh nên cậu ít nhiều nhận ra vài thứ trong căn phòng cậu đang ở: Vài ba bộ bàn ghế gỗ nhỏ hơi bám bụi, bức tường dán đầy những tấm áp phích bạc màu với nội dung kì lạ mà cậu đọc không hiểu và cuối cùng là một quầy bar bằng gỗ lớn, sơn màu nâu đỏ, phía sau là một cái tủ lớn chứa đầy chai lọ đủ màu sắc. Dù nhìn kì lạ nhưng chắc chắn đây là một quán bar, ít nhất là theo những gì cậu thấy.

Ngơ ngác, ngỡ ngàng chỉ thiếu điều bật ngửa, thiếu niên hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này. Vài phút trước cậu bị quái vật truy đuổi trong ngõ và sắp bị ăn thịt, vài phút sau lại ở trong quán bar nào đó cậu không biết, nghĩ thế nào cũng khó lòng mà hiểu nổi cái tình huống này. Và trước khi cậu kịp hiểu thì một giọng nói cục cằn vang lên:

"Lại là mi nữa hả Adrian??? Rốt cuộc đến khi nào nhà mi mới dẹp cái trò xông vào chỗ người khác mà không gõ cửa đây hả???"

Từ cánh cửa cạnh cái tủ phía sau quầy bar, một người đàn ông tóc đen cao gầy bước ra. Dù nhìn mặt nhăn nhúm vì cau có nhưng dễ dàng nhận ra người này rất trẻ, tầm hai lăm đến ba mươi tuổi. Tuy dùng cùng một ngôn ngữ nhưng qua chất giọng mà cậu nhận ra rằng người này cũng không phải người Đức giống cậu vậy.

"Hử, nhóc là ai vậy?" - người đàn ông nhìn cậu thiếu niên, hỏi.

(Còn tiếp)

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận