• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1 Đánh Dấu Cho Cuộc Chơi

Chương 02 Mảnh Ghép

0 Bình luận - Độ dài: 3,696 từ - Cập nhật:

Cuộc gặp gỡ với Victor chỉ khiến Alice càng cảm thấy rối ren hơn. Cô rời quán cà phê, bước ra ngoài, nhưng không khí ngoài trời vẫn không thể xua tan được cảm giác bức bối trong lòng. Cơn mưa đã tạnh, nhưng bầu không khí vẫn ẩm ướt, lạnh lẽo. Cô đứng lại một lúc, suy nghĩ về những gì đã xảy ra.

Alice biết rằng, một khi đã bước vào cuộc chơi này, cô sẽ không thể rút lui dễ dàng. Những mảnh ghép từ quá khứ, những kẻ bí ẩn, tất cả đều đang đẩy cô vào một cuộc đối đầu tâm lý đầy căng thẳng. Và cuộc chơi này, với tất cả những hiểm nguy đang chờ đợi, mới chỉ là bắt đầu.

Alice không thể nào ngủ được vào đêm đó. Những suy nghĩ cứ cuộn trào trong đầu, như những cơn sóng dữ dội không thể kìm hãm. Mỗi lần nhắm mắt, cô lại thấy hình ảnh của Richard Sinclair, nụ cười của anh ta, ánh mắt lạnh lùng đó... và cả những lời nhắn đầy ẩn ý của Victor. Cô không thể biết được liệu mình có đang đi đúng hướng hay không, nhưng một điều chắc chắn: vụ án này không phải là thứ mà cô có thể xử lý một mình.

Ánh sáng đầu tiên của ngày mới lọt qua khe cửa sổ, nhưng nó không làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng Alice. Cô thức dậy, vươn vai và nhìn quanh phòng, cảm giác như mọi thứ đều đang thay đổi. Thành phố bên ngoài cửa sổ vẫn hối hả như mọi ngày, nhưng đối với cô, mọi thứ bây giờ đều mơ hồ. Những con đường quen thuộc dường như trở thành những con đường không lối thoát.

Cô khoác vội chiếc áo khoác đen, bước ra ngoài, không quên mang theo chiếc bút mà Victor đã trao cho cô. Nó vẫn nằm trong túi áo, nhưng Alice có cảm giác rằng nó không chỉ đơn thuần là một món đồ. Cái bút đó như một biểu tượng của cái gì đó lớn lao hơn, một lời nhắc nhở rằng cô đang là một phần trong một trò chơi mà mình chưa hiểu hết.

Alice bước vào văn phòng của mình, nơi mà những ngày qua, cô đã quen với không khí yên tĩnh và hơi tĩnh mịch. Nhưng hôm nay, nó có vẻ khác. Cô cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, có một cảm giác nghẹt thở, như thể có ai đó đang dõi theo từng cử động của mình.

"Alice." Giọng của Lucas, người bạn đồng nghiệp lâu năm của cô, vang lên khi anh bước vào phòng. Lucas là người duy nhất mà Alice có thể hoàn toàn tin tưởng, mặc dù anh là một người khá kín đáo, ít khi bộc lộ cảm xúc. Nhưng lần này, ánh mắt của anh lại đầy lo lắng. "Có chuyện gì vậy? Trông cậu có vẻ mệt mỏi."

Alice không trả lời ngay. Cô lấy chiếc hộp nhỏ đựng những tài liệu liên quan đến vụ án Richard Sinclair và đặt nó lên bàn, mở ra. Cô không muốn gợi chuyện về những bí ẩn mà mình vừa gặp phải, nhưng Lucas có thể nhận thấy rằng có gì đó đang đè nặng trong tâm trí cô.

"Cậu đang tìm kiếm điều gì vậy?" Lucas hỏi, đôi mắt anh sắc bén như mọi khi.

Alice thở dài, nhìn chằm chằm vào những tài liệu trên bàn. Mỗi một tấm ảnh, mỗi một mảnh ghép đều đang dẫn cô đến những câu hỏi mà cô không thể tự mình trả lời. Cô không thể giải thích hết cho Lucas, vì cô biết rằng anh chưa sẵn sàng cho những sự thật mà cô đang đối diện.

"Có điều gì đó không ổn, Lucas," cô nói, giọng cô thấp, nhưng đầy sự lo lắng. "Cái bút này... tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Và Victor. Anh ta biết nhiều hơn những gì tôi tưởng."

Lucas ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vào chiếc bút mà Alice đang cầm trong tay. Anh im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ rất kỹ trước khi nói ra những lời sau.

"Cậu phải cẩn thận. Những gì đang xảy ra không phải là một vụ án đơn giản nữa. Nếu có người đang chơi trò chơi với cậu, thì có thể người đó biết cách làm cho cậu đi sai hướng."

Alice không nói gì, chỉ nhìn Lucas. Cô biết rằng Lucas đang cố gắng bảo vệ cô, nhưng trong lòng cô vẫn có một sự thôi thúc phải đi đến cùng. Bằng bất kỳ giá nào, cô phải hiểu rõ tất cả những gì đang xảy ra.

Khi buổi sáng trôi qua, Alice quyết định tiếp tục điều tra về Richard Sinclair. Cô đến gặp một vài người có thể biết về anh ta, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể giúp cô làm sáng tỏ vụ án. Nhưng những gì cô phát hiện chỉ càng khiến mọi thứ trở nên mơ hồ hơn. Mọi thứ về Richard dường như là một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Anh ta không có quá nhiều bạn bè, ít người biết đến gia đình, và tất cả những người từng làm việc với anh ta đều không cung cấp thêm được gì có ích.

Thế nhưng, khi Alice quay lại văn phòng vào buổi chiều, cô nhận được một cú điện thoại bất ngờ. Giọng nói bên kia là của một người lạ, có vẻ như đang cố gắng che giấu danh tính của mình.

"Alice, tôi là người sẽ giúp cậu tìm ra sự thật về Richard Sinclair. Nhưng cậu phải làm theo những gì tôi nói."

Alice không ngần ngại, cô lập tức ghi lại thông tin từ cuộc gọi, nhưng trong lòng cô có sự nghi ngờ lớn. Mọi chuyện dường như đang được điều khiển từ phía sau màn. Một lần nữa, cô lại cảm thấy rằng có ai đó đang chơi đùa với tâm trí của mình, nhưng không thể biết ai mới là kẻ đứng sau.

Alice không thể nào dứt ra khỏi những câu hỏi đang xoáy vào đầu mình. Mỗi lần cô khép mắt, những lời cảnh báo từ Lucas lại văng vẳng trong tai. Nhưng lòng kiên trì và quyết tâm không để cô dừng lại. Cô phải đối diện với nó. Cô phải hiểu rõ sự thật đằng sau Richard Sinclair, phải biết ai là người đã tạo ra tất cả những sự kiện này.

Lúc này, cô đang đứng trước cánh cửa gỗ cũ kỹ của một quán cà phê nhỏ, nằm khuất sau một con phố hẻo lánh, cách xa những con đường nhộn nhịp thường thấy trong thành phố. Đó là nơi mà cô đã được chỉ đến qua cuộc gọi tối qua. Người lạ mà cô không hề biết là ai, nhưng những lời lẽ trong cuộc gọi ấy khiến Alice không thể bỏ qua. Anh ta nói, "Tôi có thể giúp cậu. Nhưng chỉ khi cậu đồng ý gặp tôi." Và thế là, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc theo lời.

Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa quán cà phê. Không gian bên trong mờ ảo, ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn cổ được phủ một lớp bụi dày, làm cho mọi thứ xung quanh có vẻ mờ mịt như trong một giấc mơ. Mùi cà phê rang mới và giấy cũ quện vào nhau, tạo nên một không khí ngột ngạt, nặng nề. Những chiếc bàn gỗ mộc mạc được xếp gọn gàng, nhưng không có ai ngồi. Không gian như bị bỏ hoang, ngoại trừ một người đàn ông đang ngồi ở một góc khuất, mặt nghiêng, tay cầm cốc cà phê. Anh ta không hề nhìn Alice khi cô bước vào.

Alice cảm thấy có một thứ gì đó rất lạ, như thể không gian này không chỉ đơn giản là một quán cà phê bình thường. Cô đứng lặng một lúc, nhìn vào người đàn ông kia, cảm nhận một cảm giác khó tả. Anh ta như đang đợi cô, nhưng lại không có dấu hiệu gì để chứng tỏ rằng đây chính là người mà cô đang tìm.

Cô bước lại gần bàn, nhưng khi ngồi xuống, cô vẫn không thể bỏ qua cảm giác căng thẳng trong lòng. Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, nhưng đôi bàn tay anh ta lại không hề run sợ. Mọi thứ đều được anh ta kiểm soát, và Alice không thể không cảm thấy mình đang bị theo dõi.

"Cậu là Alice, đúng không?" Giọng nói của anh ta vang lên, trầm thấp và bình thản. Nhưng trong đó có một cái gì đó sắc bén, như thể anh ta biết mọi thứ về cô.

Alice nhìn anh ta một cách thận trọng, cố gắng giữ vững thái độ bình tĩnh. "Vậy anh là người gọi điện thoại cho tôi?"

Người đàn ông mỉm cười, nhưng nụ cười của anh ta không hề ấm áp. "Tôi là người có thể cho cậu những câu trả lời mà cậu đang tìm. Nhưng trước tiên, tôi muốn biết cậu đã làm gì với thông tin về Richard Sinclair?"

Câu hỏi làm Alice chột dạ. Cô không thể chia sẻ mọi thứ với anh ta, nhưng cô cũng không thể giữ im lặng. Cô quyết định trả lời một cách cẩn trọng.

"Tôi đã điều tra, nhưng không có gì rõ ràng cả. Mọi thứ về anh ta đều mơ hồ và không có manh mối nào cho thấy anh ta liên quan đến vụ án. Anh ta dường như không tồn tại ngoài những bức ảnh và một vài tài liệu cũ."

Người đàn ông im lặng, ánh mắt anh ta không rời khỏi Alice. "Vậy cậu đã nhận ra chưa? Richard Sinclair không phải là người mà cậu đang tìm. Anh ta chỉ là một phần trong một trò chơi lớn hơn."

Alice cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô không thể hiểu hết lời nói của anh ta. "Trò chơi? Anh đang nói gì?"

Anh ta chậm rãi đặt cốc cà phê xuống, ánh mắt chuyển từ lạnh lùng sang đầy ẩn ý. "Mọi thứ, Alice, đều là một phần của một trò chơi tâm lý. Và Richard Sinclair chỉ là một quân cờ. Cậu không thể nghĩ rằng mình sẽ tìm ra sự thật chỉ bằng cách lật từng tấm thẻ."

Alice ngạc nhiên, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Trò chơi tâm lý? Quân cờ? Cô cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát.

"Vậy... ai là người đứng sau tất cả này?" Cô hỏi, dù biết câu trả lời có thể còn mơ hồ hơn.

Người đàn ông nhún vai, ánh mắt anh ta rực lên với một tia sáng. "Đó là câu hỏi mà cậu cần phải tự trả lời. Cậu đã đi đúng hướng, nhưng cậu phải tiếp tục. Đừng dừng lại. Vì nếu cậu dừng lại, mọi thứ sẽ kết thúc ngay lập tức."

Alice cảm thấy mình như đang đối diện với một bí mật khủng khiếp. Cô không thể để mình lùi bước, nhưng cô cũng không thể bỏ qua những gì đã được hé mở. Người đàn ông trước mặt cô chính là một phần trong bức tranh lớn mà cô chưa thể nhìn thấy hết.

Trước khi cô có thể hỏi thêm điều gì, người đàn ông đứng dậy, lấy ra một tấm thẻ nhỏ từ túi áo và đặt lên bàn.

"Đây là chìa khóa để cậu tiếp tục cuộc chơi," anh ta nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự uy hiếp. "Và nhớ, Alice, nếu cậu muốn biết sự thật, cậu sẽ phải trả giá."

Alice thức dậy từ giấc ngủ ngắn với tâm trí đầy rẫy những câu hỏi. Những lời nói của người đàn ông ấy cứ văng vẳng trong đầu cô. "Đừng dừng lại. Nếu cậu dừng lại, mọi thứ sẽ kết thúc." Câu nói ấy như một lời nguyền, như một lời cảnh báo mà cô không thể nào bỏ qua. Cô không thể dừng lại. Cô phải đi tiếp.

Ánh sáng từ cửa sổ len lỏi qua những tấm rèm dày, chiếu lên bàn làm việc của Alice. Cô vẫn ngồi đó từ tối qua, mắt đỏ ngầu vì thức trắng, mắt nhìn vào chiếc thẻ nhỏ mà người đàn ông đã trao cho mình. Đó là một mảnh giấy nhỏ, trông có vẻ không quan trọng, nhưng trong mắt cô, nó giống như một chìa khóa dẫn vào cánh cửa bí mật mà cô đã tìm kiếm bấy lâu.

Tấm thẻ chỉ có một dòng chữ: "Khu vực 51, Đêm tối thứ ba." Không có bất kỳ chỉ dẫn nào thêm. Không có địa chỉ, không có tên người nhận. Chỉ có một câu nói ngắn gọn, đơn giản, nhưng lại chứa đựng trong đó một sự nguy hiểm mà Alice không thể nhìn thấu.

Cô biết rằng câu trả lời sẽ có ở đó. Khu vực 51 - một nơi mà cô chưa từng nghe tên. Đêm tối thứ ba - một mốc thời gian kỳ lạ. Nhưng cô biết rằng nếu cô muốn tiến gần hơn tới sự thật, cô phải tìm hiểu mọi thứ xung quanh.

Alice đứng dậy, nhìn vào gương. Đôi mắt mệt mỏi, hốc hác, gương mặt không còn vẻ trẻ trung như ngày nào. Nhưng cô không có thời gian để lo lắng về những điều đó. Cô cần phải chuẩn bị, phải đi tới Khu vực 51.

Quá khứ của cô tràn về như một cơn sóng. Đó là những ký ức không thể xóa nhòa. Cô nhớ lại ngày mà gia đình cô bị tàn phá. Cô nhớ lại khi cô chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ mơ mộng về một thế giới công bằng. Nhưng sự thật không phải vậy. Sự thật là tất cả những gì cô từng tin tưởng đều bị lật tung. Những bí mật của quá khứ, những vụ án mà cha cô từng điều tra, giờ đây lại trở thành những câu hỏi chưa có lời đáp.

Alice rời khỏi nhà với chiếc túi nhỏ đựng tài liệu, thẻ của người đàn ông và một cảm giác căng thẳng trong lòng. Đêm tối thứ ba vẫn còn một thời gian nữa mới đến, nhưng cô không thể đợi lâu. Cô cần phải tìm hiểu thêm, cô cần phải biết Khu vực 51 là gì.

Cô bước vào chiếc xe ô tô, chiếc xe vẫn còn mùi thuốc lá và hơi lạnh của đêm trước. Mỗi con đường đi qua, Alice lại cảm thấy sự cô đơn, sự lạnh lẽo bao trùm. Thành phố này chưa bao giờ là nơi cô cảm thấy thuộc về. Cô vẫn nhớ khi còn nhỏ, cô đã từng chạy trên những con đường này, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải đối diện với những sự thật đen tối. Nhưng tất cả đã thay đổi.

Đến khi cô lái xe tới ngoại ô thành phố, không khí trở nên im lặng, chỉ có tiếng xe động cơ vang lên giữa đêm khuya. Không có ánh đèn, không có bóng người. Chỉ có sự trống vắng.

Alice dừng xe ở một ngã ba. Trước mặt cô là một cánh cổng lớn, cổ kính, với những tấm biển hoen rỉ treo trên đó, khắc dòng chữ "Khu vực 51". Cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cô. Đây là nơi mà cô phải đến, và cô biết rằng mọi thứ sẽ không dễ dàng.

Cô bước ra khỏi xe, nhìn quanh một lần nữa, cố tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Nhưng tất cả đều tĩnh lặng. Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay lại, rồi bước qua cánh cổng, cảm nhận từng bước đi của mình như là một phần của một trò chơi nguy hiểm mà cô không thể thoát khỏi.

Không gian xung quanh đột nhiên thay đổi. Lúc đầu, Alice không nhận ra điều gì khác biệt. Nhưng càng bước sâu vào trong, cô càng cảm thấy sự im lặng bao trùm trở nên nặng nề hơn. Đó là một không gian không gian trống vắng, những tòa nhà cũ kỹ đứng lặng lẽ, những bóng đèn mờ ảo lấp lánh trên cao. Cảm giác như thể mọi thứ đang bị giám sát.

Cô đi qua một loạt các dãy nhà, mỗi bước đi của cô vang lên trong không gian, làm nổi bật sự tĩnh lặng xung quanh. Chỉ có tiếng bước chân của cô và tiếng gió lùa qua những tán cây khô cằn, gãy gọn. Mắt cô bắt đầu bắt gặp những hình vẽ kỳ quái trên các bức tường, những ký tự mà cô không hiểu.

Cảm giác bị theo dõi ngày càng rõ ràng hơn.

Bất ngờ, cô nhận ra một bóng người phía trước. Là một người đàn ông, ăn mặc bình thường, nhưng có cái gì đó không đúng. Alice bước lại gần, từng bước chân càng lúc càng nhanh, mắt không rời khỏi người đàn ông ấy. Khi cô đã gần kề, người đàn ông chậm rãi quay mặt lại. Ánh mắt anh ta lạnh lùng và đầy sự mơ hồ.

"Cô đến đây làm gì?" Người đàn ông hỏi, giọng nói trầm và đầy nghi ngờ.

Alice nhìn anh ta một cách thận trọng, rồi nói, "Tôi đến tìm câu trả lời."

Alice đứng đối diện với người đàn ông, cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Cả không gian xung quanh bỗng trở nên nặng nề, như thể những bức tường vô hình đang ép chặt lấy họ. Người đàn ông trước mặt cô, mặc một bộ đồ tối màu, đôi mắt lạnh lẽo như hắc ín, không thể đoán được tâm trạng của anh ta. Cô không thể không cảm thấy một luồng khí căng thẳng vây quanh.

Cô không biết anh ta là ai, nhưng có một điều cô chắc chắn, đó là anh ta không phải là người vô hại.

"Tôi không nghĩ cô biết mình đang làm gì." Giọng nói của người đàn ông vang lên, đều đặn nhưng đầy sự cảnh báo.

Alice không lùi bước. Cô biết rằng trong tình huống này, sự yếu đuối chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Hít một hơi dài, cô đối diện với anh ta, mắt không rời.

"Tôi không biết anh là ai," Alice đáp, giọng kiên quyết, "nhưng tôi đang tìm kiếm câu trả lời. Và tôi sẽ không dừng lại cho đến khi có được chúng."

Người đàn ông nhếch mép cười, nhưng nụ cười đó không hề có chút ấm áp nào. Nó lạnh lẽo, như thể chỉ có thể tồn tại trong những cơn ác mộng.

"Câu trả lời?" Anh ta nhếch cằm lên, "Cô đang tìm câu trả lời cho cái gì? Một bí mật mà ngay cả những người tìm kiếm không bao giờ có thể hiểu được sao?"

Alice không trả lời ngay, nhưng cô cảm thấy cái nhìn của mình cứng rắn hơn bao giờ hết. Mỗi câu hỏi, mỗi mảnh ghép mà cô đã thu thập trong hành trình của mình, đã dẫn cô đến nơi đây. Không có gì có thể ngừng lại cô.

"Tôi không sợ những bí mật," cô nói, bước thêm một bước về phía người đàn ông. "Mà tôi đang tìm cách giải mã chúng. Nếu anh có thể giúp tôi, thì hãy nói đi. Nếu không, tôi sẽ tự tìm cách."

Người đàn ông im lặng một lúc lâu, mắt anh ta vẫn dán chặt vào Alice như đang đánh giá cô. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm những lá cây khô cọ vào nhau xào xạc, tạo nên một âm thanh kỳ lạ trong không khí. Cảm giác này, cảm giác như thời gian ngừng trôi, như mọi thứ xung quanh họ đều đứng lại để chờ đợi.

"Cô không hiểu," anh ta nói, giọng bỗng trở nên trầm hơn, "Cô không phải người duy nhất muốn tìm ra sự thật. Và những câu hỏi của cô... chúng sẽ dẫn cô đến một con đường mà không ai muốn đi."

Alice không lùi bước. Cô biết người đàn ông này đang cố gắng gieo rắc sự nghi ngờ, nhưng cô không thể dừng lại. Cô đã không dừng lại từ lâu.

"Tôi không sợ," cô nói với giọng chắc nịch. "Dù có phải đối diện với cái gì, tôi cũng sẽ đi tới."

Có một sự yên lặng giữa họ, sau đó người đàn ông gật đầu, như thể đã quyết định điều gì đó.

"Cô sẽ không được phép dừng lại đâu," anh ta nói, đôi mắt lạnh lùng của anh ta lướt qua Alice một lần nữa. "Vì nếu cô dừng lại... sẽ không ai có thể cứu được cô."

Với những lời nói đó, người đàn ông quay lưng đi, bước vào bóng tối. Alice không thể hiểu hết những lời anh ta vừa nói, nhưng cô cảm thấy rằng đây chỉ mới là bắt đầu của một cuộc hành trình dài, đầy hiểm nguy.

Cô đứng lại một lúc, nhìn theo bóng dáng người đàn ông biến mất vào đêm tối. Cảm giác căng thẳng vẫn còn đọng lại trong lòng cô, như một dấu vết mà không thể xóa nhòa. Nhưng Alice biết rằng không còn đường lui. Cô phải tiếp tục, không thể dừng lại.

Quay lại với chiếc xe, cô lái đi, nhưng lòng cô không thể yên ổn. Mỗi lời nói, mỗi câu hỏi của người đàn ông vẫn vang vọng trong tâm trí cô. Cô cần phải tìm hiểu thêm. Khu vực 51 không chỉ là một địa điểm. Nó là một phần trong câu đố lớn hơn, và Alice phải tìm ra những mảnh ghép còn lại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận