Liệu Cô Có Thể Làm Ánh Dư...
Rakuto Haba: 羽場 楽人 塩こうじ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 4.3: Mưa (3)

4 Bình luận - Độ dài: 1,707 từ - Cập nhật:

Người phụ nữ trước mặt tôi tự nhiên nói chuyện một cách cộc lốc như thể cô ấy đã biến thành một người khác.

“Sẽ thật dễ dàng nếu tôi thuận theo bầu không khí, và chấp nhận cậu như một người đàn ông bất chấp hậu quả. Tuy nhiên. Nó thật sự sẽ khiến tôi và cậu hạnh phúc hơn ư?”

Cô ấy thể hiện mình đang hiểu tình huống của bản thân và giải thích. Càng nghe, tôi càng cảm thấy trái tim từng sát bên tai mình bỗng nhiên thật xa.

“Tôi đã sai từ lúc dính dán đến cậu. Thời gian chúng ta bên nhau rất vui và tôi cũng yêu tài nấu ăn của cậu, nhưng sẽ chẳng có lợi ích gì nến chúng ta đi sâu hơn nữa.”

“Tại sao?”

“Tôi không muốn trở thành một trải nghiệm cay đắng với cậu.”

Trước khi tôi kịp phản bác, cô ấy thay đổi cảm xúc một cách đột ngột.

“Mối tình của chúng ta sẽ không đi đến đâu… ý chị là vậy, đúng không?”

“Học sinh rồi cũng sẽ tốt nghiệp. Mối quan hệ cô - trò này cũng sẽ biến mất và sự gần gũi này sẽ không bao giờ có thể tái hiện lại nữa.”

“Chúng ta có thể biến đổi nó thành một thứ tốt hơn mà.”

“--- Tôi cảm ơn cậu vì đã chủ động, nhưng cậu đã giúp tôi nhận ra sự bất trắc của mình.”

Trong khi cô ấy đứng dậy, một tia sét xóa nhòa cả căn phòng thành một màu trắng. Còn chiếc bóng của người phụ nữ đang quay lưng với tôi thì chuyển màu đen.

“Cậu bớt đau rồi, đúng không? Vậy cậu nên quay về đi”, vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào cửa mà không nhìn lấy tôi một cái.

“Chị đừng hành động như thể đây là vấn đề riêng của chị và tự mình giải quyết nó. Đây là câu chuyện của cả hai chúng ta.”

Tôi cũng đứng theo chị ấy.

“Cậu làm ơn hãy ngoan ngoãn và nghe theo lời tôi nói đi.”

“Chẳng phải chị đã nói rằng ‘tôi  không muốn trở thành một trải nghiệm cay đắng với cậu’ sao?”

“Thì?”

Cô ấy mệt mỏi nghiên đầu ra sau lưng và tỏ ra bực tức.

“Cách chị nói thật vô lý. Ai đã quyết định rằng mối quan hệ của chúng ta kết thúc trong cay đắng chứ?”

Từ trước đến giờ, không có ai đoán trước được tương lai cả. Thế nên, theo tôi, cô ấy chỉ đang lảng tránh tôi vì không muốn kết thúc mối quan hệ này trong đau đớn thôi.

“Sở dĩ, tôi làm vậy là vì tình yêu giữa cô trò là sai trái!”

Dù cô ấy đang trở nên gay gắt hơn, nhưng cô ấy vẫn không nhìn tôi.

“Tenjo - san, em không muốn nghe mấy câu biện minh ‘vì chị là người lớn’, mà là cảm xúc của chị.”

Rõ ràng, Reiyu Tenjo đang lợi dụng khoảng cách tuổi tác để lạnh lùng đẩy tôi đi. Tuy nhiên, cô ấy vẫn chưa đủ kiên quyết.

Mặc dù cô ấy yêu cầu tôi rời đi, cô ấy vẫn không nỡ lòng từ chối tôi. Mà miễn là cô ấy vẫn không dám đối mặt với tôi, tôi vẫn sẽ nắm lấy tay cô ấy một lần nữa.

“Cậu thôi đi!”

Trong lúc cô ấy mạnh mẽ gạt tay tôi, cô ấy đã vô tình đánh vào mặt tôi.

“A, chị xin lỗi…”

Ngay lập tức, cô ấy liền xin lỗi và nhìn vào mặt tôi. Khi này, cô ấy không giống như đang giận dữ hay ghê tởm mà là đang lo lắng cho tôi.

“Tenjo - san, chị diễn dở quá”, vừa nói, tôi vừa tiến lại gần hơn. 

Cô ấy thì đẩy tôi đi để bỏ trốn mà quên mất phía sau cô ấy là chiếc giường.

Trong một phút mất cảnh giác, cô ấy ngã xuống giường.

“... Không thể nào.” 

Cô ấy ngạc nhiên khi thấy bản thân dễ dàng ngã lên giường như thế nào trước một cử động nhẹ của tôi.

Và để Tenjo - san không bỏ chạy, tôi cũng bước lên giường và đè lên cô ấy. 

Dưới sức nặng của hai người, chiếc giường kêu cót két.

Đây không phải là ý định của tôi, nhưng nếu như tôi tiếp tục để cô ấy tự do như lúc chia sẻ dâu tây, cô ấy sẽ bỏ chạy trước những chủ đề quan trọng.

Thành thật mà nói, tôi không chắc mình có đủ can đảm để lặp lại hành động này lần thứ hai.

“Em không biết bản thân sẽ làm gì nếu chị cứ lẩn tránh em đây…”

Tôi cố gắng giữ giọng điệu của mình nghe một cách bâng quơ và cợt nhã nhất có thể. Tôi hy vọng đây vẫn là cuộc tám nhảm bình thường của chúng tôi, nếu thế, cô ấy sẽ dễ nói chuyện hơn.

“Ai cho phép em lên giường chị hả?”, Tenjo - dan tiếp tục nói một cách gắt gỏng.

“Nhưng chị đã ngủ trên giường em mà, Tenjo - san?”

Nghe tôi đáp trả, cô ấy hờn dỗi trừng mắt nhìn tôi, “C- cái đó là chị vô tình thôi.”

Rồi cô ấy khẽ than phiền với một tông giọng nhỏ.

“Chị chưa từng bị một người đàn ông đẩy lên giường…”

“Bảo sao dễ như vậy.”

“Này, đây là một trong những cách thao túng tâm lý của em, đúng không?”

Vẻ mặt cô ấy tìm mọi cách có thể để hù dọa tôi thật dễ thương.

“Nếu em biết cách thao túng tâm lý thì em đã có một nụ hôn từ Tenjo - san rồi.”

Nghe vậy, Tenjo - san vội vàng che miệng mình lại.

Thấy vậy, tôi không nhịn được mà bật cười. Không một người đàn ông nào có thể bình tĩnh trước một người đẹp như Tenjo - san cả.

“Nếu em muốn hôn chị, thì em đã có thể hôn trộm chị khi chị ngủ rồi.”

“Vậy hả?”

“Đúng rồi. Ai biểu Tenjo - san quá ngây thơ nè?”

“Chị cũng không hiểu tại sao mà em có thể chịu đựng chị nữa.”

“Em đâu chịu nổi đâu, thành ra, em mới bị chị tát đó”, tôi thú nhận sự ngu ngốc của mình.

“Cái đó là tai nạn thôi… em có đau không?”

Kể cả bây giờ, cô ấy vẫn không giấu được sự đáng yêu của mình.

Tenjo - san vươn tay sờ má tôi. Bàn tay lạnh của cô ấy cảm giác thật dễ chịu khi chạm vào bên má nóng của tôi.

“Em ổn mà.”

“Em thích đau đớn à? Bộ em là masochist hay gì hả?”

“Em thích được onee - chan tận tình dạy bảo nha.”

“Em đừng có tự tiện bộc lộ ham muốn như vậy!... em làm chị bị áp lực đó.”

“Ồ, áp lực như thế nào vậy?”

“Ai cho em tỏ ra vui vẻ như vậy hả, đồ ngốc!”

Bàn tay mới nãy dịu dàng chạm má tôi, giờ lại cố gắng đẩy mặt tôi đi.

“Vì chị vừa cho em một tia hy vọng nha.”

“...”

Nằm bên dưới tôi, Tenjo - san đỡ người và liên tục đảo mắt qua lại.

Tôi kiên nhẫn chờ cô ấy trả lời.

“Nếu chị chấp nhận cảm xúc và ham muốn của mình, chị nghĩ chị sẽ không có giới hạn. Chị sẽ tham lam muốn tất cả mọi thứ mà không muốn dừng. Bên cạnh đó, chị cũng không thể tưởng tượng một mối quan hệ êm đẹp hơn thế này.”

“Tại sao chị không tưởng tượng được?”

“Đó là vì... chị không tin vào tình yêu vĩnh cửu.”

Nghe vậy, tôi cảm thấy hơi khó nói lên lời. 

Thật khó tin rằng một mỹ nhân như Tenjo - san lại nghi ngờ bản thân đến thế.

“Em thấy kỳ khi nghe một người phụ nữ hai mươi ba tuổi nói điều này, đúng không? Em đang khó chịu, đúng không?”

“Em chỉ thấy nó thật yểu điệu và đáng yêu thôi.”

“Á, im đi! Chị không chấp nhận được! Bộ em có lòng rộng lượng tựa Thái Bình Dương à?”

“Xem ai đó xinh đẹp tựa ánh dương đang nói kìa?”

“Đây là vấn đề mà chị đang nói đó! Chị thật sự không phải là một người xinh đẹp hay đáng ngưỡng mộ như em nghĩ! Tuy bây giờ em thấy ổn, nhưng sẽ có một ngày em sẽ vỡ mộng trước một bà cô già như chị! Chị ghét cái kết thúc đó! Thế nên chị không muốn tiếp tục!”

Khi nói, chị ấy trông như một đứa trẻ bức bối đến sắp khóc vậy.

“Làm ơn… em hãy đi về vào hôm nay đi.”

Đến mức này thì tôi không có lựa chọn nào khác ngoài vâng lời.

Ví dụ như, Yuunagi Nishiki không phải là học sinh của Reiyu Tenjo thì cô ấy có chấp nhận tôi không?

Giả sử, nếu tôi lớn tuổi hơn Reiyu Tenjo thì mối quan hệ ngày có thể tiến xa hơn không?

Nếu như tôi là một người đàn ông mà cô ấy có thể dựa dẫm mà không cần phải sợ hãi hay ngần ngại, cô ấy sẽ không phản kháng, đúng không?

Không, vấn đề không đơn giản như vậy.

Nếu như thứ mà chúng tôi đang cảm nhận là tình yêu, vậy thì bước tiến nửa vời này là không đủ. Trừ khi tôi có thể loại trừ sự nghi ngờ về tình yêu của Sensei, chúng tôi mới có một hạnh phúc viên mãn với nhau.

Tenjo - san cũng biết điều này, thế nên cô ấy không muốn đi xa hơn. Cô ấy chỉ chấp nhận sự mập mờ đi đôi với cảm giác an toàn của một tương lai, nơi mà cô ấy tin rằng mình sẽ không bao giờ bị tổn thương.

Vào hiện tại, tôi vẫn không thể ngưng được những giọt nước mắt vì mình mà rơi.

Vì vậy, tôi lại càng cảm thấy căm hận bản thân.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

TRANS
nhanh thế
Xem thêm
Main bộ này chất quá ko như thằng LOSER nào đó nhỉ :))))
Xem thêm