Light Novel Tập 1 [HOÀN THÀNH]
Chương kết: Khởi đầu mới của Nữ hoàng (3)
26 Bình luận - Độ dài: 1,535 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
----------------------
Mối quan hệ của chúng tôi thời cao trung... giờ đây đã không còn đáng để nhắc lại.
Nhưng ngay lúc này.
Chúng tôi gặp lại nhau, và vì chỉ mới sống với nhau được vài ngày, nên mối quan hệ của bọn tôi vẫn còn ẩn chứa nhiều điều phức tạp. Cả hai đều ý thức được rằng cuộc sống này sẽ không kéo dài mãi mãi. Tuy nhiên, đó chính là minh chứng cho thấy chúng tôi thật sự trân trọng những khoảnh khắc này, khác xa so với những tháng ngày đã qua thời còn là học sinh.
Và nhờ có chúng tôi của hiện tại, tôi và Hayashi có thể đặt trọn niềm tin vào mối quan hệ đó.
Chắc chắn những ngày tháng chung sống kỳ lạ của chúng tôi sẽ tiếp diễn thêm một thời gian.
Và nó sẽ tiếp tục chừng nào nó còn tồn tại.
Đó là điều chắc chắn và duy nhất mà chúng tôi còn nắm giữ. Giống như Hayashi, tôi cũng cảm thấy bị thuyết phục. Đối mặt với mối quan hệ sẽ còn kéo dài này, có vẻ như Hayashi mong muốn tìm hiểu về tôi nhiều hơn.
"Nói trước là con người tớ không có thú vị đâu nhé?"
Tôi nói để ngăn cảm xúc của cô ấy lại.
"Yamamoto..."
"Có chuyện gì vậy?"
"Chẳng có gì để làm hết á, tớ cũng đã sẵn sàng để làm chuyện ấy rồi mà."
“Đừng có cởi mở thế chứ.”
Tôi ngạc nhiên.
"Nhưng đó là sự thật mà. Dù sao, đó cũng là điều mình đã nghĩ đến."
...Phải, Hayashi nói không sai. Nếu cô ấy đã nghĩ đến chuyện đó rồi thì cũng chẳng trách được. Ai chắc cũng đều đã từng trải qua những lúc không thể giải thích được cảm xúc của bản thân. Đôi khi, ta hành động theo cách mà chính chúng ta cũng chẳng thể nào hiểu được. Và chính xác là Hayashi đang trải qua một giai đoạn như vậy.
"Tớ hiểu. Không sao đâu. Tớ sẽ nói với cậu rằng tất cả những gì cậu đang cảm nhận được chỉ là ảo ảnh mà thôi."
Cách tốt nhất để khiến ai đó bỏ cuộc là chứng minh rằng mọi hành động của họ đều là sai lầm, cho đến khi họ nhận ra điều ấy.
Đó là lý do tại sao tôi khích lệ Hayashi.
Đó là lý do tại sao tôi lại mỉm cười.
"Ra là vậy.”
Hayashi nói. Cô nở một nụ cười. Nụ cười của sự hạnh phúc.
"Vậy từ giờ trở đi, hãy chăm sóc tớ nhé, Yamamoto."
"Được thôi."
“Mà Yamamoto này..."
"Hửm?"
"Cậu nghĩ gì về mình?"
Trông Hayashi có vẻ bình tĩnh.
"Cậu có muốn biết thêm về tớ không?"
Mặc dù vậy, khuôn mặt cô lại lộ chút vẻ lo sợ.
"Cảm giác sống chung với tớ như thế nào?"
Sống cùng với Hayashi.
Năm ngày chúng tôi sống với nhau ở trong căn hộ ấy, vậy mình thực sự nghĩ gì về cuộc sống này nhỉ?
"À thì, trước hết là tớ bị đau đầu."
"Ugh..."
“Cậu đấy, dù tớ đã cố gắng giấu cậu ở trong căn hộ, nhưng cậu lại đi ra ngoài khi tớ đang ở trên trường, rồi lại còn nói rằng cậu muốn bắt đầu làm một công việc bán thời gian, cậu cứ lo lắng đâu đâu, vội vội vàng vàng đứng dậy, xong lại còn suýt ngã nữa cơ chứ. Cậu làm tớ cảm thấy khá là căng thẳng đó. "
"...Mình xin lỗi."
"Cơ mà... ừm, rốt cuộc thì nó cũng không tệ đến thế."
"...Tớ hiểu rồi."
Hayashi lại mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng. Quả là một khoảnh khắc bình yên.
"Cảm ơn cậu, Yamamoto."
Đây là lần thứ hai Hayashi bày tỏ lòng biết ơn của mình.
"Nhờ có cậu mà mình mới có thể tự cứu được bản thân."
“Đừng hiểu lầm ý tớ.”
"Hả?"
"Mục đích không phải là nộp đơn khiếu nại. Đó là để hắn ta bị pháp luật phán xét."
"...Không, không phải vậy. Tớ không có ý đó."
"Vậy thì ý cậu là sao?"
“Có lẽ sau này sẽ có nhiều chuyện khó khăn xảy ra. Những chuyện buồn. Những chuyện khiến bản thân tớ tổn thương."
“Đúng vậy.”
"Tớ lo lắng rằng mỗi khi gặp phải những tình huống như vậy, tớ sẽ sợ hãi, tớ muốn bỏ chạy. Và đôi chân tớ sẽ run rẩy."
Bất chấp những lời nói ấy, nét mặt của Hayashi vẫn giữ nguyên sự bình thản.
"Nhưng, nếu tớ rơi vào những tình huống như vậy, nếu tớ cảm thấy đau khổ, liệu cậu sẽ chìa tay ra giúp đỡ tớ chứ?"
Hayashi cất tiếng hỏi với một nụ cười.
"Cậu sẽ giúp tớ phải không?"
“Hayashi, không phải như vậy đâu…”
Tôi lắc đầu.
“Việc tớ có giúp cậu hay không không phải là thứ mà mình có thể lựa chọn.”
Trước hết, tôi không có khả năng giúp đỡ người khác, cả sức mạnh lẫn nguồn lực.
Tuy nhiên, dù vậy...
"Cậu muốn gì?"
Hayashi cười gượng.
"Chà, tóm lại... nếu cậu cần, lúc đó tớ sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp cậu."
Lý do tôi làm vậy không phải vì dũng cảm hay là vì bản thân có ai đó để tin tưởng. Nó hoàn toàn không liên quan đến những thứ đó.
Bản chất của con người là khi gặp khó khăn, họ sẽ tìm kiếm sự trợ giúp từ người khác.
Khi bản thân không thể giải quyết vấn đề, họ sẽ hướng đến những người có thể hỗ trợ.
Và những người được yêu cầu giúp đỡ sẽ sẵn sàng tiếp cận, hỗ trợ và hợp tác với người cần giúp.
Đó chẳng phải là điều tự nhiên mà bất kỳ con người nào cũng nên làm sao?
Nếu không thể thực hiện được điều cơ bản này, bạn sẽ đánh mất chính mình.
Vì vậy, tớ sẽ giúp cậu.
Bất cứ điều gì trong khả năng của tớ, tớ đều sẵn sàng thực hiện chúng...
Đó là quyết định mà tự mình đưa ra.
“Cậu chẳng thành thật chút nào cả, Yamamoto à.”
"Có lẽ vậy. Nhưng có vẻ như ngoài kia có một kẻ lập dị nào đó lại muốn làm quen với một người vừa thiếu trung thực mà lại còn chẳng thú vị như tớ cơ.”
“Thật kỳ lạ khi trên đời lại có một người như vậy. Hết cách để cứu họ mà.”
“Vậy thì chắc ai đó nên đến để giải cứu cậu ấy ha.”
Chúng tôi nhìn nhau và bật cười.
“Yamamoto.”
“Hửm?”
“Từ giờ, mong cậu hãy chiếu cố tớ nhé?"
“Ừ, bên này cũng vậy.”
“…Này, Yamamoto.”
"Có chuyện gì à?"
“...Tối nay cậu muốn ăn gì?”
... Đã là ngày thứ bảy kể từ khi tôi giấu Megumi Hayashi và bầu trời đã dần hé rạng.
Chúng tôi gặp nhau ở cùng một cửa hàng tiện lợi và nói chuyện.
Mối quan hệ nhân viên và khách hàng giữa tôi và Hayashi vẫn không thay đổi kể từ khi chúng tôi gặp lại nhau.
Tuy nhiên, lúc này, chúng tôi đã hiểu nhau hơn bao giờ hết so với lần đầu gặp mặt.
Ví dụ như, Nữ hoàng tàn nhẫn đã từng vô tâm nhường nào ở trường nay lại mỉm cười thật dịu dàng và hiền hậu như thế kia.
“Cảm giác sống chung với tớ thế nào?”
... Có chút xấu hổ nên tôi đã nói dối một chút.
Trong năm ngày qua, Hayashi đã làm rất nhiều điều.
Cô ấy lo lắng về tình hình tài chính của tôi và mong muốn tìm kiếm một công việc bán thời gian cho mình.
Để giảm bớt gánh nặng, ngoài việc dọn dẹp nhà cửa, Hayashi còn đề nghị hỗ trợ việc nhà cho tôi.
Cô còn quan tâm về tình trạng dinh dưỡng, nên mỗi ngày cô nàng đều tận tâm chuẩn bị bento đi học.
Tối qua, Hayashi còn nấu một bữa ăn vô cùng ngon miệng nữa.
Việc giấu cô ấy chỉ đơn giản là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Ở trường cao trung, cô nàng được biết đến là một cô gái mạnh mẽ và nổi trội, gần giống như một nữ hoàng vậy.
Trong ba ngày đầu tiên che giấu Hayashi, cô ấy thậm chí còn không thèm lắng nghe những vấn đề của tôi.
Chính tôi còn cảm thấy choáng ngợp khi nghĩ về tương lai bất định đang đón chờ hai người.
...Và chưa hết.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, tôi lại cảm thấy như vậy.
Nếu tôi kể lại điều này cho chính mình thời cao trung nghe, anh ta chắc chắn sẽ không tin và phì cười cho mà xem.
Khi tôi mỉm cười cay đắng và nhìn lại bản thân mình...
Sống chung với Nữ hoàng kiêu ngạo thời cao trung hóa ra lại không hề khó chịu như tôi nghĩ.
(Hết vol 1)
26 Bình luận
vậy nếu thay gái này bằng một thằng đực nào đó thì chúng ta sẽ có gae tình chăng