Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

II. ALAN, CAMUTE VÀ PHƯƠNG ĐÔNG

CHAPTER 4: ĐẾ QUỐC CAMUTE

0 Bình luận - Độ dài: 5,465 từ - Cập nhật:

( Lập xuân năm 798 - TCN )

Mùa đông máu rơi nhiều hơn tuyết đã trôi qua, nàng xuân ấm áp đã đến và ủ ấm cho cả vùng đất phương bắc.

Alan dẫn đầu đoàn nông dân đang tiến ra khu định cư mới, cậu chỉ muốn đuổi bọn này khỏi Vũ Đại càng sớm càng tốt vì chúng bào quá dữ. Chỉ trong nửa mùa đông, hơn ba trăm tấn gạo đã bay màu, bọn chúng sẽ phải lao động để trả nợ cho cậu.

Chỉ nửa ngày đường, ba mươi nghìn người đã đến nơi. Vươn tầm mắt ra vùng lòng chảo rộng lớn, nơi từng là chiến địa, giờ đã được phân chia ranh giới, quy hoạch thủy lợi, Alan lên tiếng :

- Những kẻ lưu đày, những tên bại trận, từ nay các ngươi sẽ sinh sống ở đây và phải tự canh tác nông nghiệp. Hằng năm các ngươi sẽ phải nộp một phần nông sản cho Vũ Đại để trả nợ phần các ngươi đã vây ta trong mùa đông năm ngoái và phần các ngươi đang mang bên mình.

Tất nhiên đoàn người không chỉ có đàn ông mà có cả phụ nữ và những người thợ lành nghề.

Nửa mùa đông vừa rồi, Alan đã cùng các binh sĩ của mình gấp rút xây dựng cả một thị trấn ở bên kia dãy Valentine, đủ chỗ cho ba mươi nghìn người sống. Thật may mắn khi cậu đã kịp học được ma pháp sáng tạo vật chất từ Deino để dựng tường thành và vật liệu xây dựng từ nguyên liệu là mỏ đá dưới chân Valentine. Việc phân chia chỗ ở và nơi canh tác đã được thực hiện vào ba ngày trước. Các thợ rèn sẽ vận hành lò rèn bên trong thị trấn để bảo trì nông cụ và sản xuất nhu yếu phẩm. Ngoài ra còn có một số thợ thủ công, thợ dệt và y sĩ, bọn họ đều được xây dựng các cơ sở riêng phù hợp với chuyên môn của mình. Các pháp sư được phân công bảo vệ khu tái định cư trước các cuộc tấn công của ma vật. Alan đã phân chia lịch trực cho các chiến sĩ phòng trường hợp ngoài ý muốn, mỗi ngày sẽ có hai người đến túc trực tại hai cổng bắc – nam của thị trấn.

Sau khi mọi việc đâu đã vào đấy, giao lại việc giám sát cho Christ, Alan trở về làng, vội chạy đến bế Alex, bố trẻ đang chìm đắm trong hạnh phúc và chẳng cần quan tâm đến điều gì nữa.

Thời gian thắm thoát trôi, mùa đông đầu tiên của Alex đã đến, hôm nay Alex đã có thể tự bước đi những bước đi đầu tiên. Từng bước một, thằng bé chập chữn bước về phía cha mình. Chiều nay Alan sẽ có một cuộc họp ở thị trấn bên kia núi, nơi mà cậu đặt tên là Camute, một cái tên vô nghĩa cũng như sự tồn tại của cái thị trấn đó vậy. Nhìn Alex đang bú ti mẹ. Alan thật sự chỉ muốn ngồi ở đây mãi. Nhưng công việc là công việc, cậu còn phải báo cáo với Wolfrey nên không thể chểnh mảng. Rời đi sau khi Alex đã ngủ, dưới trời tuyết rơi, Alan khoác chiếc áo lông sói của mình, bay thật nhanh đến Camute.

Bước vào phòng hội nghị ngay quảng trường của thị trấn, Alan ngạc nhiên vì sự thay đổi của nó. Phòng hội nghị được làm bằng gỗ và mái ngói vốn chỉ có một cái bàn gỗ to quá cỡ ở giữa với mấy cái ghế xung quanh, giờ đã được thay thế bằng một chiếc bàn đá hoa cương vững chãi và những chiếc ghế được đẻo gọt bắt mắt, chung quanh là những bệ đá chạm khắt tỉ mỉ, bên trên là bình sứ cắm nhiều loại hoa sặc sỡ. Mái ngói mới tinh như vừa được thay mới. Một cái lò sưởi đã được thêm vào và đang cháy âm ỉ. Những trưởng lão đã có mặt từ sớm, họ đang ngồi đợi Alan. Thấy cậu đến, Quadmire vội bước ra, lão lên tiếng :

- Ôi Alan đại nhân, mãi không thấy ngài xuất hiện làm chúng tôi lo lắng quá.

Alan phát ốm với sự nịn hót của tên này, cậu bảo :

- Thấy ông chưa chết làm ta vui lắm đấy, ông mà chết thì ai trả nợ cho ta đây.

Nói xong cậu cười thật to, rồi liết nhìn sang những con nợ đang ngồi trên bàn họp, cậu nói tiếp :

- Và các ngươi cũng vậy.

Toát mồ hôi hột dù trời đang có tuyết rơi, chúng rung lên bần bật trước sự đe dọa của Alan. Những kẻ này được bầu làm người đại diện từng khu vực, họ đến đây để báo cáo tổng sản lượng thu hoạch trong năm vừa qua. Ngoài ra còn có đội trưởng pháp sư đoàn, thợ rèn trưởng, viện trưởng và người phụ trách nhóm sản xuất hàng thủ công. Đặt cái mông của mình ngồi xuống cái ghế chủ tọa, cậu ra hiệu bắt đầu cuộc họp.

Đầu tiên là báo cáo của ba mươi đại diện, sau khi tổng hợp số liệu, tổng số lương thực thu hoạch là bốn mươi hai nghìn tấn gạo vào mười lăm nghìn tấn hoa màu. Tuy nhiên toàn bộ hoa màu đã được sử dụng để làm thực phẩm và muối dưa, chỉ còn gạo đang trữ trong kho chung.

- Hai mươi lăm nghìn hecta đất mà chỉ sản xuất ra bốn mươi hai nghìn tấn lúa gạo sau hai vụ à ? Các người có khai báo thật không đấy ?

Alan đã căng, cậu đã tính toán trước, ít nhất tổng sản lượng phải hơn sáu mươi nghìn tấn. Bốn mươi hai nghìn là một con số không thể chấp nhận được. Quadmire toát mồ hôi, lão đưa tay xin phép trình bày :

- Thật ra chúng tôi đã giữ lại mười nghìn tấn để dành làm giống và lương thực cho mùa đông và mùa xuân năm sau.

- Vậy sao các ngươi không nêu trong báo cáo ?

Cả đám im lặng. Rõ ràng đám này muốn dím lại số đó để cậu thu lấy nợ ít hơn. Bọn chúng đã dám chơi đùa với lòng trắc ẩn của Alan. Đập bàn, cậu đứng phắc dậy, trừng mắc nhìn đám hèn nhát trước mặt.

- Có vẻ các ngươi đã làm một điều không tưởng đấy.

Vừa định áp dụng một kiểu tra tấn mới với chúng thì nhớ ra trời sắp tối, cậu không có thời gian để chơi đùa với lũ này. Ngồi xuống bàn, cậu nói :

- Lần sau nếu báo cáo không minh bạch, các ngươi sẽ biết thế nào là địa ngục đấy.

Cả đám người vừa hoàn hồn vì vừa thoát một kiếp nạn. Tiếp theo là chuyên mục báo cáo của hội người lowkey thích chơi với kim loại. Lò rèn đã làm rất tốt công việc của họ, ngoài bảo trì nông cụ, họ còn chế tạo những đồ dùng hằng ngày như dụng cụ nấu nướng và thậm chí là vũ khí nhưng chỉ là hàng trưng bày, chờ Alan thẩm định. Clint, một ông cụ ngoài năm mươi lưng đã còng, trưởng đội thợ rèn, mang lên cho cậu năm loại vũ khí : một cái rìu, một thanh đoản kiếm, một thanh kiếm hai lưỡi, một thanh đại đao và một cái cung. Nhìn qua một lượt, với kĩ năng [ Blacksmith ] kế thừa từ Wolfrey cậu có thể thấy tính chất và chất lượng của hầu hết các vũ khí. Năm cái vũ khí trước mắt cậu đã được rèn bởi ba người khác nhau nhưng chất lượng khá đồng đều, nếu chỉ để dùng để chiến đấu với con người thì chúng đúng là những vũ khí thượng hạng.

- Chỗ vũ khí này khá tốt đấy. Nhưng các ngươi lấy đâu ra nhiều quặng để làm vũ khí thế ?

- Chúng tôi đã phát hiện một mỏ khoáng ở chân núi Valentine, ngay bên cạnh cái hang ngài đã khai thác đá.

Clint vừa trả lời vừa cuối người vì cái lưng còng của lão.

- Nếu có nguồn nguyên liệu thì cứ sản xuất. Chúng ta sẽ tổ chức một đội tự vệ trong nay mai nên sẽ không thừa đâu.

- Rỏ.

Nói rồi Clint lui xuống, tiếp theo là hội thủ công, họ mang đến một tấm vải, chính xác hơn là một tấm lụa được dệt bằng tơ tằm. Alan đã hướng dẫn họ cách trồng dâu và nuôi tằm. Trên sườn núi Valentine mọc rất nhiều dâu tằm dại, con tằm giống đã có sẵn do Alan mang về từ núi Celest, chỉ trong một năm họ đã đủ khả năng sản xuất tơ lụa ở quy mô thử nghiệm. Cầm tắm lụa trên tay, Alan không khỏi bất ngờ, họ thật sự có thể làm ra loại vải vốn chỉ có thể sản xuất ở quê ngoại cậu. Harley, người phụ nữ đã tuổi tứ tuần, đại diện báo cáo :

- Thưa Alan đại nhân, chúng tôi đã thực hiện theo hướng dẫn của ngài, nếu thuận lợi chúng tôi có thể sản xuất chúng hàng loạt.

Alan khá hài lòng, cậu yêu cầu hội thủ công hãy chuẩn bị ngay cho cậu hai cuộng vải thật đẹp. Cậu sẽ tặng chúng cho hai mẹ. Chắc họ sẽ bất ngờ lắm – Cậu thầm nghĩ.

Tiếp theo là viện trưởng Harvey, một ông lão hói đầu, khoát áo blouse theo thiết kế của Alan. Ông ta báo cáo:

- Alan đại nhân, năm vừa qua đã có một nghìn hai trăm năm mươi đứa trẻ đã được sinh ra.

Alan há hóc mồm, cậu hỏi lại:

- Ông vừa nói gì cơ ?

- Thưa, đã có một nghìn hai trăm năm mươi đứa trẻ được sinh ra.

Alan như không tin vào những gì mình nghe thấy. Cái lũ ăn hại này đã sinh đẻ không kiểm soát. Alan đập bàn trừng mắt nhìn lũ người ngồi trước mặt.

- Các ngươi có ngu không ? Chỉ trong năm đầu mà sinh đẻ nhiều như vậy thì những năm tới sẽ chịu đói kém đấy. Sau buổi họp này, ngay lặp tức ban bố lệnh cấm sinh đẻ trong ba năm tới. Rõ chưa ?

Cả đám người rung lên vì sợ. Alan thở dài, hơn một nghìn đứa trẻ, việc sản xuất nhu yếu phẩm cho số lượng trẻ như vậy sẽ đặt một gánh nặng lớn lên sản xuất công nghiệp. Chưa kể những nguy hiểm trong quá trình sinh nở.

- Vậy những phụ nữ đang mang thai thì sao ạ ? Harvey hỏi với vẻ lo sợ.

- Ngươi biết con số cụ thể không ?

- Khoảng một trăm ạ.

- Cứ để họ sinh. Nhưng đó là những đứa trẻ cuối cùng được sinh ra trong vòng ba năm tới.

- Rỏ.

Alan chóng tay lên tráng, cậu thật sự đau đầu với đám người hoang dã này. Cậu ra lệnh cho Harvey báo cáo tiếp.

- Đã có năm trăm sáu mươi hai người chết vì tuổi già, hai mươi phụ nữ chết vì sinh nở, một người chết vì đột quỵ, không có ai chết vì đói.

Tạm nắm được tình hình, cậu cho Harvey lui xuống, cuối cùng là đội trưởng pháp sư Emily, cô ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Alan mà cứ cuối gằm mặt xuống đất.

- Cô ghét ta lắm hay sao ? Ngẩn mặt lên đi.

- Tuân lệnh. – Emily nói với giọng rung rung.

Chỉnh lại giọng, Emily bắt đầu:

- Báo cáo Alan đại nhân, pháp sư đoàn đã chiến đấu với đám quái vật hay xuất hiện bên bìa rừng, thường là Basilisk hoang dã và Goblin. Chúng thường xuất hiện vào vụ thu hoạch để trộm hoa màu. Ngoài ra chúng tôi còn tạo mưa nhân tạo khi cần thiết.

Khá hài lòng với đội pháp sư, cậu ban Emily phép tạo bù nhìn đuổi Goblin và Basilisk, cho Emily lui xuống rồi kết thúc buổi họp. Trời đã tối hẳn, cậu cùng Harley tạc qua xưởng thủ công lấy hai cuộng vải rồi trở về Vũ Đại.

***

Ngồi trong thư phòng của mình, Alan đang tổng hợp lại báo cáo, suốt một năm qua cậu và đám lính của mình đã làm việc hết công sức để chăm sóc lũ con người bên kia núi. Vốn cậu định tiêu diệt tất cả cho rảnh nợ, nhưng vì lý do nào đó mẹ Galadriel của cậu đã yêu cầu cậu thu nhận chúng, đành phải nghe theo và thế là cái thị trấn Camute đó ra đời. Vì phải chăm sóc hai mẹ con Maria nên cậu không thể rời khỏi Vũ Đại, cả năm qua cậu chỉ quanh quẩn trong làng, chăm Basilisk và trồng lúa.

Viết xong báo cáo chi tiết về những thành quả đã đạt được năm qua, cậu sao chép nó thêm một bản nữa, cẩn thận niêm phong hai bức thư, đính chúng lên hai cuộng vải rồi đặt vào pháp trận dịch chuyển. Nghĩ lại ngày xuân hôm ấy, Alan vẫn bồi hồi như mọi việc chỉ vừa diễn ra hôm qua.

Chuyện bắt đầu khi Alan vừa trở về sau khi thu xếp cho đám con nợ, cậu nhận được thư của Galadriel từ Maria thông báo ba mẹ cậu sẽ ghé thăm, hãy chuẩn bị đón tiếp cho chu đáo. Một ngày mùa xuân, Wolfrey và Pelicia ghé thăm chính thức. Alan đã đứng sẵn ở cổng làng chờ đợi, lo lắng vô cùng, vẫn chưa biết sẽ phải chào hỏi sao cho phải phép. Rồi xa xa hai bóng người xuất hiện, dần dần đi vào, người đàn ông ăn mặc giản dị, chỉ khoác một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng tan màu trắng bay phất phới, người phụ nữ cũng vậy, bà ấy chỉ mặc một bộ váy đơn sắc ôm sát, tay cầm một giỏ trái cây đủ loại từ Dragon Nest. Thấy họ đã đến gần, Alan bước đến :

- Đã lâu không gặp, cảm ơn cha mẹ đã ghé thăm.

Alan rất ra dáng một người đàn ông trưởng thành, cậu đứng thẳng lưng để nói chuyện, không còn là một thằng nhóc tự ti không dám đối mặt với Wolfrey như khi còn ở lâu đài.

Pelicia đưa giỏ trái cây cho Alan, bà nói:

- Trông con đã lớn hơn nhiều rồi đấy Alan.

Wolfrey chỉ gật đầu, nhưng ngài không làm vẻ mặt căng thẳng như xưa, trước mắt Alan đang là một người cha hiền từ với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Alan dẫn hai người vào làng, đi qua những mái nhà ngói tươm tất, những cánh đồng vừa được gieo mạ, rồi lại đi qua doanh trại quân đội đến quảng trường trung tâm. Maria đang bế Alex đứng trước cổng dinh thự. Thấy Alan và hai người nữa bước vào, cô bước ra chào hỏi:

- Lần đầu gặp mặt, cháu là Maria. Vợ của Alan.

Bốn người và một em bé dắt nhau vào trong dinh thự, họ chia tụ để nói chuyện riêng. Pelicia, Maria và Alex di chuyển đến giang phòng riêng để chăm Alex, Wolfrey và Alan vào thư phòng. Để tránh bị người ngoài nghe thấy, Alan dựng kết giới cách âm. Cậu pha trà và mang cho Wolfrey. Ngài ngạc nhiên :

- Ta không nghĩ là con sẽ pha trà đó.

- Cha Deino đã hướng dẫn con cách trồng trà và dùng chúng trong lúc rảnh.

Wolfrey uống một ngụm trà, hương vị này tuy không xuất sắc như thứ trà ở chỗ tên Deino nhưng vẫn là ngon.

- Ta nghe nói con đã cứu những tên bại binh Astaroth và những kẻ lưu đày của Eisenguard ?

- Đúng ạ, chúng đang ở bên kia núi. Con đã sắp xếp cho chúng một chỗ ở và nơi để lao động.

Nói đoạn cậu cũng bưng tách trà lên uống, Alan tiếp :

- Lúc đầu con đã muốn tiêu diệt tất cả cho rảnh nợ, nhưng mẹ Galadriel đã muốn con cứu lấy bọn chúng.

- Có lẽ mụ ta muốn con trở thành một vị vua chăng ?

Wolfrey vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ, như nghĩ ra điều gì đó, ngài nói tiếp :

- Này Alan, nếu có thể con cứ xưng vương rồi thống lĩnh cả miền bắc. Nếu thành công, chúng ta có thể che giấu pháo đài Băng vệ khỏi nhân loại.

Alan ngẫm nghĩ, đúng thật, khác với lâu đài của Deino, lâu đài của cha cậu không có một rào chắn tự nhiên để bảo vệ, nếu nhân loại phát hiện sự tồn tại của nó, Wolfrey sẽ phải tìm một vị trí khác. Hơn nữa, ở đây cũng gần pháo đài Băng vệ, Alex có thể về thăm ông bà nội bất kỳ khi nào thằng bé muốn.

Thấy Alan vẫn đang nghĩ ngợi, Wolfrey lên tiếng :

- Dù con có muốn hay không thì cái thị trấn đó vẫn đang chưa có người cai trị. Còn ai khác có thể phù hợp hơn con sao ?

Alan ngạc nhiên, cha cậu đã nắm được thông tin đến mức nào vậy. Không để Alan tiếp, ngài nói luôn :

- Nhớ viết báo cáo thường xuyên nhé, ta rất mong đợi đấy.

Wolfrey đang bàn việc với Alan như cách ngài làm việc với những thủ lĩnh ở những vùng đất khác.

Rồi ngài đặt tách trà xuống, nhìn Alan, ngài nói :

- Ta xin lỗi con vì đã hành động quá khích như vậy.

Đây là lần đầu tiên Alan thấy cha mình nói lời xin lỗi. Ngay lập tức cậu cuối mặt xuống, nói :

- Con xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho mọi người. Con đã hành động mà chưa suy nghĩ kĩ càng. Cha và mọi người không làm gì sai cả.

Nói rồi cậu ngẩn mặt lên, nói tiếp :

- Và cũng cảm ơn cha đã chấp nhận chuyện của con và Maria, thành thật lúc đó con đã rất lo sợ Maria và đứa con của cô ấy sẽ bị trừng phạt nên mới hành động lỗ mãn như vậy.

Nói rồi cậu lại bày ra một bộ mặt vừa ân hận vừa có chút gì bất lực.

Wolfrey không nói gì, ngày chỉ gật đầu rồi bưng tách trà lên uống. Alan đã hành động đúng y hệt như tên Deino đã nói, không biết ai mới là cha ruột của thằng Alan nữa. Hai người tiếp tục trò truyện về những việc đã xảy ra trong lúc Alan vắng mặt, và cách mà Alan đã cưu mang đám bại binh như thế nào và cậu đã xoay sở để đưa những kẻ đó qua mùa đông ra làm sao. Chiều dần buông, Alex đã ngủ ngoan trong nôi, hôm nay Alan sẽ nấu ăn, cậu bày ra hàng loạt những món ăn mà Maria chưa bao giờ thấy. Thứ được gọi là phở này có một cách ăn kỳ lạ khi sử dụng hai cái que để gắp, hương vị của nó cũng thật phức tạp và thú vị. Rồi một món gọi là đậu hủ mắm tôm này cũng quá là ấn tượng với nước chấm có mùi như cá lên men. Rồi cái gọi là bánh xèo vàng ươm với đủ loại rau ăn kèm mà cô cũng chưa bao giờ gặp qua. Thấy Maria có vẻ bối rối, Alan giải thích :

- Đây là những món ăn đặt trưng ở nơi mà cha Deino đã từng sống, để tái tạo lại chúng ông ấy đã đi khắp thế giới để tìm nguyên liệu đấy.

Maria trầm trồ, trong lúc đó Pelicia và Wolfrey đã bắt đầu dùng bữa, họ dùng hai cái que một cách thuần thục, thấy cô chú ý, Pelicia nói :

- Deino là một tên kỳ lạ khi không bao giờ dùng nĩa hay dao để ăn mà chỉ dùng hai cái đũa này. Nhưng đúng là nó rất tiện lợi.

Wolfrey cũng góp vui câu chuyện :

- Này Maria, cô có biết cái tên Vũ Đại này có nguồn gốc từ đâu không ? Nó là một cái tên trong một câu chuyện kỳ lạ mà Deino hay kể cho chúng ta nghe.

Pelicia tiếp lời :

- Vũ Đại là một cái làng khốn khổ của những con người đói kém đã bị dồn đến bước đường cùng. Tuy rất u ám nhưng trong nó vẫn le lói những tia hi vọng.

Maria ngạc nhiên, cô không nghĩ cái tên đó lại mang nhiều ý nghĩa như vậy. Rồi cô bất giác nhìn về phía cái nôi của Alex, cô bày tỏ :

- Cũng như Alan và Alex đã đến đây và là tia hi vọng của ngôi làng này vậy.

Một bữa ăn đúng nghĩa của một gia đình. Họ vừa ăn uống vừa trò truyện, vừa kể cho nhau nghe những câu chuyện đời thường. Sau khi dùng bửa xong, Wolfrey và Pelicia cũng rời đi, tình cảm gia đình đã được hàn gắn, trước khi rời đi, Pelicia đã để lại cho Alex một sợi dây chuyền do cô tự làm, nó có khả năng che dấu hào quang của những Elf sơ sinh, cô muốn Alex đeo nó cho đến khi thằng bé đủ lớn để tự kiềm hãm ma lực trong mình.

***

( Lập đông + 2 năm 798 TCN Đến Kinh trập – năm 797 TCN )

Hai ngày sau cuộc đòi nợ của Alan, mười nghìn tấn gạo đã được tập kết ở quảng trường Camute, chờ đợi sẳn để cậu đến lấy. Quadmire định chuyển thẳng đến Vũ Đại, nhưng Alan đã từ chối, chuyển mười nghìn tấn gạo đi vòng qua núi sẽ mất nhiều thời gian, thời gian đó để làm chuyện khác sẽ có ý nghĩa hơn.

Alan đã đến, cậu đáp từ trên trời xuống khiến đám quản lý một phen hú vía. Quadmire vội lê cái thân già của mình đến, vẫn xua nịnh như mọi khi :

- Alan đại nhân, trông ngài vẫn oai phong như vậy.

Alan đang mặc bộ đồ ngủ, hai mắt thăm quầng, cậu đã phóng hết tốc lực đến đây vì lỡ ngủ quên. Hôm qua thằng Alex quấy khóc cả đêm khiến hai vợ chồng thao thức. Nhìn tên Quadmire bên cạnh, Alan thở dài.

- Dẹp cái nết nịn hót đó đi, báo cáo nhanh gọn cho ta.

- Xin thưa, tất cả mười nghìn tấn gạo nộp cho ngài năm nay đều đã được tập kết ở đây, mong ngài xem qua.

Cố nâng đôi mi trĩu nặng sự buồn ngủ của mình lên, cậu thu toàn bộ số gạo rồi cho vào túi ma pháp, chỉ thoáng chóc toàn bộ số gạo đã được thu hồi.

- Các ngươi làm tốt lắm.

Nói đoạn cậu định bay đi, lão Quadmire vội gọi cậu lại :

- Thưa Alan đại nhân, chúng tôi có một thỉnh cầu.

Alan chỉ muốn về ngay lặp tức, nhìn lão già đang vang xin, cậu dừng lại, hỏi :

- Có việc gì thế ?

- Mong ngài có thể vào trong để chúng tôi có thể trình bày chi tiết hơn ạ.

- [ Mind reading ]

Alan đọc ký ức của lão Quadmire, mấy lão già muốn biến Camute thành một quốc gia chính thức để có thể bán lương thực thừa cho những quốc gia khác. Alan thở dài, chuyến này cậu sẽ phải trở thành quốc vương y như những gì mẹ cậu tính toán, đúng là một người phụ nữ đáng sợ.

Chỉnh lại trang phục, cậu bước vào phòng hội nghị, đặt người ngồi xuống cái ghế chủ tọa, cậu lên tiếng:

- Sẳn đây ta nói luôn. Nếu các ngươi muốn thành lập một vương quốc thì cũng được, đó cũng là ý muốn của ta. Cứ làm theo những gì các ngươi đã bàn, ta sẽ cho người đến để đào tạo quân đội.

Cả đám người rơi mồm xuống đất, Alan đã nói ra hết những gì họ bàn bạc vào hôm qua.

- Thưa Alan đại nhân, chúng tôi sẽ xây dựng cung điện ngay, khi mọi thứ xong xuôi, mong ngài và hoàng hậu hãy đến để góp ý. Lễ đăng quang sẽ được tổ chức ngay khi cung điện được xây dựng xong.

Cậu gật đầu rồi nhìn đám người, nói:

- Các người liều mạng thật đấy, dám ép ta vào thế đã rồi. Nhưng không sao, dù sao thì ta cũng sẽ xưng vương trong thời gian tới. Các ngươi đã giúp ta kha khá việc đấy.

Nói rồi cậu lê bước chân mệt mỏi ra khỏi phòng họp, phóng về Vũ Đại.

Chỉ trong mùa đông, một tòa lâu đài tráng lệ được xây dựng ở phía bắc của thị trấn, lực lượng lao động dồi dào do thất nghiệp vào mùa đông đã làm cho tiến độ xây dựng được đẩy nhanh chóng mặt. Đầu xuân, tòa lâu đài được xây dựng xong, Alan và Maria đến để tham quan căn nhà mới của họ. Từ xa, tòa lâu đài đã lắp ló với những tòa tháp được sơn trắng, mái nhọn sơn xanh, trên đỉnh phấp phới một lá cờ trắng, Alan bật cười, “Họ đang vương cờ trắng đầu hàng ai hay sao” -  cậu nghĩ. Đến cổng thành, hai anh lính đang đứng sẵn, họ được trang bị AK-47 và mặc trang phục đặc biệt của quân đội, nhận ra đức vua của mình, liền đưa tay lên trán hành lễ rồi mở cổng. Có vẻ như họ đã vượt qua điện ngục khổ luyện của Christ nên mới ra dáng chuyên nghiệp như vậy. Bước qua cổng lâu đài, trước mặt cả hai là một hoa viên rộng lớn, cây cảnh được cắt tỉa gọn gàn thành những hình chóp cao, xa xa là những đài phung nước được chạm khắc tinh tế từ đá nguyên khối, cách đều nhau. Tòa lâu đài đã hiện rỏ trước mặt, to lớn và đẹp đẽ, những khối đá xếp chồng lên nhau, được gọt nhẵn và sơn trắng trông thật tinh tế, phòng ốc sang sát nhau, cửa sổ được làm bằng thủy tinh, rèm cửa được làm từ lụa nhượm đỏ, điểm xuyến bằng họa tiết vàng lắp lánh toát ra một sự vương giả uy nghiêm. Cuối cùng cũng vào được bên trong, ngay chính điện là một cái ngai làm bằng vàng nguyên chất lấp lánh trông thật sự hầm hố, Alan như không tin vào mắt mình, cậu hỏi:

- Này Quadmire, các ngươi lấy đâu ra lắm vàng để làm cái ngai này vậy ?

Quadmire dẫn đường cho hai người từ nãy đến giờ, nghe hỏi, lão trả lời:

- Đó là món quà của đại hiền giả, ngài ấy đã mang đến năm trăm ký vàng thỏi và yêu cầu chúng tôi dùng chúng để làm một cái ngai vàng cho ngài.

Alan thở dài:

- Nếu để người ngoài nhìn thấy cái ngai này, họ sẽ nghĩ ta là một tên hôn quân bốc lột người dân mất.

Gát cái ngai qua một bên, họ tiếp tục đi xung quanh, toàn bộ các căn phòng đều được trang trí thật tế nhị với thảm đỏ được may vá cẩn thận với họa tiết rồng sói được cách điệu, nội thất được làm từ gỗ nhung thượng hạng, các tác phẩm điêu khắc và những bình hoa cũng được trưng bày dọc lối đi.

Với Maria, đây là một chuyến đi sặc mùi giàu sang, cô vẫn chưa tin mình sắp trở thành hoàng hậu của một nước và sẽ sống trong tòa lâu đài nguy nga này. Nhưng Alan nãy giờ vẫn tỏ ra một sự chán ghét, những tên này đã làm quá lố, một tòa lâu đài hầm hố như vậy sẽ không tương xứng với quy mô dân số chưa đến bốn mươi nghìn của họ. Chưa kể việc bảo trì và chăm sóc nó cũng sẽ tốn rất nhiều nhân công.

Trở lại chính điện, toàn bộ người hầu đã được triệu tập, không ngoài dự đoán, đa số người hầu đều đến từ làng Vũ Đại, họ mang ơn hai vợ chồng cậu nên đã xin được đến đây làm việc. Alan thở dài:

- Ta nhớ đã dạy các cô giả dạng hầu gái để làm nhiệm vụ chứ không nghĩ các cô thật sự sẽ trở thành hầu gái như vậy đấy.

Sự thật thì toàn bộ ba mươi sáu hầu gái đang tập hợp hàng ngũ gọn gàn, hành lễ nghiêm trang theo kiểu quân đội trước mặt hai vợ chồng là đội sát thủ do Alan đích thân đào tạo để làm tình báo và thực hiện nhiệm vụ ám sát khi cần, vốn dĩ Camute không bao giờ bị cướp tấn công cũng nhờ công lao của họ. Khi nghe tin lâu đài của Alan đã được xây dựng xong và đang tuyển người hầu, họ đã lập tức đến chỗ Quadmire để “xin” được làm việc.

- Các cô đều có mặt ở đây thì nhiệm vụ sẽ thế nào đây ?

Elena, chỉ huy đội tình báo, lên tiếng:

- Báo cáo, chúng tôi sẽ giàng mỏng lực lượng để luân phiên nhau làm việc tại đây.

Nghe có vẻ hợp lý, trong một năm qua họ đã tiêu diệt gần hết lũ cướp xung quanh đây, ngoài cướp, bọn họ còn truy sát đám tàn quân của tên bụng phệ. Tại thời điểm này, chung quanh Camute đã khá ổn định, mối nguy duy nhất là Astaroth. Nghĩ đến đây, Alan hỏi:

- Này Elena, tình hình Astaroth thế nào rồi.

- Báo cáo, họ đang chiêu mộ binh lính để xâm lược một nơi nào đó, khả năng cao là Camute. Họ đã gửi sứ giả đến đây nhưng bị chặn ở biên giới do thái độ xấc xượt, tên sứ giả đã bị tra tấn rồi vứt xác xuống biển.

Elena vừa nói vừa thở gấp như đang lên đỉnh, hẳn cô ta đã đích thân tra tấn tên sứ giả kia. Nhìn lại toàn cục, việc tên sứ giả bị giết không đáng lo lắm, nếu Astaroth vịnh vào lý do đó để công khai xâm lược thì Camute sẽ có lý do chính đáng để hủy diệt Astaroth và ép chúng làm chư hầu.

Hôm sau, Alan triệu tập toàn bộ giới chóp bu của Camute đến lâu đài, cậu sẽ giao việc cho chúng, từ lập pháp, hành pháp, các đơn vị địa chính, chọn ra các quận trưởng, các vấn đề liên quan đến kinh tế, chính trị, ngoại giao, quản lý quốc khố và tổ chức quân đội. Hàng loạt kiến thức rót vào những bộ não già nua khiến bọn chúng muốn chết đi sống lại. Vốn nghĩ thành lập một quốc gia thì toàn bộ công việc sẽ giao cho nhà vua, không ngờ lại ôm việc gấp mười lần, giờ hối hận cũng đã muộn. Alan đã hành hạ những lão già đó suốt ba ngày liên tục.

Một tuần sau, buổi lễ đăng quang của Alan được tổ chức ở quảng trường lớn Camute. Cậu đọc tuyên ngôn khai quốc trước sự chứng kiến của bốn mươi nghìn cư dân. Tất cả reo hò vui mừng, Alan đã ban cho họ một cuộc sống no đủ, một nơi để nương tựa, so với cuộc sống tạm bợ lúc trước, chỗ của Alan đúng là thiên đường.

Buổi lễ kéo dài đến tối, Alan trở về tòa lâu đài của mình, cậu ra lệnh cho Christ, giờ đã là quản gia của cậu, hãy chuẩn bị một bữa tiệc vào ngày mai, cậu sẽ mời một vài vị khách quan trọng đến đây. Nói rồi, cậu đi đến phòng riêng, nơi Maria đang ru Alex ngủ. Nhìn cậu con trai đang say giấc, Alan mĩm cười hạnh phúc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận