Cái Thế giới Otomegame đó...
Mishima Yomu Moge Toi, Monda
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Marie Route Phần năm

Phần 20

107 Bình luận - Độ dài: 2,165 từ - Cập nhật:

Cảm nhận được sự căm thù của Angelica, Olivia bị ấn tượng mạnh.

(Là bản năng? Hay là tình yêu? Ta đã quá quen với việc bị căm ghét rồi. Chống lại được khả năng của đứa con gái Olivia này, đúng là con bé đó mang sức mạnh ý chí thật đáng nể.)

Khả năng kỳ lạ của Olivia.

Dễ dàng rung động trái tim của người khác chỉ bằng lời nói.

Đây hoàn toàn là sự thật. Bất kỳ lời nói nào cũng có thể làm người khác xao xuyến.

Khả năng này cực kỳ hữu dụng, cho dù đối phương có thù hằn gì đi chăng nữa.

Sự thật rằng con bé ấy chống lại được đã chứng minh rằng nó rất xuất sắc.

(Nhưng mà, đã quá muộn rồi. Lời nói của ngươi không chạm được đến Julius yêu dấu đâu. Thật đáng tiếc, con gái của nhà Redgrave ạ. Ta nguyền rủa dòng máu của ngươi.)

Cô mỉm cười và tận hưởng sự thất bại của Angelica.

Tưởng tượng ra tương lai nào sẽ chào đón Angelica, và trong khi cô còn đang vui vẻ――Arroganz đứng dậy.

『EXHIBITION MATCHHH!!』

Khi cô còn không biết phải nói gì, Arroganz đã đứng dậy và tỏ vẻ muốn chiến đấu tiếp.

Angelica vẫn đang bị chửi rủa, nhưng rồi tất cả đã phải im lặng và nhìn về phía Arroganz.

Tất cả đều bối rối.

「Nói gì cơ?」

「Muốn đấu không chính thức à?」

「Này, hắn ta bị đánh trúng đầu hả? Đã tả tơi thế rồi mà.」

Bị bất ngờ bởi tiếng hét của Leon, sự hoài niệm bên trong Olivia bỗng chốc trào dâng.

(Tự dưng hắn ta lại nói gì thế? Mà――cảm xúc này là gì? Thật hoài niệm, tim mình đập nhanh quá.)

Khi đã bước đến trung tâm đấu trường, Arroganz nắm lấy chiếc rìu chiến đang nằm trên mặt đất.

『Còn có ai muốn thử sức nữa không? Nếu có ai nghĩ rằng mình có thể đánh bại tôi, nhào vô đê. Không có lần hai đâu! Ai cũng được. Để xem ai đánh bại được tôi trước nào!』

Đấy là lời dành cho bốn người ngoại trừ Julius.

Cả bốn người đã thua Leon nhưng lại nghĩ rằng mình chỉ không may thất bại, giờ đây lại cười gian ác.

Leon cố tình lớn tiếng để kéo bốn người đó ra.

『Đã đến lúc để chứng tỏ bản thân khác biệt so với Julius điện hạ rồi đấy~?』

Ngòi nổ của bộ tứ đã được châm, và Greg nhanh chóng bước vào chiến giáp.

「Đúng thế. Ta sẽ không hoảng loạn nữa đâu! Ta sẽ đánh bại ngươi và thể hiện khả năng thực sự của mình.」

Brad thấy vậy cũng bắt đầu chạy đi.

「Ăn gian! Tôi mới là người đánh bại Bartfalt!」

Chris và Jilk cũng đuổi theo, và khi đã vào trong chiến giáp, bọn họ nhanh chóng xuống đấu trường.

Chỉ có mình Chris là sử dụng chiến giáp thay thế.

Olivia nhìn xuống sân đấu.

「Hắn ta định làm gì đây?」

Trước khi kịp nhận ra, bộ chiến giáp màu trắng của Julius đã đứng chặn trước mặt Arroganz.

『Cậu định làm gì vậy hả! Trận đấu đã ngã ngũ rồi!』

『Vậy nên tôi mới muốn khuấy động không khí bằng một trận đấu không chính thức. Dù là Điện hạ thì không sao, nhưng bốn người kia thì đâu được như vậy, phải chứ?』

『Đừng có điên! Chỉ có một mình ta mới được đánh bại cậu thôi! Một mình ta!』

『Tôi không phủ nhận. Nhưng cả bốn người kia đang khí thế hừng hực kìa.』

Leon đáp lời Julius, ngay sau đó, cả bốn người trong bộ chiến giáp đều xuất hiện.

Arroganz, bị bao vây bởi cả năm người, nhấc chiếc rìu chiếc lên và cất vào kho chứa phía sau.

Có vẻ là cậu ta định chiến đấu bằng tay không.

Cả bốn người tay cầm vũ khí chĩa về phía Arroganz.

『Lần này ta sẽ đánh đến cùng!』

Greg xông thẳng về phía trước, cả ba người kia cũng hướng đến Arroganz.

Có vẻ là bọn họ đang định tranh nhau xem ai là người lập được thành tích tốt hơn.

Dù có nhìn thế nào, Arroganz đã tả tơi kia cũng không hề có cơ hội chiến thắng.

Đúng hơn là――liệu có chịu đựng nổi va chạm hay không?

Cả bốn người kia đang trên đà lao đến trông như muốn ăn tươi nuốt sống.

Thế nhưng――.

「Ra là vậy. Đúng là như thế rồi nhỉ, Liia!」

――không ai nghe thấy Olivia đang hét lớn.

Tất cả mọi người đều đang tập trung vào đấu trường, nghe theo âm thanh bộ giáp của Greg bị giữ chặt bởi tay phải của Arroganz.

Bộ giáp của Greg bị nhấc lên, xoay vòng và ném thẳng vào chiến giáp của Brad.

Sau khi cả hai đã ngã gục, Arroganz tiếp cận Jilk, người vẫn còn đang thất thần.

『Chuyện, chuyện quái gì――』

Vội vàng giữ chặt súng và kéo cò, nhưng những viên đạn không chạm được vào Arroganz.

Tiếp cận và nắm lấy chiến giáp của Jilk, Arroganz bay lên bức tường của sân đấu. Nện thẳng bộ chiến giáp của Jilk vào bức tường, cậu ta nghiền nó dọc bức tường vòng quanh đấu trường.

Những tia lửa bay ra từ bộ giáp của Jilk.

『Dừng, dừng tay lại. Tại sao lại khác biệt đến vậy chứ, hự!?』

『Không nghe gì hết á!』

Quẳng đi bộ giáp đã trầy xước đủ chỗ của Jilk, cậu ta quay sang Chris.

Chiến giáp của Chris ngay lập tức vung thanh đại kiếm thẳng vào Arroganz.

Tất cả mọi người đều tưởng tượng ra cảnh Arroganz bị chém làm đôi.

『Đây là đòn kết thúccc!』

Nhát chém nhẽ ra là toàn lực kia bị cánh tay của Arroganz chặn lại.

Thanh kiếm vỡ ra thành từng mảnh, và Chris ngạc nhiên không nói nên lời.

Arroganz lại tiếp tục nắm lấy bộ giáp của Chris và đè xuống đất, giẫm một cú thật mạnh.

Từng cú giẫm, hết lần này đến lần khác, cho đến khi tứ chi đã bị nghiền nát, cậu ta quay sang chỗ Julius.

Đối mặt với Arroganz cuồng loạn, cả bốn bộ chiến giáp đều bị hạ gục chỉ trong tích tắc.

Cả bốn đều đã bất tỉnh và không thể đứng dậy nổi.

Thế nhưng, đối với trận đấu một chiều ấy, toàn bộ khán đài đều rơi vào im lặng.

Giờ đây chỉ còn lại Julius và Leon là đang lên tiếng.

Giọng cậu ta, thật trầm và nghe như đang giận dữ, nhưng lại giả vờ vui vẻ.

『Rồi haaa, giờ chỉ còn có Điện hạ thôi.』

『Ng, ngươi, ngươi có biết mình đang làm gì không hả!』

『Chỉ là một trận đấu cho vui thôi mà. Chơi tiếp nào.』

『Đừng có vớ vẩn. Trận đấu đã kết thúc rồi, chiến thắng là của ta.』

『Tôi đồng ý. Nhưng đây là vòng không chính thức! Kết quả thì đúng là ngài thắng. Chẳng có gì thay đổi cả!』

Julius bước lùi khi thấy Arroganz tiến tới.

Có vẻ như là khán giả đã nhận thấy điều gì đó bất thường sau cảnh tượng này.

「Sao người lại sợ Bartfalt cơ chứ?」

「Cứ đánh bại hắn lần nữa thôi.」

「Với lại――làm sao mà hắn chiến đấu như thế được nhỉ?」

Mất đi cánh tay trái, bộ giáp thì đã tả tơi.

Thật lạ khi cậu ta còn di chuyển được.

Nhưng mà, Leon, đã nghe thấy giọng nói từ khán đài, liền hành động.

『Ấy chết, chắc phải tiết lộ thôi nhỉ. Arroganz――tháo những bộ phận giả ra.』

Ngay sau đó, Arroganz bị bao phủ trong làn khói sau một vụ nổ nhỏ.

Những phần bị nứt vỡ tách ra khỏi Arroganz.

Và sau khi làn khói bị thổi đi, đứng tại đấy vẫn là Arroganz, nhưng không hề bị xây xước dù chỉ một chút.

Cánh tay trái vẫn bị thiếu, nhưng ngay từ đầu nó đã không được gắn vào.

Olivia chỉ còn biết cười thật to sau khi thấy Julius hoảng loạn ra mặt.

「Trận quyết đấu này là Julius thắng, vậy nên lời hứa đã hoàn tất rồi. Vậy nghĩa là, cho dù có đánh thẳng tay thì cũng không sao nhỉ? Hay lắm. Cậu đúng là nhất, Leon!」

Một sự hoài niệm vốn chỉ Liia sở hữu nay lại xuất hiện trong hành động của Leon, Olivia hắng giọng và nói với Julius.

Phải làm cho Julius đang định bỏ chạy kia chiến đấu với Leon.

「Julius――hãy tiếp tục chiến thắng vì mình. Cậu làm được mà.」

(Nói thế này rồi, ngươi có còn lựa chọn nào ngoài chiến đấu không?)

Trong lúc Olivia cười thầm, Julius lấy lại tinh thần và chuẩn bị đánh tiếp.

『Olivia!? Ta, ta hiểu rồi. Ai đó đưa vũ khí đây!』

Nếu cần thay thế vũ khí, chỉ cần lên tiếng là sẽ ngay lập tức có một món khác được mang vào.

Bộ chiến giáp màu trắng của Julius đã nhận được vũ khí và thủ thế, nhưng Arroganz lại không cầm gì cả.

Julius quay lưng lại, như thế đang sợ hãi Arroganz tay không vũ khí.

Dù vậy, phía sau lưng đã chạm tường――Julius đành kìm nén nỗi sợ và bước đến, vung kiếm về phía Arroganz.

Arroganz nhanh chóng tránh đi, đá vào chân trụ và lộn ngược chiến giáp của Julius.

Dáng vẻ tội nghiệp của Julius làm cho Olivia nhớ về chuyện ngày xưa.

(Leon, cậu ta đúng là giống Liia thật. Có thể là do huyết thống của Liia, hay là――được tái sinh chăng?)

Vốn không thể nhìn thấy được từ bên ngoài bộ giáp, Leon giờ trở nên thật đáng yêu.

Giơ hai bàn tay lên để chạm vào hai gò má đã ửng hồng, cô nhìn xuống chỗ Arroganz với dáng vẻ của một thiếu nữ đang yêu.

Arroganz nắm lấy phần đầu của bộ giáp trắng đã ngã gục, nâng lên và siết chặt.

Sao đó, nện thẳng vào mặt đất nhiều lần.

Khán giả thấy vậy liền hét lên khiếp hãi, nhưng Leon chỉ cười lớn.

『Đúng là lũ tép tôm vô hại! Không chường mặt vào trận chiến với Công quốc là lựa chọn sáng suốt đấy. Với trình độ kiểu này, chỉ một nhát chém từ lão Hắc hiệp sĩ khốn nạn kia là đủ đi đời rồi! Các người được cứu rồi đấy!』

Khi bộ giáp trắng của Julius cuối cùng đã rách nát, nó bị quăng đi rồi nảy nhiều lần trên mặt đất trước khi dừng hẳn.

Chiến giáp của bộ năm giờ đây đều đã gục, Arroganz liền cất cánh bay lên.

『Xong, đó là trận bù giờ! Đừng quên rằng người thắng cuộc là Hoàng tử Julius Điện hạ nhé! Chúc mọi người may mắn!』

Nói xong, Leon vừa bay đi vừa cười vang.

Khi Olivia vội vàng quay sang chỗ Ange, đã chẳng còn ai ở đó.

「――Rút lui màu mè ghê nhỉ. Nhớ chuyện ngày xưa thật.」

Mà lúc đó có đến mức này không? Olivia bỗng phân vân, nhưng cũng rất hạnh phúc vì Leon xử sự giống hệt Liia.

Olivia đã đánh giá Leon rất cao chỉ vì nỗi nhớ và tình cảm của riêng mình.

Nhìn sang chỗ bộ năm đang nằm la liệt, ánh mắt cô hạ xuống độ không tuyệt đối.

「Thật mừng là lần này ta đã thấy được bản chất thật của Leon. Các ngươi đã giúp ta, vậy nên ta sẽ không vứt bỏ các ngươi ngay đâu. ――Nhưng mà, đúng thật là đáng xấu hổ.」

Olivia quay lưng lại và rời đi, đồng thời ra lệnh cho những hiệp sĩ hộ tống cô.

「Cho gọi Bartfalt đến phòng ta ngay. Không được động đến cậu ta. Ta sẽ không tha cho bất cứ hành vi bất lịch sự nào.」

Những nữ hiệp sĩ hộ tống liền cúi chào theo nghi thức nhưng vẫn nghi hoặc mệnh lệnh vừa rồi.

「Tuân lệnh! Thế nhưng, hành vi đối với Thái tử rất đáng nói. Thần cần báo cáo với cung điện ngay.」

「Vô ích thôi. Đây là một trận đấu không chính thức, và người thắng cuộc là Julius. Chỉ cần báo cáo về chiến thắng của họ thôi.」

「Nhưng mà, thần không thể tha cho thái độ của Bartfalt được!」

「――Chẳng phải chỉ cần theo lời ta là được rồi sao?」

Khi Olivia mỉm mười, thái độ cứng nhắc của nữ hiệp sĩ bỗng chốc mềm mỏng hơn.

Má cô ửng đỏ và cơn giận của cô đối với Leon, người có thái độ chống đối hoàng tộc, đã biến mất.

「Tuân, tuân lệnh. Thần sẽ đi ngay.」

「Đừng có ra vẻ ép buộc đấy. Phải đối đãi――như với người thuộc hoàng tộc vậy.」

Nói chừng đó, Olivia rời khỏi đấu trường.

Bình luận (107)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

107 Bình luận

Leon là của Marie rồi ko dành đc đâu
Xem thêm
Vl lỡ sai chính tả
Xem thêm
gáy :D, dm nhường tí đã gáy r :)
Xem thêm
Đm khiếp hơn cả bản chính, ko trash talk chỉ có giã liên tục vào mồm
Xem thêm
đây rồi, đây mới chính là ngài mà mọi người mong muốn đọc :)))
Xem thêm
Thôi chị An ơi. Trả Livie cho em đi😭
Xem thêm
TRANS
Chà, quả thật là hoài niệm.
Xem thêm
Hoài niệm vl
Xem thêm
Đây mới là leon mà chúng ta biết chứ ko phải là leon lý trí đi nhẹ nói khẽ
Xem thêm
Ôi giồi ôi anh tôi chiến vãiiiiiiii. Đây chính là Leon chúng ta cần =))
Xem thêm