• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1 Đánh Dấu Cho Cuộc Chơi

Chương 08 Hồi Sinh Ký Ức

0 Bình luận - Độ dài: 2,601 từ - Cập nhật:

Alice không thể rời mắt khỏi Daniel, hình ảnh của anh như một bóng ma không thể xua tan. Mỗi lần cô hít vào, không khí như nghẹt lại trong lồng ngực, như thể một sức nặng vô hình đang đè lên tâm trí cô. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo bao quanh mình, nhưng cũng không thể phủ nhận cảm giác ấy một cảm giác quen thuộc đến đau đớn. Cảm giác của tình yêu đã từng nở rộ và rồi tàn lụi trong ký ức của cô.

Daniel không tiến thêm, nhưng ánh mắt anh như muốn xé toạc mọi lớp phòng thủ còn lại của cô. Hơn bao giờ hết, Alice cảm nhận rõ ràng rằng, anh không chỉ là người cũ trong quá khứ, mà còn là một phần của chính mình, một phần mà cô đã cố gắng quên đi. Cô không thể trốn thoát, không thể vờ như anh không tồn tại nữa.

"Em không thể làm gì được nữa đâu, Alice." Giọng Daniel càng lúc càng lạnh lùng hơn, đầy sự chế giễu. "Em nghĩ em có thể chạy trốn khỏi tôi sao? Em nghĩ em có thể chôn vùi chúng ta mãi mãi?"

Alice không trả lời ngay lập tức. Mỗi lời của anh như một vết thương khắc sâu vào trái tim cô. Cô nhìn xuống, hai tay siết chặt lại như thể muốn kiềm chế bản thân không bùng nổ. Ký ức về những ngày xưa, những cuộc hẹn hò, những lời hứa đầy yêu thương... tất cả giờ chỉ còn là những mảnh vụn, những ký ức không thể hàn gắn.

"Đúng, tôi đã cố gắng quên anh," Alice nói, giọng cô run rẩy nhưng đầy quyết đoán. "Nhưng tôi đã sai. Anh không thể biến mất như vậy. Anh là một phần của tôi."

Daniel khẽ mỉm cười, nụ cười không có gì ấm áp, mà chỉ là một sự thỏa mãn đầy tàn nhẫn. Anh bước về phía Alice, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, như thể tất cả những gì anh làm đều được xác định từ trước.

"Giờ thì em đã nhận ra chưa?" Daniel đứng đối diện cô, nhìn thẳng vào mắt cô. "Em đã tìm cách vùi chôn những ký ức ấy, nhưng không thể. Những gì em đã làm với tôi, những gì tôi đã làm với em, nó sẽ mãi mãi là một phần trong em. Em không thể thay đổi được đâu."

Alice cảm thấy một sự thôi thúc trong lòng. Mặc dù trái tim cô đau đớn, cô không thể dừng lại. Mỗi lời của Daniel như xói mòn từng lớp vỏ bọc mà cô đã dày công xây dựng, nhưng cô biết mình không thể tiếp tục sống trong quá khứ nữa. Cô cần phải đối diện với nó, phải giải thoát bản thân khỏi những cơn ác mộng vô tận này.

"Tôi không còn là cô gái mà anh biết nữa, Daniel," Alice nói, nhưng lần này giọng cô vững vàng hơn. "Tôi đã học được cách đối mặt với chính mình. Tôi sẽ không để anh điều khiển cuộc sống của tôi nữa."

Một cơn gió lạnh bỗng xuyên qua, cuốn lấy tóc Alice, khiến cô cảm thấy như thể mình đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ. Nhưng lần này, cô không bước lùi. Cô đứng thẳng người, đối diện với Daniel, ánh mắt đầy sự quyết tâm.

Daniel không nói gì thêm. Anh nhìn cô một cách chăm chú, rồi cuối cùng, anh lùi lại một bước, như thể thừa nhận sự thay đổi trong cô. Nhưng đôi mắt anh vẫn không rời khỏi cô, như thể anh vẫn muốn kiểm soát mọi thứ, dù Alice đã thay đổi.

"Em sẽ phải trả giá," anh nói nhẹ nhàng, như một lời tiên đoán đầy sự ám chỉ. "Quá khứ không dễ dàng bỏ đi như vậy. Sẽ có lúc em phải đối mặt với những điều em không thể tưởng tượng được."

Và rồi, như một đám mây đen bao phủ bầu trời, cảnh vật xung quanh Alice bỗng chốc thay đổi. Màn sương dày đặc xung quanh họ tan dần, và không gian trở nên trống vắng. Những hình ảnh, những ký ức dường như tan biến vào trong không khí, và chỉ còn lại sự im lặng sâu thẳm. Alice không còn thấy Daniel nữa. Cô đứng giữa không gian rộng lớn, cảm giác như vừa vượt qua một ngưỡng cửa lớn trong tâm hồn mình.

Bầu trời dần sáng lên, nhưng trong lòng Alice vẫn cảm thấy một sự nặng nề. Cô biết, hành trình của cô mới chỉ bắt đầu. Mặc dù đã đối mặt với một phần của quá khứ, nhưng những điều còn lại vẫn còn đang chờ đợi. Cô phải chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo, cho những bóng ma trong tâm trí mình.

Đôi mắt của Alice nhìn về phía xa, nơi ánh sáng đang dần trở nên mạnh mẽ hơn. Cô bước đi, từng bước chân vững chãi trên mặt đất lạnh lẽo. Cô không biết những gì sẽ đến với mình, nhưng cô biết một điều chắc chắn: cô sẽ không chạy trốn nữa. Cô sẽ đối diện với mọi thứ, dù đó là quá khứ hay những thử thách trong tương lai.

Alice đứng giữa một không gian hoang vắng, không một âm thanh, không một bóng người. Bầu trời trên cao vẫn sáng dần, nhưng nó không còn mang đến cảm giác an ủi. Cô có thể cảm nhận được sự nặng nề trong lòng, như thể một sức nặng vô hình đang đè lên mỗi bước đi của mình. Những lời của Daniel vẫn vang vọng trong tâm trí cô, khiến cô không thể dễ dàng quên đi.

"Em sẽ phải trả giá." Lời nói của anh như một bóng ma không thể xua đi.

Alice thở dài, cảm thấy một chút mệt mỏi dâng lên. Cô đã đối diện với quá khứ, nhưng có một điều cô chưa làm được: đối mặt với những nỗi sợ hãi của chính mình. Mỗi lần nghĩ đến những sự kiện đã xảy ra, Alice không thể tránh khỏi cảm giác lo sợ và đau đớn. Những cơn ác mộng vẫn thường xuyên kéo đến, những ký ức đau buồn về tình yêu đã mất, về những quyết định sai lầm mà cô đã từng lựa chọn.

Cô nhớ lại những lần đứng trước gương, tự hỏi mình liệu có còn đủ sức mạnh để vượt qua tất cả không. Và giờ, cô đang đứng ở đây, nơi những thử thách không chỉ đến từ thế giới bên ngoài mà còn đến từ chính bản thân mình.

"Em phải làm gì đây?" Alice tự hỏi. Cô biết rằng những cơn sóng trong lòng sẽ không bao giờ ngừng, nhưng cô không thể cứ mãi đứng im một chỗ. Cô phải tiếp tục.

Cả không gian bỗng thay đổi. Mọi thứ dường như tan biến, nhường chỗ cho một cơn gió lạnh. Cô quay lại, và thấy mình đứng trước một cánh cửa lớn bằng gỗ, cổ kính và trầm mặc. Nó tựa như một cửa ngục, một ngưỡng cửa dẫn đến những nỗi sợ hãi mà cô đã cố gắng bỏ lại phía sau.

Alice không cần phải suy nghĩ nhiều. Cô bước về phía cánh cửa, lòng đầy nghi ngờ nhưng cũng tràn ngập quyết tâm. Mỗi bước đi của cô là một cuộc chiến với chính bản thân, với những ký ức đau buồn mà cô đã cố quên đi.

Khi cô chạm tay vào cánh cửa, một tiếng cọt kẹt vang lên, như thể tiếng mở ra của một quá khứ không thể tránh khỏi. Cánh cửa từ từ hé mở, và Alice bước vào trong. Cô thấy mình đứng ở giữa một căn phòng rộng lớn, nơi không có cửa sổ, không có lối thoát. Trong không gian tĩnh lặng ấy, một bóng hình xuất hiện. Đó là hình ảnh của cô, nhưng lại không phải.

Cô nhìn thấy chính mình, đứng trong một góc phòng tối tăm, đôi mắt trống rỗng, không cảm xúc. Hình ảnh đó làm Alice hoảng hốt. Đây là một phần của cô—phần cô đã cố gắng gạt bỏ và chôn vùi từ lâu. Nhưng giờ, nó lại đứng trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô bằng ánh mắt đầy đau đớn.

"Đây là em sao?" Alice hỏi, giọng cô như nghẹn lại.

Cái bóng của cô im lặng, nhưng Alice cảm nhận được sự đau đớn, sự mất mát trong từng đường nét trên gương mặt ấy. "Em đã bỏ lại tất cả vì sợ hãi," cái bóng của cô lên tiếng, giọng nói vỡ vụn. "Vì sợ rằng không thể vượt qua được nỗi đau, em đã chạy trốn. Nhưng nỗi đau sẽ không bao giờ biến mất, nó chỉ chờ đợi để em đối mặt với nó."

Alice không thể thở được, cảm giác như trái tim cô đang bị xé toạc. "Tôi đã làm sai sao?" Cô hỏi, đôi mắt mờ lệ. "Tôi chỉ muốn thoát khỏi tất cả, thoát khỏi những nỗi sợ hãi này."

"Nhưng em không thể," cái bóng của cô đáp lại, giọng nói đầy sự thấu hiểu. "Sự sợ hãi sẽ luôn ở bên em, cho đến khi em đối mặt với nó. Em phải học cách chấp nhận, chứ không phải trốn tránh."

Alice đứng lặng, đầu óc quay cuồng. Đúng, cô không thể trốn mãi. Những nỗi sợ hãi sẽ luôn theo đuổi cô cho đến khi cô đứng lên đối mặt với chúng. Nhưng cô có đủ sức mạnh để làm điều đó không? Liệu cô có thể vượt qua chính mình, vượt qua những nỗi ám ảnh quá khứ?

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận sự yên tĩnh bao quanh. Một phần trong cô đã sẵn sàng. Cô mở mắt và bước đến gần cái bóng, thả lỏng đôi tay. "Tôi sẽ không để nỗi sợ điều khiển tôi nữa."

Cái bóng của cô nhìn cô, đôi mắt trong suốt như một chiếc gương. "Đúng vậy, em không thể tiếp tục trốn chạy. Em phải đối mặt với những gì đã qua và đứng vững trên đôi chân của mình."

Bầu không khí dần trở nên ấm áp, như thể lời nói của cái bóng đã xoa dịu một phần trong Alice. Cô biết, cô đã tìm được chìa khóa để giải thoát bản thân.

Cánh cửa khép lại sau lưng cô, và Alice bước ra ngoài, cảm giác nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô đã không còn là cô gái sợ hãi trước những ký ức đau thương. Cô đã sẵn sàng đối diện với bất cứ thử thách nào, dù đó là quá khứ hay tương lai.

Ánh sáng phía trước vẫn sáng rực, và Alice biết rằng hành trình của mình sẽ không bao giờ dừng lại. Cô đã vượt qua một thử thách lớn, nhưng còn rất nhiều điều phía trước. Những sợ hãi và đau đớn không thể nào dễ dàng xóa nhòa, nhưng cô đã có sức mạnh để tiếp tục chiến đấu.

Alice không biết mình đã đi bao lâu, nhưng dường như những bước chân của cô đã dẫn đến một không gian khác. Một không gian không phải là nơi cô đã bắt đầu. Không gian xung quanh bắt đầu mờ đi, những đám mây tối như một màn sương mù nặng trĩu bao phủ bầu trời. Cô cảm thấy một lực hút vô hình, như thể có ai đó đang gọi tên cô, kéo cô vào sâu trong bóng tối.

"Không thể dừng lại," Alice tự nhủ, gạt bỏ những suy nghĩ sợ hãi đang lấn át. Cô không thể quay lại. Những gì đã qua đã không thể thay đổi, và quá khứ không thể tiếp tục ám ảnh cô nữa. Cô cần phải tiến lên, cần phải tìm ra con đường thực sự của mình.

Không gian trước mặt bỗng thay đổi hoàn toàn. Màn sương mù dày đặc tan biến, thay vào đó là những bức tường cao vút, trơn bóng, như được xây dựng từ chính những ký ức bị vùi lấp. Đặt tay lên bức tường lạnh lẽo, Alice cảm nhận một cảm giác kỳ lạ—như thể những bức tường này được cấu thành từ nỗi đau, những giọt nước mắt, những lời hứa không thành.

Cô tiếp tục bước đi, không gian rộng lớn bao la như vô tận. Bất chợt, có một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau cô, như tiếng bước chân của một ai đó. Alice quay lại, và bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện từ bóng tối. Cô nhận ra ngay lập tức—là Daniel.

"Em đang chạy trốn," Daniel nói, giọng anh vang lên trong không gian tĩnh lặng, đầy mỉa mai. "Nhưng em không thể chạy mãi, Alice."

Alice đứng im, không biết nên cảm thấy như thế nào. Sự xuất hiện của Daniel khiến những cảm xúc cũ ùa về, nhưng cô đã không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa. Cô đã chiến thắng chính mình, đã đối mặt với bóng tối bên trong, nhưng bây giờ, cái bóng đó lại quay về. Cô cảm thấy sự căng thẳng, một cuộc đấu tranh đang diễn ra trong lòng.

"Anh không còn là người có thể khiến tôi sợ hãi nữa," Alice nói, giọng cô kiên quyết. "Anh là quá khứ của tôi. Và tôi không thể sống mãi trong bóng tối của quá khứ."

Daniel mỉm cười, nhưng đó không phải là nụ cười dịu dàng mà cô từng biết. "Nhưng em không thể quên tôi," anh nói, tiến lại gần. "Em có thể trốn chạy, có thể bỏ qua, nhưng tôi vẫn là phần không thể tách rời trong em."

"Không." Alice lắc đầu mạnh mẽ, "Tôi không cần anh nữa. Và tôi không cần những ký ức đó. Tôi sẽ bước tiếp."

Lời nói của cô vững vàng hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy sức mạnh lớn lao dâng lên trong lòng mình. Những cơn sóng đau đớn trong quá khứ dường như lặng xuống, nhường chỗ cho một sự bình tĩnh mới. Alice không sợ hãi nữa. Cô sẽ không cho phép quá khứ tiếp tục điều khiển cuộc sống của mình.

Một làn gió lạnh thổi qua, kéo Alice trở lại thực tại. Cô không còn nhìn thấy Daniel nữa. Anh biến mất như một bóng ma trong đêm. Nhưng dù thế, cảm giác lạ lùng vẫn còn lại. Alice biết rằng cô phải đối mặt với một thử thách mới. Một thử thách không phải từ bên ngoài, mà từ chính bên trong cô.

Bầu trời bắt đầu thay đổi. Những đám mây tối dần tan biến, để lộ ra một vùng sáng rực rỡ phía xa. Alice cảm thấy có một thứ gì đó đang gọi cô. Cô không thể bỏ cuộc. Dù có phải đối mặt với bất cứ điều gì, dù con đường có dài đến đâu, Alice biết rằng cô sẽ không bao giờ quay lại.

Cô tiếp tục bước đi, ánh sáng phía trước dần mạnh mẽ hơn. Nhưng cô cũng biết rằng, ngay khi cô tưởng rằng mình đã bước qua được một cánh cửa, những thử thách mới sẽ luôn chờ đợi. Nhưng lần này, Alice đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô không phải chiến đấu với ai khác ngoài chính mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận