Từ chap 11 - 20
Chương 17. Thuộc hạ của tôi giỏi đến mức tôi sắp phát điên rồi (5)
0 Bình luận - Độ dài: 2,627 từ - Cập nhật:
Trans: Kiraseki
Edit: Kiraseki
______________________
Tôi nghĩ rằng đó sẽ là cuộc khủng hoảng của cả cuộc đời... vấn đề về lũ ngựa hóa ra lại có thể dễ dàng giải quyết đến bất ngờ.
Ed đã liên lạc với ai đó và đã cất ngựa đi và chuẩn bị xe ngựa.
Sau đó, anh ta tiến đến gần tôi và thận trọng xin phép tôi cách cực kỳ lịch sự... Tôi thực sự tự hỏi tại sao anh ấy lại hạ mình như vậy.
Tôi là một người tốt đấy nhá.
Dù sao thì, sau khi Ed liên tục xin lỗi, tôi lên xe ngựa và đang trên đường ra khỏi lâu đài và vào thành phố.
Tất nhiên, con đường chưa được cày tuyết, vì vậy mông tôi đau nhức với mỗi bước chân, nhưng... Tôi sẽ chịu đựng, như vậy còn hơn là cưỡi con ngựa đó.
Và ngay cả khi tôi không muốn, tôi vẫn phải làm. Tôi có Ed ở trước mặt mình.
Ngồi đối diện với tôi, như thể anh ấy có điều gì đó muốn giải thích, anh ấy bình tĩnh lật giở các tờ giấy, đọc những dòng chữ nhỏ trong cỗ xe lắc lư dữ dội này.
Thật là một kỳ tích.
"Lý do lũ ma vật nhắm vào các thành phố rất đơn giản. Ban đầu, chúng sẽ nhắm vào những ngôi làng nhỏ không thể chống cự, nhưng giờ chúng chỉ còn lại thành phố, chẳng có gì lạ khi chúng kéo đến đó."
"Nếu nói theo cách đó, Lâu đài của Quỷ Vương cũng chỉ là một thị trấn nhỏ...."
"Chẳng phải có một Quỷ Vương ở Thành phố Quỷ sao, cộng thêm quân đoàn nữa."
"Ah."
"Ngược lại, thành phố chẳng có gì ngoài những tên khốn tầm thường. Lâu đài của Quỷ Vương, đầy rẫy những thế lực không thể ngăn cản, và thành phố trông như có thể bị đẩy lùi. Nếu phải lựa chọn giữa hai nơi, tôi chắc chắn sẽ chọn thành phố."
Lũ ma quái đó không có lý trí. Chúng chỉ có bản năng.
Với bản năng phát triển tốt như vậy, không đời nào chúng không cảm nhận được luồng khí tỏa ra từ Lâu đài Quỷ. Ngay cả khi chúng không thể, ít nhất chúng cũng có thể cảm nhận được mối nguy hiểm.
Chúng có thể không lý trí, nhưng chúng vẫn có cảm xúc.
Trừ khi lũ khốn đó mất khả năng cảm thấy sợ hãi, thì việc chúng tránh xa Thành phố Quỷ là điều tự nhiên.
"Và thành phố này có nhiều người từ các vùng khác trong nước đến để buôn bán, vì vậy, chỉ cần đứng canh gác ở góc phố và tấn công họ là có thể dễ dàng giết chết họ."
"Vì giờ họ không ở đó, chúng hẳn đang nhắm vào chính lâu đài."
"Đúng vậy, đúng vậy...."
Quang!
Kaaaaaah!!!
Cỗ xe lắc dữ dội, và cả cơ thể gầy gò của tôi cũng vậy.
Ed, người sắp lao vào tôi, đã vô tình bắt được tôi, kiểm tra xem tôi có bị thương không, đặt tôi ngồi xuống và tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.
"......Đúng vậy, đó là lý do tại sao chúng ta ở trong lâu đài...."
- Giết nó!
"Tôi sẽ bắt Vambi...."
- Đừng để nó đến gần cỗ xe!
"Chúng ta sẽ ......"
-Chết đi, lũ quái chết tiệt, chết đi, chết đi, chết đi!
......Thật sự mà nói, dù thế nào thì cái này cũng tuyệt thật đấy.
Chúng tôi đã bị tấn công nhiều lần trên đường đến đây. Tôi không thể tin rằng mình đang ngồi đây bình tĩnh như vậy trong khi tôi đã cảm thấy sợ hãi trước đó.
Nhưng sự vô tư của Ed đã vượt quá lẽ thường.
Tôi sốt ruột mở cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Bên ngoài hỗn loạn.
"Ed, cậu không định giúp sao?"
"Thành viên Quân đoàn sẽ lo liệu, yên tâm đi, không phải tự dưng họ được xếp vào Quân đoàn số 0 đâu."
"Uh... cái gì cơ...."
Có vẻ đúng là vậy. Các thành viên của Quân đoàn đang liên tục tiêu diệt lũ quỷ.
Không ai trong số họ có vẻ bị thương nghiêm trọng, và ngay cả khi có, thì họ đều có thể hạ gục ít nhất một tên trong số chúng mà không bị thương....
Nhưng... tại sao Ben lại ở trong đó?
"Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi!"
Quack!
Máu bắn tung tóe.
Tôi giật mình lùi vào và đập mạnh cửa sổ lại
Tôi nghĩ mình đã di chuyển nhanh lắm rồi, nhưng đã quá muộn. Tôi bị dính chất lỏng nóng chảy trên má.
Vâng, tôi biết chắc một điều. Ben đang mất trí rồi.
Tôi lau nó bằng mu bàn tay, và Ed, có chút sợ hãi, nhanh chóng rút khăn tay ra, lau sạch và nói bằng giọng quyết tâm.
"Tôi nghĩ tốt nhất là đợi đến sau trận chiến mới mở cửa sổ."
"Ừ, được. Được thôi, nhưng có thể Ben...."
Tôi nghĩ lại hình ảnh Ben mà tôi đã thấy trước đó.
Vung chiếc túi Wangjin, đập vỡ đầu một con quỷ, và hét lên hết cỡ.
Thậm chí tôi còn đang cảm thấy khó hiểu về nghề nghiệp của cậu ta đây này.
Cậu ta không phải là bác sĩ sao, và ở đó là một kẻ điên phải không?
"Ồ, Ben không thể kiểm soát bản thân khi đã chạm tay vào thứ đó, dù sao cậu ta cũng là một con quỷ."
Đúng vậy, một con quỷ. Tôi đã quên mất điều đó trong một giây.
Cậu ấy là bác sĩ, và cậu ấy là một chiến binh giỏi. Chẳng phải như vậy là đủ để giữ cậu ta ở lại sao?
Nhưng tôi không muốn ở một mình với cậu ấy đâu, vì cậu ấy được cho là không thể kiểm soát bản thân khi cậu ta nổi cơn thịnh nộ.
Nghĩ lại tất cả những lần tôi ở một mình với cậu ta để trị liệu và các mục đích khác, tôi nhẹ nhàng ôm bụng vì sốc.
"Ôi không.”
Không hiểu sao, càng vây quanh mình nhiều người có năng lực, tuổi thọ của tôi như đang giảm đi.
-Hahahahahaha, chết đi, lũ khốn kiếp!
"Haah...."
Tôi dựa đầu vào thành xe ngựa, bất lực lắng nghe giọng nói điên cuồng của Ben từ bên ngoài.
Ôi, lũ quỷ dữ và ma vật, tôi ước gì nó sớm kết thúc.
"Phá đi!"
"Giết đi!"
Giọng nói vang dội của Ed vang vọng qua cánh cửa và vào trong xe ngựa, cùng với tiếng hô vang của các chiến binh Quân đoàn.
Tôi duỗi người cứng đờ sau khi ngồi một lúc, tự nghĩ.
‘Anh ta đang làm đúng công việc của 1 phó tư lệnh’.
Tôi bị nhầm là một quản gia vì tôi chỉ chạy việc vặt và đưa ra những yêu cầu nhỏ cho họ.
Theo quan điểm của đế quốc, đó là công việc của một phó tư lệnh, nhưng ở Vương quốc Quỷ dữ, các phụ tá của Quân đoàn cũng đóng vai trò như là phó Tư lệnh, vì vậy Ed hẳn đang hoàn thành nhiệm vụ của mình khá ổn ngay lúc này.
Sau khi ngồi trong xe ngựa cả ngày, tôi ra khỏi xe ngựa để nghỉ ngơi cái mông đau nhức và hít thở không khí trong lành.
Mở cửa, tôi thấy một đàn ngựa đen với luồng không khí đen. Một con ngựa như vậy trông ấn tượng thật, và chúng đang tụm lại với nhau, gặm cỏ.
Tôi thoáng choáng váng trước bầu không khí có vẻ yên bình, và tôi có thể thư giãn một chút.
"Ít nhất thì chúng cũng là ngựa. Chúng gặm cỏ không giống với tính cách của chúng... Huh hmm?
...... Có gì đó không ổn.
Không phải là... xác ma quái sao?
Đúng rồi. Quả thực là xác của lũ quỷ quái đó, và chúng đang tụm lại với nhau một cách yên bình, ăn cỏ... ....
Theo phản xạ, tôi lùi lại, vì nhận ra điều đó đáng sợ thật.
Chỉ khi cảm thấy cánh cửa cứng và lạnh của xe ngựa áp vào lưng, tôi mới tỉnh táo lại.
"Ngài Demon."
"......."
"Ngài Demon?"
"......."
Chết tiệt, những thứ đáng sợ, và có rất nhiều sinh vật như vậy.
Với nhiều thành viên Quân đoàn như vậy, thực sự không có gì ngạc nhiên khi có rất nhiều... nhưng vẫn đáng sợ mà. Làm sao có thể không nghĩ rằng chúng sẽ phát điên hay gì đó, phải không?
Có lẽ là vì vẻ ngoài đáng sợ của chúng mà chúng ta không thấy ở nhân giới, nhưng ánh mắt của tôi cứ dính vào hướng về đó mặc dù không muốn.
Không bao giờ là vì tôi quan tâm. Không, tôi quan tâm đến chúng. Giữ chúng trong tầm mắt để theo dõi lũ này là một hình thức quan tâm.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào đàn ngựa, một chai nước được đẩy ra trước mặt tôi từ hư không.
"Ngài Daemon, ngài có muốn uống nước không?"
Khá lịch sự đấy, dù nó đến từ đâu.
Không ai khác ngoài Ed, người trung thành của cậu, đã đưa nó cho cậu.
Thực ra, tôi đã mong đợi điều đó.
'Tôi không biết nhiều người trung thành với tôi như vậy.
Vượt lên trên và vượt ra ngoài nhiệm vụ, ngay cả khi người kia chỉ là một con người.
"Cảm ơn."
Cảm ơn vì chai nước, và cảm ơn vì đã hoàn thành nhiệm vụ của mình với tôi, một nhân loại, mà không chút do dự.
Ed không nhận ra ý nghĩa kép của lời cảm ơn, mỉm cười như thể đó chỉ là chuyện đương nhiên.
Sau đó, anh liếc nhìn đàn ngựa mà tôi đang nhìn chằm chằm, rồi nhìn tôi, và rồi, như thể anh đang nghĩ về điều gì đó, anh thận trọng nói thêm.
"Tôi để ý thấy trước đó... ngài có vẻ đang nhìn những con ngựa...."
"Ồ, đúng rồi."
Chết tiệt, tôi đã quên mất điều đó.
Ừ, tôi đang theo dõi, đề phòng trường hợp chúng phát điên.
Nếu chúng là những con quỷ mạnh mẽ, nhưng tôi là người yếu đuối nhất trong số tất cả con người, tôi sẽ bị tách khỏi thể xác và tâm hồn nếu tôi bị một trong những thứ quái dị đó tấn công. Vì vậy, tôi phải cẩn thận.
Nhân tiện, nếu để ý, có vẻ như nó đang theo dõi tôi. Quỷ Vương có ra lệnh cho mi không hả?
"Không. Có phải do tôi đã nói từ chức không?
Nó nghĩ tôi có thể bỏ trốn không?
Đoán vậy cũng hợp lý mà.
Sau một lúc do dự, Ed từ từ lên tiếng. Những lời nói phát ra từ đôi môi do dự của anh ta hoàn toàn bất ngờ.
"Ngài có muốn... cưỡi ngựa không?"
"Gì cơ?"
"Tôi thấy là ngài định...."
Tôi đã ổn, nhưng rồi anh ấy nói, "Cái quái gì thế? Tôi muốn cưỡi con ngựa kinh khủng đó á?
Miệng tôi há hốc vì không tin nổi, và tôi giơ tay lên không tin nổi.
Rõ ràng là anh ấy không thấy ổn với điều đó.
"Không, hoàn toàn không, không phải thế...."
"Tôi xin lỗi. Tôi biết là điều này làm ngài bực mình, nhưng ít nhất ngài có thể dùng xe ngựa cho đến khi ngài khỏe hơn không? Con ngựa có thể cưỡi mà không cần dây cương đằng sau mà, làm ơn."
"......."
Tôi ngăn mình không mở miệng để phủ nhận điều đó nữa.
Khoan đã, điều đó có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ cưỡi ngựa nữa sao?
Tình trạng của tôi là bẩm sinh, không phải mắc phải, và nó sẽ không bao giờ khá hơn.
Vậy thì tại sao phải phủ nhận nó?
"......Tôi hiểu mà."
Không có ích gì khi tỏ ra yếu đuối trước một con quỷ, thà làm vậy còn hơn là xấu hổ cùng nhau.
Cổ họng tôi bỏng rát vì suýt nữa thì tông trúng con ngựa.
May mắn thay, tôi có một chai nước trên tay, vì vậy tôi nhấp một ngụm với đôi mắt cảnh giác....
"Tân binh kia, giờ cậu biết cưỡi ngựa chưa?"
"Không, tôi vẫn chưa đủ giỏi mà!"
"Khiêm tốn thật đấy. Không sao đâu, thế là đủ với tôi rồi, giờ chỉ còn một điều cuối cùng nữa thôi, ta cho là vậy?"
“Ờ, đó là điều cuối cùng rồi. Đó là truyền thống đặc biệt của quân đoàn chúng ta, mặc dù nó không quá lâu đời."
"Một truyền thống đặc biệt. Quân đoàn số 0 có truyền thống như vậy à?
Tôi lắng nghe một cách vô cảm, biết rằng thật thô lỗ khi nghe một điều mà tôi chưa từng nghe trước đây.
Bước cuối cùng, tôi tự hỏi.
Câu hỏi là, Quân đoàn 0 có truyền thống gì trước đây à?
Quân đoàn 0 do tôi tạo ra, nghĩa là nó chỉ mới tồn tại được khoảng hai năm... Truyền thống á?
Tôi tập trung vào cuộc trò chuyện của họ, tự hỏi liệu âm thanh nuốt nước có ảnh hưởng đến khả năng nghe của tôi không.
Và tôi nên hối hận vì đã không nuốt.
"Có một câu chuyện mà tất cả các thành viên của Quân đoàn số 0 phải biết. Một câu chuyện về thủ lĩnh quân đoàn của chúng ta, ngài Demon."
"Ồ, không...."
"Đúng vậy, anh là thành viên của Quân đoàn số 0, và anh phải biết thứ hoàn cảnh khi ngài Demon giết một chiến binh để anh không gặp rắc rối đó."
Phew!
"Kuh, kuh, kuh, kuh."
"Ngài Demon?!"
Tôi cúi đầu ngay lập tức, và may mắn là không phun nước vào mặt Ed. Tôi vội vàng lau khóe miệng và ho để tống hết nước ra ngoài.
May mắn thay, Ed là người xấu hổ.
Anh ta mò mẫm tìm một chiếc khăn tay mới và đưa nó vào khóe miệng tôi, sau đó kéo nó ra để nhìn vào bên trong, khuôn mặt anh ta như một chiếc mặt nạ kinh hoàng.
"Máu, máu...."
Cái gì? Ngài ấy lại chảy máu sao?
Nhìn vào làn da nhợt nhạt của ngài, có lẽ ngài lại chảy máu.
Được rồi, đây không phải là lần đầu tiên. Đừng hoảng sợ quá nhiều lắm....
"Không có máu! Bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ!"
"......?"
"Ben! Cậu đâu rồi! Bae! Bae!"
Xin lỗi, anh không nghĩ có gì đó không ổn ở đây sao?
Tôi còn bối rối hơn khi không có máu đấy. Đáng lẽ phải ngược lại mới đúng chứ?
Chiếc khăn tay của anh ta sạch sẽ.
Ít nhất thì nó không có vết đỏ nào trên đó.
Tất nhiên là không rồi. Tôi chỉ đang tỏ ra láo xược thôi mà.
"Có chuyện gì thế!"
Ôi trời. Ben đến đây rồi.
Lương tâm tôi trỗi dậy khi nhìn thấy anh ta vội vã chạy đến.
Tôi đã cố gắng xoa dịu tình hình ngay lúc đó, nhưng viên thuộc, người trung thành đến mức tôi muốn đẩy anh ta ra, đã đi trước tôi một bước, túm lấy gáy anh ta và hét lên.
"Ngài Demon đột nhiên ho dữ dội, và không có máu!"
"Chúa ơi!"
Lúc này, tôi từ bỏ việc cố gắng suy nghĩ.
Sai lầm thật rồi, mấy gã này chẳng có chút lý trí nào cả.
0 Bình luận