Đời Học Sinh
Takataka AnhegZ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 50: Hoàng Mai mất tích?

0 Bình luận - Độ dài: 6,334 từ - Cập nhật:

Đã mấy lần tôi quát mắng Hoàng Mai như thế này rồi nhỉ? Ba lần, bốn lần có lẽ, thế mà em vẫn tha lỗi cho tôi, vậy mà tôi chẳng biết sửa đổi, vẫn nặng lời với em mỗi khi bực tức. Như thế chẳng khác nào tôi coi em như là một cái bao cát không hơn không kém thôi sao?

Không đúng, em chính là bạn gái của tôi, là người con gái tôi đã quyết tâm lựa chọn sau bao chuyện rắc rối xảy đến, vậy nên tôi phải có trách nhiệm đối với em về tất cả mọi mặt, một lời xin lỗi thì không bao giờ đủ với em được, nhưng tôi sẽ làm tất cả để được em tha thứ.

– Mai à! – Tôi bước vào nhà gọi lớn.

Thế nhưng trong nhà hoàn toàn không có lấy một bóng người nào ngoài chính tôi đang đứng lẩng thẩng một mình trong đó. Cũng phải, lúc nãy khi tôi vào nhà thì cửa ngoài vẫn còn khóa mà. Nếu Hoàng Mai về nhà rồi thì cửa phải khóa trong mới đúng, vậy là em vẫn chưa về nhà, thế em có thể thể đi đâu được chứ?

À phải, có thể Hoàng Mai đang muốn tránh mặt tôi nên đã về nhà mẹ của mình rồi, dù gì em cũng đang giận tôi mà, làm sao có thể về nhà tôi ở được cơ chứ, chắc là đang chờ tôi đến xin lỗi rồi rước nàng về dinh đây. Được thôi, kiểu nào lâu lâu cũng phải đến thăm mẹ của em một lần mà, chắc là chậc vậc lắm chứ chẳng chơi, vì có thể em sẽ kể cho mẹ của mình biết chuyện hai chúng tôi cãi nhau và mẹ của em thế nào cũng cằn nhằn tôi thôi.

Đành chịu vậy, chính tôi gây ra chứ ai vào đây nữa, thà chịu mắng một chút mà người yêu còn tha lỗi chi mình chứ sĩ diện quá thì có nước mà ở giá cho đến già luôn chứ giỡn.

Nhưng khi đến nhà của Hoàng Mai thì tôi mới giật mình khi nghe mẹ của em nói:

– Sao, con tìm Hoàng Mai à?

– Ơ, Hoàng Mai không có ở đây hả cô?

– Không, nó có về thì về cùng con chứ làm gì đến thăm cô một mình, bộ hai đứa có chuyện gì sao?

– Um… chuyện khó nói lắm ạ?

– Khó nói cũng không sao, nhưng chung quy là đã xảy ra chuyện gì?

– Dạ, chúng con cãi nhau ạ!

– Trời đất, lại xảy ra chuyện này nữa sao? Rồi nó đã đi đâu?

– Lúc đó tụi con rất giận nên cũng không quan tâm đối phương đã đi đâu nữa ạ, con xin lỗi… – Tôi cúi đầu trăn trối.

– Chậc, rắc rối rồi đây! Con Mai nhà cô một khi nó buồn thì khó mà xác định nó sẽ đi đâu lắm! Mà con cũng sai rồi đấy Phong ạ, tại sao con lại để bé Mai đi như thế chứ, con đã hứa gì với cô lúc trước nào?

– Còn thành thật xin lỗi, bây giờ con cũng đang lo lắm ạ!

– Thôi bây giờ tạm gát chuyện đó lại đi, việc quan trọng bây giờ là phải tìm cho ra bé Mai đã. Con thử tìm ở nhà bạn bè và nơi nó thường lui tới nhé, dì sẽ qua nhà họ hàng hỏi thử!

– Dạ, con đi ngay!

Theo lời của mẹ em, tôi đã đến tất cả những nơi mà Hoàng Mai thường lui tới nhất để tìm em nhưng chẳng có lấy một tung tích nào cả. Hết cách tôi đành sử dụng phương án cuối cùng là liên lạc với tất cả những người có khả năng em sẽ đến nhà nhất, danh sách đó bao gồm những người bạn thân như: Kiều ẹo, Nhi lùn, Toàn phởn, Khanh khờ, Lam Ngọc, Ngọc Phương, Lanna.

Lanna thì tôi đã ngoại trừ khả năng rồi nên tôi sẽ loại nàng ra đầu tiên, vậy người đầu tiên có khả năng nhất là Kiều ẹo và Nhi Lùn:

– Tút… tút… tút… alô Linh Kiều nghe đây! – Nhỏ kiều ẹo nhấc máy.

– À, tui Phong đây! Có Hoàng Mai ở nhà bạn không?

– Ơ không! Từ sáng đến giờ Hoàng Mai chưa ghé nhà mình lần nào cả, điện thoại cũng không được đây này, bộ hai bạn có chuyện gì hả?

– Không có gì đâu, nếu không có ở nhà bạn thì thôi vậy… rụp…

Vậy là Kiều ẹo cũng đã bị loại khỏi danh sách có khả năng, và cũng tương tự như Kiều ẹo, Nhi lùn cũng không biết Hoàng Mai bây giờ đang ở đâu. Hai người có khả năng nhất cũng đã bị loại rồi, phải thử những người khác xem sao:

– Này, từ sáng đến giờ mày mất tích ở đâu thế hả? – Toàn phởn nhíu mày khi thấy tôi đến nhà.

– Thì tao đi giải sầu thôi, lúc sáng bị thế không bực mới là lạ!

– Uầy, sai có tý mà bực bội gì không biết!

– Thì giờ tao hết bực rồi đây, mà Hoàng Mai sáng giờ có qua nhà mày không?

– Không, làm gì có! Nó không ở nhà mày thì thôi chứ qua nhà tao làm gì? Nó vẫn chưa hết giận mày hả?

– Ẹc, sao mày biết?

– Xời, thì lúc sáng tao trông ra cửa sổ thấy tụi bây cãi nhau nè chứ đâu!

– Uầy, thì như mày thấy rồi đấy! Bây giờ chả biết Hoàng Mai ở đâu nữa!

– Thôi, con Mai nó lớn rồi không xảy ra chuyện gì đâu, chắc nó đang ở đâu đó gần khu này thôi chứ chẳng dám đi xa đâu! Mày cứ đi tìm đi tao có gì đi tìm phụ mày cho!

– Ừ, thôi tao đi tìm tiếp đây, cảm ơn mày nhá!

– Đệt, làm như tao là người lạ không bằng còn cảm ơn nữa!

– Vậy thôi tao đi nhé!

– Cút, để yên bố điều tra con Mai!

Cũng như thằng Toàn, Khanh Khờ cũng chả biết tin tức gì của Hoàng Mai cả, vậy là 2 tụi nó đã bị loại khỏi danh sách rồi. Tính đến bây giờ thì chỉ còn có 2 người có khả năng nhất thôi, đó là Lam Ngọc và bé Phương, nhưng làm sao tôi có thể đến nhà hai nhỏ đây, nhất là khi lúc sáng tôi đã bỏ đi một mạch không nói một lời nào khỏi hội trường, bây giờ lại qua nhà hỏi chuyện Hoàng Mai thì hơi kì.

Và ngặc cái nữa là tôi vẫn chưa biết nhà Lam Ngọc ở đâu cả, đến bọn con gái mỏ nhọn trong cũng chả ai biết, hỏi thì nhỏ không bao giờ trả lời, chỉ phán một câu rằng “biết nhà tôi để làm gì? ” Và rồi tất cả phải tắt điện về chỗ ngồi.

Bây giờ tạm thời tôi sẽ gát sĩ diện con trai qua một bên mà đến nhà Ngọc Phương trước vậy, dù gì nhỏ cũng là em gái kết nghĩa của tôi mà, chắc em sẽ không để tâm nhiều đâu, cùng lắm là sạc cho tôi một trận là xong ngay ấy mà, hic…

Và sau một hồi đứng ngó nghiêng ngó dọc vào nhà em, tôi cũng đánh bạo mà bấm chuông cổng:

– Kính… koong…

– Là Phong đấy à! – Ba em bước ra mở cổng cho tôi.

– Dạ, là con đây! Con đến tìm bạn Phương có chút việc ạ!

– À, đúng lúc lắm! Con vào xem xem nó làm gì mà từ lúc về nhà đến giờ cứ nhốt mình trong phòng hoài, bác gọi mãi mà nó vẫn không chịu ra! Cơm thì vẫn chưa ăn nữa!

– Dạ, để con lên xem thử!

Ây chà, điệu này chắc là buồn về chuyện bị tôi quát vào mặt lúc sáng nên em mới ngồi trong phòng tự kỉ đây mà. Quả thật là tôi đã gây ra biết bao nhiêu chuyện rắc rối, lại là rắc rối liên quan đến con gái nữa chứ. Thằng Toàn nó nói không sai chút nào, càng dính dáng đến nhiều đứa con gái càng khổ, nhất là những cô bé hay mít ướt như Ngọc Phương thế này lại khổ gấp trăm lần.

Nhưng tôi đã là anh hai của bé Phương rồi nên cũng phải có một chút trách nhiệm chứ, vả lại lỗi cũng là do tôi gây ra mà nên tôi sẽ tự tay mình giải quyết chuyện này dứt khoát, nhanh, gọn lẹ và tách bạch:

– Phương à, mở cửa ra ăn cơm nè con! – Ba em đứng bên ngoài gọi cửa.

– Không ăn đâu, ba mặc kệ con đi!

– Không ăn thì lấy sức đâu ngày mai thi hả con?

– Con hông thi nữa, chán rồi! Để con một mình!

– Con không ăn cũng không sao, nhưng có người muốn gặp con này!

– Mặc kệ!

– Là Phong muốn gặp con đó, có ra không?

– Hông ra, đừng gạt con!

– À, Phương ơi! Là Phong nè, nói chuyện tý được không? – Tôi rụt rè lên tiếng.

– Hông muốn. Hông muốn! Mọi người đi hết đi! – Em giận dỗi gắt lớn.

Xem ra tình hình khi tôi đến chẳng khả quan hơn ra bao nên ông thở dài mà nói với tôi:

– Con thấy đấy! Sáng giờ nó cứ thế, chả biết là gặp chuyện gì trên trường hay ai đã chọc giận nó nữa! Để bác biết được là ai thì không tha cho người đó đâu.

– Dạ, chuyện đâu còn có đó bác cứ bình tĩnh ạ! – Tôi giật mình nuốt khan.

– Thế con có cách gì không?

Bỗng dưng ngay lúc đó trong đầu tôi lại nãy ra một sáng kiến tuyệt diệu:

– Bác có chìa khóa phòng của Phương không ạ?

– Ừ có, con tính mở cửa phòng của bé Phương à?

– Dạ phải ạ, đây là cách cuối cùng rồi! Nếu để lâu lại càng rắc rối!

– Ừ được rồi đi theo bác!

Nói xong, ba Phương dẫn tôi lên phòng khách rồi bảo tôi ngồi chờ một tí để bác ấy lục chìa khóa phòng của Phương. Nhưng thú thật là sau khi mở được cửa phòng rồi thì tôi chả biết làm gì tiếp theo nữa cả, ăn nói không khéo thế nào cũng bị mắng là xâm nhập chỗ ở bất hợp pháp cho coi, mà dù sao cũng đã phóng lao rồi thì phải theo lao luôn vậy.

– Chìa khóa phòng bé Phương đây, đi thôi!

– À, bác ơi! Để con lên phòng bé Phương được rồi ạ!

– Có chuyện gì sao?

– Dạ, vào đông người quá bạn ấy sợ! – Tôi lè lưỡi nói đại.

– Hà hà, để bác đoán nhé! Bé Phương nhà bác bị thế này là do con phải không Phong!

– Ực, dạ con xin lỗi! – Tôi khiếp vía khi bị ba em đoán trúng tim đen.

– Được rồi chìa khóa đây, giải quyết làm sao cho bé Phương chịu ra đây ăn cơm thì bác bỏ qua cho, còn không thì tự hiểu nhé!

– Dạ, Phương sẽ ra ngay thôi ạ! – Tôi gật đầu răm rắp.

Thiệt là tình, tính giấu ba Phương chuyện tôi làm em buồn vậy mà cũng không giấu nổi, kiểu nào cũng chẳng qua mặt người lớn được.

Nhưng thôi, lo chuyện trước mắt cái đã, bây giờ có chìa khóa trong tay rồi thì tôi nên làm gì trước tiên đây nhỉ? Mở cửa phòng em vào một mạch luôn hay sao ta? Nhưng như thế thì hơi thô lỗ. Vậy hỏi thăm em vài câu nếu em không chịu ra thì mới dùng chìa khóa mở cửa vào?

Cách này coi ra có vẻ hợp lý hơn đây, cứ hỏi thăm em vài câu trước đã rồi tính, cứ vậy đi:

– Phương ơi, là anh đây! Mở cửa cho anh đi!

– Anh không muốn gặp mặt em mà, giờ đến đây làm gì?

– Anh xin lỗi mà, lúc sáng là do anh tức giận quá thôi!

– Hông nghe, hông nghe! Anh đi đi!

Các bạn thấy đấy, là do bé Phương không chịu mở cửa nên tôi mới áp dụng cách tối hậu này thôi nhé chứ hông có thích thú gì đột nhập vào phòng con gái đâu. Phải nói trước để có gì sau khi đọc xong tình huống sau đây mới không bị mọi người bảo là dê cụ, biến thái.

Vì khi vừa mở cửa phòng của bé Phương ra chưa kịp nhận biết được điều gì thì đã thấy em ôm đống đồ trên người mà la thất thanh đến chói cả tai:

– Á… á… á… á… đồ biến thái… bốp… – Cùng với tiếng la của bé Phương là một chiếc cặp nặng chịt đáp thẳng vào mặt tôi với độ lực kinh hồn khiến tôi phải bật ngửa ra sau mà đập đầu vào tường đến choáng váng cả mặt mày.

– Có chuyện gì vậy? – Ba em hớt hải chạy lên.

– Xít… aaa! Vừa mở cửa phòng thì con đã bị bé Phương đánh úp, đau quá! – Tôi suýt xoa quả đầu giờ đây đả u lên một cục to tổ nái.

– Gì, con gái bác đánh con à?

– Ai biểu Phong vào phòng con chứ… – Em giận dỗi mở cửa ra.

– Cuối cùng cũng mở cửa rồi hả, ba nhờ Phong lấy chìa khóa vào đấy!

– Ghét ba! Còn Phong vào đây, nhanh! – Em đáp lời gỏn lọn rồi lôi tôi sềnh sệt vào phòng y như bao cát chẳng hơn chẳng kém.

Vào phòng xong chỉ kịp nghe tiếng đóng sầm cửa thì tôi đã bị em đẩy ngã ra giường không một chút sức chống cự:

– Nói nhanh, lúc nãy anh đã thấy những gì rồi! – Em cau mày, phùng má dò hỏi tôi.

– Ớ, thấy gì là thấy gì?

– Đừng có xạo, có phải anh đã thấy hết rồi không?

– Thấy hết là thấy sao?

– Phong đáng ghét! Có phải lúc nãy em đang thay đồ thì anh đã thấy hết rồi phải không hả, trả lời mau… bực…

Em tức tối nắm lấy cổ áo tôi mà giật liên hồi, nào ngờ đâu do vận động quá mạnh mà một cúc áo ngay giữa ngực em bị bung ra làm lộ một “khoảng trời mênh mông mây trắng”.

– Á… á… á… đồ dê cụ… bốp… – Em thét lớn túm lấy cái gối đập vào mặt tôi phát đau điếng.

– Oái, anh không có ý!

– Để gối ngay trước mặt, không được bỏ ra!

Bản thân tôi cũng xấu hổ vì hồi nãy đã trót thấy tất cả nên chẳng dám làm trái ý em, đành để gối trước mặt mà cầu nguyện mọi việc từ nãy đến giờ chỉ là một giấc mơ ban đêm rồi sẽ nhanh chóng qua đi thôi.

Thế nhưng một việc đã xảy ra rành rọt trước mặt thế này rồi thì làm sao là giấc mơ được chứ, mà nếu như đó không phải là mơ thì tôi tiêu đời tới nơi rồi mọi người ơi:

– Phong, dỡ gối ra!

– Thôi, để thế này đi! – Tôi cúm rúm ôm sát gối vào mặt.

– Nếu anh không dỡ thì em sẽ hét lớn lên đó!

– Rồi rồi, dỡ ra ngay! – Tôi hốt hoảng làm theo lời em.

– Bây giờ khai mau, lúc nãy đã thấy gì rồi?

– Không thấy gì thật mà!

– Nói thật em biết đi nào, anh đã thấy gì rồi? Không có làm gì anh đâu! – Em bỗng dưng ngọt giọng.

– Th… thì lúc mở cửa vào không thấy gì hết, nhưng lúc nãy em giật áo anh…

– Rồi sao nữa…

– Thì thấy rồi!

– Anh đúng là đồ dê cụ mà, hức! – Em giận dỗi đập gối lia lịa vào người tôi.

– Ẹc, lúc nãy bảo không đánh mà! Ui da, anh đến để xin lỗi chứ có đến để ăn đòn đâu!

– Cho anh chết, con gái có bấy nhiu đó mà anh đã thấy hết rồi còn gì?

– Ẹc, anh có cố ý đâu, bất khả kháng mà!

– Hổng biết, hức! – Em chu mỏ giận hờn, xoay mặt đi chỗ khác.

– Uầy, bây giờ em muốn đánh đập anh sao cũng được, miễn sao đừng có báo công an là được rồi, ha!

– Hổng thèm, giận rồi!

– Tha lỗi cho anh đi mà, cả lúc sáng lẫn bây giờ luôn.

– Hổng tha… ột… ột… ột…

Trong lúc Bé Phương đang cau mày trách móc tôi thì cái bụng phản chủ do nhịn đói của em lại réo lên ồn ột như đang biểu tình đòi được ăn. Bị như thế bé Phương liền đỏ cả mặt mày lên rồi lấy mền trùm kín bít từ đầu tới chân luôn.

– Ê nè, làm gì thế! – Tôi bắt đầu trêu đểu.

– Anh hông cần biết… – Em nói vọng ra.

– Có tha lỗi cho anh rồi đi xuống nhà ăn cơm không?

– Hông, giận suốt đời luôn!

– Còn cứng đầu là anh dùng vũ lực đấy!

– Thách…

– À, rượu mời không uống muốn uống rượu thuốc sao, được thôi!

Vừa dứt lời tôi liền bế bỏng bé Phương lên cùng với tấm mền em đang trùm trên người làm em hốt hoảng giãy đành đạch trong lòng tôi:

– Thả em xuống! – Nhỏ vừa giãy vừa đấm thùm thụp vào ngực tôi.

– Hông tha lỗi thì hông thả?

– Thả em xuống mau! – Bé Phương càng giãy mạnh hơn.

– Có tha lỗi cho anh không?

– Hông tha…

– Hông tha thì hông thả… á… á… á! – Chưa kịp dứt câu thì em đã cắn vào ngực tôi phát đau điếng làm tôi phải bỏ em xuống giường mà ôm ngực suýt xoa.

Cú cắn vừa rồi mạnh đến nỗi cả dấu răng còn hằn trên ngực tôi luôn, đau đến không thể tả. Quả thật con gái chỗ nào cũng là vũ khí chết người mà, không thể cù nhây được:

– Au ui, đau quá bé Phương ui!

– Anh chết luôn cũng được! – Em quay đi xem ra vẫn còn giận lắm.

– Thôi mà, cho anh xin lỗi về mọi chuyện nha, lần này không đùa nữa đâu! – Tôi xít lại gần em nói nhỏ.

– Chứ mọi chuyện nãy giờ anh nói là đùa sao?

– Uầy, thôi đừng lẫy nữa! Anh biết lỗi rồi, từ nay không quát em nữa đâu mà!

– Um… làm từ sáng đến giờ em không ngồi yên được chút nào! Tại anh cả đấy!

– Thôi được rồi, xuống nhà ăn cơm đi!

– Nhưng em vẫn chưa quên cái vụ thay đồ đâu đấy!

– Rồi rồi, ăn cơm đã rồi tính sau!

Nhưng ngay cả đến bé Phương cũng chẳng biết tung tích gì của Hoàng Mai khi được tôi hỏi đến cả, lại còn tỏ ra khá là ngạc nhiên nữa chứ:

– Ơ, Hoàng Mai không đi chung với anh à?

– Thì có một chút tranh cãi nên giờ chẳng biết đã ở đâu rồi!

– Cũng vì tính cứng đầu của anh mà ra cả đấy!

– Ừ thì biết rồi, quan trọng là phải kiếm cho được Hoàng Mai kìa!

– Anh thử kiếm ở những nơi khác chưa?

– Đã kiếm rồi, nhà bạn thân cũng như những nơi có thể nhất! Anh còn lập ra một list những nơi có khả năng nữa cơ!

– Và nhà em là một trong những số đó hả?

– Ừ phải rồi!

– Vậy nếu anh không vì kiếm Hoàng Mai thì chắc sẽ không đến đây đâu phải không? – Em cau mày chu mỏ.

– Sặc, làm gì có! Nếu như không kiếm Hoàng Mai thì anh vẫn đến đây xin lỗi em mà!

– Được rùi, thế anh có cần em giúp đỡ gì không?

– Không đâu! Anh tự kiếm được mà! Trong list của anh còn một nơi có khả năng nữa nhưng nơi này xem ra khó kiếm đây!

– Nơi đó là nơi nào để xem em giúp được gì không?

– Cũng có khả năng là Hoàng Mai đến nhà của Lam Ngọc đấy!

– Lam Ngọc hả, thế thì dễ thôi! Em có số điện thoại của bạn ấy nè, biết cả địa chỉ nhà luôn đó!

– Thế thì tốt quá rồi! Cảm ơn bé Phương nhiều, hề hề!

Vậy nên y theo số điện thoại mà bé Phương cung cấp, tôi đánh bạo gọi ngay mà không một chút lưỡng lự, tình thế bây giờ đang hết sức gay go rồi, lưỡng lự phút nào là nguy hiểm phút đó ngay, đây là cơ hội cuối cùng rồi mà:

– Alô, xin hỏi ai đấy! – Tiếng một người phụ nữ lạ trả lời điện thoại khi tôi gọi đến.

– À, có phải số điện thoại của Lam Ngọc không ạ? – Tôi lễ phép hỏi.

– Phải rồi, nhưng cô Ngọc đang bận tập võ, cậu có muốn nhắn gì không tôi sẽ nhắn lại!

– Dạ cảm ơn, dì cứ nhắn là có Phong 10A4 cần gặp có chuyện gấp!

– Được rồi, tôi sẽ nhắn lại cho!

– Dạ cảm ơn dì, con cúp máy đây!

Ui cha, ghê thật! Võ công đã cao rồi lại còn đi tập thêm nữa, nhỏ này muốn đi thi Seagames chắc, thảo nào mới 16 tuổi đã đạt đai đen nhị đẳng rồi, quả thật là không tầm thường chút nào, nếu tỷ thí chắc tôi oánh không lại nhỏ mất.

Mà còn cái người phụ nữ trả lời điện thoại đó nữa, theo như cách gọi Lam Ngọc cho thấy thì đây có thể là người làm của nhỏ đây mà. Chà, hông lẽ nhà của nhỏ Ngọc cũng giàu như nhà thằng Toàn nhỉ, có cả người làm nữa cơ, điệu này chắc tôi cũng mướn một người làm về nhà để Hoàng Mai đỡ cực nhỉ. Nghe nói đến đã nực cười rồi, ngôi nhà nhỏ còn hơn cái nhà tắm mà thuê người làm chắc nhí nhố lắm.

Nhưng nếu nhỏ Ngọc đang tập võ như thế thì tôi phải đợi hay sao? Chậc, không biết phải đợi đến chừng nào nữa, đang gấp rút mà thế này chắc chết mất. Mà hết cách rồi, ngoài chờ đợi ra thì tôi còn làm gì được, đành ghé vào công viên gần nhà để chờ đợi hồi âm của nhỏ Ngọc thôi.

Công nhận, một mình vào công viên nhìn người ta có đôi có cặp nó buồn man mác thế nào ấy, dẫu là biết mình cũng có một cô bạn gái nhưng mà giờ có biết tung tích ở đâu đâu, vả lại đây cũng là lần đầu tiên tôi vào công viên một mình nên trong lòng ít nhiều cũng có chút lạ lẫm và bồn chồn nên không thể nào ngồi yên được, lúc thì cứ xoay nên này, lúc thì cứ xoay bên kia thi thoảng lại lấy điện thoại ra ngắm nghía chờ hồi âm.

Mà lúc đó tôi sài trắng đen chứ đâu phải màn hình màu, nghe nhạc được như bây giờ đâu, thế nên tôi cứ lấy ra bấm phím mở khóa rồi cất vào túi đến hơn cả chục lần, dẫu rằng điện thoại tôi có cài chuông rồi, chỉ cần có tin nhắn hay một cú điện thoại nào đó là nó sẽ réo lên ngay nhưng chả biết vì sao tôi làm lại thế, cứ nao nao thế nào ấy.

Và rồi sự chờ đợi của tôi cũng có hồi đáp khi chuông điện thoại của tôi vang lên báo hiệu một cuộc gọi đến, và số điện thoại đó chính là số điện thoại của Lam Ngọc mà bé Phương đưa cho tôi. Không một chút chờ đợi, tôi nghe máy ngay:

– Alô, Phong đây! Là Lam Ngọc phải không?

– Ừ, cứ tưởng ông giận bỏ đi không thèm nói chuyện nữa chứ! – Vừa chào xong thì nhỏ liền ném vào mặt tôi một câu móc họng ngay.

– Ẹc, thì xin lỗi mà! Tại lúc đó hơi nóng tính quá thôi!

– Hùm… chuyện đó tôi chẳng muốn nhắc tới làm gì! Mà ông kiếm tôi có việc gì đấy!

– À, tui muốn hỏi bà là từ sáng đến giờ có thấy Hoàng Mai ở đâu không?

– Hửm, Hoàng Mai đi đâu thì ông là người rành nhất chứ sao lại hỏi tôi?

– Thì… chậc… chả là đôi bên có cãi nhau tý nên giờ chẳng biết Mai ở đâu nữa rồi!

– Cũng tại cái tính háo thắng của ông cả đấy! Nhưng nói chung là tôi chẳng biết tin gì về Hoàng Mai của ông cả đâu!

– Uầy, thì thôi vậy! Cảm ơn bà nhé! – Tôi thất vọng não nề.

– Mà khoang đã, ông nói là ông và Hoàng Mai giận nhau à?

– Ừ phải!

– Vậy là không gặp nhau từ sáng đến giờ luôn phải không?

– Chính xác!

– Ùm… Cầu mong là tôi nghe lầm!

– Ơ, có chuyện gì vậy!

– Ông rảnh không, ra quán nước mía gần trường đi, tôi bàn việc này xíu!

– Sao không nói chuyện điện thoại luôn, ra quán nước làm gì!

– Ở nhà tôi bàn việc này không tiện lắm, ra quán nước trước đi đã! – Nhỏ đột nhiên nhỏ giọng như đang cố giấu ai chuyện gì đó.

– Ừ, hiểu rồi! Ra ngay đây!

Thế là theo lời Lam Ngọc, tôi lại lê chiếc xe cà tàn của mình chạy đến quán nước gần trường, mà như các bạn biết rồi đấy, từ nhà tôi đến trường rất xa, học trái buổi tôi còn ở lại trường ăn cơm nữa kia mà, nhưng Lam Ngọc đã hẹn rồi thì chắc việc này cũng quan trọng lắm nên dù có xa cách mấy tôi cũng phải đến thôi.

Khi đến quán nước đã thấy Lam Ngọc đã ngồi uống nước ở đó rồi. Thấy thế tôi liền chạy ngay vào chủ đề mà không kịp chào hỏi:

– Sao có chuyện gì vậy?

– Từ từ, ông cứ uống nước cho bình tĩnh tý đã!

– Uầy, đang gấp mà!

– Thôi được rồi thế này! Lúc nãy tôi có qua nhà tên Vũ và có nghe lén được một số thứ!

– Hả sao, bà qua nhà tên Vũ à! Nó không làm gì bà sao?

– Làm gì được tôi, trong khi tôi là em họ của hắn?

– Sặc, em họ? – Tôi há hốc.

– Ừm, Ba của hắn là anh ruột của ba tôi đấy! – Nhỏ chép miệng thở dài!

– Rồi bà đã nghe được những gì?

– Cũng không hẵn là nghe được hết, chỉ cái được cái không thôi! Kiểu như nó đang âm mưu bắt cóc một ai đó!

– Vậy là bà nghi ngờ…

– Đúng, tôi đang nghi ngờ nó đang muốn bắt cóc Hoàng Mai vì tôi cũng có nghe loáng thoáng nó nhắc đến tên đó!

– Hùm… Vậy phải làm sao đây? Để Hoàng Mai lọt vào tay của nó thì chết mất!

– Ông cũng đừng quá lo lắng! Tại thời điểm tôi nói chuyện điện thoại với ông thì nó vẫn còn trong phòng với mấy đứa đàn em! Chắc Hoàng Mai chưa bị bắt đâu!

– Vậy bây giờ tui phải làm sao đây?

– Chắc phải gấp rút đi tìm Hoàng Mai thôi! Mà ông đã tìm hết chỗ chưa?

– Đã tìm hết rồi! Cả những chỗ có thể nhất nhưng vẫn không có!

– Thế thì khó rồi đây! Thôi bây giờ ông cứ về nhà trước đi! Có tin tức gì tôi sẽ báo cho! Nhớ là có tin gì phải báo cho tôi đấy, đừng manh động.

– Tâm trạng đâu mà về nhà chứ! – Tôi thở dài ngao ngán.

– Nếu cứ tiếp tục long nhong ngoài này như thế thì ông sẽ gục trước khi tìm được Hoàng Mai đấy!

– Vậy tôi phải về nhà thật à?

– Cứ về đi, tối nay tôi sẽ nhờ người qua nhà ông cho đỡ buồn nhé!

– Là ai thế?

– Cứ đến tối thì biết! Còn bây giờ tôi phải về đây, chỉ nhín được một chút thời gian cho ông thôi!

– Lam Ngọc này…

– Sao?

– Cảm ơn bà nha…

– Coi như tôi đền ơn cho ông vậy?

– Ơ, đền ơn…

Thế nhưng chưa kịp nói hết câu thì nhỏ đã phóng chiếc đạp điện lao vút đi nhanh như cắt để lại cho tôi bao nhiêu là mối nghi vấn khó giải.

“Thực sự thì Lam Ngọc là ai? Có liên quan gì đến bé gấu không?

Tại sao khi đứng gần nhỏ tôi lại thấy quen thuộc đến thế”

Tất cả những câu hỏi trên dù muốn dù không thì tôi cũng sẽ được biết trong nay mai thôi, những biến cố quan trọng nhất trong cuộc đời tôi đã đến rất gần rồi, tôi có thể cảm nhận được sức ép của nó đang tăng dần lên theo thời gian. Và rất có thể trong nay mai nó sẽ xảy ra…

Nhưng vào lúc này đây tôi chẳng thể nào để tâm đến việc gì khác ngoài nghĩ cách tìm cho được Hoàng Mai cả. Bởi vì thằng Vũ cũng đã chính thức ra tay rồi, bây giờ chính là cuộc đua sinh tử giữa tôi và nó, ai trong số bọn tôi tìm được Hoàng Mai trước chính là kẻ chiến thắng.

Mà tôi còn có thể làm được nữa đây, tất cả những gì tôi có thể làm được đều đã làm hết rồi, còn tên Vũ lực lượng của nó rất đông, việc tìm một cô gái đang đi lang thang ngoài đường là một việc không khó, bất kể như thế nào đi chăng nữa nó luôn chiếm phần thắng cao hơn tôi.

Mà nếu nó thắng thì mọi chuyện sẽ kết thúc, Hoàng Mai sẽ bị tụi nó hãm hại, chà đạp đến không dám nhìn mặt ai hết. Càng nghĩ tôi lại càng rối, càng nghĩ tôi lại càng điên tiết muốn cho thằng Vũ đó một trận nhừ tử để nó không còn hại được một ai nữa, nhưng xem ra bây giờ không phải lúc rồi, tôi đã hứa với Lam Ngọc là không manh động cho đến khi nắm bắt được tình hình. Vậy nên chỉ đành ngồi nhà chờ tin tức thôi.

– Ê, Phong có nhà không mày! – Đang ngồi xem TV giết thời gian thì giọng thằng Toàn lại vang lên từ ngoài cổng.

– Ờ, có! Đợi tao chút! – Tôi vội mang dép chạy ra ngoài.

Ra đến cổng tôi mới phát hoảng vì sau xe nó có vác theo một thùng bia tổ nái nhìn đến rùng mình:

– Sặc, đem bia tới làm gì thế?

– Ơ, Lam Ngọc sợ mày có chuyện gì nên nhờ tao qua canh chừng nè! Mà canh chừng không thì chán lắm, tao chơi nguyên một thùng bia luôn cho nó máu!

– Éc, ngày mai còn thi tiếp mà uống kiểu này thì có mà nằm nhà!

– Mày cứ lo xa, tao đem theo phòng hờ thôi! Có gì cất tủ lạnh mai mốt làm chập nữa!

– Èo, chịu thua mày luôn!

– Thế mới là nam nhi mày à! Giờ phụ tao ôm thùng bia vào đi mày, tao dắt xe vào đã!

Vào đến nhà, vừa ngồi xuống ghế xong nó lại lôi ra một bịt nước màu nâu đỏ nhìn quen lắm, nó giống giống…

– Bịt gì thế kia, giống phá lấu thế?

– Chứ gì nữa, mồi này nhậu bia là số dzách con ách bít rồi!

– Chà, tao kết bịt phá lấu rồi đó nghen!

– Biết mặt mày khoái phá lấu mà, hề hề! – Nó nhướng mày khoái chí.

Thế là hai tụi tôi bắt đầu mở tiệc nhậu 2 người trong một không khí sặc mùi hình sự. Bởi lẽ công việc chính mà thằng Toàn đến đây tìm tôi là để bàn bạc những việc liên quan đến Hoàng Mai và những hành động của thằng Vũ trong thời gian qua:

– Vậy là theo như nhỏ Ngọc nói thì thằng Vũ nó tính bắt Hoàng Mai của mày à?

– Ừ, nhỏ chỉ nghe lén được loáng thoáng thôi nên không chắc! Mà tao đoán với bản tính của thằng Vũ thì không loại trừ trường hợp này!

– Ừ, tao cũng cảm thấy thế! Mà lạ cái là mấy tháng nay tao chả thấy nó có hành động gì cả!

– Có khi nào nó biết mày cử người theo dõi nó không?

– Èo, làm gì có chuyện đó! Tao mướn thám tử theo dõi chứ chẳng chơi!

– Đù, chi mạnh thế! Nó cũng là một thằng oắc thôi mà!

– Nhà tao ngoài người làm ra thì tao còn thằng đàn em nào đâu! Mày tưởng tao đại ca giang hồ chắc?

– Thế mà lúc đầu tao cứ tưởng mày trùm một con phố nào đó có cả chục đàn em cơ.

– Trí tưởng tượng mày phong phú thế, tao từ Đà lạt về đây có cái đách!

– Mà vậy là thằng vũ nó không có hành động gì à?

– Không, nó vẫn sinh hoạt bình thường! Chỉ lạ ở chỗ là nó thường xuyên họp mặt đàn em lắm!

– Nó đại ca trong trường thì họp mặt đàn em cũng đúng thôi.

– Thôi cụng ly cái đi mày!

– Ờ cụng!

Nốc hết nửa lý bia, tôi bắt đầu tầm ngâm suy nghĩ về chuyện của thằng Vũ, nếu nó không có hành động gì thì sao lại họp mặt đàn em nhỉ. Nhưng mà sao khi liên kiết tất cả các chuỗi dữ kiên lại thì tôi mới ngộ ra một điều quá ư là đơn giản nhưng không phải ai cũng nghĩ tới:

– À há, tao nghĩ ra rồi! – Tôi vỗ đùi reo lớn.

– À, tao còn một chuyện chưa nói! – Toàn phởn đang uống cũng để ly cái cạch xuống bàn mà reo lớn.

– Mày nói trước đi, chưa nói chuyện gì?

– Cái con Cẩm Tiên ấy cũng là người của thằng Vũ đó! Mày nên tránh xa nó ra!

– Trời, thảo nào nó cứ tìm cách hại tao cho bằng được! Không chừng cái vụ mất đồ ngày 20 – 11 cũng là do nó lấy đó!

– Tao thì chắc chắn là thế rồi, con mày nghĩ ra được cái gì?

– Mày nên chuyển hướng theo dõi đàn em của nó đi!

– À, tao hiểu ý mày! Có thể nó không hành động mà kêu người hành động thay phải không?

– Chính nó, dù gì thì nó cũng là đại ca mà! Dễ gì tự tay làm lấy trong khi có cả chục thằng đàn em!

– Ừ, mày nói cũng có lý! Thôi nâng cốc tiếp đi mày! Đêm nay tao xin ba má ngủ lại nhà mày luôn rồi!

– Ẹc, giường tao đã chậc còn tống thêm mày nữa!

– Thì mày qua phòng con Mai mà ngủ!

– Hoàng Mai khóa cửa phòng rồi! Mỗi lần ra ngoài là thế đấy! Đêm nay cố mà ngủ nhé con, tao ngủ mớ quơ tay trúng mặt mày rán chịu!

– Đệt cụ! Thôi lỡ rồi, hôm nay phải ép mày nhậu sỉn, có thế mày mới không ngủ mớ được!

– Sặc, ép tao uống tao chém!

Cứ thế hai tụi tôi cứ uống cho đến khi no căng tràn cái bụng và hai con mắt bắt đầu sụp xuống mới thôi. Nhìn lại thì tổng cộng hai thằng đã ngốn hết 16 lon bia tất cả, quả là một số lượng không tồi, nhưng thua xa so với tửu lượng của tôi bây giờ. Có thể nói tôi bây giờ nhậu cứng khừ rồi, cũng nhờ công của thằng quỷ Toàn mà ra cả, nhất là cái hồi năm lớp 11 thì tuần nào có cũng mon men thùng bia qua nhà tôi hết, đôi khi còn kéo thêm Khanh khờ với đám thằng Huy nữa chứ.

Nhưng lí do chính mà tôi uống bia đó chính là muốn tạm thời quên đi chuyện mất tích của Hoàng mai mà bình tĩnh hơn một tí thôi, bởi vì còn nghĩ đến em giờ nào thì tôi lại lo lắng giờ đó. Mà hình như càng uống tôi càng không thể quên đi được, những hình ảnh của Hoàng Mai với đôi mắt ướt lệ cứ lẩn quẩn trong đầu tôi mãi, làm cả đêm hôm đó mãi đến tận 2 – 3h sáng tôi mới có thể chợp mắt được, quả là một đêm dài đăng đẳng…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận