Tập 01 - Thì Hiện Tại
Chương 12 - Record No.12: Mở hộp mù
0 Bình luận - Độ dài: 2,939 từ - Cập nhật:
Crudelis bừng tỉnh, đôi mắt hơi mù mờ sau cơn mê ngắn ngủi mà nặng nề. Dù cho không bị bất cứ thứ gì quấn lấy nhưng cơ thể anh vẫn nặng trĩu, khó lòng di chuyển. Nhưng chí ít anh có thể biết rằng Ma Pháp Sư đã không còn trói buộc anh nữa.
"Thật sự đấy, đối phó với đám người các cậu luôn khiến người khác khó chịu mà..."
Schuldiger thở hắt, trở mình một cách mệt nhọc trên chiếc ghế bành màu đỏ. Chỉ lúc này Crudelis mới nhìn rõ được ngoại hình của Ma Pháp Sư: quần áo rách rưới, khuôn mặt bê bết máu còn mái tóc đen cắt ngắn giờ mọc dài quá thắt lưng. Sau lưng anh ta, dòng chất lỏng đen đúa lượn lờ như con thú tìm cách tiếp cận con mồi.
"Đ, đây là?"
"Hửm, cậu hỏi chúng ấy hả?" - Schuldiger chỉ tay ra sau - "Nếu tôi nói đó chính là cậu, vậy cậu có tin không?"
"...nói dối, anh đang nói dối."
"Haizz..."
Nhìn vẻ mặt cứng đờ của người quân nhân, Ma Pháp Sư ngao ngán đứng dậy. Dù áo quần tàn tạ nhưng thần thái của anh ta không hề bị lấn át mà trái lại càng trở nên quyến rũ một cách kì dị.
"Có một thứ ta cố tình không nói rõ cho em cậu."
Ma Pháp Sư từ từ tiến lại gần Crudelis. Bước chân anh ta nặng nề vì mệt mỏi, tựa hồ như đang vác trên người thứ gì đó rất nặng. Nhưng thực tế chẳng có gì trên người anh ta cả.
"Chó Săn đúng là đã săn đuổi đứa nhóc đó bởi đặc điểm thuần khiết. Nhưng điều đó không quan trọng, bởi bất kỳ ai trong mắt tụi quái vật đấy đều như vậy. Miễn là ngoại lai đặt chân vào Ranh Giới, kẻ đó đều sẽ sạch hơn tất thảy."
Chất lỏng kì dị cuộn xoáy, cố gắng nhấn chìm cả hai trong dòng chảy đen không nhìn thấu. Nhưng chúng dù cố cách mấy cũng không thể xuyên qua lớp màng mỏng nhưng vững chãi kia. Bởi vì Ma Pháp Sư vẫn đang ở đây.
"Vậy vấn đề cốt lõi là gì? Rất đơn giản: cách thức khiến đứa nhóc đó có thể tiến vào được Ranh Giới. Chỉ có những kẻ được chỉ dẫn mới có thể tìm thấy lối đi giữa các nếp gấp, điều đó cũng có nghĩa là có kẻ nào đó, hoặc, có thứ gì đó đã tác động tới."
Đôi con ngươi màu nâu sáng đối diện với cặp mắt màu xanh lục giống như con thuyền đơn độc trên mặt hồ lạnh lẽo sâu thẳm, tựa hồ bị nuốt chửng bất cứ lúc nào. Nhưng con thuyền vẫn ở đó, chẳng hề lui bước mà dường như còn tỏ ra thách thức hơn cả.
"Cậu nghĩ xem, liệu kẻ đó, hay thứ đó, rốt cuộc là gì?
Không gian lặng thinh, chờ đón câu trả lời. Câu trả lời chắc chắn phải đến, đáp án cho mọi nghi vấn cần được sáng tỏ.
"...là tôi. Thứ đó, là do tôi."
Con người thường luôn muốn tin những lời dối trá vì chúng ngọt ngào và say đắm, như liều thuốc phiện thuần khiết nhất. Ai cũng vậy, kể cả vị vua anh minh nhất cho đến kẻ khờ dại nhất, kể cả Crudelis. Tất cả đều không thể nào thoát khỏi sự an toàn mà tấm lá chắn mang tên Dối Trá mang lại.
Nhưng đứng trước sự thật trần trụi, dù niềm tin của anh có sắt đá đến đâu thì nền tảng đó cũng đã vỡ vụn. Làm sao anh không thể nhận ra được chứ? Thứ vật chất đen đúa, ô uế đang cố gắng nhai nuốt tất cả kia chính là anh, cũng chính là thứ gây nên căn bệnh của người em trai bé bỏng. Không ai khác ngoại trừ chính anh.
"Hmm, trả lời tốt đấy, nhưng mà ta nghĩ ta vẫn cần giải thích thêm." - Ma Pháp Sư gật gù, đoạn chỉ tay vào dòng nước đen - "Thứ này, như ta đã nói, chính là cậu nhưng đồng thời cũng không phải cậu. Theo cách nói dễ hiểu nhất với trường phái của cậu thì đây là kí ức của một Crudelis không thuộc thế giới này. Một tri thức không nên có và không được phép tồn tại ở nơi này."
"Trường phái Tinh Thể Kí Ức coi kinh nghiệm và trải nghiệm của người luyện là cốt lõi của sức mạnh, vậy nên thứ kí ức này với các cậu chính là nguồn sức mạnh vô cùng to lớn. Tuy nhiên, Thế Giới này có quy tắc riêng của nó và nó không chào đón thứ ngoại lai. Vậy nên việc trong cậu tồn tại thông tin không thuộc thế giới này bị coi là một điều cấm kị, một ung nhọt cần bị loại bỏ. Nhưng vì là một cư dân của thế giới này, mang một quỹ đạo vận mệnh riêng, vậy nên trong quá trình loại bỏ thì Thế Giới cũng xử lý cả những thứ liên quan, cũng chính là em trai cậu."
"Ma Pháp Sư chúng ta gọi các trường hợp như cậu là Dị Điểm Sống, những tồn tại bị Thế Giới chối bỏ nhưng vẫn hiện diện trên mặt đất này."
Bất chợt Schuldiger lấy tay nâng cằm Crudelis, người nãy giờ vốn dĩ chẳng hề nghe anh nói lấy một lời mà chỉ gục mặt xuống, đối diện với mặt mình.
"Và cậu biết chúng ta, các Ma Pháp Sư, sẽ xử lý những Dị Điểm này như nào không, Thiếu Tướng?"
Một thoáng im lặng chết người. Chẳng âm thanh nào vang lên trừ tiếng ùng ục ghê tởm từ thứ vật chất dị dạng đang bao vây lấy họ. Cho đến khi giọng nói khàn đặc từ người quân nhân đang quỳ gối dưới nền đất đen, mặt chẳng còn sót lại chút sức sống cất lên:
"Hãy, giết tôi đi."
"Giết cậu?" - Schuldiger bật cười - "Vì sao?"
"Chỉ cần tôi biến mất thì những tai hoạ này chắc chắn sẽ không còn nữa. Nếu vậy thì đứa trẻ đấy sẽ không bị vạ lây nữa. Đúng, chắc chắn là vậy..."
Crudelis thều thào, lẩm bẩm như người mất trí. Chẳng còn phong thái lạnh lùng của một quân nhân, người đàn ông này giờ đây chỉ là một con người khốn khổ. Khốn khổ vì những thứ đã mất mà cũng khốn khổ vì những thứ chưa mất đi.
Vì một giấc mơ, Crudelis đã từ bỏ toàn bộ tuổi thơ lẫn tuổi trẻ bản thân để lao đầu vào vòng xoáy cuộc đời. Mấy chục năm ròng, không bạn bè, không chút gì cho bản thân, anh ta đã sống như thể dốc bỏ mọi thứ. Tất cả chỉ để cố tạo dựng một nơi mà gia đình anh không còn khổ đau.
Nhưng, tất cả chỉ là vô nghĩa. Thứ anh ta làm, rốt cuộc lại chính xác đưa mọi thứ thành thứ anh ta đã thấy.
Rốt cuộc chừng đó thời gian tôi bỏ ra có nghĩa lý gì?
Rốt cuộc mọi cái giá tôi phải trả đó có ích gì?
Tất cả có là gì khi rốt cuộc, chính tôi đẩy gia đình mình vào thảm kịch y hệt thứ tôi thấy?
Thà rằng...
"Giết tôi đi, xin anh, hãy giết tôi..."
Crudelis mếu máo bấu víu lấy tay Ma Pháp Sư. Như một đứa trẻ, như một người anh, như một người con, anh ta đã cầu xin được chết vì gia đình mình. Giọt nước thấm đẫm những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu giờ trào ra như đê vỡ. Nhưng...
"Ta không thích." - Ma Pháp Sư cau mày, hất văng cánh tay người đối diện đi.
"Đúng là nếu khiến cậu bốc hơi khỏi mặt đất thì vấn đề sẽ được giải quyết. Một cách giải quyết tuyệt vời, như cách các vị lang băm chuyên trị chữa ngọn chứ không thèm chữa gốc. Rất ư là tuyệt vời, nhưng không phải phong cách của ta. Và trên hết..."
Ma Pháp Sư đứng thẳng dậy, chỉ thẳng tay vào mặt Crudelis:
"Mạng sống của cậu không chỉ thuộc về mình cậu đâu, Crudelis Leonhart!"
"... là sao chứ? Mạng sống của tôi... không thuộc về riêng tôi?"
Crudelis thất thần, đôi mắt xanh lục mờ mịt như mất hồn nhìn về phía Schuldiger.
"Cậu đã bao giờ nghĩ đến viễn cảnh sau khi cậu chết chưa?"
Ma Pháp Sư thu lại cánh tay, đáp lời anh bằng một câu hỏi. Một câu hỏi đặc biệt, đặc biệt vô cùng, bởi chẳng ai tìm đến cái chết và quyết tâm muốn chết có thể nghĩ tới viễn cảnh sau đó cả. Không một ai, kể cả Crudelis.
"Để ta cho cậu thấy, thứ mà cậu chẳng mảy may nghĩ tới."
"Tách", chỉ bằng một cái búng tay, khung cảnh xung quanh biến đổi trong nháy mắt. Bốn bức tường trắng xen lẫn chút màu ngà bao quanh chiếc giường phủ đầy những máy móc y tế, chỉ cần vậy thôi cũng đủ để biết đây là một căn phòng bệnh. Và trên chiếc giường bệnh kia là một người đàn ông thân thể gầy gò, tựa hồ bộ xương khô phủ lên tấm da người nhăn nheo. Mái tóc trắng xoá dường như chẳng được ai cắt tỉa che phủ hốc mắt trũng sâu, che đến cả lồng ngực phập phồng yếu ớt tựa ngọn đèn sắp tàn.
"...Daniel?"
Đúng vậy, đó chính là Daniel. Dù cho có như thế nào, có qua bao lâu đi chăng nữa thì Crudelis cũng sẽ không thể không nhận người em trai của mình. Nhưng...
"Chuyện gì đã xảy ra?" - Crudelis nghĩ - "Đây lẽ nào lại là một ảo ảnh khác?"
"Đừng tự lừa dối bản thân, Crudelis Leonhart." - Schuldiger cất tiếng - "Cậu hoàn toàn biết rõ đây có phải ảo ảnh hay là không, hơn bất kì ai."
Phải. Crudelis hoàn toàn biết rõ thứ anh đang thấy không phải hư cấu. Nói đúng hơn, mọi giác quan của anh đều nhận ra, chỉ duy nhất thâm tâm là không muốn thừa nhận.
Câu hỏi đặt ra: liệu đây là gì?
"Nè, cô nghe tin gì chưa?" - Một giọng nữ trầm cất tiếng.
"Tin gì cơ? Lại có tin gió bay gì nữa hả?" - Một giọng nữ khác có phần nhẹ nhàng hơn, đáp lại câu hỏi.
"Thì tin đồn về Schneewittchen [note69827] ấy!"
"Ý cô là nam bệnh nhân phòng chăm sóc đặc biệt này á? Sao tự dưng lại gọi cậu ấy như vậy?"
"Thì cô không thấy cả da dẻ râu tóc người ta trắng bóc, trắng hơn cả tuyết đầu mùa sao?"
Cuộc trò chuyện bất chợt vọng ra từ ngoài cửa, chẳng để Crudelis kịp suy nghĩ. Chỉ cần nghe qua thôi cũng biết họ đang nói đến ai. Và cũng chỉ cần vậy là đủ.
"Được rồi, vậy đầu đuôi ra sao, kể khúc giữa tôi nghe đi!"
"Cô nhớ Viện Trưởng chứ?"
"Gì? Tên khốn biển thủ quỹ của bệnh viện rồi bỏ trốn đấy hả?"
"Chính hắn! Nghe nói hắn nhận được một khoản kếch xù để giữ cho tình trạng của phòng bệnh này luôn ở mức tốt nhất."
Nghe vậy, cô y tá với chất giọng nhẹ nhàng thốt lên đầy bất ngờ:
"Nhưng chả phải căn phòng này có chất lượng tệ nhất bệnh viện mình sao? Lần nào kiểm tra tôi cũng thấy vật tư trong phòng đều chưa được thay mới gì cả!"
Một xung động đặc biệt chạy dọc sống lưng Crudelis, tựa như sóng ngầm đột ngột trào lên từ dưới lòng biển.
"Phải chứ? Dù ít nhất thì nơi này vẫn đáp ứng đầy đủ cơ sở vật chất cần thiết, nhưng so với lượng vốn đầu tư thì nơi này quá mức tệ hại. Nghe nói căn phòng này chỉ được chăm chút tỉ mỉ vào hôm nhà đầu tư đến thăm thôi đấy." - Giọng nữ trầm nhận xét, âm điệu đầy vẻ dè bỉu.
"Nhưng mà giờ tên khốn đấy bỏ trốn rồi thì nơi này sẽ ra sao? Nghe nói nhà đầu tư đấy cũng mất tích rồi..."
"Tôi cũng không chắc, nhưng với tình hình này thì viện trưởng mới sẽ sớm bỏ mặc thôi..."
Người y tá giọng trầm thở dài, đầy vẻ tiếc nuối:
"Giá như tôi quen cậu ta sớm hơn chút nữa nhỉ, đẹp trai vậy mà..."
"Hay là cô thử làm 'chuyện đó' đi?"
"Cô điên à, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp đấy???"
"Ôi thôi nào, có ai biết đâu mà..."
Crudelis đã sớm không còn nghe lọt tai những lời sau đó nữa. Hàng loạt hình ảnh, hàng loạt ký ức kéo nhau lướt qua tâm trí anh: Căn phòng sạch sẽ, sáng sủa với hộ lý cùng bác sĩ luôn túc trực bên cạnh; Tên viện trưởng luôn lẽo đẽo theo sau anh, dùng đủ lời ngon tiếng ngọt để xin thêm tiền đầu tư; Và thái độ chán ghét nhưng giả vờ như không của Daniel.
Tại sao, tại sao anh lại không hề nhận ra những điều đấy? Tại sao?
"A,anh trai?"
Chợt một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau lưng Crudelis. Không rõ từ bao giờ Daniel đã tỉnh lại, ngước đôi mắt kiệt quệ vè phía anh.
"Em tỉnh rồi sao Daniel? Em cảm thấy thế nào? Có đau ở đâu không, để anh anh gọi người tới..."
Trước sự ân cần xen lẫn bối rối của anh mình, Daniel chỉ khẽ cười. Cậu hướng mắt lên trần nhà, giọng thều thào:
"...Vậy là tôi sắp đi rồi sao?"
"Em đang nói gì vậy, đi đâu chứ? - Nghe vậy, Crudelis càng trở nên bối rối hơn.
"Không phải tôi sắp chết rồi sao?"
"Đừng nói lung tung!" - Crudelis lớn tiếng - "Em phải sống, chắc chắn vậy."
Đáp lại những lời đấy, Daniel chỉ cười. Một nụ cười héo hon, tựa như ngọn nến sắp tắt.
"Vậy trả lời tôi đi, Crudelis." - Cậu mấp máy môi - "Sao anh lại chết?"
Crudelis sững người, anh không biết phải phản ứng thế nào trước câu hỏi ấy. Anh định nói gì đó, nhưng giọng nói như kẹt lại trong cổ họng, chẳng thể nào thoát ra. Ngay cả khi có thể thì tất cả cũng đã quá muộn.
Ngay khi lời vừa dứt, chỉ số trên các thiết bị hỗ trợ sự sống xung quanh giường bệnh của Daniel đột ngột giảm mạnh, không có giấu hiệu dừng lại. Tiếng báo động từ máy móc vang lên chồng chéo lên nhau, vùi lấp chút hơi tàn cuối đời. Tất cả chỉ còn lại tiếng bíp kéo dài.
Rắc.
Có thứ gì đó siêu hình bắt đầu nứt vỡ. Một tiếng gào khóc không nghe rõ hoà vào tiếng vỡ vụn.
Tất cả cứ lặng lẽ diễn ra, cho đến khi chỉ còn lại một màn trắng xoá. Ở đó, có hai người đàn ông: một người đang ôm mặt khóc không ra tiếng, một người thì chỉ lặng yên nhìn người còn lại.
"Đáng thương." - Schuldiger tặc lưỡi - "Đứa trẻ đấy hẳn đã mong chờ giây phút đó lắm giống chú chim này vậy."
Trong tay hắn hiện ra một chiếc lồng chim bằng vàng khảm đầy đá quý vô cùng tuyệt đẹp. Nhốt trong đấy là một chú chim với bộ lông trắng muốt cùng đôi mắt đỏ như hồng ngọc. Một chú chim tuyệt đẹp, đẹp tới nỗi trông như không sống vậy.
"Chiếc lồng an toàn và đẹp đẽ biết bao, ở trong đó hẳn sẽ chẳng phải sợ hãi gì thế giới khắc nghiệt ngoài ấy."
"Nhưng cậu biết đấy, đôi cánh mất đi tự do thì dù có an toàn và đủ đầy bao nhiêu chăng nữa, linh hồn rồi cũng sẽ héo hon. Nhất là khi thứ giữ cho linh hồn ấy còn gắng gượng đã mất đi từ lâu. Và cuối cùng..."
Đang nói, Ma Pháp Sư lấy tay cầm chú chim trong lồng ra. Chú chim chẳng hề phản kháng, giống như đang chờ đợi điều đấy. Và rồi một ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt con vật tội nghiệp, chẳng để lại gì cả.
"Cái chết sẽ mang đến món quà cuối cùng."
Vị quân nhân im lặng mà không nói một lời. Đôi tay anh đã buông xuống từ lâu, và từ hốc mắt, những giọt lệ lặng lẽ tuôn rơi. Thấy vậy, Ma Pháp Sư cũng chẳng mảy may động lòng mà quay người rời đi. Nhưng chỉ vài bước, anh ta phải dừng lại.
"Xin hãy giúp tôi."
Crudelis ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Schuldiger, thành khẩn cầu xin. Đôi mắt sắc lạnh giờ nhuốm đầy đau thương nhưng kì lạ thay, nó cũng tóa lên sự kiên quyết lạ thường. Giống như ánh mắt con một kẻ đang đánh cược với tất cả những gì mình có.
Và đó cũng là thứ mà Ma Pháp Sư đang chờ đợi.
"Vậy cậu có thể cho ta thứ gì đây, Crudelis Leonhart?"
Crudelis đáp lại không chút do dự:
"Bất cứ thứ gì tôi có."
(Còn tiếp)


0 Bình luận