Vài giờ sau, Alice cùng người đàn ông bước vào một chiếc xe đen. Đó là phương tiện di chuyển duy nhất có thể đưa họ đến nơi mà họ cần tới. Con đường qua thành phố trở nên vắng lặng, những chiếc xe chạy qua không một bóng người. Không khí lạnh mát và trầm tĩnh bao phủ mọi thứ, khiến mọi thứ trở nên đen tối và bí ẩn hơn bao giờ hết.
Cả hai ngồi im lặng, không nói một lời nào. Không khí trong xe đặc quánh, không gian xung quanh như đang áp bức lấy họ. Chỉ có tiếng động cơ và những ánh đèn lướt qua cửa kính, tạo ra một khung cảnh ma mị, khiến Alice cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ đầy ám ảnh.
Sau một thời gian dài, chiếc xe dừng lại trước một khu vực vắng vẻ. Một cánh rừng rậm rạp đang hiện ra trước mắt họ. Đến đây, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, như thể họ đã bước vào một thế giới khác.
"Chúng ta đã đến." Người đàn ông nói, mắt anh ta như sáng lên một cách kỳ lạ. "Nơi này, chính là nơi mọi thứ bắt đầu."
Alice nhìn vào bóng tối trước mặt. Cảm giác như một lối đi mơ hồ đang mở ra, và cô là người duy nhất có thể đi qua.
"Cùng đi nào," người đàn ông nói. "Không quay lại nữa."
Vậy là hành trình khám phá những bí mật đen tối chính thức bắt đầu. Alice phải đối mặt với những thử thách khó khăn, nhưng cô biết rằng không thể quay lại. Mọi thứ đã được đặt lên bàn cược, và chỉ có sự thật mới có thể đưa cô thoát khỏi sự mê hoặc của bóng tối.
Hãy theo dõi tiếp để biết Alice sẽ làm gì trong những thử thách cam go tiếp theo, và liệu cô có thể khám phá hết những bí mật mà Richard để lại?
Bước vào khu rừng, Alice cảm nhận được một sự khác biệt rõ rệt. Không khí càng lúc càng trở nên nặng nề hơn. Mỗi cơn gió lướt qua đều mang theo cảm giác u ám, khiến lòng cô se lại. Những âm thanh của rừng khuất sau bóng tối, chỉ còn lại tiếng bước chân của họ như vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
Cánh rừng này không giống bất kỳ khu rừng nào mà Alice từng gặp. Những cây cổ thụ vươn lên, cao ngất, như những bóng ma sống động, vươn mình khỏi mặt đất tối tăm. Cành cây vươn ra, như thể chúng đang đuổi theo từng bước đi của họ. Bóng đêm thâm nhập sâu hơn, cuốn lấy mọi thứ trong phạm vi của mình.
Người đàn ông dẫn đầu, bước đi nhanh và đều đặn. Alice đi theo sau, một tay siết chặt khẩu súng nhỏ trong túi, mặc dù cô biết rằng súng không thể bảo vệ cô khỏi thứ mà họ sắp đối mặt. Từng bước đi của cô mang theo sự căng thẳng, đôi mắt nhìn về phía trước không dám lơ là dù chỉ một giây. Dù vậy, trong lòng cô, một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên, như thể có thứ gì đó đang quan sát họ từ trong bóng tối.
“Cô có cảm thấy điều gì kỳ lạ không?” Người đàn ông bất ngờ lên tiếng, không quay lại nhìn cô.
Alice khẽ gật đầu, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào những bóng cây đen sì trước mặt.
“Tôi không biết nữa, nhưng nơi này… nó không ổn.” Cô đáp, giọng hơi run nhưng vẫn cố gắng giữ vững sự bình tĩnh.
Người đàn ông chỉ cười nhẹ, giọng anh không có vẻ gì lo lắng.
“Đây chỉ là sự bắt đầu. Chúng ta chưa đến nơi thực sự cần đến đâu.”
Bước chân họ dần dẫn vào sâu trong khu rừng. Dù rằng trời đã khuya, nhưng không khí vẫn ấm áp kỳ lạ, giống như có một nguồn năng lượng nào đó lơ lửng trong không trung. Alice cảm thấy như có một lực hút vô hình khiến cô không thể quay đầu lại. Cô đã quyết định rồi, dù có phải đối mặt với nguy hiểm, cô sẽ không dừng lại.
Sau một lúc, họ đến một khu vực rộng hơn trong rừng, nơi những tảng đá lớn nằm rải rác khắp nơi. Trên những tảng đá đó, có một số ký hiệu kỳ lạ được khắc lên. Những dòng chữ xưa cũ mà Alice không thể hiểu nổi, dù đã cố gắng nhìn chúng thật kỹ.
“Chúng ta đã đến rồi.” Người đàn ông đứng lại, quay lại nhìn Alice, đôi mắt anh ta ánh lên một sự thỏa mãn kỳ lạ. "Đây là nơi Richard bắt đầu tìm kiếm."
Alice nhìn quanh, cảm giác như cô vừa bước vào một không gian khác. Những tảng đá khắc dấu hiệu kỳ bí, như thể chúng có một mối liên kết nào đó với quá khứ. Mỗi dấu vết trên đá như muốn nói cho cô biết một điều gì đó. Nhưng không có gì rõ ràng.
“Richard đã đến đây và tìm thấy gì?” Alice hỏi, vẫn không rời mắt khỏi những dấu hiệu trên đá.
Người đàn ông không trả lời ngay mà đi đến gần một trong những tảng đá, đặt tay lên đó. Anh ta thì thầm những lời mà Alice không thể nghe rõ. Một cảm giác lạnh lẽo và nặng nề đột ngột ùa đến, như thể có thứ gì đó đang thức dậy.
Ngay lập tức, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau họ. Alice quay lại, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối dày đặc. Cảm giác nguy hiểm càng lúc càng rõ rệt.
“Chúng ta không ở một mình.” Người đàn ông nói, đôi mắt anh đầy cảnh giác.
Alice nhìn xung quanh, hơi thở của cô bắt đầu gấp gáp. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể phủ nhận rằng một cảm giác ám ảnh đang bám riết lấy cô. Đột nhiên, một tiếng động lạ phát ra từ những cây cổ thụ xung quanh họ. Một bóng đen vụt qua mắt Alice, nhanh đến mức cô không kịp nhận ra.
“Chúng ta phải rời đi ngay lập tức.” Người đàn ông nói khẽ, đôi mắt anh ta lấp lánh một sự quyết đoán.
Alice không nói gì, chỉ lặng lẽ theo sau anh ta. Tuy nhiên, khi họ quay người để rời đi, một bóng đen to lớn đột ngột chặn đường họ. Một bóng ma khổng lồ, chỉ có hình dạng mờ mờ, không rõ nét, đứng vững như một bức tường trước mặt.
Người đàn ông bước lên, tay anh ta nhanh chóng rút ra một chiếc dao sắc bén từ trong áo khoác. Ánh mắt của anh không hề sợ hãi, nhưng trái tim của Alice bắt đầu đập loạn xạ.
“Đừng sợ, Alice,” Người đàn ông nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Đây chỉ là một ảo ảnh mà những ký hiệu trên đá đã gọi ra.”
Ngay lập tức, bóng đen bắt đầu vặn vẹo, hình dạng của nó không còn vững vàng như lúc trước. Nhưng vẫn có một sự tồn tại rất mạnh mẽ ở đó. Người đàn ông bước một bước về phía bóng tối, kéo Alice theo sau.
“Chúng ta phải phá vỡ cánh cửa này để tiếp tục hành trình. Đây là thử thách cuối cùng mà Richard đã phải đối mặt. Cô cần phải vượt qua nó.”
Alice nhìn bóng đen đang dần dồn về phía họ. Cô nắm chặt khẩu súng trong tay, biết rằng đây là lúc để mình hành động. Không có gì ngoài bóng tối trước mặt, và chính họ phải tìm ra ánh sáng.
“Tôi sẽ không dừng lại,” Alice thì thầm. “Chúng ta sẽ vượt qua nó.”
Cơn gió lạnh lẽo xuyên qua những tán lá, khiến không khí càng thêm căng thẳng. Alice đứng yên, tim đập mạnh trong lồng ngực khi đối diện với bóng đen khổng lồ đang ngày càng tiến gần. Cô cảm nhận rõ sự lạnh lẽo lan tỏa từ bóng ma đó, một thứ gì đó không phải là vật chất, mà là một sự hiện diện đầy ma quái, đáng sợ.
Người đàn ông bên cạnh cô vẫn giữ được sự bình tĩnh lạ thường. Anh bước từng bước vững chãi về phía bóng tối, như thể đã quen thuộc với những thử thách này. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào bóng ma, tay vẫn cầm chặt chiếc dao sắc bén. Mỗi cử động của anh đều đầy quyết đoán, như thể anh đang chuẩn bị đón nhận một trận chiến.
Alice cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ từ anh. Không phải là sức mạnh của một người đàn ông bình thường, mà là một sức mạnh của người đã trải qua vô vàn thử thách. Nhưng có một điều khiến Alice phải suy nghĩ, một câu hỏi mà cô chưa bao giờ dám hỏi anh ta: Tại sao anh lại biết rõ về những điều này?
Bóng ma trước mặt họ bắt đầu vặn vẹo, dường như nó không muốn để họ bước tiếp. Những âm thanh kỳ lạ phát ra từ cơ thể nó, như thể có vô vàn tiếng rít căng thẳng từ sâu trong bóng tối.
“Cô sẽ làm gì, Alice?” Người đàn ông hỏi, giọng anh đầy nghiêm túc. “Đừng chỉ đứng nhìn.”
Alice giật mình, và ngay lập tức nắm chặt khẩu súng trong tay. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng khẩu súng không thể giúp cô đánh bại thứ sinh vật này. Cô không thể bắn vào một thứ mà mình không hiểu rõ. Alice nhìn người đàn ông, rồi nhìn lại bóng ma. Sự sợ hãi trong lòng cô bắt đầu chuyển thành một quyết tâm mới.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.” Cô trả lời, giọng cô chắc chắn hơn bao giờ hết. “Hãy dẫn tôi đi.”
Người đàn ông gật đầu, ánh mắt anh không còn chứa sự lo lắng nữa. Anh bắt đầu di chuyển nhanh về phía bóng ma, chiếc dao sắc bén lóe lên trong bóng tối. Alice theo sát sau, đôi tay cô vẫn nắm chặt khẩu súng, nhưng lần này, cô cảm thấy mình có thể đối mặt với bất kỳ thử thách nào.
Bóng ma trước mặt họ dần dần tan biến vào không khí, như một làn khói mờ ảo. Nhưng đằng sau nó, một cánh cửa lớn dần hiện ra. Đây không phải là cánh cửa bình thường. Mặt cửa được khắc đầy những ký hiệu kỳ lạ, mỗi dòng chữ giống như một câu đố cần giải quyết. Ánh sáng từ chiếc đèn pin trên tay Alice chiếu vào, nhưng những ký tự trên cửa vẫn không thể giải mã được.
“Chúng ta phải giải mã chúng.” Người đàn ông nói, nhìn chằm chằm vào những ký hiệu. “Đây là thử thách cuối cùng. Chúng ta phải mở cánh cửa này để tiếp tục.”
Alice nhìn vào những ký hiệu trên cửa, cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên mình. Mỗi ký tự đều giống như một câu đố khó hiểu, và mỗi dòng chữ như thể có một ngữ nghĩa sâu xa nào đó đang đợi được khám phá. Cô bắt đầu chạm vào những ký tự, cảm nhận chúng dưới đầu ngón tay. Bất ngờ, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng cô, một cảm giác như thể mình đã biết câu trả lời từ trước.
“Có thể… chúng ta không cần phải giải mã chúng.” Alice thì thầm. “Có thể chúng ta chỉ cần… tin tưởng.”
Người đàn ông quay lại, đôi mắt anh đầy ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Anh quan sát cô trong giây lát, rồi từ từ tiến đến gần cánh cửa.
“Tin tưởng vào điều gì?”
Alice không trả lời ngay. Cô nhìn vào cánh cửa một lần nữa, rồi nhắm mắt lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh. Cô có thể cảm nhận một sự chuyển động nhẹ trong không khí, như thể cánh cửa này đang thử thách họ, không phải về trí tuệ, mà là về tâm hồn. Alice hít một hơi thật sâu, rồi đặt tay lên cánh cửa.
“Tin vào bản thân mình. Tin vào sự kết nối giữa chúng ta.”
Ngay khi cô nói xong, cánh cửa bắt đầu rung lên nhẹ nhàng, như thể đáp lại lời cô. Những ký hiệu trên cửa sáng lên, chiếu sáng cả khu vực xung quanh. Một tiếng động nhỏ vang lên, và cánh cửa từ từ mở ra, hé lộ một hành lang tối tăm phía bên trong.
Alice và người đàn ông bước vào hành lang, mỗi bước đi đều vang lên tiếng vọng trong không gian rộng lớn. Hành lang này dường như không có điểm cuối, chỉ toàn là những bức tường đá đen tối, lạnh lẽo. Nhưng Alice biết rằng họ đã bước vào đúng con đường.
“Đây là đâu?” Alice hỏi, cảm giác sự thật dần mở ra trước mắt.
Người đàn ông nhìn quanh, ánh mắt anh trở nên sắc lạnh.
“Đây là nơi Richard đã tìm thấy bí mật cuối cùng của mình. Và cũng là nơi anh ta mất tích.”
Alice nhìn người đàn ông, cô hiểu rằng họ đã tiến gần đến câu trả lời. Nhưng liệu bí mật đằng sau cánh cửa này có đáng sợ như cô tưởng? Liệu họ có thể đối mặt với nó mà không mất đi một phần nào đó của bản thân?
“Chúng ta sẽ không dừng lại.” Alice nói, đôi mắt cô ánh lên một quyết tâm mạnh mẽ. “Chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”
0 Bình luận