• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Từ chap 11 - 20

Chương 14. Thuộc hạ của tôi giỏi đến mức tôi sắp phát điên tới nơi rồi (2)

1 Bình luận - Độ dài: 2,736 từ - Cập nhật:

Trans: Kiraseki

Edit: Kiraseki

_____________________

Ah, tôi nhớ ra rồi.

Tư lệnh phụ trách săn ma vật cùng Velithan, thủ lĩnh của Quân đoàn 6. Tên hắn có lẽ là Myers.

Tôi nghe nói anh ta đang hồi phục sau chấn thương... Có ổn không khi tiếp tục di chuyển như thế này?

Trước đó, tại sao tôi lại ở đây?

"Ôi không....

Anh ta có giận tôi vì đã lấy mất công việc của anh ta không?

Đó không phải là một suy nghĩ vô căn cứ.

Họ có thể không thích các công việc trên giấy tờ, nhưng những công việc liên quan đến chiến đấu khá phổ biến với những Tư Lệnh Quân đoàn.

Vì vậy, ngay khi tôi quyết định rằng đó là một ý tưởng rất hứa hẹn, tôi đã nhanh chóng trả lời.

"Không."

"Dạ vâng? Ngài đang nói…không?"

"Đúng."

Tôi nói, "Để an toàn thôi."

Tôi gật đầu với vẻ mặt quyết tâm, và Ed nhìn tôi một lúc, bối rối, rồi tiến về phía cửa, như thể muốn từ chối quyết định của tôi.

Sau đó, anh ta mở cửa ra một chút,

"Ngài Myers, tôi xin lỗi, nhưng-... huh?"

Khựng lại.

"Ta thắc mắc tại sao ngươi lại ở đây...."

"Tôi muốn gửi cái này đến...."

"......."

"......."

Cái quái gì thế, còn ai ở đây nữa?

Trong một căn phòng lớn, và họ thì thầm rất khẽ đến nỗi tôi hầu như không nghe thấy.

Tin mừng là cuộc trò chuyện kết thúc sớm hơn tôi nghĩ.

"...... Được thôi."

Với câu trả lời ngắn gọn đó, Ed quay lại nhìn tôi khi anh ta đóng sầm cửa lại, chặn cả âm thanh và tầm nhìn đằng sau.

Khuôn mặt anh ta cho thấy một chút cảm xúc không mong muốn mà anh ta đã cố gắng che giấu, nhưng anh ta đã không thành công.

"Ngài Demon."

“Ừ."

"Người làm vườn Hien đã đến gặp ngài...."

"Thủ lĩnh của Quân đoàn số 12 vẫn chưa rời đi, phải không?"

"Vâng?"

"Ta sẽ gặp Thủ lĩnh Quân đoàn số 12."

Edgar có vẻ bối rối trước câu trả lời của tôi, nhưng rồi một nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt anh và anh gật đầu. Không hiểu sao tôi thấy biểu cảm của anh buồn cười, nhưng tôi không quan tâm, vì đầu óc tôi đang quay cuồng.

Hôm nay là ngày quái gì thế? Sao cậu cứ quay lại thế?

'...... Hôm nay là ngày. Ngày mình sẽ chết.'

Tôi không biết tại sao Hien lại ở đây, nhưng đây chắc chắn không phải chuyện tốt. Cậu ta lúc nào chả thế.

Uh, không phải Hien có mục đích xấu xa; cậu ấy luôn đối xử với tôi với ý định trong sáng.

Chỉ là... với cậu ta, ngay cả khi tôi trở về mà không bị thương, tôi vẫn cảm thấy tuổi thọ của mình bị rút ngắn đáng kể.

Vì vậy, tôi thà gặp Tư lệnh số 12 còn hơn là người làm vườn điên rồ đó.

Hơn nữa, anh ta đang bị thương, vì vậy nếu anh ta muốn làm hại tôi, ít nhất tôi cũng có thể tránh được hắn.

Tôi không biết gì khác nhưng tôi tự tin vào một điều: tôi có thể tránh được nó.

Trong khi tôi đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ, Myers bước vào phòng và đứng trước mặt tôi, với khuôn mặt nghiêm nghị và lưng cúi xuống.

"Đã lâu rồi không gặp, ngài Demon."

Đó là một khuôn mặt rất cứng nhắc. Mặt tôi cũng cứng đờ như thể đang báo hiệu sự kết thúc.

"Điều này... thật nguy hiểm, phải không?

Myers, thủ lĩnh của Quân đoàn số 12. Vũ khí chính của anh ta là một cây giáo. Đặc điểm của anh ấy là rất trầm lặng.

Tất nhiên, anh ta luôn có điều gì đó để nói khi cần, nhưng anh ta thường giữ im lặng đến mức bạn nghĩ rằng anh ta không thể nói được, và có tin đồn giữa những người hầu của anh ta rằng lưỡi của anh ta đã bị cắt trong một vụ việc bí ẩn trong quá khứ.

Tất nhiên, tôi đã nghe thấy giọng nói quý giá đó một vài lần trong các cuộc họp....

'Không phải đây là lúc để nói chuyện sao, tại sao anh không nói cơ chứ?'

Tôi không đến đây chỉ để chào hỏi giữa chúng ta. Chào hỏi xong chúng ta vào vấn đề chính nhé.

Sự im lặng kéo dài hơn. Tôi cảm thấy như bị ngạt thở trong bầu không khí ngột ngạt và cố gắng lên tiếng nhưng lại gặp phải một trở ngại khó khăn bất ngờ.

"Mình nên nói gì đây?

Và tôi nên biểu lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt?

Tôi có nên cười không? Không. Nếu tôi cười, anh ta có thể đấm tôi và hỏi tôi sài ma túy à. Tôi có nên giữ vẻ mặt vô cảm không? Không. Anh ta có thể nói, "Đó là kiểu mặt gì vậy?" Tôi không chắc.

"......."

"......."

Thời gian trôi qua, vẻ mặt của Myers trở nên cứng đờ.

Tôi cảm thấy như mình đang gặp nguy hiểm mất mạng, và tôi liếc nhìn người trung úy vô dụng nhưng có năng lực của mình với vẻ cầu xin, nhưng Ed lùi lại một bước, không chắc anh ta thực sự để ý hay chỉ giả vờ không để ý.

Một thuộc hạ rất có năng lực nhưng vô dụng trong trường hợp này.

Tôi muốn thấy hắn chảy máu kìa, nhưng dòng máu thường chảy ra từ anh ta như vòi nước đang mở lại bị đóng chặt như mọi khi, không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ chảy ra.

Trong bầu không khí ngượng ngùng, tôi cảm thấy hơi hối hận.

'Nếu mọi chuyện cứ diễn ra như thế này, có lẽ gặp Hien sẽ là lựa chọn tốt hơn....'

Khi tôi nhìn lại bản thân mình, người dường như đã quên đi những trải nghiệm trong quá khứ, thậm chí còn tôn vinh những trải nghiệm trong quá khứ đó và nhận ra trái tim con người thật xảo trá đến mức nào, tôi nghe thấy một tiếng ho.

"Ed?"

"Hmmm, hmmm, Tư lệnh số 12. Nếu ngài muốn nói bất cứ điều gì, ngài có thể nói với tôi..."

Cảm ơn vì đã nói những gì tôi muốn nói, nhưng nếu điều này khiến anh ấy khó chịu hơn thì sao?

Tôi cẩn thận ngẩng đầu lên và chạm mắt với Myers. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đồng tử anh ấy khẽ run lên.

Rõ ràng anh ấy đang tức giận, tôi có nên xin lỗi không...?

Nhưng tôi không làm gì sai cả, và thành thật mà nói, tôi muốn tức giận với anh ấy hơn.

Tôi vừa được cử đi làm một nhiệm vụ nguy hiểm vì một người khác.

Tất nhiên, tôi không đủ can đảm để nói ra suy nghĩ của mình, vì vậy khi tôi đang cố nghĩ ra điều gì đó để nói, Myers cúi đầu thật sâu. Đó là một cái cúi đầu, và nó rất góc cạnh. *

*(Cúi vuông góc 90 độ)

"Ta xin lỗi vì đã làm phiền, thưa ngài."

"...Cái gì?"

"Ta chỉ cảm thấy mình cần phải nói ra điều đó thôi."

Tôi ngơ ngác nhìn lên đỉnh đầu anh ấy.

Tiếp theo là bờ vai của anh ấy, có thể nhìn thấy rõ qua trang phục do góc chụp. Những dải băng trắng bắt đầu từ vai kéo dài xuống phần thân trên cho thấy rõ ràng anh ta đã phải chịu khá nhiều vết thương.

Ưm.....Tư thế đó sẽ khiến vết thương của anh nghiêm trọng hơn đấy.

"Duỗi lưng ra đi."

"Vâng!"

Tôi chỉ lo anh ấy bị thương nên bảo anh ấy duỗi thẳng lưng, nhưng anh ấy duỗi thẳng lưng như thể anh là một thanh liễu kiếm bị cưỡng bức uốn cong.

Tôi tự hỏi liệu có phải tôi đã nghe thấy ảo giác thính giác của âm thanh ‘tap-duk’ hay không.

Trong lúc nhất thời, tôi lo lắng nếu làm như vậy, vết thương sẽ càng rách lớn hơn, nhưng Myers khẽ cau mày như thể vết thương đó đang thực sự có vấn đề.

Tôi quay đầu lại, cố gắng giả vờ không nhìn thấy cơn đau được thể hiện bằng lông mày của anh ta và miếng băng trắng lại chuyển sang màu đỏ.

‘Dù sao thì anh cũng không tức giận phải không?’

Ngược lại, vì anh ấy đang xin lỗi tôi nên tôi không nghĩ tôi sẽ bị đánh ngay cả khi tôi không biết đó là gì. Không cần phải lo lắng quả mức

Bây giờ tôi đã thư giãn đầu óc, đã đến lúc lắng nghe lời giải thích rồi.

Tôi mời anh ngồi trên chiếc ghế ở bàn giữa phòng, tôi ngồi đối diện anh ta.

“Ta nên làm gì nếu anh xin lỗi quá nhanh mà không có lời giải thích nào thêm?”

"Cái gì… ờ… ta nghĩ ngài nên nhận được một lời xin lỗi.”

“… Ta không hỏi làm thế nào...”

"Xin lỗi."

"Không… Đầu tiên, hãy thẳng lưng lên... .”

"Được."

Ttuduk.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, rồi lặng lẽ hướng ánh mắt về phía Ed đang đứng một bên.

Tôi không biết cách xử lý hắn đâu. Sao cậu lại không làm gì cả?

‘…Không lẽ cậu cũng đang bị sốc à?’

Vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt sạch sẽ của cậu ấy. Có lẽ tôi cũng vậy. Ai có thể ngờ rằng người chỉ huy nổi tiếng trầm tính của Quân đoàn 12 lại có tính cách như vậy?

'Có khi cậu im lặng thì tốt hơn.'

Ý tưởng hay đấy. Cứ tiếp tục vậy đi.

Nếu bất cẩn mở miệng, sau này có lẽ sẽ sẽ gặp rắc rối lớn.

Tôi nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm và nhớ lại mục đích của cuộc trò chuyện trước khi bị cuốn vào lời nói và hành động của anh ta.

"Ta đang hỏi, tại sao anh lại xin lỗi."

"Ah… .”

Có một cái bảng đã được bày sẵn nên bây giờ tất cả những gì tôi phải làm là giải thích nó.

Nhưng mà nhóc này, sao lại ngã ra thế này?

Chiếc bàn rung lắc mạnh đến mức hai chân tôi phải tách ra. Nếu có một tách trà ở trên thì trà đã không bị tràn ra ngoài và gây lộn xộn.

Đó là khoảnh khắc tôi, người không thể chờ đợi, muốn nói điều gì đó. Trước khi tôi kịp mở miệng, anh chàng đó đã nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi.

“Ừm, nhìn trung úy đó…!”

“… … ?”

Hwiik.

Một cơn gió mạnh thổi qua.

Khi tôi tỉnh táo lại thì Myers đã đi rồi.

Khi tôi nhìn quanh xem anh ta có trốn ở đâu không, Ed lặng lẽ tiến lại gần tôi và nói.

"Ngài ấy đã ra ngoài."

“…Huh?!"

“Tôi nghĩ ngài ấy đã đi gọi phụ tá của mình, nhưng tôi không biết khi nào ngài ta sẽ quay lại, vậy chúng ta đi trước nhé ngài Demon?”

Tôi gật đầu và đi về phía cửa.

Tôi tò mò tại sao hắn ta lại xin lỗi, nhưng mạng sống của tôi không bị đe dọa và tôi không quan tâm nếu không nghe được lời giải thích của anh ta.

Và hơn hết, tôi không muốn chờ đợi. Thật khó chịu khi phải đối mặt với nó một lần nữa.

Không cần suy nghĩ, tôi đặt tay lên tay cầm. Chẳng bao lâu cánh cửa mở ra,

“….”

Sầm.

Tôi đóng cửa ngay lập tức

“Ngài Demon! Trước khi ngài rời đi, tôi muốn đưa cái cây cho ngài...!”

“À Demon?! Ta đến để gặp ngươi, nhưng chẳng phải ngươi đối xử với Quỷ vương quá khắc nghiệt sao?”

“Tôi là phụ tá của Tư lệnh Quân đoàn 12 Myers! Về vấn đề của ngài Myers.....!”

Tiếng gõ cửa dường như không dừng lại.

May mắn thay, nó không biến thành tiếng đập mạnh mà vẫn ồn ào đến mức tôi phải bịt tai lại.

Ah, một giọng nói khác được thêm vào giọng nói nghe được từ bên ngoài.

“T-tôi là M… .”

“Hét to hơn đi ngài Myers! Nếu ngài Demon tức giận, liệu tôi có nên thực sự từ nghỉ việc làm trung úy của ngài không?”

“Là Myers đây!”

Đây là một giấc mơ. Chắc chắn chỉ có thể là một giấc mơ

Thế giới này điên cmn rồi.

Cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Vốn ngay từ đầu, tôi sẽ không thể cứ đóng cửa như vậy vì Quỷ vương cũng đang ở bên ngoài

Sau khi cửa được mở ra thì sao?

Đúng. Bây giờ tôi đang bị bao vây bởi những con quỷ khủng khiếp này.

Người đầu tiên bước tới là trung úy của Myers.

Anh đẩy những người đang tranh cãi với nhau sang một bên và nắm lấy tay Myers. Anh lịch sự mở miệng với giọng nói cũng gọn gàng như hành động của mình.

“Xin kính chào ngài Daemon. Tôi là Dahar, phụ tá của Tư lệnh Quân đoàn 12 Myers. Tôi chắc hẳn ngài khá khó chịu với chuyến thăm đột ngột này, nhưng cảm ơn ngài rất nhiều vì sự khoan dung của ngài. Và tôi xin lỗi vì sự thô lỗ này. Tôi thực sự xin lỗi."

Dahar cúi đầu thật sâu và dùng ngón tay đâm vào eo Myers.

Rồi Myers, người đang bồn chồn đứng cạnh tôi, cúi đầu xuống.

"Xin lỗi."

“Uh, uhm… .”

Chuyện này là sao?

“Bất chấp sự thô lỗ của tôi, có một lý do khiến tôi đến thăm đột ngột như vậy không gì khác chính là do ông chủ Myers của tôi bị thương và tôi nghe nói rằng ngài Demon đã đảm nhận công việc của ngài ấy."

Tôi vừa định rời đi mà.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn những người xung quanh.

Bắt đầu với Hien, người đang cầm một hạt giống của một loại cây từ đâu đó không rõ nguồn gốc, Quỷ vương đang tỏ vẻ gắt gỏng như thể bất mãn vì cửa không được mở cho mình. Và ngay cả tư lệnh Quân đoàn số 12 Myers và trung úy Dahar của ông ta cũng đang ở trước mặt chúng tôi.

“Chắc hẳn ngài đã cảm thấy khó chịu và phiền toái kể từ khi đảm nhận một nhiệm vụ bất ngờ. Để xin lỗi về điều đó, tôi đã đuổi ngài Myers ra ngoài... Không, ngài Myers đến thăm... .”

Dahar trừng mắt nhìn Myers.

“… Ngài đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng và thô lỗ... .”

Ồ, lời nói của anh ta bật ra một cách mơ hồ.

Giọng nói trầm thấp nghe như nghiến răng nghiến lợi khá kỳ quái. Tôi vẫn im lặng, còn Myers thì cúi đầu kinh ngạc mỗi khi anh ấy ngừng nói.

Hôm nay, tôi cảm thấy như được nhìn thấy rất nhiều khía cạnh mới của Tư lệnh Quân đoàn 12 mà tôi thậm chí không hề tò mò.

Tôi làm ra vẻ khó hiểu một lúc, nhưng rồi vội vàng lắc đầu vì cảm giác như sắp tận mắt chứng kiến tư lệnh Quân đoàn 12 bị phụ tá xé xác ngay trước mặt.

Sẽ rất khó để làm ầm ĩ như vậy trước mặt tôi, và nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả... Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu bảo vệ danh dự của vị tư lệnh Quân đoàn 12 ít nói kia.

"Nếu cậu thứ lỗi cho tôi… Ta nghĩ cậu đang đề cập đến nhận xét thái quá của anh ấy, nhưng nó thực sự không phải là vấn đề lớn đâu... .”

"Ah dạ vâng?!"

Oh, có lẽ tôi đoán sai rồi.

Tôi cảm thấy hơi có lỗi và nhìn vào mắt Myers, nhưng Dahar đột nhiên ngẩng đầu lên và nói như thể anh ấy đang bị sốc.

“Ôi chúa ơi, ngài không chỉ bỏ chạy đi, mà còn nói một điều gì khác quá đáng hả?! Ngài đã nói gì vậy?”

…Mà còn?

________________

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Tui đã fix lại chap 14, sau khi so sánh lại trans eng với bản gốc, thấy trans eng còn dịch thiếu một đoạn, thảo nào tui đọc từ chap 14 sang chap 15 cứ thấy sai sai chỗ nào hihi
Xem thêm