• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

II. ALAN, CAMUTE VÀ PHƯƠNG ĐÔNG

CHAPTER 5: CUỘC TRIỆU TẬP

0 Bình luận - Độ dài: 6,647 từ - Cập nhật:

( Hạ chí năm 785 - TCN )

Trong phòng hội nghị của pháo đài Băng vệ, sắp diễn ra một cuộc triệu tập các thủ lĩnh của mười bốn quốc gia trên lục địa phương đông. Đã ba mươi bốn năm trôi qua từ khi phương Tây ổn định và hôm nay Wolfrey mới có thể kết thúc cuộc hỗn loạn trên lãnh thổ của mình.

Alan đại đế đã đến từ hôm trước, ngài đến đây cùng đại hoàng tử Alex, đã rất lâu rồi ngài mới có dịp trở về đây. Chỉ một năm sau khi đế quốc Camute tuyên bố độc lập, Astaroth đã kéo quân đến hòng nô dịch vương quốc non trẻ. Nhưng đời không như mơ, chỉ trong một buổi chiều, một trăm nghìn quân Astaroth đã tan xác dưới hỏa lực của quân đội Camute, quá sợ hãi trước nguy cơ diệt quốc, tên Astaroth Williams hèn hạ đã gửi công văn xin đầu hàng và chấp nhận trở thành một chư hầu của Camute. Ngay sau cuộc thảm sát chấn động, ba quốc gia gần đó cũng đã ngay lập tức gửi công văn xin hàng và chấp nhận trở thành một chư hầu của Camute, chúng lần lượt là vương quốc Eisenguard, vương quốc Minogue tiếp giáp phía nam Camute và bán đảo Minos nằm ở phía đông nam Minogue. Chỉ sau một nước đi ngu xuẩn của Astaroth, Alan đại đế đã dẹp loạn được cả khu vực miền bắc và bảo vệ được pháo đài Băng vệ như cha ngài mong muốn. Trong mười bốn năm qua, nhiều chuyện đã xảy ra ở miền trung lục địa, sự ra đời kỳ lạ của vương quốc Wylistina cùng vị anh hùng của nó, chuyện gì đã xảy ra với những quốc gia ở vùng đồng bằng tây nam để dẫn đến sự thống nhất thành liên bang Wistanburr, rồi cuộc thánh chiến nhân danh Helya đã thất bại và sự suy tàn của cả một tôn giáo chỉ mới vừa chớm nở.

Alice hiện cũng đang có mặt ở đây, cô được Galadriel gửi đến để dạy một số ma pháp đặt biệt chỉ có người mang dòng máu Elf mới có thể sử dụng cho Alex. Cả nhà Wolfrey về cơ bản toàn là những kiếm sĩ máu chiến, họ không có sở trường ma thuật như gia đình toàn quái vật pháp sư như Deino. Alex năm nay đã mười bốn tuổi, Pelicia và Maria đúng phận đẻ thuê, đại hoàng tử Alex y hệt phiên bản trẻ của Alan, cậu gần như không giống gì mẹ của mình ngoài việc mang trong tim một tấm lòng thiện lương.

Wolfrey và Alan đã ngồi ở trong phòng hội nghị từ sớm, họ đang chờ Pelicia đưa những tên thủ lĩnh khác đến phòng hội nghị. Christ sẽ phục vụ Alan như hầu cận cho buổi lễ ngày hôm nay. Lần lượt, các cổng không gian mở ra và mười hai vị thủ lĩnh xuất hiện cùng hầu cận của mình, duy nhất cánh cổng của Wylistina vẫn chưa có ai bước qua. Mười hai thủ lĩnh đã vào chỗ của mình, họ khúm núm và đưa mắt nhìn chung quanh quan sát những người đang có mặt ở đây. Chờ được một lát, Pelicia bắt đầu mất kiên nhẫn, cô định làm gì đó thì đột nhiên một người đàn ông bước từ trong cánh cổng ra. Hắn đi một mình, vát trên vai một cái chùy to tổ bố lắm lem vết máu khô, tóc thắc bính tếch lại đã bếch dầu vì lâu chưa gội, hắn cởi trần để lộ ra cơ bụng cuồng cuộng, thân dưới chỉ mặc một cái quần tả tơi các vết tích từ những cuộc chiến. Không thèm để ý trên dưới, hắn lên tiếng luôn :

- Tên khốn nào đã viết thư gọi đại vương ta đến đây ?

Wolfrey bật cười, đối với những kẻ vai u thịt bắp, đầu óc đơn giản như thế này thì thị uy sức mạnh là cách dễ dàng nhất để nói chuyện. Ngài không trả lời hắn mà nhìn sang Pelicia, miệng cô đang cười nhưng gân máu đã nổi trên trán. Ngài nói :

- Đừng giết hắn nhé Pelicia.

Tên kia vẫn chưa biết mình sắp được trải nghiệm địa ngục bản free trial, hắn nhìn cô gái đang rút thanh kiếm của mình, cười lớn :

- Ta không ngại giết đàn bà đâu.

Vừa dứt lời, bản năng đã mách bảo hắn phải tránh đòn ngay lập tức, nhưng lý trí lại muốn đỡ đòn để kiểm tra sức mạnh, hắn vội dùng cái chùy của mình để đỡ trước ngực, nhưng thật đáng tiếc, cái chùy đáng tự hào của hắn đã vỡ nát thành ngàn mảnh ngay khi nhận một cú đá của Pelicia. Dư chấn từ cú đá hất hắn bay ra sân, Pelicia chầm chậm đi ra, với ánh mắt đầy sự khinh bỉ, cô dùng thanh [ Brutal ] của mình để cắt đứt toàn bộ gân tay, gân chân, móc mắt, cắt lưỡi của hắn rồi dẫm đạp lên vết thương khiến hắn đau đớn đến mức hét lên như một con lợn đang bị cắt tiết. Nhát cắt từ [ Brutal ] có kèm lời nguyền khuếch đại đau đớn, mỗi nhát cắt là một cơn đau đủ để một người bình thường chết vì sốc. Thấy như vậy là đã đủ, cô dùng [ Divine cure ] để chữa thương cho hắn. Tuy vết thương thể xác đã được chữa lành nhưng cơn đau từ lời nguyền đã khắt sâu vào linh hồn, mỗi bước đi là một lần cơn đau dày xé tinh thần của hắn.

Túm đầu con lợn vừa bị cắt tiết trở lại phòng hội nghị, toàn bộ khách mời đều hoảng sợ tột độ trước sự phẫn nộ của các vị thần, họ cuối mặt xuống bàn rung cầm cập. Wolfrey nhìn tên kia, giờ đang nằm bẹp dí dưới đất, ngài nói :

- Nếu ngươi hứa sẽ tham gia buổi họp này với một thái độ khiêm nhường, ta sẽ giải thoát ngươi khỏi cơn thống khổ.

Hắn đã biết sợ, liền gật đầu lia lịa. Wolfrey phẩy tay, lời nguyền của hắn đã bị xóa. Rồi ngài trừng mắt nhìn tên đó và nói :

- Lần sau được triệu tập nếu còn dám có thái độ như vậy ta sẽ hủy diệt không chỉ ngươi mà toàn bộ Wylistina.

Tên vua hỗn xượt đó là Otoni, một tên thủ lĩnh mới nhú, với sức mạnh thể chất phi thường, hắn đã tham gia các cuộc chiến ở miền trung lục địa, dần dần thu hút được nhiều lính đánh thuê theo mình, hắn đã xây dựng một lực lượng lớn rồi lật đổ tất cả các nước ở trung tâm, tự xưng vương và đặt tên cho quốc gia của hắn là Wylistina, cũng là tên của mẹ hắn. Hắn vốn không biết đến những tồn tại tối thượng của thế giới và đinh ninh bản thân là kẻ mạnh nhất nên đến đây để phô trương sức mạnh rồi thu phục thủ lĩnh các nước khác. Không ngờ bị đánh tới mức không thể phản kháng rồi nằm bẹp dí như một con lợn bị cắt tiết. Lần đầu tiên trong đời hắn biết đến sự sợ hãi là như thế nào.

Giải quyết xong tên mọi rợ ảo tưởng sức mạnh, Wolfrey ra hiệu bắt đầu cuộc họp. Pelicia yêu cầu những kẻ hầu cận giới thiệu tên nước và vua của mình, lần lượt họ lên tiếng :

- Đế quốc Camute, Alan El Flammel đại đế.

- Vương quốc Astaroth, quốc vương Astaroth Williams.

- Vương quốc Eisenguard, quốc vương George Eisenguard.

- Vương quốc Minogue, quốc vương Asta De Minogue.

- Thánh quốc Minos, giáo hoàng Minos de Uriel.

Tên Otoni không có hầu cận, hắn đành tự giới thiệu một cách vụng về.

- Vua Otoni, vương quốc Wylistina.

- Vương quốc Moloch, quốc vương  Mark Jeffrey.

- Vương quốc Pluta, quốc vương Pluta Argony.

- Liên bang Wistanburr, minh chủ Ruby.

- Liên bang Vulcanon, nữ minh chủ Flare.

- Thánh quốc Helya, nữ vương Maddie Orgy.

- Đế quốc Brutanbul, Hitch Brutanbul đại đế.

- Vương quốc Gemnila, quốc vương James.

- Frostalyst, chiến mẫu Lissy.

Pelicia đặt một cái bảng tên trước mặt mỗi thủ lĩnh, cô nói :

- Ta sẽ để bảng tên của từng người để các ngươi tiện bề xưng hô, có thể một vài người ở đây chưa biết mặt nhau. Ngoài ra, một vài danh xưng sẽ được giải thích ngay sau đây để các ngươi khỏi bỡ ngỡ.

Nói rồi cô chỉ vào giáo hoàng Minos, cô yêu cầu tên đó giải thích địa vị của mình tại thánh quốc. Được gọi, giáo hoàng Minos liền đứng dậy, ông ta mặc một bộ trang phục tư tế màu trắng, đầu đội mũ thường thấy của các linh mục, ông ta giải thích :

- Tôi là Minos De Uriel, giáo hoàng của thánh quốc Minos, giáo hoàng là người đứng đầu của một giáo hội. Ở Minos chỉ có độc một tôn giáo tôn thờ Chiến lang Wolfrey, tôn giáo này là quốc giáo của Minos nên giáo hoàng sẽ kiêm luôn vai trò nhíp chính và mọi công vụ sẽ do giáo hội xử lý.

Pelicia hài lòng với lời giải thích, cô cho phép Minos de Uriel ngồi xuống, rồi cô chỉ về phía chiến mẫu Lissy, yêu cầu cô ta giải thích tương tự. Được gọi, Lissy cũng đứng dậy, khác với những vị vua khác, Lissy đến đây trong một bộ trang phục dầy cọm bằng nhiều lớp lông thú, Pelicia đã cho cô ấy mượn một bộ lễ phục để dự họp, kéo tà váy dài một cách vụng về, đứng dậy, Lissy trình bày :

- Tên Lissy, không có họ, chiến mẫu của vùng tự trị Frostalyst. Vùng đất chúng tôi sinh sống vô cùng lạnh giá, các thị tộc sinh sống bằng cách săn bắn. Mỗi thị tộc có một người đại diện, thường là phụ nữ và người đó được gọi là chiến mẫu. Chúng tôi giữ liên lạc với nhau bằng cách truyền tin thông qua chim đưa thư. Tôi đến đây để đại diện cho tất cả thị tộc ở Frostalyst.

Câu chuyện của các thị tộc Frostalyst bắt đầu từ hàng ngàn năm về trước. Trong một lần đi lạc, tên Deino đã bị một thị tộc ở đây bắt cóc và muốn hắn ở lại để sống với một chiến mẫu. Deino vùng vẫy quá dữ nên bọn họ đành phải thả ra. Ngồi nghe câu chuyện của họ, hai người mới biết các thị tộc sống rất xa nhau và gần như không thể liên lạc được, tên Deino mới nảy ra ý nghĩ dạy chữ và huấn luyện chim đưa thư để bọn họ có thể liên lạc và cưới sinh với nhau thay vì đi bắt cóc như vậy. Cũng nhờ vụ bắt cóc đó mà các thị tộc Frostalyst đã gắn kết hơn và cũng ít đói kém hơn khi chia sẻ cho nhau thông tin về những bãi săn dồi dào. Thi thoảng Wolfrey lại đến đây để thăm hỏi các thị tộc và kiểm tra tình trạng các bãi săn, nếu cạn kiệt ngài sẽ có biện pháp xử lý.

Tiếp tục cuộc họp, họ lần lượt báo cáo về tình hình kinh tế, chính trị và ngoại giao của mình. Đế quốc Camute sẽ báo cáo trước, Christ sẽ là người đọc. Các thành tích về kinh tế bao gồm sản lượng nông nghiệp, công nghiệp khiến cả đám thủ lĩnh khác há hốc mồm, những con số to khủng khiếp : một triệu tấn lương thực, khai thác và tiêu thụ hai mươi nghìn tấn vàng trong năm năm vừa qua. Sức mạnh kinh tế của Camute quá áp đảo, chỉ trong mười bốn năm thành lập, thế lực của Camute đã lớn đến mức có thể một mình ôm trọn cả lục địa. Có một điều Camute đã làm được từ rất lâu đó là lưu hành tiền mặt bên trong lãnh thổ, đồng tiền của Camute hiện có giá trị lớn nhất cả lục địa. Một đồng bạc Camute đáng giá một chiếc bánh xèo ở kinh đô Camute, có thể mua được cả nửa tấn lương thực nếu được dùng ở các nước chư hầu. Lương thực ở Camute được sản xuất trong một dây chuyền tự động do Alan đại đế đề xuất, nông sản thừa mứa, người dân chẳng bao giờ lo sợ bị đói kém. Họ được hưởng nhiều phúc lợi từ chính sách, phụ nữ được tôn trọng và bình đẳng với đàn ông trong mọi lĩnh vực, ba trong số tám tướng lãnh của Camute là phụ nữ. Tuy nhiên Camute không cho phép nhập cư, nếu muốn trở thành công dân Camute, một người phải nộp chi phí có thể lên đến một trăm đồng vàng Camute, một con số lớn đến mức không thể chi trả.

Nghe xong báo cáo của đế quốc Camute, mười ba vị thủ lĩnh đã hồn lìa khỏi xác. Nếu Camute muốn xâm lược, họ thật sự sẽ bị đè bẹp chỉ trong cái nháy mắt. Thấy không khí có vẻ nặng nề, Alan đại đế lên tiếng :

- Ta sẽ không chủ động xâm lược bất kỳ ai ở đây cả, nếu các ngươi không gây hấn với Camute.

Nói đến đây, ngài nhìn tên Astaroth Williams, rồi nói :

- Trong lịch sử đã có vài tên vua ngu xuẩn gây sự với ta và bọn chúng đã trả giá rất đắt, ta mong các người ngồi ở đây hãy lấy đó làm một bài học.

Vừa nói vừa nở nụ cười trên miệng, Alan khiến đám kia sợ rụt cả cổ. Alan đã trừng phạt Astaroth trong suốt mười ba năm qua bằng cách ép chúng nộp một nửa tổng lương thực và quân đội luôn bị giám sát bởi một sứ giả của Camute. Bề ngoài Astaroth là chư hầu nhưng thật ra bên trong đã bị Camute kiểm soát hoàn toàn, tên vua đã bị tước hầu hết quyền lực và quân đội thì chỉ là những tên bù nhìn tồn tại chỉ với mục đích trình diễn trước dân chúng. Eisenguard không bi thảm như thế, Alan không yêu cầu nộp lương thực, thay vào đó chúng phải khai thác quặng và nộp lại kim loại nguyên chất cho Camute dưới danh nghĩa cống vật. Do không có mâu thuẫn với Minogue và Minos nên cậu chỉ yêu cầu nộp hải sản điều đặng cho Camute, đổi lại cậu sẽ bán lương thực cho chúng với giá rẻ hơn.

Tiếp tục cuộc họp là những báo cáo của Astaroth, Eisenguard, Minogue và Minos, chúng thật nhạt nhẽo khi toàn là những con số thảm hại. Nếu Astaroth không giải tán một nửa quân đội để phục vụ sản xuất, có lẽ họ đã sụp đổ vì nạn đói, tuy giáp biển nhưng họ không thể khai thác nguồn lực từ biển vì những xoáy nước lớn xuất hiện do dòng hải lưu mạnh chảy qua vịnh Isolde, chưa kể đám quái vật biển đói khát luôn chờ chực. Eisenguard cũng có biển nhưng họ may mắn hơn, dòng biển lạnh chảy qua mang đến nguồn cá tôm dồi dào quanh năm và khí hậu cũng ôn hòa cho việc canh tác lương thực. Nếu khôn ngoan hơn một chút, họ đã có thể tự mình đứng vững thay vì đầu quân cho Camute. Minogue và Minos cũng có thể tự canh tác lương thực, nhưng khí hậu thất thường do dòng biển chảy qua đây không có chu kỳ cố định làm cho canh tác gặp nhiều khó khăn, bù lại họ lại có những cảng biển lớn và là điểm dừng chân thường xuyên của các thương nhân nên ngành dịch vụ và nuôi trồng đánh bắt hải sản rất phát triển. Khác với Camute, bốn nước này đều không có chính sách về nữ quyền, trao đổi mua bán vô cùng thô sơ bằng cách dùng các thỏi bạc, vàng để định giá.

Nghe qua một lượt, Wolfrey não nề, dù có thể hít ké rất nhiều tri thức từ Alan nhưng những lão già cứng đầu này vẫn quyết định cai trị theo cách cỗ lỗ sĩ của riêng mình. Thật mệt mỏi. Ngài yêu cầu tiếp tục cuộc họp. Tên Otoni lần đầu nghe đến những thuật ngữ kỳ lạ này nên vẫn đang bối rối vô cùng. Hắn hoàn toàn không biết những thuộc hạ của mình đã vận hành đất nước thế nào. Đến lượt hắn báo cáo, hắn chỉ trưng ra một cái bộ mặt đần thối, rỏ ràng tên này đến đây chỉ để thị uy sức mạnh.

Pelicia thở dài, nàng nói :

- Ngươi có thật sự là một vị vua không vậy?

- Tôi…, tôi là vua của Wylistina. Vua thì chỉ cần mạnh mẽ là được.

Lời tuyên bố của hắn đúng là một trò hề, cả phòng họp không nhịn được cười. Tên này rõ ràng là một gã vua bù nhìn, hắn đã bị thao túng để chiến đấu cho đám thuộc hạ. Pelicia đã quá mệt mỏi với tên này, cô quay sang Wolfrey, đề nghị:

- Có lẽ chúng ta nên gô cổ những kẻ đang điều khiển con rối này thì hơn.

Wolfrey đồng ý, Pelicia mở cổng, yêu cầu Otoni đi với cô. Hai người trở về Wylistina, nhờ sự chỉ điểm của hắn, cô đã túm được mười tên thuộc hạ. Sau màn tra khảo ghê rợn của Pelicia, chúng cuối cùng cũng khai hết. Tên Otoni này đúng chỉ là một tên não tàn bị thao túng tâm lý bởi chính mẹ của hắn. Bà ta có tham vọng lật đổ tên chồng bạc nhược để lãnh đạo thị trấn, nhưng không dừng ở đó, bà ta đã lợi dụng chính con trai của mình để oanh tạc cả những khu vực lân cận và đưa con trai mụ lên làm vua. Mụ ta đã bóp méo nội dung thư triệu tập của Wolfrey rồi nói với con trai mụ có một gã muốn thách đấu với hắn, nếu chiến thắng hắn sẽ có thêm thuộc hạ.

Pelicia đã trở lại, quẳng tên Otoni đang thất thần vào ghế, cô bắt đầu trình bày.

- Wylistina chỉ vừa thành lập, dân số khoảng năm mươi nghìn chủ yếu là binh lính không qua đào tạo, giới chóp bu đang cư trú tại một pháo đài mà chúng vừa chiếm được. Không có phát triển kinh tế, lương thực đang được sử dụng đến từ việc cướp bóc. Tuy chúng đã chiếm được một lãnh thổ rộng lớn nhưng hầu như không có kiến thức gì về nông nghiệp hay sản xuất công nghiệp.

Nghe Pelicia đọc vanh vách báo cáo, tên Otoni chỉ biết cuối gầm mặt xuống bàn. Biết nói gì bây giờ, chính xác thì hắn chỉ là một tên tay sai bị thịt, một con rối đúng nghĩa. Wolfrey cũng ngao ngán, nếu cứ để như vậy năm mươi nghìn quân kia sẽ sớm cạn kiệt lương thực rồi chết đói. Cả một vùng Wylistina rộng lớn sẽ lại bị xâu xé. Không thể để Alan cáng đáng thêm việc, đang lúc khó xử thì Pelicia lên tiếng :

- Để Alice nhíp chính trong lúc dạy dỗ thằng Alex thì sao ?

- Ta sẽ phải xin phép tên rồng đấy ?

- Không sao, cứ lấy Alex làm lý do thì tên đó sẽ đồng ý thôi.

Vừa nói, Pelicia vừa dùng cái quạt lông vũ che miệng mình và cười với một giọng điệu vô cùng khả ố. Wolfrey cho gọi Alice vào phòng hội nghị, cô cũng dắt thằng Alex theo cùng. Alice đang trong hình dạng loli của mình, mái tóc bạch kim đã được tếch gọn gàn và quấn lên thành một búi cao, đôi mắt xanh lam mê hoặc và làng da trắng nỏn nà đầy kiều diễm.

- Ngài cho gọi tôi sao, thưa Wolfrey đại nhân ?

Alice vừa cuối đầu chào vừa dùng một tay nâng váy hành lễ, một tay dắt tay Alex cũng đang cuối đầu chào, rất ra dáng một thiếu nữ thuộc tầng lớp thượng lưu. Wolfrey quay sang Alice, ngài hỏi :

- Alice Ella Draco, ta có một thỉnh cầu.

- Được ạ, Alice Ella Draco sẽ nhíp chính Wylistina trong lúc dạy dỗ Alex El Flammel. Mong ngài cứ yên tâm. Đại hiền giả đã cho phép từ trước khi tôi đến đây.

Wolfrey giật mình, mụ già Galadriel lại đi trước một bước rồi. Wolfrey đã bất ngờ khi đột nhiên cô ta gửi Alice đến để dạy Alex trong cái thời điểm nhạy cảm như vậy. Alan chóng tay lên trán, ngài cũng đã thấy là lạ từ trước. Bất giác ngài lên tiếng:

- Cứ như thể bà ấy biết tất cả mọi thứ trên thế giới này vậy.

Pelicia bật cười:

- Không phải tự nhiên mà cô ta được gọi là đại hiền giả.

Đã có nhân sự, Wolfrey nhìn sang tên Otoni, ngài gọi:

- Này Otoni.

Hắn giật mình, miệng rung cầm cập không biết nói gì, hắn chỉ biết giơ một tay lên để ra hiệu mình đã nghe thấy. Wolfrey tiếp:

- Đây là Alice, từ nay cô ấy sẽ dạy dỗ ngươi tất cả mọi thứ để có thể tự mình cai trị Wylistina.

Nghe giới thiệu, Alice liền dắt Alex bước đến trước mặt tên Otoni. Nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, Otoni khẽ gật đầu.

- Giúp đỡ nhau nhé, Otoni. – Alice lém lĩnh.

Nhìn tên trước mặt đang bối rối không biết trả lời thế nào, Alice nói:

- Trong những lúc thế này thì ngươi nên nói “trông cậy vào cô”.

- Trông… Trông cậy vào cô.

Lo xong một mớ rắc rối, Wolfrey cho tiếp tục cuộc họp, những thủ lĩnh khác cũng lần lượt báo cáo sơ qua về tình hình của mình. Tạm gát chuyện gì đã xảy ra ở Wistanburr lại buổi chiều, tình hình của Wistanburr và Vulcanon khá tương đồng và có vẻ khả quan, nông nghiệp đã được phát triển và không còn nạn đói, mỗi bang có thống đốc riêng và họ hỗ trợ nhau dưới sự kiểm soát của một bang chủ duy nhất. Pluta và Moloch lãnh thổ dù ven biển nhưng địa hình hầu hết là hoang mạc cát, họ phụ thuộc nhiều vào kinh tế biển và khai mỏ, cũng nhờ các hoang mạc mà họ thoát khỏi cuộc càng quét của Wylistina. Đế quốc Brutanbul là quốc gia giàu thứ hai trên lục địa, họ đã phát triển đến mức độ tương tự như một quốc gia trung cổ, họ nô dịch nô lệ và dùng nô lệ để phục vụ sản xuất nông nghiệp, tầng lớp thống trị là giới quý tộc và các linh mục, phụ nữ bị chà đạp và bị xem là những cái máy đẻ. Wolfrey tự nhủ sẽ cho những tên chóp bu Brutanbul tàn đời sau cuộc họp này. Thánh quốc Helya thật sự là một mớ tơ vò, nội bộ hỗn loạn vì quốc giáo vừa sụp đổ, nhiều cuộc nổi dậy xảy ra ở khắp nơi, hoàng tộc đang rơi vào khủng hoảng vì cháy túi sau thất bại của cuộc thánh chiến và phải bồi thường chiến tranh để chuộc tù binh từ Brutanbul.

Chuyện ở Wylistina có thể tạm yên tâm, Alice cứ như bản sao của tên ác quỷ Deino vậy, năng lực của con bé là không cần bàn cãi. Trải qua một cơn kinh hoàng thì cũng đã đến giờ dùng bữa. Nghe theo lệnh của Pelicia, cả đoàn người tiến đến phòng ăn. Sự sang trọng của nó làm những vị vua phải kinh ngạc, căng phòng lát đá trắng trơn bóng, những bức tường cũng một màu trắng sáng sủa, nắng lọt qua khe cửa sổ bằng thủy tinh sáng bóng, rèm cửa bằng lụa đỏ được tô điểm bằng những đường thêu vàng óng tỉ mỉ trông thật vương giả. Giữa phòng là một chiếc bàn dài, rộng hai sải tay người lớn, trải bàn là loại lụa tốt nhất được dệt ở đế quốc Camute. Mỗi người chọn cho mình một chỗ, hội gia đình hụt Alan, Alex, Alice ngồi cạnh nhau với Alex ngồi ở giữa, thằng bé rất yêu quý người giáo viên của mình.

Pelicia ra hiệu cho người hầu bưng thức ăn lên, một món ăn kỳ lạ có màu vàng sẫm với thịt và một vài loại củ quả bên trong, được rưới lên đĩa cơm trắng, ăn kèm với một đĩa các loại rau dường như không tồn tại trên thế giới này. Một mùi hương nồng cay xộc lên mũi những thực khách, họ đã bị những gia vị trong món ăn kích thích đến mức có người còn hắc hơi tại chỗ. Thấy mọi người đều đã có phần ăn của riêng mình, Pelicia vỗ tay hai cái rồi giới thiệu:

- Trước mặt các ngươi là một món ăn được gọi là Cà-ri[note70413], nó là một món ăn đặc biệt chỉ có ở quê hương của Wolfrey đại nhân. Không nhiều người trên thế giới này có diễm phúc được thưởng thức nó. Hãy cảm thấy tự hào.

Nói rồi cô cũng vào chỗ của mình và bắt đầu dùng bữa. Alan và Alice đã ăn quá nhiều những món ăn đến từ quê hương của các cha nên không có gì là lạ với họ. Riêng Alex lần đầu được ăn Cà-ri nên thằng bé đã sặc ngay từ muỗng đầu tiên, có lẽ thằng bé không quen với một món ăn có quá nhiều gia vị như vậy. Nhưng khi đã quen thì nó đã tuông một hơi hết cả đĩa và đòi bà nội thêm một phần. Đám con người còn lại thì tất nhiên bị hương vị của món ăn mới lạ đánh gụt, họ đê mê với trải nghiệm kỳ lạ của cảm giác cay nóng từ tiêu ớt, mùi thơm từ nghệ, quế, đinh hương. Càng ăn càng ngon, bọn họ liên tục xin thêm phần ăn mới. Christ thậm chí còn rơi cả nước mắt, không biết ông ta khóc vì hắc hơi quá nhiều hay do cảm động nữa. Sau trải nghiệm món ăn độc lạ thì họ lại được đến với trải nghiệm dùng trà sang chảnh. Những kẻ này vốn không biết đến sự tồn tại của trà, họ chỉ uống nước và rượu. Đối với họ trà thật sự là một thức uống mới mẻ và sang trọng. Tất nhiên, Wolfrey không rảnh dạy lũ mọi rợ này cách trồng trà, nếu muốn thì liên hệ Alan mà mua và cái giá của chúng chắc chắn là không rẻ.

***

Sau bữa trưa, tất cả lại trở vào phòng hội nghị. Chiều nay sẽ là cuộc giải trình của Wistanburr về những gì đã xảy ra. Họ đã không báo cáo suốt một năm liên tục rồi đùng một phát gửi thư thông báo đã hợp nhất thành liên bang mà không báo cáo chi tiết. Pelicia yêu cầu bang chủ Ruby trình bày. Ruby, một cậu trai trẻ tuổi tầm hai mươi, tóc đen tuyền, đôi mắt đỏ như hồng ngọc, đội mũ và mặc một trang phục pháp sư nhưng được thiết kế lại để trông gọn gàng và ra dáng một vị vua hơn. Nhìn hắn làm Wolfrey cứ thấy phản phất hình dáng của một lão già ranh mãnh hơn là một cậu trai trẻ. Cậu ta đứng dậy, vừa định nói thì Wolfrey lên tiếng:

- Cậu hãy cởi mũ ra.

Bất ngờ vì yêu cầu, nhưng không có ý định từ chối, cậu ta cởi mũ để lộ một đôi tai nhọn đặc trưng của tộc Elf.

- Thật bất ngờ vì ngài đã nhận ra đấy.

- Nếu cậu là Elf thì ta có thể hiểu được vì sao cậu có thể vừa trẻ trung vừa đạo mạo như vậy.

- Tôi đã hơn năm trăm tuổi và từng là một học trò của đại hiền giả.

Wolfrey phát ốm với con mụ đó, dù không nhúng tay trực tiếp nhưng danh tiếng của mụ quá lớn. Rõ ràng lần đầu gặp trông mụ ta cứ như một con nhỏ côn đồ, không ngờ lại là một người thầy tài ba như vậy. “Cô ta đã dạy dỗ học trò của mình kiểu gì thế“ – Ngài thầm nghĩ. Thấy Wolfrey có vẻ nghĩ ngợi, Pelicia lên tiếng:

- Nếu đến từ Dragon Nest thì có lẽ chúng ta đã gặp nhau nhưng ta không nhớ cậu đấy ?

- Ngài có phải là con gái độc nhất của Chifuyu đại nhân không ạ ?

- Ngươi biết đến cả bà ấy à ? – Pelicia ngạc nhiên.

- Tôi đã làm phụ tá cho bà ấy khi cô và đại hiền giả rời làng. Nhưng mùa hè mười bốn năm trước cô ấy đột nhiên trở lại và bắt đầu dạy học ở làng đến mùa đông rồi lại rời đi, tôi đã tham gia những buổi học đó rồi cô ấy yêu cầu tôi hãy rời làng và ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Nói rồi cậu quay sang Alex, nói tiếp:

- Có vẻ vị hoàng tử đây chính là vị anh hùng mà đại hiền giả đã nhắc đến. Thật hân hạnh khi được gặp trực tiếp.

Wolfrey tự nhủ sẽ vắt kiệt tên Deino sau vụ này. Dồn nén sự bực bội trong lòng, ngài yêu cầu Ruby tiếp tục.

- Tôi đã bắt đầu hành trình của mình vào mùa xuân đầu tiên ngay sau khi đại hiền giả rời đi, tôi đã vượt biển và rong rủi khắp lục địa, tôi cũng đã đi qua một thị trấn kỳ lạ bên chân núi Valentine và gặp một đồng tộc ở đây. Rồi tôi lại tiếp tục đi về phía nam, vượt dãy Sinister, do đang có một cuộc chiến ở gần đó nên tôi đã chuyển hướng đi dọc bờ biển để xuống phía nam, trong một cơn bão lớn, thuyền của chúng tôi đã bị đánh chìm và tôi trôi dạt vào bờ, tỉnh dậy ở trong dinh thự của một gia tộc tự xưng là Wistanburr, họ đang giữ vai trò lãnh chúa của khu vực, tôi đã sống ở đó cùng họ và chiến đấu với tư cách là một pháp sư. Hành trình của tôi kéo dài hơn mười năm. Một hôm nọ, một toán lính kéo đến làng, tôi đã chiến đấu và đẩy lùi được những tên đó, nhưng một số dân làng đã phải hi sinh. Đã gắn bó tình cảm với dân làng, tôi đề nghị với trưởng tộc Wistanburr sẽ tự mình đến những nơi khác để thuyết phục họ ký hòa ước, nếu không được tôi sẽ ra tay đàn áp chúng. Và thế là tôi đã tự mình thuyết phục hơn năm mươi thị trấn chung quanh trong vòng một năm, dẫn đến thành lập liên bang lấy tên là Wistanburr và họ đã đưa tôi lên làm bang chủ.

Wolfrey đã có thể hình dung được những gì xảy ra, tên Ruby này đúng là một pháp sư rất mạnh, việc cậu ta có thể đàn áp cả năm mươi thị trấn trong vòng một năm cũng không lấy gì làm lạ. Điều khiến Wolfrey khó hiểu là con mụ Galadriel đã tính toán trước tất cả hay mọi chuyện chỉ là trùng hợp.

- Ta sẽ chấp nhận câu chuyện ngươi vừa kể, nếu ngươi có thể vận hành liên bang của mình thì ta cũng không có ý kiến gì.

Tiếp tục cuộc họp, Wolfrey nhìn về phía nữ hoàng Maddie Orgy, ngài yêu cầu cô ta đứng dậy, ngài nói:

- Maddie, các vấn đề đang xảy ra trong đất nước của cô, ta sẽ không can thiệp. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Helya sụp đổ sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Maddie Orgy hốc hát, mặt tái nhợt đi, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Nói với vẻ bất lực.

- Cuộc thánh chiến nhân danh Helya là một sai lầm, chúng tôi đã quá tự tin vào sức mạnh của mình để rồi thua trận trước Brutanbul. Tình cảnh bấy giờ là hậu quả đã được tính trước.

Nói đoạn, cô nhìn về phía Wolfrey, khẩn thiết:

- Hoàng tộc Helya chỉ mong dân chúng có thể sống bình an và no đủ.

Wolfrey thở dài, ngài biết cô nữ hoàng này chỉ là một cô công chúa vừa được đăng quang, cô bé sẽ bị hành quyết công khai trong nay mai bởi các đảng đối lập để ổn định tình hình trong nước. Alan đại đế đã nắm được tình hình từ Wolfrey trong buổi tối hôm trước, Alan có thể cứu cô gái này và vương quốc của cô bằng cách cấp một đội quân để trấn áp những cuộc nổi loạn và cho vây một lượng lớn tiền để chuộc tù nhân về. Nhưng Alan không có lý do để làm như vậy, Helya thật sự không có giá trị để Alan sử dụng. Lại một lần nữa Alice cứu nguy, cô đưa tay mong muốn được phát biểu:

- Thưa Wolfrey đại nhân, không phải mọi việc sẽ được giải quyết nếu chúng ta cải giáo của Helya thành Minos giáo rồi viện trợ cho Helya dưới danh nghĩa của Minos sao ? Dân chúng chỉ cần một cái cớ và họ sẽ vịnh vào đó để hợp thức hóa những đãi ngộ họ nhận được.

Wolfrey bất ngờ với gợi ý của Alice, nếu như vậy họ có thể vay nợ Alan thông qua Minos và thế là mọi việc được giải quyết, vấn đề chỉ còn là thời gian để tình hình của Helya ổn định trở lại.

- Con đúng là đáng sợ đó Alice, những mưu hèn kế bẩn thế này chỉ có tên rồng mới có thể nghĩ ra thôi.

- Pelicia phu nhân đã quá khen.

Alan đưa tay xin phép lên tiếng:

- Chúng ta sẽ trao trả tù binh dưới danh nghĩa đã được chuộc bởi các tông đồ Minos giáo nhỉ ?

Alan dừng lại, ngài nhìn về phía tên vua Brutanbul đang rớt mồ hôi lợp đợp, ngài tiếp:

- Này tên gì đó Brutanbul, ngươi biết sẽ phải làm gì chứ ?

- Nhưng chúng tôi cũng cần tiền.

- Cứ viết chi phiếu gửi đến Camute, chúng ta sẽ thanh toán.

- Được… được ạ.

Rồi ngài lại nhìn về phía cô nữ hoàng đang hoang mang, nói:

- Ta rất mong chờ được hợp tác với cô trong tương lai đấy.

Vẫn chưa thoát khỏi cơn mê, theo bản năng cô gái cũng nhìn lại phía Alan rồi gật đầu đồng ý, ánh mắt vẫn vô hồn vì chưa xử lý kịp.

Gần như mọi việc đều đã được xử lý, nhưng Wolfrey vẫn chưa xong với đám Brutanbul, ngài yêu cầu tên vua Hitch Brutanbul đứng dậy để chất vấn:

- Ngươi có giải thích gì về việc vẫn giữ chế độ nô lệ và phân biệt đối xử với nữ giới không? Ta không nhớ đã dạy tổ tiên ngươi làm những việc đấy.

Tên vua đang vãi tất cả mọi thứ, chính hắn đã ban sắc lệnh hợp thức hóa chế độ buôn bán nô lệ và cũng chính hắn đã tuyên truyền những điều gây hại nhầm chà đạp phụ nữ. Không cần hắn trả lời, Wolfrey đã đọc ký ức và biết được tất cả những điều hắn làm, ngài túm lấy hắn vứt ra sân, với một sự giận dữ như có thể nuốt chửng mọi thứ, ngài đã đích thân tra tấn tên rác rưởi đó bằng cách dựng kết giới thời gian và hành hạ trong suốt sáu giờ đồng hồ. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã trở nên tàn tạ, mắt trắng dã trợn ngược, tay chân rụng rời, cả người đẫm máu, bên cạnh là một đống chất đầy móng tay móng chân. Tuy đã được chữa lành bằng [ Divine Cure ] nhưng sát thương tin thần là không thể chữa, trở lại cái ngai của mình, ngài ra lệnh:

- Tên khốn rác rưởi kia, nếu ngươi và hoàng tộc Brutanbul còn muốn sống thì hãy làm đúng những gì ta đã dạy. Rỏ chưa ?

Tên kia đang lê cái thân thể tàn tạ của mình trở lại phòng, nghe lệnh hắn vội quỳ xuống khấn vái lia lịa:

- Rõ, rõ rồi ạ, xin ngài hãy tha cho chúng tôi.

Wolfrey trở lại cuộc họp, ngài ban bố thêm một số sắc lệnh nữa về lưu hành tiền mặt trong các nước và sử dụng một đồng tiền chung để dễ dàng trao đổi mua bán. Các sắc lệnh về nhân quyền và các quyền lợi mà phụ nữ được hưởng.

Cuộc họp dài dằn dẵn cuối cùng cũng chấm dứt, những vị khách được mời ở lại dùng bữa tối. Họ vào chỗ như buổi trưa, được lệnh, các hầu nữ mang thức ăn vào. Vẫn là một món ăn kỳ lạ được đựng trong một cái tô to cở hai lòng bàn tay người, bên trong là những sợi nhỏ màu trắng đan xen dày đặt với nhau dưới lớp nước dùng nóng hổi trong vắt có màu đỏ như một loại rượu nho pha loãng. Ngoài ra còn có những lát thịt được thái mỏng và một loại rau lạ kỳ xoắng lại với nhau được đặc bên trên. Pelicia lại bắt đầu tiết mục giới thiệu của mình:

- Trước mặt các ngươi là món ăn được gọi là bún riêu, chúng là món ăn đã được tái hiện dựa trên ký ức từ người bạn thân nhất của Wolfrey đại nhân. Hãy ăn với lòng biết ơn.

Nói rồi cô ngồi xuống dùng đũa gắp một cách điêu luyện. Alan, Alex và Alice lại dùng bữa với một sự chuyên nghiệp, Alex đã được Alan dạy dùng đũa từ nhỏ vì cậu thường được cha nấu cho ăn những món lạ kỳ chỉ có thể ăn bằng đũa và bún riêu là một trong số đó. Những tên vua và hầu cận lần đầu thấy đũa nên vô cùng bỡ ngỡ, tất nhiên Pelicia không ác đến nỗi chỉ phát mỗi đũa, cô phát cho mỗi người một đôi đũa, một cái muỗng, một cái nĩa và một đôi đũa hình chữ V được thiết kế cho Alex khi thằng bé mới tập ăn. Hương vị đậm đà của thứ được gọi là bún riêu đã đánh bay lý trí của những con người hoang dã này, bọn họ ăn nó bằng cả tính mạng, hút sùn sụt đến giọt nước dùng cuối cùng.

Bữa ăn kết thúc, Pelicia mở cổng đưa ai về nhà nấy, riêng Alex sẽ chưa đi cùng Alice ngay, khi nào Alice nhận thấy Wylistina đã ổn định thì mới đón thằng bé đến.

Ghi chú

[Lên trên]
Đã có một cuộc tranh cãi giữa Deino và Wolfrey về tên gọi của món này. Deino gọi nó là Cà-ri trong khi Wolfrey gọi nó là Salan, cuối cùng với kết quả bỏ phiếu 3 – 1, họ đã thống nhất gọi nó là Cà-ri vì các cô gái thấy cái tên Cà-ri nghe thú vị hơn.
Đã có một cuộc tranh cãi giữa Deino và Wolfrey về tên gọi của món này. Deino gọi nó là Cà-ri trong khi Wolfrey gọi nó là Salan, cuối cùng với kết quả bỏ phiếu 3 – 1, họ đã thống nhất gọi nó là Cà-ri vì các cô gái thấy cái tên Cà-ri nghe thú vị hơn.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận