II. ALAN, CAMUTE VÀ PHƯƠNG ĐÔNG
CHAPTER 2: CÁI LÀNG VŨ ĐẠI
0 Bình luận - Độ dài: 2,973 từ - Cập nhật:
( Năm 810 TCN )
Chỉ sau một tháng xuất hiện, Alan đã xây dựng lại toàn bộ nhà cửa và khôi phục lại ruộng đất vốn đang bị bỏ hoang của dân làng. Cậu nằm thả chân trên ngọn đồi được dùng để chăn nuôi Basilisk, cỏ đã dần úa vàng và những cơn gió lạnh của mùa đông đang ùa về, ngẫm nghĩ vì đang có quá nhiều việc phải cán đáng, không biết có thể chăm lo nổi cho dân làng vượt qua mùa đông năm nay không. Bỗng dưng cảm nhận ma lực của Alan phát hiện một điều bất ngờ, cách cổng làng khoảng chừng nửa dặm đường, một toán hai mươi người đang rình rập, rồi bỗng hai người đi về phía làng, dường như họ đang thăm dò điều gì đó. Alan bật cười.
- Đúng là một món quà tuyệt vời.
Cậu liền di chuyển về phía cổng làng, quả thật có hai tên đàn ông đáng ngờ đang di chuyển đến, trông rách rưới và đói khát. Họ bị chặn lại ở cổng bởi người của làng. Những cụ già của làng đã được Alan cho mượn vũ khí tự vệ trong lúc cậu vắng mặt, và đây là lúc chúng tỏ ra hiệu quả. Cụ ông giương thanh giáo của mình về phía hai tên đáng ngờ, hỏi :
- Các ngươi đến từ đâu và đến đây vì mục đích gì ?
Một gã quẳng cái túi của mình xuống, giơ hai tay lên cao tỏ vẻ vô hại, hắn phân trần :
- Chúng tôi đến từ chiến trường bên kia núi, vừa bị cướp sạch lương thực, từ xa thấy làng của các vị nên đến đây xin một chỗ ngủ.
Maria đã ra đến nơi sau khi có liên lạc từ lính canh. Đứng trước hai người đàn ông lạ mặt, cô giới thiệu :
- Tôi là Maria, trưởng làng ở đây, các vị có thể trú lại nhưng phải nộp hết vũ khí.
Lòng nhân hậu của Maria sẽ mang đến tai họa cho ngôi làng, nếu lần này không có Alan, tất cả có thể đã bị giết. Hai người được đưa đến căn nhà được xây dựng cho khách trong khi vũ khí đã bị tịch thu. Đêm xuống, một tên lẻn ra khỏi làng. Tất cả hành vi đáng ngờ đó đã bị Alan theo dõi sát xao. Chạy bạc mạng đến đám cướp đang chờ bên bìa rừng, hắn báo cáo :
- Cái làng đó đã được xây dựng lại một cách kỳ lạ, tất cả người dân đều là người già, phụ nữ và trẻ em. Không có tên đàn ông nào cả. Nhưng họ đều được ăn uống đầy đủ, có cả lương thực dự trữ. Bọn chúng còn nuôi cả Basilisk ở trang trại.
Tên thủ lĩnh đang uống rượu và ăn một miến sườn nướng, nghe báo cáo hắn cười với giọng điệu khả ố, đắt ý bảo :
- Tốt, lần này bội thu rồi.
Nói đoạn hắn đứng dậy, nâng bát rượu trên tay, hắn tuyên bố :
- Anh em, chúng ta sẽ tàn sát ngôi làng và cướp sạch thức ăn. Chúng ta sẽ có một mùa đông không sợ đói kém. Anh em thấy có được không ?
Tất cả đều hô vang một khẩu hiệu: ”Không sợ đói! Không sợ đói”. Rồi bắt đầu tiến về phía làng.
Tên còn lại đang bị trói trên một cái ghế trước cổng làng, xung quanh là những người cao tuổi, lũ trẻ vẫn đang say giấc nồng. Alan xiết chặc tay chân hắn đến mức các khớp xương đang căng cứng hết mức và chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ khiến tên cướp đau đớn đến chết đi sống lại. Riêng khoảng tra tấn phạm nhân, Alan không thiếu cách, cậu là học trò xuất sắc của chúa rồng Deino không chỉ về ma thuật mà còn về những thú vui bệnh hoạn của Deino mà chỉ có cậu và Wolfrey biết đến. Alan nhận ban phúc của Phoenicia, danh hiệu của cậu là [ Alan - The Child of the Wolves ], cậu kế thừa hầu hết kĩ năng của cha mình, và dưới sự dạy dỗ của Deino, khả năng ma pháp của cậu cũng không hề thua kém Alice, con gái của Deino và là kẻ được cả phương Tây gọi với cái tên cô công chúa đến từ địa ngục.
- [ Mind reading ]
Alan đọc ký ức của tên trước mặt, quả thật hắn là một tên cướp đã giết hại vô số người vô tội. Alan cười phá lên.
- Đúng thật là một đám cặn bã.
Nói đoạn cậu ghé tai tên cướp, nói với một vẻ mặt vô cùng gian tà:
- Ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.
Một lát sau, cả đám hơn hai mươi tên cướp tay cầm đuốt bước đến cổng làng. Tên đi đầu có vẻ là thủ lĩnh, hắn oang oang lên tiếng:
- Tập hợp cả ở đây sao ? Vậy thì bọn ta đỡ phải tìm rồi giết từng người.
Nói xong hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.
- [ Mind control ]
Không cần nói nhiều với đám rác rưởi này, Alan lập tức dùng thống trị tinh thần để khiến bọn cướp quỳ xuống đất. Cậu ra lệnh cho bọn chúng dùng tay trái để chém đứt tay bên phải, chặt lìa hai chân và tự móc mắt của mình ra. Con người ở phương đông không có khả năng kháng ma pháp cao cường như các ma nhân phương tây, hơn nữa đây là lũ cướp hèn hạ không có ý chí mạnh mẽ như những chiến binh, chúng lập tức bị khống chế và làm theo. Tiếng hét đau đớn của lũ cướp vang vọng cả cánh rừng. Đúng là một cảnh tượng khiếp đảm. Những cụ già trong làng thất kinh, phần vì cảnh tượng trước mắt, phần vì sự tàn nhẫn của Alan.
- Các ngươi nghĩ như vậy là xong ư. [ Divine Cure ].
Cả toán cướp đã được chữa lành. Bọn chúng vui mừng vì nghĩ mình sẽ được tha mạng, nhưng không. Alan dùng ánh mắt đầy tàn nhẫn nhìn chúng:
- Giờ thì làm lại một lần nữa nào.
Cả đêm hôm đó, bọn cướp bị hành hạ đến mức có kẻ đã muốn tự đâm kiếm vào tim để được giải thoát, nhưng chúng vẫn không thể chết bởi Alan đã ngay lập tức dùng [ Resurrect ] để hồi sinh ngay khi có một kẻ làm liều.
Tiếng gà gáy báo hiệu trời sáng, Alan đã dừng màn tra tấn của mình. Cậu ngồi trên cái ghế trước mặt đám lính, dùng chân dẫm đạp lên khuôn mặt nhàu nát của tên thủ lĩnh. Hắn ta giờ đã không còn là một tên cướp tàn bạo nữa, lý trí của hắn đã bị thổi bay cùng với tiếng hét sau bao nhiêu sự đau đớn đã trải qua.
Alan đặt lời nguyền lên đám cướp, ép buộc chúng lao động khổ sai và phải chịu ách nô dịch cho người dân của ngôi làng này đến chết. Xong việc cậu ra lệnh cho chúng di chuyển vào một cái chồi tạm bợ để nghỉ ngơi, cậu sẽ phân chia công việc khi chúng tỉnh lại. Giờ thì cậu đi làm việc của mình. Một vài cụ già với đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ đang chuẩn bị làm việc, thấy Alan vội tiến đến hỏi hang:
- Cậu không sao chứ Alan, cả đêm qua cậu đã làm gì đám cướp thế ?
- Cháu chỉ chơi đùa với chúng một chút thôi ạ. Giờ bọn chúng đang bị nhốt ở cái chồi gần cổng làng, chúng không còn nguy hiểm đâu nên mọi người đừng lo lắng.
Alan vừa nói vừa cười khoái trá. Sau màn tra tấn đầu tiên, nhiều cụ đã quá sợ hãi mà trở về nhà của mình để nghỉ ngơi. Nhưng tiếng thét của đám cướp chóc chóc cứ vang lên làm họ giật mình tỉnh dậy. Càng gần sáng tiếng thét càng ít dần nên họ mới có thể nghỉ ngơi được một chút.
Suốt đêm qua Maria đã không có mặt, cô được Alan ru ngủ từ trước để tránh phải chứng kiến những thứ ghê rợn như thế. Giờ Alan đến chỗ Maria để báo cáo tình hình. Lết từ trong phòng riêng ra là một cô gái đầu tóc bù xù, mắt còn dính ghèn, miệng vẫn còn chảy dãi chưa thoát khỏi cơn mê.
- Chào buổi sáng Alan.
Cô vừa nói vừa ngáp một hơi dài.
- Tin tốt đây Maria, chúng ta sắp có một lực lượng lao động miễn phí đấy.
Alan báo tin làm Maria giật cả mình. Nếu thật sự như Alan nói, tình hình trong làng sẽ được cải thiện rất nhiều.
- Anh nói thật sao Alan, anh tìm ở đâu ra thế ?
Cô vừa nói vừa cầm lấy tay cậu trai. Đột nhiên đụng chạm làm Alan có chút ngượng. Thêm quả ngực to tổ bố của Maria đang lù lù trước mặt làm cậu không giữ được bình tĩnh mà quay mặt ra chỗ khác để giấu đi sự xấu hổ.
Nhận ra mình đang quá xổ sàng, Maria lùi lại, cuối mặt xuống đất:
- Xin lỗi vì đã quá tùy tiện.
- Không, không sao…Để tôi đi chuẩn bị bữa sáng.
Nói đoạn, cậu chạy xuống bếp nấu vội mấy món.
Xong việc với Maria, Alan trở lại cái chồi nơi mấy tên cướp bị giam lỏng, bọn chúng đang co ro trong một gốc không dám cử động khi thấy cậu xuất hiện. Vứt một giỏ bánh mì mới nướng trước mặt đám cướp, cậu ra lệnh:
- Ăn đi, các ngươi sẽ phải làm nhiều việc đấy.
Đám cướp vừa mới thoát khỏi cơn mê và đang đói rã ruột, thấy túi thức ăn trước mặt chúng đã cố nhịn và không lao đến vì chúng biết kẻ trước mặt còn đáng sợ hơn quỷ dữ. Ngay sau mệnh lệnh, chúng lập tức lao đến như đám linh cẩu đói lâu ngày. Nhìn thấy cảnh tượng dơ bẩn đó, Alan bằng tất cả sự khinh miệt của mình, nhổ một bãi nước bọt. Alan không tốt bụng tới mức nướng bánh mỳ cho chúng. Số bánh đó là do một lần, cách đây năm năm, cậu và Alice đến Midst chơi và được người dân bản địa tặng cho. Cậu nhét tạm vào túi ma pháp, không ngờ hôm nay lại được dùng cho đám hạ tiện này. Lũ cướp đã ăn xong, cậu phân chia công việc cho chúng. Toàn những công việc nặng nhọc như đào đường nước, vát cỏ khô, khai mỏ, dựng hàng rào,… Đám cướp nghe phân công chỉ dám lẳng lặng đi làm việc.
Nằm dài trên đồng cỏ quen thuộc, cậu quan sát đám nô lệ làm việc, nếu có tên nào dám chểnh mảng hay than thở, lập tức sẽ bị lời nguyền của cậu giật điện lên bờ xuống ruộng. Vẫn có một vài việc mà cậu vẫn phải tự tay làm như chăm sóc đám Basilisk hay dạy học cho lũ trẻ. Cũng nhờ những nhân sự mới mà cả làng đã vượt qua được mùa đông đầu tiên trong thuận lợi mà không có ai phải chết vì đói rét.
***
( Năm 799 TCN )
Trở về làng sau phiên tòa gia đình, Alan không thể tin nổi Maria vẫn còn sống. Cha cậu đã đưa ra một quyết định mà cậu không thể đoán trước. Tất cả những kết quả tính toán từ [ Foreseen ] đều cho ra kết quả Maria sẽ bị Wolfrey chém bay đầu. Một điều gì đó đã khiến cha cậu thay đổi quyết định, là do sự xuất hiện của bà nội, hay là do lời khuyên của mẹ Galadriel. Cậu không biết và cũng không cần biết, điều cậu quan tâm bây giờ là tính mạng của Maria và đứa con của cả hai.
Maria đã mang thai sáu tháng, đó là một đêm cả hai say mèm sau lễ hội tái sinh của làng. Không biết Alan và Maria đã yêu nhau từ bao giờ, nhưng Alan luôn giữ khoảng cách với Maria vì cậu đã có hôn thê, tuy vậy cậu vẫn không cho cô biết về sự tồn tại của Alice. Đêm hôm ấy Maria đã không còn kiềm chế được nữa, cô quá yêu anh, Maria đã tấn công Alan và hai người quấn lấy nhau trong cơn say. Hai tháng sau, Maria có mang. Alan biết đứa trẻ sẽ mang đến sự diệt vong cho ngôi làng này. Tất nhiên Alan không phải J97, cậu quyết định sẽ giữ lấy đứa nhỏ và vang xin cha mình tha cho những người vô tội.
Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Tối hôm ấy Wolfrey vừa giải quyết xong đống báo cáo tình hình chiến trận trên lục địa, đọc đến chiến sự bên bờ Tây Valentine, ngài mới nhớ Alan cũng đang ở đây và muốn kiểm tra tình hình của cậu. Mở bản đồ thế giới lên xem, Wolfrey đã nhận ra sự hiện diện của một phụ nữ mang thai đang ngủ bên cạnh Alan. Vẫn giữ một chút sự tin tưởng thằng nhóc Alan sẽ không làm ra chuyện điêng rồ đó, ngài ngay lập tức xuất hiện trước cửa phòng của hai người. Alan đã nhận ra sự hiện diện của cha mình, cậu hốt hoảng, mặt trắng bệt. Wolfrey nhìn cô gái đang ngủ, ngài nhận ra ngay đứa trẻ đang tỏa ra hào quan của tộc Elf kia chính là con của Alan. Cố nén cơn giận, ngài yêu cầu cả hai hãy về lâu đài ngay trong đêm. Tối hôm đó đúng là một đêm dài với Pelicia, cậu con trai cô gửi ra mặt trận để thu thập thông tin, thay vì mang về tình báo, nó lại mang về một cục nợ. Và kết quả là phiên tòa ngay sáng hôm sau.
Bây giờ, Alan đã không còn khả năng trường sinh, tuy nhiên có vẻ toàn bộ quyền năng vẫn còn nguyên vẹn, cậu vẫn đủ khả năng bảo vệ ngôi làng vô danh này. Chiều dần tàn và mặt trời đã trốn sau ngọn núi đằng xa, ngoài hiên nhà Alan đang gối đùi cho Maria ngủ, cô đã trải qua những chuyện khủng khiếp ở lâu đài Băng vệ, tuy đã bị xóa ký ức nhưng vẫn là quá sức với một cô gái. Maria tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cô bấu lấy cánh tay Alan. Thấy cô đã tỉnh dậy, cậu nói:
- Em tỉnh rồi à Maria, em cứ ngủ mãi làm anh lo đấy.
- Em đã ngủ bao lâu rồi.
- Hai ngày rồi.
Cô ngạc nhiên, lấy tay dụi mắt. Alan trông có vẻ lạ, cậu đang cười một nụ cười như thể vừa mới được giải thoát khỏi một gánh nặng rất lớn. Cô hỏi :
- Anh đang có chuyện gì vui à ?
- Ừm.
Alan khẽ gật đầu, rồi cậu nói tiếp :
- Này Maria, từ giờ anh sẽ lãnh đạo ngôi làng này nhé.
Maria ngạc nhiên, cô đã đợi ngày này rất lâu rồi, vốn cô chỉ là trưởng làng trên danh nghĩa, người thật sự dẫn dắt tất cả là Alan. Giờ cô đã có thể lui về sau làm một người vợ, người mẹ như cô hằng mong ước.
- Trông cậy vào anh.
Hay người ôm lấy nhau, một cái ôm trìu mến. Sáng hôm sau, Alan tập hợp toàn bộ cư dân trong làng. Maria tuyên bố bãi nhiệm, Alan sẽ thay cô làm trưởng làng. Đó vốn cũng là mong muốn của tất cả. Trước toàn thể cư dân, Alan trong bộ áo choàng lông sói đẹp nhất của mình, cậu tuyên bố :
- Từ giờ, Alan El Flammel sẽ là người dẫn dắt tất cả. Ai phản đối có thể lên tiếng.
Tất cả im lặng, cậu nhìn sang Maria, rồi nhìn lại phía dân làng bên dưới, tiếp :
- Ngôi làng này suốt mười năm qua vẫn chưa có tên gọi chính thức, tôi muốn đặt cho nó một cái tên, mọi người thấy thế nào ?
- Được. – Tất cả đồng thanh.
Alan mỉm cười, cậu tiếp:
- “Vũ Đại”, làng ta từ giờ sẽ có tên là Vũ đại, mọi người thấy thế nào ?
- Vũ Đại, Vũ Đại. – Tất cả cùng nhau reo hò.
Vũ đại là tên của một cái làng từ trong những câu chuyện ngày xưa Deino hay kể cho Alan và Alice nghe, có Thị Nỡ, có Chí Phèo, có nồi cháo hành bên bụi chuối, có những con người khốn khổ đói kém đến cùng cực. Từ giờ Vũ Đại sẽ khác.
Chiều hôm ấy cả làng tổ chức lễ hội linh đình. Maria ngồi cạnh Alan trên bàn của trưởng làng, thấy Alan có vẻ nghĩ ngợi điều gì, cô hỏi:
- Anh băn khoăn gì ư ?
- Chiến tranh có thể quét qua đây và hủy hoại ngôi làng này trong nay mai, anh nghĩ mình nên làm gì đó với cuộc chiến ở bên kia ngọn núi.
Maria nhìn vào cái bụng chửa của mình, không biết cô nghĩ gì, đoạn nhìn Alan, cô nói:
- Chỉ mong đứa trẻ này có thể lớn lên trong an yên.


0 Bình luận