Đời Học Sinh
Takataka AnhegZ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 26: Thằng Toàn gặp nguy!

0 Bình luận - Độ dài: 4,320 từ - Cập nhật:

Bữa ăn hôm đó sẽ rất vui vẻ nếu không có cú điện thoại báo hung tin từ thằng Huy:

– À lố, tao Phong nè, việc gì đấy?

– Mày kêu thằng Toàn rút ngày lập tức, tụi thằng Nam đến tính sổ nó kìa!

– Gì… Mày nói sao?

– Thằng Nam nó biết được thằng Toàn đang tán nhỏ Linh nên hôm nay nó đi xử đó!

– Thế có đông không?

– Cỡ 4 – 5 thằng gì đó, mày kêu nó trốn lẹ lẹ lên, chắc gần tới rồi!

– Sặc, nó đi từ lúc nào rồi mà nhanh thế?

– Nó đi từ hồi 6h, tao kêu thằng Bình nó báo với mày mà nó quên phắng đi, báo hại tới giờ mới điện cho mày nè…

– Ẹc, rồi để tao báo với nó!

Nguy thật, tự dưng lại xảy ra biến cố thế này chứ?

– Chuyện gì thế Phong? – Mai lo lắng.

– Thằng Toàn gặp nguy hiểm, Phong phải báo với nó!

Tit… tít… tút… tút… tút… – Tiếng chuông vang lên nhưng nó vẫn chưa bắt máy.

“Thôi nào Toàn, trả lời cuộc gọi đi… ”

– Alô, mày làm gì đấy, tao đang bận mà… – Tiếng Toàn phởn vang lên.

– Mày rút ngay đi, thằng Nam nó đến hốt mày đó!

– Gì, hốt tao á, kéo đông không?

– 4 – 5 Thằng gì đó, mày phắng lẹ đi! Nó sắp tới rồi!

– Úi xời, có 4 – 5 thằng, mày khỏi lo…

– Gì mạy, mày có biết điếm không? Là 4 – 5 thằng đó, nó oánh mày bẹp dí bây giờ!

– Nói chung là mày yên tâm đi, cứ ở nhà hưởng thụ là được! Mọi chuyện cứ để anh lo!

– Ê này… rẹt… tút… tút… tút… tút… – Nó cúp máy không đợi tôi nói hết câu.

Trời ơi, nó đang nghĩ cái giống gì vậy, 4 – 5 đứa tôi còn chưa chắc đánh lại mà nó nói không sao à… điên rồi, không thể để nó một mình được, tôi phải đi giúp một tay thôi…

– Phong đi đâu vậy? – Hoàng Mai lo lắng nhìn tôi.

– Phong phài đi giúp thằng Toàn…

– Bạn ấy nói sao?

– Nó bị người ta đánh hội đồng mà còn nói Phong khỏi cần lo nhưng mà nó có miếng võ gì đâu, bị đánh bầm dập thì không biết tính sao?

– Ây, Phong cứ ở nhà đi! – Em nếu tôi lại.

– Sao được chứ, Phong lo lắm!

– Bình tĩnh nghe Mai nói nè, Toàn đã nói là bạn ấy lo được thì Phong cứ yên tâm đi, vả lại nếu Phong đi cứu thì có biết bạn ấy chỗ nào không?

– Phong… – Tôi đuối lý.

– Đừng cố nữa, nghe lời Mai, Phong cứ ở nhà đi… – Em đẩy nhẹ tôi về chiếc ghế sofa.

Ùm… Hoàng Mai nói cũng có lí, mấy thằng như nó trong mấy bộ phim kinh dị Mỹ ít chết lắm, toàn là nhân vật sống sót sau cùng không à, cứ đợi tin tức từ nó vậy…

Màn đêm buông xuống, mặc dù đã được Hoàng Mai trấn an nhưng tôi không tài nào ngồi yên được, trong bụng tôi sôi lên như lửa đốt, tôi thở dài liên tục thí đều chưa có đi qua đi lại quanh nhà thôi, đồng hồ thì đã điểm 11h mà không thấy tin gì từ thằng Toàn cả, hỏi thằng Huy cũng không biết, điện thằng Toàn cũng không trả lời, cứ thế này chắc tôi mệt tim mà chết mất thôi…

– Sao Phong không ngủ đi, khuya rồi! – Hoàng Mai ngáy ngủ đi xuống lầu.

– Mai cứ ngủ trước đi… Phong phải đợi tin thằng quỷ này không có chuyện gì mới ngủ yên được!

– Đã bảo Phong đừng lo nữa mà! Thức khuya không tốt đâu!

– Nhưng vậy sao mà ngủ được chứ?

– Toàn đã nói không sao rồi, đi ngủ đi mừa! – Em dụi mắt nũng nịu.

– Thì Mai cứ ngủ trước đi mà, y dà…

– Phong không ngủ thì Mai thức cùng Phong luôn vậy… – Mai lảo đảo ngồi xuống chiếc ghế sofa.

– Uầy, phục Mai rồi, muốn làm gì thì làm… – Tôi thở hắc rồi ngôi xuống ghế cùng em.

Thế nhưng Hoàng Mai đâu phải là người giỏi thức khuya, mọi khi cứ đến 10h là em vào phòng ngủ khò rồi như lúc nãy rồi, huống hồ chi là thức đến 11h thì em làm sao mà thức nỗi chứ. Vì vậy nên lúc ngồi cùng tôi, em cứ gục lên rồi lại gục xuống, hết gục sang trái rồi lại gục sang phải, hết dụi mắt rồi lại che miệng ngáp, có khi còn nũng nịu đòi tôi vào ngủ trông tức cười vô cùng, chưa bao giờ tôi thấy Hoàng Mai thế này cả, nhìn em mà tôi cứ cười miết.

Nhưng sức chịu đựng thì cũng có giới hạn của nó, tầm 15 phút sau tức khoảng 11h15 thì em đã gục hoàn toàn vào vai tôi mà ngủ, thỉnh thoảng lại còn chu mỏ lằm mặt xấu nhìn hài không nhịn được.

“Thiệt là… Thường ngày dễ thương như thế này có tốt không chứ, suốt ngày cứ nhéo hông rồi lại giận hờn vu vơ làm anh rối cả lên! Chỉ duy nhất một điều anh không hiểu là tại sao đôi lúc em lại khác hẵn, cứ như là một con người mới vậy. Lúc trước anh đã cho rằng Lan là một người bí ẩn với nụ cười lúc nào cũng ở trên môi nhưng giờ đây em mới là người bí ẩn thực sự, bởi lẽ dù có cố thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không bao giờ hiểu được thật lòng em đang nghĩ những gì Mai à… ”

Khi đồng hồ đã điểm 12h, tôi mới giật mình thức giấc… Thì ra tôi cũng không thể chịu đựng được mà thiếp đi lúc nào không hay. Điện thoại thì vẫn im lìm không một cuộc gọi, không một tin nhắn… Hoàng Mai giờ đã co rúm, ngủ say bí tỉ trong lòng của tôi thi thoảng lại trở mình dụi mặt hệt như một con mèo con vậy. Nghĩ lại mà thấy tội cho em, vì tôi mà em ngủ không được ngon giấc. “Có lẽ mình đã lo lắng thoái hóa rồi, chắc mày sẽ không sao đâu Toàn ạ, mấy thằng ma lanh như mày thường mạng lớn lắm, tao xem phim thấy lúc nào củng vậy hết, thôi tao đi ngủ đây! Chúc mày toàn thây… ”

Thế nhưng giờ đây tôi lại đối mặt với một nỗi lo khác cũng không kém phần gay go đó là… đưa Hoàng Mai lên phòng ngủ…

Nói thì nghe dễ lắm nhưng từ đó đến giờ thú thật với các bác là chưa có ẫm con gái bao giờ cả… Ừ, thì cũng có ẫm nhỏ Phương nhưng đó chỉ là đứng yên một chỗ thôi chứ có ẫm lên lầu như Hoàng Mai đâu, chưa kể em cao và nặng hơn Phương nhiều mặc dù chưa thử nhưng con mắt tinh tường của tôi nó bảo thế. Mai cao những 1m60 trong khi Phương chỉ tẩm khoảng 1m53 nhưng thế đã quá đủ để suy đoán rồi nhỉ?

Thế nên trước khi ẫm Hoàng Mai, tôi phải vận khí tập trung sức mạnh vào hai cánh tay và… hiaaa… nâng lên…

Quả thật Hoàng Mai nặng hơn Ngọc Phương nhiều, mới bước đến bậc thứ ba của cầu thang mà tôi muốn chới với suýt bật ngửa rồi.

“Nào rán lên, một bậc này, hai bậc này, ba bậc này, bậc thứ tư coi, rồi… Bốn bậc nữa thôi, tới luôn bác tài ơi… ” – Cứ thế mà tôi tiến từng bậc nặng nề lên phòng Hoàng Mai.

Phù… Hết cả hơi, ẫm Hoàng Mai lên phòng mà tôi cứ tưởng vừa oánh nhau hết mấy hiệp dài vậy, mệt không thể tả, mồ hôi ra ướt cả áo tôi làm tỉnh ngủ hẵn, tôi ngồi bệch lên chiếc ghế cạnh bàn học Hoàng Mai mà thở hồng hộc.

Mà lạ thật các bác ạ, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng con gái đó, dù biết đây là phòng của ba tôi lúc trước nhưng qua bàn tay khéo léo của Hoàng Mai thì nó trở nên khác hẵn, cả bàn học trưng bày đủ loại tượng nhỏ từ bằng gốm cho đến thủy tinh, nhìn dễ thương chẳng khác nào phòng của Hoàng Mai ở nhà cũ vậy. Đúng là con gái có khác.

Chợt tôi phát hiện một cuốn sổ để mở trên bàn học Hoàng Mai. Em vốn tính ngăn nắp mà, sao lại chưa cất cuốn sổ này khi đi ngủ nhỉ? Thôi thì đề tôi cất hộ vậy.

Thế nhưng khi tôi bước đến gần thì những dòng chữ trong cuốn sổ lại khiến tôi tò mò mà khựng lại trước bàn học…

“Thứ 5 ngày 3 tháng 9… Lại một ngày đẹp trời… ”

Tôi len lén lật bìa cuốn sổ lại thì thấy đề “Nhất kí Hoàng Mai”…

Ơ… Đây là nhật kí của Hoàng Mai á, nên hay không đây?

Vâng… “Nên hay không đây? ” Là câu hỏi của tôi lúc này bởi vì lúc nào tôi cũng muốn biết được thực sự Hoàng Mai đang suy nghĩ những gì, nếu thế chẳng phải đây là cơ hội tốt cho tôi hay sao? Nhưng mà đọc nhật kí của người khác thì chẳng khác gì là người xấu cả, phải làm sao đây?

– “Mày lật đi Phong, muốn biết Hoàng Mai ra sao mà? ”

– “Không nên lật, đọc nhật kí người khác là việc xấu”

– “Cứ việc lật, Hoàng Mai đã ngủ rồi, biết trời trăng gi nữa? ”

– “Cho dù Mai ngủ cũng không được lật, mày không tin vào em nó à? ”

– “Chẳng phải Hoàng Mai dạo này rất khác lạ sao… Đọc đi, rồi mày sẽ biết rõ… hè hè hè! ”

Cuối cùng sự cám dỗ cũng đã lấn át đi lí trí, tôi đánh bạo lật cuốn sổ ra, ngay vào những ngày em đổi khác…

“Thứ hai ngày 31 tháng 8… Hôm này có rất nhiều người đã nói xấu Phong với các cô gái khác, việc này thực sự làm mình rất bực, thế nên mình quyết định phải tìm đủ mọi cách để tách biệt Phong và Lanna ra[… ] Đến tối, mình rất vui là Phong đã cắt đứt với Lanna, như thế thì sẽ không còn ai có thể chiếm lấy anh ấy nữa… Mình tự tin là Phương không bao giờ có cơ hội đến với Phong…

“Thứ 3 ngày 1 tháng 9… Liên tiếp những rắc rối xảy đến với mình và Phong khi mà sáng nay anh ấy bị người khác mai phục, rất may là Lam Ngọc đã kịp thơi cứu giúp, nhưng mình thực sự lo lắng khi Lam Ngọc có thể trở thành đối thủ của mình, thú thật mình chán phải sống kiểu này lắm rồi… ”

– Phong à, đang làm gì đó… – Đột nhiên Mai vòng tay, ôm cổ tôi từ đằng sau làm tôi giật mình đánh rới cuốn nhật kí xuống bàn.

Tiêu rồi, bị Mai phát hiện ra rồi, sao em lại thức cơ chứ, lúc nãy còn ngủ khò mà. Phải làm sao đây, phải nói như thế nào đây, kiểu nào cũng chết cho coi. Cố gắng nặng óc đi Phong, nếu không mày sẽ chết không chỗ chôn thân đấy.

Toàn thân tôi bắt đầu cứng đờ, tấm lưng đã ướt đẩm mồ hôi, nhịp tim tôi không còn bình thường được nữa, cổ họng cứ nghẹn ứ lại không thở ra hơi. Bởi vì bây giờ tôi phải vận dụng hết tất cả khí lực của mình để nghĩ ra một lí do có thể coi là tạm được để nói với Hoàng Mai nếu không thì tắc tử, Từ Hải còn phải chào thua màn này, may sao ở hiền gặp lành, trời còn chưa tuyệt đường người:

– À… ờ, ý Phong là… Phong đang cất cuốn sổ này giúp Mai…

– Cất? Sao còn lấy ra đọc vậy? – Em ghé sát mặt tôi.

– Tại… tại Phong thấy nó mở trên bàn nên… à, định cầm lên gấp lại thôi…

– Thật chứ? – Càng ghé sát hơn.

– Thật… mà, không có gì đâu… – Tôi nuốt khang.

– Vậy Phong còn ở đây làm gì? Có muốn ngủ cùng Mai chứ?

– À, không… không! Phong đi ngay đây… – Tôi bối rối bật dậy.

– Ây, đi sớm thế! – Em níu tôi lại.

– Ơ, thì đi… ngủ?

– Không chúc ngủ ngon Mai sao? – Em cười huyễn hoặc.

– Ừ, chúc Mai ngủ… chụt…

Chỉ kịp nói đến đó, em đã chồm lên, vòng tay sau cổ tôi mà đặt một nụ hôn thật mãnh liệt lên môi, đây chẳng phải là hôn môi thật thụ hay sao?

Cả người tôi bắt đầu nóng bừng, tim đập nhanh như cái máy bơm nước vậy. “Dừng lại đi Mai, chết mất… ”. Tôi quờ quạng đẩy em ra khỏi nhưng càng đẩy Mai lại càng siết chặt vòng tay hơn làm toàn thân em cứ ép sát vào người tôi, ép rất sát, cứ thế này tôi sẽ không chịu đựng được nữa mà mất kiểm soát mất.

“Em đang làm gì vậy Mai, thả ra đi, anh sắp chịu hết nổi rồi… thả… ra… ”

… Bực… – Tôi hết cách đành dụng lực hất nhẹ Mai lùi về sau ngã xuống giường.

– Hộc… Mai đang làm gì vậy? – Tôi hổn hểnh.

– Chúc Phong ngủ ngon mà! – Em khẽ cười.

– Chúc kiểu này chết thật đấy!

– Ai bảo vào phòng của con gái mà còn lục lọi lung tung!

– Chuyện đó… Phong… – Tôi cứng họng.

– Còn đứng ở đây nữa, bộ muốn ngủ chung với Mai thật sao?

– À, ờ… Thì Phong đi… Mai ngủ ngon.

– Hì, Phong ngủ ngon…

Vội vàng chuồn lẹ khỏi phòng Hoàng Mai, tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát được cửa sinh tử, quả thật nếu như còn ở trong đó một giây một phút nào nữa thì tôi chắc chắn một đều rằng sẽ không còn sống cho đến bây giờ để mà viết những dòng này đâu, thật đấy…

Tôi vừa hôn với Hoàng Mai mà, nói trắng ra là bị cưỡng hôn một cách trắng trợn không một chút phòng bị, lại còn là hôn môi nữa chứ, kéo dài gần cả 10 giây chứ ít, quá sức chịu đựng của con người, hôm nay đã quá đủ rồi, tại sao cuộc sống tôi cứ rối nùi lên thế này chứ. Đành rằng là chúc ngủ ngon nhưng cũng không cần phải hôn thắm thiết như vậy, phải chăng Hoàng Mai lại có ý gì khác hay sao, một con người quá bí ẩn, quá khó hiểu?

– Uỳnh – Tôi nằm vật ra giường nghe rõ lớn.

Sau khi đã trấn tĩnh lại từ cái nụ hôn ác mộng của Hoàng Mai lúc nãy, những dòng kí ức từ cuốn nhật kí của em lại ùa về: “… phải tìm đủ mọi cách để tách biệt Phong và Lanna ra… ”, ”… Mình tự tin là Phương không bao giờ có cơ hội đến với Phong… ”

Đúng thật là Hoàng Mai đang cố tách tôi ra khỏi Lanna và Phương, đều này tôi hoàn toàn có thể thông cảm cho em được, nhưng tại sao lại viết với những lời lẽ đanh đá đến thế kia chứ, đọc nhật kí của em mà cứ tưởng như người nào viết vậy, rõ ràng là Hoàng Mai đang che giấu một cái gì đó mờ ám lắm, bởi lẽ tôi cũng đã tình cờ đọc được một dòng đầy nghi hoặc “… thú thật mình chán phải sống kiểu này lắm rồi… ”, vậy sống kiểu này là sống kiểu nào chứ?

Hôm sau đến trường, nỗi lo lắng của tôi đã thành sự thật khi mà thằng Toàn khi không nghỉ học không lí do, hỏi Lam Ngọc thì nhỏ lắc đầu, gọi cho thằng Huy thì nó cũng không biết, riêng nhỏ Linh thì vẫn đi học bình thường, đến cả người nhà của thằng Toàn khi được tôi hỏi thì cũng không biết nó đã đi đâu.

Thằng quỷ này chẳng lẽ đã gặp chuyện thật sao chứ, hôm qua nó đã đinh ninh với tôi là không cần lo mà, bây giờ thì ở đâu mất biệt rồi, không một tin nhắn không một cú điện thoại nào, gọi điện cho nó thì chỉ nghe ò e í… Rốt cuộc nó đang ở cái xó xỉn nào chứ?

Áp dụng cách suy nghĩ lô ga gic của sê lốc hôm, trong đầu tôi hình thành 3 giả thuyết như thế này:

Một là sau khi đã nhận tin của tôi xong thì nó đã trốn đi mất biệt để tránh bị hội đồng, giả thuyết này không xác thực lắm vì một khi đã thoát khỏi bọn thằng Nam thì sao lại không về nhà mà nghỉ học chứ? Cứ cho là nó muốn tránh mặt đi nhưng sao đến cả điện thoại nó cũng không trả lời? Thế nên giả thuyết này… bị loại.

Giả thuyết thứ hai hơi bi quan hơn một tí là nó có thể đã bị bọn thằng Nam xử rồi, có lẽ đang nằm la liệt ở một nơi nào đó dưỡng thương chẳng hạn, còn về điện thoại thì chắc đã bị bọn kia làm hư rồi cũng nên thành ra mới không thể liên lạc được với nó, giả thuyết này khả thi lắm, tỉ lệ xảy ra đến 70%… nếu thế thì tội cho nó quá… R. I. P.

Thế nhưng giả thuyết thứ 3 này mới thực sự làm tôi thấy lo lắng, có thể nó đã bị bọn thằng Nam bắt đem về hành hạ cho bỏ ghét rồi, theo như kinh nghiệm chinh chiến hồi cấp 2 của tôi thì giả thuyết này có độ tin cậy đến hơn 85% và một khi bị bắt về rồi thì có trời mới biết bọn thằng Nam sẽ làm gì Toàn phởn đây, có thể là đánh, trói, hoặc thực hiện các nhục hình khác nữa…

Uầy, Toàn ơi là Toàn, sao mày cứ làm tao phải lo lắng thế này, mồm lúc này cũng ba hoa nhưng ngoài cái việc tán gái ra mày có giỏi được cái gì nữa đâu, họa chăng là được cái khoảng học kha khá thôi chứ còn lại chả ra hồn ma gì?

Suốt buổi chiều, không ngồi thì nằm dài ường ra sofa, còn nếu không nằm thì cứ đi đi lại lại miệng lúc nào cũng thở dài như mấy cái ông chiến lược gia thời tam quốc vậy, người ngoài nhìn vào chắc tưởng tôi đang bàn tính chuyện đại sự gì lắm, tuyệt nhiên chỉ có Hoàng Mai là hiểu tôi đang nghĩ chuyện gì thôi.

Thấy tôi cứ tầm ngâm bên chiếc ghế sofa, em bèn ngồi cạnh an ủi:

– Thôi đừng lo nữa mà Phong!

– Không lo sao được chứ, đến trưa thế này rồi con bặc vô âm tín!

– Biết đâu bạn ấy còn lo việc gì nữa thì sao?

– Nhưng phải thông báo cho mọi người một tiếng chứ! Thế này thì lo chết.

– Bạn ấy lớn rồi chắc có suy nghĩ riêng của mình mà, không sao đâu!

– Nói dzậy sao được! – Tôi thở hắc.

– Đừng lo nữa mà… – Em nũng nịu.

– Uầy, Mai không hiểu đâu… – Tôi cau có.

– Mai hiểu chứ, Toàn nói là bạn ấy sẽ bình an, rồi nói Phong đừng lo lắng.

– Đã bảo Mai không hiểu mà! Bọn thằng Nam đó đâu phải tay vừa!

– Nhưng tóm lại là Phong không cần lo.

– Biết rồi, Mai làm việc của mình đi, để Phong tính!

– Việc của Mai là an ủi Phong mà… Toàn dù sao cũng chỉ là người ngoài…

– Mai đang nói cái gì? – Tôi xung thiên.

– Mai…

– Toàn không phải là bạn thân mình hả?

– Nhưng…

– Toàn đã tình nguyện dấn thân vào việc này để giúp tụi mình, Mai cho là người ngoài sao?

– Nhưng bạn ấy đã lớn rồi, Phong không cần lo nữa, Phong có phải ba mẹ bạn ấy đâu? – Em tức tối đanh lại.

Đến lúc này tôi đã hoàn toàn nổi cáu, hết kiểm soát được bản thân, nên quay sang em quát thật to, thật lớn nhằm trút hết bao nỗi bực tức trong lòng…

– Không lo cái nỗi gì hả? Con gái mấy người hiểu gì chứ? Có hiểu chiến hữu là thế nào không, là cùng nhau chinh chiến, cùng nhau xông pha, cùng nhau chia sẽ lúc khó khăn, nếu có chết cũng phải chết trên chiến trường cùng nhau, con gái có hiểu việc đó không? Cứ suốt ngày luôn mồm không lo, không lo, giúp được quái gì, hả?

Không gian xung quanh hai đứa đột nhiên trở nên ngột ngạt thấy rõ, đôi mắt của Hoàng Mai dần đanh lại, đỏ ké lên những mạch máu, nước mắt cứ ứ ra rồi bị chặn lại trên khóe mắt, tưởng chừng có thể vỡ òa bất cứ lúc nào.

Người ta thường nói sau cơn mưa trời lại sáng, sau cơn tức người sẽ hối, phải bây giờ là lúc tôi hối hận thật sự. Khi trút hết sự bực bội trong lòng, giờ đây trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không còn một chút khí thế nào nữa, tôi cứ nhìn Mai, cổ họng cứ khô đi khiến tôi phải nuốt khan liên tục.

“Nữa rồi, lại nữa rồi, Phong ơi là Phong, sao tự nhiên lại trúc cơn bực tức lên Hoàng Mai thế này, mày tệ quá đi mất, mày chết là vừa rồi… ”

Mày còn nhớ là lúc trước đã hứa cái gì với Hoàng Mai không? Sao giờ lại thất hứa nữa rồi, đúng là có ra sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội mà…

Thế rồi như không còn chịu đựng được nữa, em giận dỗi quay đi.

– Ừ, xin lỗi… Tôi là con gái không hiểu biết gì hết, anh cứ ở đó mà lo cho chiến hữu của mình đi!

– Không, đừng đi, Phong xin lỗi mà… – Tôi bối rối nếu tay em, ôm vào lòng mình.

– Anh lúc nào cũng thế, cứ mỗi lần tức giận lên lại trút lên tôi, tưởng tôi là cái bao cát hay sao? – Mai ấm ức đấm thùng thụm vào ngực tôi.

– Phải, là anh sai, anh biết lỗi rồi, em cứ đánh đi, đánh cho hạ dạ đi…

– Hức… Tôi ghét anh lắm, tại sao tôi lại yêu anh chứ, anh đáng ghét lắm… – Em dùng tay cấu lấy ngực tôi đau nhói đến tóe máu, thắm nhợt ra cả áo đồng phục của tôi.

Hoàng Mai như chợt nhận ra điều đó, vội thất thần buông tay, nhưng quên cả đau, tôi nắm lấy tay em, đặt trở lại vào ngực mình, cố gượng cười…

– Hết giận… rồi nha…

– Em…

– Đau lắm, nhưng để chuộc lại lỗi của anh chắc không sao, Mai ha?

– Chồng ngốc, hức… – Em vỡ òa, ôm chằm lấy tôi.

Trong ngôi nhà nhỏ nhắn nhưng tràn đấy không khí gia đình, những cơn gió mùa thu lạnh lẻo đang thổi nhẹ qua khung cửa sổ, nơi có những tia nắng xế trưa vàng nhợt chiếu le lói vào chiếc ghế sofa màu trắng kem… tôi đã được tha lỗi rồi…

Hoàng Mai giờ đây đang tỉ mỉ, chăm chút thắm… oxi già vào những lỗ móng tay trên ngực tôi. Nếu như do ba tôi xức oxi già thì chắc tôi đã mếu máo mà khóc rồi, nhưng lần này là Hoàng Mai nên với tư cách là một thằng con trai nhà võ sao có thể khóc được chứ, mếu mếu thôi…

– Ái, au, ó, óe… – Tôi kêu ré khi bị thắm trung chỗ đau.

– Chịu chút đi mà, la oái oái thế kia người ta cũng xót lắm.

– Hỗng lẽ đau mà cười hềnh hệt.

– Đáng đời lắm, ai bảo anh chọc giận em chứ?

– Ơ… Phong, à anh… à… ừm! – Tôi cứng họng vì Mai đột nhiên đổi cách xứng hô.

Đúng ra lúc nãy tôi cũng đã thay đổi cách xưng hô với Hoàng Mai rồi nhưng vì lúc đó chú tâm vào việc chuyên môn quá nên cũng không để ý, bây giờ hòa bình đã được lập lại rồi nên thấy nó sường sượng sao ấy, ngượng mồm không nói được…

Thấy tôi thế, Hoàng Mai cứ khúc khít cười, nhưng thật ra hai gò má em cũng khẽ ửng hồng đấy chứ chắc là cũng ngượng giống tôi nhưng coi bộ em thích cách xưng hô này rồi. Phải nói làm sao đây nhỉ, câu đầu tiên đổi cách xưng hô phải đáng nhớ vào mới được, dõng dạc lên nào, phải đáng mặt nam nhi chứ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận