Đời Học Sinh
Takataka AnhegZ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 33: Về câu truyện của Ngọc Phương

0 Bình luận - Độ dài: 2,942 từ - Cập nhật:

Sau bữa ăn chính là đến món tráng miệng, như các bác đã thấy hồi đầu là Lan đã mang sẵn một chiếc bánh ga tô rồi, dự là tôi sẽ được thưởng thức lại một lần nữa cái hương vị sô cô la mà tôi đã nếm cách đây ít lâu, thú thật là tôi không thể nào quên được cái hương vị đó đâu, vừa đắng lại vừa thơm, dễ đi vào lòng người quá mà, ai có thể quên được chứ…

Thế nhưng trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra…

– Phần của bạn đây! – Lan nheo mắt đưa dĩa bánh cho Hoàng Mai.

– À, không… Mình lúc nãy ăn hơi no, bạn cứ giữ lấy…

– Tiếc quá, vậy bạn ăn nhé Phong? – Lan lại chuyền dĩa bánh cho tôi.

– À, mình…

– Phong à, hình như lúc nãy anh nói là no rồi phải hông? – Em lườm tôi đến lạnh cả người.

– Ơ… anh…

– Hồi nãy Phong cũng bảo là muốn được thưởng thức bánh ga tô mà nhỉ? – Lan lại cười hiền mà đưa dĩa bánh trước mặt tôi.

– Anh… à… ờ… mình… Phong…

– Trời ơi, hông ai ăn để tui ăn cho, để lâu nó nguội… – Toàn phởn từ đâu chạy đến dựt dĩa bánh trên tay của Lan không quên nháy mắt với tôi.

– Ê, mày ăn rồi, trả lại cho người ta thằng kia! – Như đã hiểu hết thâm thúy trong cú nháy mắt đó, tôi vội lao ra khỏi cửa chạy nhanh theo nó.

Dí… hà… Cuối cùng cũng thoát được khỏi cuộc nội chiến rồi, Toàn phởn đúng là Toàn phởn, lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc để giải vây cho tôi hết, xin trích dẫn lại câu nói trên cái “giúp tôi nhiều nhất cũng là thằng Toàn mà hại tôi nhiều nhất cũng là thằng Toàn”, lúc bình thường thì nó tìm đủ mọi cách để phá tôi cho bằng được, nhưng lúc cần thì không bao giờ nó khước từ, bạn thân là thế đấy mấy bác.

Và sau khi đã diễn tuồng long tranh hổ đấu loạn xà ngầu với thằng Toàn xong, tôi và nó ngồi bệch ra chiếc xích đu trước sân nhà Ngọc Phương mà thờ phì phò như trâu điên, vốn đã yếu sức chạy bền mà nó còn bắt tôi chạy cả chục vòng như thế đấy, vã cả bạn thân…

– Cờ hó, chỉ diễn thôi mà, bắt tao chạy như trâu ấy… hộc…

– Uầy, mày không diễn như thật làm sao mấy con nữ nó tin mà tha cho mày được.

– Ơ, nghe cũng có lí, cơ mà lúc nãy tại sao mày lại kêu tao đi nếm thử, lại còn quan sát tình hình gì nữa thế?

– Hề hề, trong lúc mày bị mấy con nữ quay như chong chóng thì tao đã thu thập được nhiều điều thú vị lắm đấy!

– Sao, kể tao nghe với!

– Thôi, để khi khác đi, bây giờ mà kể chỉ làm mày bị phân tâm thôi!

– Ẹc, chẳng khác nào đem tao ra làm vật thí nghiệm để mày nghiên cứu hả?

– Không, mày hấp tấp quá, tao quan sát tình hình chỉ vì mày thôi!

– Mày nói sao, tao chằng hiểu gì sấc?

– Nói chúng là mày cứ yên tâm đi, khi nào cần nói tao sẽ nói cho mày, không bị thiệt thòi gì đâu mà lo.

– Uầy, mày cứ điên điên dại dại thế này làm tao lo quá!

– Đệt cụ mày, giờ mày có muốn tao giúp không?

– Ờ, có có…

– Thế thì lo hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc với em Mai của mày đi!

– Thằng cô hồn, giờ này còn giỡn.

– Tao hỏi thiệt, hai tụi bây sống chung nhà có xảy ra việc gì chưa?

– Việc gì là việc gì?

– Có đánh du kích không? – Mặt nó đột nhiên gian bạo.

– Du du cái đầu mày! – Tôi điên tiết cốc đầu nó.

– Xíttttt… mịa, sống chung với nhau hơn tháng trời mà chưa xảy ra chuyện gì hả? – Nó ôm đầu tru tréo.

– Chưa, tao còn trong sáng lắm!

– Rồi, chuẩn gay luôn… – Nó lắc đầu ngao ngán.

– Này thì gay… đứng lại cho tao! – Tôi sung máu rượt nó khắp sân.

Nói gì thì nói ắc hẳn các bác đây cũng thắc mắc giống thằng Toàn có phải không. Ở chung nhà với Hoàng Mai cũng đã hơn một tháng rồi nói không có chuyện gì chắc các bác sẽ không tin, nhưng thú thật cũng chỉ là những chuyện vặt vảnh thường ngày thôi. Đại loại như việc tắm lâu quá mức quy định khiến tôi phải chờ dài cổ mới đến lượt mình, rồi còn phải chở em đi chợ mỗi khi nhà hết đồ ăn nữa, rắc rối nhất là việc phơi đồ, như các bác đã biết rồi đấy, còn gái nhiều đồ lắm, mà địa điểm phơi đồ duy nhất chỉ có ở trên sân thượng thôi, vì thế mỗi lần phơi đồ là tôi lại bị cấm vận lên sân thượng, nếu mà có lỡ chân bước lên sân thượng thì xác định là không toàn thây.

Trở lại với hiện tại, sau khi đã thưởng thức miếng bánh kem ngon lành mà thằng Toàn đã dựt từ tay Lan, phải nói là cái mùi vị ấy vẫn như ngày nào thậm chí có phần ngo nhơn trước nữa, đều này chứng tỏ, trình độ làm bánh kem của Lan đã tiến bộ hơn trong hơn 1 tháng qua, quả đúng là con gái có khác, những việc này không ai có thể sánh bằng.

Xong bữa tráng miệng thì ba Phương gọi tất cả vào nhà để cùng nhau trò chuyện, có thể nói bây giờ nhìn Ngọc Phương vui hơn bao giờ hết, tính cách trẻ con càng bộc lộra rõ nét hơn, khi thì tức tối dậm chân, khi thì nũng nịu ba mình trong tức cười tợn, đây chắc là tính cách thật có nhỏ Phương trước đây rồi, nhìn nó hài hài sao ấy.

– Tất cả đã có mặt đông đủ ở đây rồi, bác cũng xin kể chuyện của mẹ kế Ngọc Phương cho các con biết, được chứ?

– Dạ… – Cả đám đồng thanh.

Rít một hơi cuối cùng cho tàn hết điếu thuốc, ông bắt đầu câu chuyện về thời trai trẻ của mình…

Lúc bấy giờ, trước khi cưới mẹ của Ngọc Phương, ông vốn đã có một người bạn gái, đó chính là mẹ kế của Phương bây giờ, tôi xin phép được gọi bà ta là Hoa. Ba của Phương và bà Hoa đã cặp với nhau từ rất lâu rồi, nhưng vì gia đình của ba Phương lúc đó còn nghèo lắm, không có đủ chi phí để đám cưới cũng như chăm lo cho cuộc sống gia đình, thế nên chuyện đám cưới cũng phải bỏ ngõ.

Và rồi một ngày nọ, ông tình cờ gặp mẹ của Phương ở bờ sông trong lúc đi câu cá, không biết nãy sinh rắc rối thế nào mà bà “cảm nắng” ông ngay từ lúc đó, cái mà người ta gọi nôm nà là tiếng sét ái tình đấy. Cũng phải nói qua là gia đình của mẹ Ngọc Phương rất giàu, có quyền thế lắm, lẫy lừng một thời ở quận 4 đấy.

Kể từ lúc gặp ba của Phương ngoài bờ sông ấy, mẹ Phương quyết định nói chuyện này cho gia đình biết, lúc đầu gia đình cũng không chịu đâu, nhưng mà vì mẹ Phương lúc đó cứ cương quyết nên gia đình cũng nghe theo, thế rồi bên gia đình nhà gái cũng qua bên gia đình nhà trai hỏi cưới, việc này là việc lạ nhất từ trước đến giờ luôn đấy, ai đời nhà gái lại đi hỏi cưới nhà trai, nhưng việc gì xảy ra thì nó cũng xảy ra thôi.

Khỏi phải nói, khi được hỏi cưới là gia đình của ba Phương đồng ý ngay, nhưng duy chỉ có ba Phương là nhất quyết không đồng ý thôi, bởi lẽ người ông yêu là bà Hoa kia mà. Nhưng các bác biết không, cái thời Việt Nam lúc đó là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó mà, ba Phương nào dám phản kháng lại chứ, đặc biệt là gia đình mẹ Phương rất giàu nữa, nếu quan tác hợp hai người với nhau thì bên đàn trai chắc chắn sẽ khá hơn rất nhiều.

Thế nên ba Phương đành đứt ruột, cắn răng cắn cỏ mà lấy mẹ của Ngọc Phương, trong khi đó bà Hoa vì hận tình ba Phương đã vứt bỏ mình nên đã đi giang dâm với một người đàn ông khác, và đó chính là lão Trung…

Khi bé Phương vừa lên 5 thì mẹ của nhỏ cũng vừa qua đời trong một cơn bạo bệnh, đó cũnglà lúc Kiều Linh, đứa con gái của lão Trung và bà Hoa cũng vừa lên 6. Biết được tin mẹ Phương mất, chắc rằng hai người cũng đã bàn tính âm mưu từ đó. Bà hoa đã đến nhà ba Phương và nói rằng mình đã có con với ba Phương và xin ông được sống tại đó do hoàn cảnh đang khó khăn.

Về ba Phương, phần vì ông vẫn còn một chút tình cảm với bà Hoa, phần vì muốn cho con gái có người chăm sóc những lúc mình đi công tác xa nhà nên ông cũng đã đồng ý cho bà ta chuyển về đây cùng với con gái của bả. Đến đây chắc các bác đã biết điều gì sẽ xảy ra tiếp rồi phải không nào?

Kết thúc câu chuyện, dù biết ba Phương đã kềm nén rất nhiều nhưng từ sâu trong ánh mắt của bác ấy vẫn đỏ ké lên, ngấn lệ và có thể vỡ òa bất cứ lúc nào. Bé Phương ngồi kế ba mình không có sức chịu đựng giỏi như thế, nhỏ đã gục vào lòng ba mình mà khóc nức nở từ đoạn mẹ nhỏ mất. Đúng là gia môn bất hạnh, ngay cả đến chúng tôi đây cũng không kiềm được nỗi xúc động khi được ông chia sẽ, Hoàng Mai thì hai mắt đỏ hoe lên mà nắm lấy tay tôi, Lam Ngọc thì chỉ ngôi im mà trầm tư suy nghĩ, Toàn phởn mọi thường hiếu động lắm nhưng giờ cũng im re không nói nên lời. Tất cả giờ đây chìm vào một không gian yên tĩnh, buồn bã đến lạnh lùng.

– Cơ mà không sao đâu mấy đứa, dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi mà! – Ba Phương khẽ dụi mắt gượng cười.

– Dạ phải! – Chúng tôi đồng thanh.

– Bây giờ việc quan trọng nhất của bác là cố gắng dành tất cả thời gian để chăm sóc bé Phương, bù đắp cho nó một cuộc sống tốt hơn, ấm cúng hơn… – Bác cười hiền, vỗ nhè nhẹ lưng bé Phương.

– Dạ, việc nên mà! – Tôi tươi cười.

– Cũng cảm ơn mấy đứa bấy lâu nay đã giúp đỡ bé Phương nhà bác, nếu được từ nay mong mấy đứa vẫn tiếp tục giúp đỡ nó nhé!

– Dạ, điều đó là chắc cú mà, hề hề! – Toàn phởn chốt chặn.

Đến tầm 8h30 hơn thì chúng tôi xin phép ba Phương ra về, dù gì lúc đó chúng tôi cũng là con nít mà, đâu có đi chơi khuya được, tôi và Hoàng Mai miễn cưỡng có thể ở lại nhưng còn mấy người kia thì phải về sớm, chẳng lẽ 2 tụi tôi ở lại một mình thì kì, thế nên đành về chung một thể luôn vậy.

Nhìn cảnh Ngọc Phương bịn rịn tiễn chân chúng tôi mà thấy… nhịn cười hông được.

– Trời ơi, làm gì như tiễn biệt luôn thế này! – Toàn phởn trố mắt.

– Hông biết sao nhưng mình thấy không nỡ! – Nhỏ Phương buồn thiu.

– Hay là xin ba Phương cho tui ở lại đây một đêm nha!

– Này thì một đêm… – Tôi tức tối cốc đầu nó.

– Đệt cụ mày, làm tao muốn lủng sọ… – Nó ôm đầu suýt xoa.

– Bỏ tật giỡn nghe con…

– Thôi hai cái ông này, đêm khuya còn ồn ào! – Lam Ngọc khó chịu.

– Tụi mình về nha Phương… – Lan cười hiền.

– Ê, khoang… Lúc nãy thằng Phong với nhỏ Mai lủi xe dzô… úm… ùm…

– Lủi xe vào nhà Phương ấy mà… – Tôi nhanh tay bịt mõm thằng Toàn lại.

– Vậy các bạn về cẩn thận nha… – Ngọc Phương tươi cười.

– Tạm biệt bé Phương.

Đừng tưởng vậy là xong chuyện đấu nha mấy bác, còn một cửa sinh tử nữa cơ…

Chạy đến gần khu công viên gần nhà thì đột nhiên Hoàng Mai đòi xuống xe, đi đến băng ghế đá mà ngồi bệch xuống với vẻ mặt vô cùng tức tối và khó chịu, tưởng chừng như sắp phát hỏa đến nơi vậy. Tôi thì chả hiểu gì sấc nhưng cũng ngồi kế bên em hỏi han tình hình:

– Sao dzậy Mai?

– Anh còn hỏi, nghĩ lại xem trong buổi tiệc anh đã làm gì?

– Ơ, thì ăn chứ làm gì?

– Chồng ngốc… Hông thèm nói chuyện với anh nữa! – Em đay nghiến, véo hông tôi cật lực.

– Au… ui… có chuyện gì nữa dzậy?

– Chuyện gì tự hiểu, em hông nhắc nữa!

– Ơ, saon gang thế?

– Ngang dzậy đó, hông thích thì thôi… – Em đùng đùng bỏ đi.

– Ấy ấy, chờ đã… Anh giỡn tý mà! – Tôi hốt hoảng kéo tay em lại.

– Ghéttttt… lúc nào cũng giỡn… – Em lại tức tối ngồi xuống ghế.

– Là chuyện của Lanna nữa hả?

– Hứ, còn thiếu…

– Vậy Phương…

– Vẫn còn thiếu…

– Vậy thằng Toàn…

– Anh dám…

– Thôi mà thôi mà, là Lam Ngọc phải hông?

– Hừm…

– Tình huống bất khả kháng mà Mai!

– Anh cũng phải biết lựa lời mà nói chứ, cứ khen họ mãi, em… – Đột nhiên Mai đỏ mặt.

– Em… ghen? – Tôi dò xét.

– Hông thèm?

– Chứ sao?

– Em tức…

– Có khác nhau đâu…

– Thích vậy…

– Thôi mà, đừng giận nữa ha, chuyện qua rồi mà! – Tôi âu yếm, kéo em vào lòng.

– Chỉ một câu thôi…

– Em không thể nào giận anh lâu được phải hông? – Tôi tiếp lời.

– Ghét… – Mai đỏ ửng mặt ngã vào lòng tôi.

Công viên tối thứ 7 thật là đông vui và nhộn nhịp, đây là dịp cuối tuần mà, ai ai cũng tranh thủ kéo ra công viên để tìm nơi thư giản hết, bao gồm cả những cặp tình nhân nữa, trông họ cứ tay trong tay rồi cùng trò chuyện với nhau trên băng ghế đá chẳng khác gì chúng tôi hiện giờ vậy. Một không khí thật là yên bình và dâng trào cảm xúc.

Bất giác, em lại ngã người, gối đầu lên đùi như hồi đầu mới quen nhau vậy, mặc dù đã là bạn trai của em rồi nhưng quả thật những tình huống như thế này tôi chưa trãi qua nhiều, làm sao mà biết cách ứng xử thế nào chứ, và vì không biết các ứng xử ra sao nên tôi cứ đơ như khúc củi, mặc cho Hoàng Mai cứ luyên thuyên nói.

– Nè, hồn bay về đâu rồi! – Em ngước mặt lên trêu tôi.

– Ơ, đâu có, tại làm anh nhớ tới lúc đầu…

– Suy tưởng lung tung!

– Ừ thì… hề hề! – Tôi cười câu tài chã biết nói gì.

– Mà anh nè, trả lời thật xem em có mập lên không hả? – Em khẽ cầm tay tôi đặt lên má của mình.

– Làm gì có, vẫn thon gọn mà.

– Um… vậy em yên tâm rồi, lúc nãy nghe anh nói làm em lo lắm cơ.

– Ớ, lo gì?

– Con gái ai cũng sợ mập hết, anh hông biết sao?

– Mập thì có gì đâu, anh cũng muốn mập nè!

– Anh khác, người ta con gái, mập rồi… ai mà thích nữa?

– Ai cần người ta thích, anh thích được rồi!

– Hứa đó nhe, không được nuốt lời đấy!

– Rồi, ô kê luôn.

– Hi, ghét anh… – Em lại chuyển mình mà nắm chặt lấy tay tôi.

Thế là sự việc của gia đình Ngọc Phương đến đấy có thể chấm dứt được rồi, tất cả người xấu đều phải chịu luật nhân quả mà mình đáng phải nhận, mụ Hoa thì phải chịu mức án 5 năm tù vì tội âm mưu lừa gạt tài sản, ông Trung thì trốn đi biết tâm mãi cho đến 2 tháng sau mới được phát hiện đang sử dụng chất ma túy dưới chân cầu Phú Mỹ, còn nhỏ kiều Linh được gửi về gia đình ngoại chăm sóc.

Chỉ một câu thôi, tất cả đều có nhân quả báo ứng, ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận