Phần 1 Đánh Dấu Cho Cuộc Chơi
Chương 09 Bước Chân Trong Bóng Tối
0 Bình luận - Độ dài: 2,090 từ - Cập nhật:
Không gian quanh Alice chợt tối sầm lại khi cô bước vào, như thể mọi ánh sáng đã bị nuốt chửng. Những tiếng thì thầm vang lên từ đâu đó, mơ hồ và ám ảnh, khiến Alice phải rùng mình. Đây không phải là bóng tối bình thường, mà là thứ bóng tối nặng nề, sâu thẳm, như có linh hồn riêng, một linh hồn đang bao phủ cô.
Alice thở chậm lại, lòng tràn ngập nỗi hoài nghi. Mọi thử thách trước đó đều nhằm kiểm tra sức mạnh của cô, nhưng giờ đây, cô có cảm giác rằng thử thách lần này lại nhắm vào tâm hồn mình. Cô cố bước tiếp, đôi chân nặng nề như đang dẫm qua từng ký ức, từng nỗi đau mà cô cố quên.
Càng đi sâu vào bóng tối, Alice bắt đầu cảm thấy khó thở. Không khí quanh cô đặc quánh như bị chất chứa hàng ngàn tiếng than thở, sự hối tiếc và những cảm xúc đau khổ không tên. Đột nhiên, cô thấy một ánh sáng yếu ớt phía xa, như ánh lửa mờ ảo trong đêm tối. Không chần chừ, Alice tiến đến gần hơn.
Khi bước lại gần, Alice nhận ra đó không phải là ánh sáng từ lửa, mà là một tấm gương lớn, phản chiếu chính cô trong đó. Cô dừng lại, đôi mắt nhìn chăm chú vào hình ảnh của mình trong gương. Hình ảnh phản chiếu dần dần biến đổi. Đầu tiên là đôi mắt Alice trở nên đen đặc, sau đó là nụ cười ma quái hiện lên trên khuôn mặt phản chiếu của cô.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy trốn khỏi quá khứ sao, Alice?" Hình ảnh trong gương cất giọng. Nó không hẳn là giọng nói của cô, mà là một phiên bản biến dạng và méo mó.
Alice hít một hơi sâu, cảm giác lo sợ bắt đầu dâng lên, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. "Ta không chạy trốn. Ta đến đây để đối mặt."
Hình ảnh trong gương nhoẻn cười, một nụ cười đầy sự chế giễu. "Ngươi đã từng đau khổ, đã từng oán hận. Đừng cố giả vờ mạnh mẽ, Alice. Đằng sau tất cả chỉ là sự yếu đuối, là nỗi sợ hãi ngươi giấu kín."
Alice nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương. "Đúng, ta đã từng yếu đuối. Nhưng ta đã học cách chấp nhận điều đó. Ta không cần phải giả vờ mạnh mẽ nữa."
Hình ảnh trong gương không còn cười nữa. Thay vào đó, nó trở nên giận dữ, đôi mắt đỏ rực lên, như muốn thiêu cháy Alice ngay tại chỗ. Cô cảm thấy một cơn gió lạnh buốt thổi qua, và hình ảnh phản chiếu biến đổi thành hàng ngàn khuôn mặt, những khuôn mặt mà cô không nhận ra, nhưng đều toát lên sự đau khổ, giận dữ và thất vọng.
"Tất cả chúng ta đều là một phần của ngươi," chúng đồng thanh cất tiếng. "Ngươi có thể chạy, nhưng không thể thoát khỏi chính mình."
Alice siết chặt nắm tay, đứng vững trước hàng ngàn khuôn mặt ấy. "Ta không muốn thoát khỏi các ngươi. Ta chấp nhận tất cả. Tất cả những gì ta đã trải qua, những đau khổ, nỗi buồn và niềm vui. Tất cả đều là một phần của ta."
Ngay khi cô nói dứt lời, những khuôn mặt trong gương từ từ tan biến, để lại hình ảnh bình thường của cô, với đôi mắt sáng lên và nụ cười đầy kiên định. Bóng tối xung quanh dần dần tan biến, trả lại cho cô không gian yên tĩnh và ánh sáng dịu dàng.
Alice nhận ra rằng cuộc hành trình này không chỉ là để đối mặt với những thử thách bên ngoài, mà còn để đối diện với chính bản thân cô. Và cuối cùng, cô đã vượt qua.
Alice bước qua những mảnh vụn của ký ức và nỗi sợ vừa qua, lòng tự tin hơn bao giờ hết. Cô tiến vào một hành lang mới, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, tạo thành những hình ảnh nhấp nháy kỳ lạ trên các bức tường xung quanh. Những hình ảnh ấy không ngừng biến đổi, đôi khi là những gương mặt thân quen, lúc lại hóa thành những bóng dáng mờ ảo, như muốn kéo cô vào một thế giới hoàn toàn khác.
Bước chân của cô vang vọng giữa không gian u tối, nhưng không còn sự run rẩy hay sợ hãi trong lòng cô nữa. Mỗi bước đi giờ đây là sự khẳng định mạnh mẽ cho quyết tâm của cô, một lời tuyên thệ rằng cô sẽ không bao giờ để quá khứ trói buộc mình lần nữa.
Bỗng từ phía cuối hành lang, một cánh cửa sắt khổng lồ hiện ra. Trên cánh cửa chạm khắc những hình ảnh của các sinh vật huyền bí: rồng, phượng hoàng, và cả những linh hồn lặng lẽ trôi nổi. Dưới ánh sáng nhợt nhạt, những chi tiết khắc trên cửa dường như sống động, gợn lên từng nhịp như đang chờ đợi sự xuất hiện của người mở ra cánh cửa bí mật.
Alice nhẹ nhàng chạm tay lên bề mặt lạnh lẽo của cánh cửa. Ngay khi đầu ngón tay của cô tiếp xúc, một cảm giác lành lạnh lan khắp người, nhưng không đáng sợ. Ngược lại, cảm giác ấy gợi lên một sự quen thuộc đến lạ thường, như thể nơi này đã chờ cô từ rất lâu.
Cánh cửa từ từ mở ra, từng âm thanh cọt kẹt vang lên, như tiếng thở dài của những linh hồn bị bỏ rơi trong không gian tĩnh mịch. Alice hít một hơi thật sâu và bước vào. Trước mắt cô, một căn phòng tròn hiện ra, với ánh sáng nhàn nhạt từ những ngọn nến xếp vòng quanh, thắp lên một vẻ ma mị huyền bí.
Chính giữa căn phòng là một bệ đá lớn, và trên đó là một chiếc gương nữa, lớn hơn gấp nhiều lần so với chiếc gương cô từng đối mặt. Nhưng chiếc gương này không phản chiếu hình ảnh của cô mà là một cảnh tượng khác—một cảnh tượng của một cánh đồng rộng lớn, nơi những cơn gió cuốn theo bụi đất và lá cây.
Alice nhận ra khung cảnh trong gương là một phần ký ức của mình. Đó là nơi cô từng đến cùng Daniel khi cả hai còn trẻ, nơi họ từng chia sẻ những giấc mơ và những lời hứa đầy hoài bão. Trái tim cô đập mạnh, vừa vì cảm giác thân thuộc, vừa vì nỗi đau âm ỉ khi nghĩ về quá khứ.
Từ bên trong chiếc gương, bóng dáng của Daniel hiện lên, mờ ảo và bí ẩn, như một bóng ma đến từ xa xăm. Anh đứng đó, nhìn Alice bằng ánh mắt sâu lắng. Nhưng lần này, ánh mắt anh không còn sự thù hận, không còn những lời lẽ trách móc. Thay vào đó, nó dịu dàng, như thể anh đã tha thứ cho tất cả.
Alice nhìn vào gương, đôi mắt cô tràn ngập nước, nhưng cô không lùi bước. Cô biết rằng đây không phải Daniel thực sự, mà chỉ là một phần trong trái tim cô, một phần của quá khứ mà cô cần phải đối mặt và buông bỏ.
"Em sẽ không bao giờ quên anh, Daniel," cô thì thầm. "Nhưng em sẽ bước tiếp, em sẽ tìm cho mình một con đường mới."
Chiếc gương dần mờ đi, và hình ảnh của Daniel cũng tan biến trong ánh sáng vàng nhạt của ngọn nến. Căn phòng lặng yên trở lại, chỉ còn lại Alice và chính cô trong không gian tĩnh mịch.
Bên ngoài căn phòng, một luồng sáng mạnh mẽ lóe lên, rọi thẳng vào nơi cô đứng, như một lời mời gọi đầy hứa hẹn. Alice bước về phía ánh sáng ấy, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô đã làm được—cô đã vượt qua những rào cản của chính mình, đối mặt và chấp nhận quá khứ.
Cuộc hành trình của Alice chưa kết thúc, nhưng cô biết rằng mình đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và bất cứ điều gì đang chờ đợi cô ở phía trước, cô sẽ không còn lùi bước.
Alice bước ra khỏi căn phòng u tối, lòng tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm và quyết tâm. Trước mắt cô là một lối đi dài, dẫn tới một cánh cửa đôi khổng lồ, chạm khắc hình ảnh của những cánh chim phượng hoàng dang rộng. Ánh sáng ấm áp từ phía sau cửa len lỏi qua những khe hở, rọi vào hành lang, tạo nên một cảnh tượng kỳ ảo. Có điều gì đó thôi thúc Alice tiến về phía trước, như thể cánh cửa kia nắm giữ tất cả những câu trả lời mà cô tìm kiếm.
Mỗi bước chân của Alice vang lên, hòa cùng âm thanh rì rào xa xăm như tiếng gió thổi qua cánh đồng, gợi lên ký ức về những ngày bình yên. Cô dừng lại trước cánh cửa, trái tim đập thình thịch. Bàn tay cô run lên khi đặt lên tay nắm, cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại dưới đầu ngón tay.
Khi cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng từ bên kia cánh cửa ùa vào, mạnh mẽ và ấm áp. Alice nheo mắt lại, cố gắng thích nghi với ánh sáng chói lòa. Khi mắt dần quen, cô nhận ra mình đang đứng giữa một khu rừng xanh tươi, nơi ánh mặt trời chiếu xuống qua tán cây, tạo nên một không gian thanh bình và tràn đầy sự sống. Tiếng chim hót líu lo vang lên khắp nơi, cùng tiếng nước chảy róc rách từ một dòng suối nhỏ gần đó.
Alice tiến vào rừng, bước qua những tảng đá phủ rêu và những cánh hoa dại nở rộ dọc đường đi. Mỗi bước chân dường như đưa cô tới gần hơn với những gì cô hằng mong mỏi—một cuộc sống mới, không còn bị ràng buộc bởi quá khứ hay những ký ức đau thương. Nhưng ngay lúc đó, Alice bất giác dừng lại khi cảm nhận được một ánh nhìn từ xa.
Cô quay đầu lại và bắt gặp một hình bóng quen thuộc đứng giữa hàng cây, mờ ảo trong ánh nắng lấp lánh. Đó là một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác đen, với mái tóc đen bồng bềnh. Anh đứng đó, yên lặng, như một phần của thiên nhiên bao quanh. Mặc dù không thấy rõ mặt, Alice biết đó là Daniel.
Nhưng lần này, cô không còn cảm giác sợ hãi hay đau đớn. Thay vào đó, cô cảm nhận được một sự thanh thản kỳ lạ, như thể những đau khổ trong quá khứ đã lùi xa, chỉ còn lại những ký ức đẹp đẽ. Daniel mỉm cười, một nụ cười ấm áp và bình yên, rồi nhẹ nhàng gật đầu với cô, như một lời chào tạm biệt.
Alice mỉm cười đáp lại, lòng tràn đầy cảm giác biết ơn và nhẹ nhõm. Cô biết, đây là cách mà quá khứ của cô khép lại, không phải bằng sự oán hận hay lãng quên, mà bằng sự chấp nhận và tha thứ.
Khi hình bóng của Daniel tan biến trong ánh nắng, Alice tiếp tục bước đi, mang theo trong tim một niềm hy vọng mới. Cô biết rằng mình đã sẵn sàng đối diện với tất cả những thử thách và cơ hội trong cuộc sống. Và dù có đi đến đâu, cô sẽ không còn phải lạc lối trong những ký ức đau thương.
Kết thúc con đường mòn, Alice đứng giữa khu rừng xanh mướt, tay chạm vào một bông hoa dại đang nở rộ. Cô nhìn lên bầu trời, cảm thấy như thể mình đã tái sinh, như chính những đóa hoa, bừng nở sau mùa đông lạnh giá.
Cuộc hành trình của Alice có thể đã hoàn tất, nhưng cô biết rằng cuộc đời mình vừa mới bắt đầu. Cô đã để lại quá khứ phía sau, và giờ đây, với một trái tim đầy mạnh mẽ và hy vọng, cho một tương lai vẫn còn vô tận trước mắt và vô số câu hỏi cần có câu trả lời.
0 Bình luận