Tôi comeback rồi đây!!!
----------------------------------------------------------------------------------
“Trước tiên ta sẽ giải thích long mạch là gì trước.”
Sau khi nghe về câu chuyện của Hội Hộ Vệ Thập Tự và linh hồn phù thủy thì Bão Tuyết Dữ Dội trưng ra vẻ mặt của một chiến binh kỳ cựu.
Bão Tuyết Dữ Dội đang lo lắng về tình cảnh tuyệt vọng của nó nhưng bất ngờ thay, đã có người đến và giải tỏa nỗi lo đó.
“Trước tiên thì hai người ngồi xuống đi. Đây sẽ là một câu chuyện dài đấy.”
Bão Tuyết Dữ Dội phủi phủi chỗ đất bên cạnh rồi ngồi xuống.
Cordelia ngồi kế bên Bão Tuyết Dữ Dội trông như gấu bông kia còn Jude thì ngồi đối diện họ.
“Long mạch là dòng chảy sức mạnh linh thiêng chảy khắp vùng hoang dã.”
“Long mạch chỉ tồn tại ở vùng hoang dã thôi ư?”
Bão Tuyết Dữ Dội gật đầu.
“Đúng vậy. Thật ra… long mạch vốn được gọi là các ley line, và những ley line này có ở khắp lục địa…hay đúng hơn là khắp hành tinh. Tuy nhiên, các dã thần đã sử dụng sức mạnh lên dòng chảy để tạo ra thứ mà ngày nay ta gọi là long mạch.”
Cụ thể là họ đã dỡ bỏ một vài đặc điểm vốn có và nâng cấp nó.
Cordelia lại hỏi.
“Long mạch có phải là nguồn sức mạnh của các dã thần không?”
“Không hẳn là vậy. Tuy nhiên…đúng là sức mạnh của dã thần bọn ta được tăng cường khi ở gần long mạch. Vùng đất mà long mạch đi qua được bọn ta gọi là thánh địa và khi bọn ta rời khỏi lãnh địa của bản thân thì sẽ mất liên kết với long mạch và yếu đi.”
“Ư…vậy là tình thế của các dã thần sẽ rất nguy cấp nếu không có long mạch sao?”
“Không phải là rất nguy cấp mà là hoàn toàn nguy cấp, nhưng cũng có một vài dã thần quyền năng không hoàn toàn dựa vào long mạch…”
Nhưng theo cái cách mà Bão Tuyết Dữ Dội nói thì có vẻ như nó thuộc về nhóm dã thần sẽ gặp khó nếu mất liên kết với long mạch.
“Vậy là long mạch rất quan trọng.”
“Đúng vậy. Không phải bốc phét gì nhưng lý do mà con người có thể sống được ở vùng hoang dã là nhờ sự tồn tại của các thánh địa mà dã thần bọn ta trông giữ. Nếu long mạch bị phá hủy thì vùng hoang dã sẽ trở thành vùng đất chết.”
Jude gật đầu.
Trên thực tế, vùng hoang dã xuất hiện trong game là một vùng đất cằn cỗi không phù hợp cho sự sống.
“Nhưng ta nghĩ chúng đang làm một thứ gì đó còn tồi tệ hơn.”
“Chúng không muốn biến nơi đây thành vùng đất chết sao?”
“Đúng, chúng đang cố làm ô uế long mạch thay vì phá hủy nó. Có vẻ như chúng muốn dùng long mạch cho một mục đích xấu xa nào đó.”
“Ngài nói đúng. Nghĩ lại thì lúc trước ngài cũng đã nói là nếu long mạch bị ô uế thì ngài cũng sẽ bị suy đồi theo.”
Nghe Cordelia nói, Bão Tuyết Dữ Dội gật đầu với vẻ u ám.
Và giữa cuộc nói chuyện nghiêm túc này, Jude nhìn Cordelia như thể cảm thấy việc cô lên tiếng là rất bất ngờ.
Cordelia thường sẽ giữ im lặng khi Jude nói chuyện với người khác vì cô không biết họ đang nói gì, nhưng giờ thì cô đang lắng nghe và thậm chí còn tham gia vào cuộc trò chuyện.
Khả năng dẫn dắt câu chuyện của cô cũng rất tốt.
‘Có vẻ như cậu ta không đề ý điều đó.’
Cô ấy dẫn dắt câu chuyện một cách tự nhiên.
‘Để mà nói thì mình cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn từ sau khi gặp cậu ta.’
Nhớ lại lúc vừa bắt đầu chơi Legend of Heroes 2, Jude hoài niệm về quá khứ một lúc rồi lắc đầu và ngừng suy nghĩ lan man.
Cuộc trò chuyện giữa họ và Bão Tuyết Dữ Dội quan trong hơn những suy nghĩ ấy.
“Khi chúng làm ô uế long mạch, ta cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Ta tuyệt vọng chống cự…và nếu hai người không tới thì có lẽ ta đã mất đi lý trí và trở thành một con quái vật điên loạn.”
Bão Tuyết Dữ Dội rùng mình khi tưởng tượng đến cảnh kinh hoàng ấy.
Cordelia vỗ lưng Bão Tuyết Dữ Dội rồi nhìn Jude.
‘Cậu cũng hình dung ra rồi chứ.’
‘Ừ, tớ nghĩ là mình biết chuyện gì đã xảy ra.’
Thứ Zarakul đổ vào long mạch là máu của Belial
Đương nhiên là không phải máu thật của Belial mà là máu của vật tế sau khi được truyền sức mạnh của Belial vào thông qua một nghi lễ đặc biệt.
“Bão Tuyết Dữ Dội, có vẻ chúng đang có ý định tha hóa toàn vùng hoang dã bằng cách làm ô uế long mạch và các dã thần.”
Bão Tuyết Dữ Dội rùng mình khi nghe Jude nói.
“Quả thật là tồi tệ. Chúng phải bị ngăn chặn.”
“Đúng, chúng phải bị ngăn chặn. Và để làm được điều đó, sự giúp đỡ của Bão Tuyết Dữ Dội là vô cùng cần thiết.”
“Sự giúp đỡ của ta?”
“Đúng vậy. Chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của ngài!”
Bão Tuyết Dữ Dội bổi rối một khi nghe Cordelia thành khẩn cầu xin nhưng rồi cũng đứng lên và nói.
“Được! Ta sẽ làm tất cả những gì ta có thể!”
“Xin cảm ơn ngài rất nhiều!”
Cordelia đáp rồi quay sang Jude.
‘Nhưng chúng ta sẽ nhờ giúp đỡ việc gì đây?’
‘Um…đúng là gần mực thì đen mà.’
Cô đã lừa đảo Bão Tuyết Dữ Dội một cách trắng trợn.
Jude cảm thấy tội lỗi một chút vì cậu có cảm giác như mình đã làm Cordelia lương thiện tha hoa, nhưng rồi cậu lại tập trung vào Bão Tuyết Dữ Dội và nói.
“Lũ sùng quỷ đã tha hóa tộc Bò Tót và biến chúng trở thành thuộc hạ. Vì vậy, ta cần phải cách ly tộc Bò Tót.”
“Tộc Bò Tót? Họ là một trong những bộ tộc lớn mạnh nhất của vùng hoang dã.”
“Đúng vậy, chúng ta phải ngăn chúng lại ngay. Có thể nói rằng tình hình hiện tài đã làm lộ âm mưu của chúng.”
“Âm mưu?”
“Đúng vậy, chúng không chỉ định làm ô uế long mạch. Chúng còn định làm ô uế long mạch và tha hóa các dã thần, thậm chí là tất cả các bộ tộc ở vùng hoang dã.”
“Cái gì?!”
“Long mạch thì bị ô uế. và thánh địa thì bị phá hủy. Vì thế, các bộ tộc sẽ khó có thể sống ở đây. Những dã thần mà họ tôn thờ cũng rơi vào trạng thái kỳ lạ. Tâm trí của những tộc nhân không còn nơi nương tựa sẽ bị suy yếu và kẻ thù sẽ nhằm vào những điểm yếu đó. Chúng sẽ sát nhập những bộ tộc đó vào tộc Bò Tót và biến toàn vùng hoang dã thành hang ổ của quỷ dữ!”
“Ô-ôi trời! Thật tàn ác. Lũ khốn này thật quá tàn ác!”
Bão Tuyết Dữ Dội run rẩy trước tình huống đáng sợ này.
Jude vừa nắm lấy đôi vai nhỏ bé và tròn trịa của bão tuyết dữ dội đang run rẩy và nói.
“Đúng, và đó là lý do chúng phải bị ngăn chặn. Ta cần phải nói sự thật cho các bộ tộc trong vùng hoang dã và cô lập vùng hoang dã.
Vì vậy, hai người cần phải ngăn không cho chúng thống nhất vùng hoang dã.
Hay nói đúng hơn là hai người cần cô lập chúng.
“Phải làm thế nào? Ta cần phải làm gì đây?”
“Ngài cần phải tới tộc Bão Tố trước và nói cho họ biết sự thật. Mọi người sẽ nghe theo lời của một dã thần.”
“Ờ…vậy là ta phải rời bỏ thánh địa của mình sao?”
Mặc dù nó đã sụp đổ, hơn nửa ngọn núi đá vẫn còn sót lại.
Dù vậy đó vẫn là lãnh địa của Bão Tuyết Dữ Dội.
“Bão Tuyết Dữ Dội, đây là một tình huống vô cùng nghiêm trọng. Ngài là người duy nhất bọn tôi có thể tin tưởng và nhờ cậy lúc này.”
Cordelia nói với vẻ nghiêm trọng và nước mắt chảy ra từ khóe mi cô. Bão Tuyết Dữ Dội chỉ có thể ậm ừ không biết phải làm gì.
Việc một dã thần rời bỏ thánh địa, nguồn sức mạnh của họ, chỉ tốt hơn một chút so với việc mặc kệ tất cả và chết.
“Nếu có người chiếm ngọn núi khi ta đi thì sao?”
Trước sự do dự của Bão Tuyết Dữ Dội, Cordelia nắm lấy tay nó và nói.
“Sẽ ổn thôi, chúng tôi sẽ giúp ngài nếu có kẻ chiếm lấy vùng đất này. Chúng tôi sẽ đánh đuổi chúng đi và đòi lại ngọn núi cho ngài.”
“Đúng, Đại Bão Tố cũng sẽ giúp ngài.”
Nếu Đại Bão Tố có mặt ở đây thì hẳn nó sẽ nói rằng ‘Tại sao ta phải làm vậy?’ nhưng hiện tại nó không có ở đây nên sẽ không thể nói vậy được.
“Ư….ta hiểu rồi. Ta sẽ giúp. Ta sẽ tới tộc Bão Tố và cho họ biết về âm mưu tàn ác của tộc Bò Tót!”
“Tốt quá. Bão Tuyết Dữ Dội là số một!”
Cordelia ôm chặt Bão Tuyết Dữ Dội và Bão Tuyết Dữ Dội bẽn lẽn cười.
“Hừm…hừm…”
Bão Tuyết Dữ Dội không thể hiện ra mặt nhưng rõ ràng là nó thích hành động của Cordelia.
‘Bởi vì một cô gái xinh đẹp cũng như một báu vật vậy.’
Jude cười khúc khích rồi chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Bão Tuyết Dữ Dội, ngài có biết nơi tộc Bão Tố sinh sống không>”
“Ta có biết sơ sơ. Nhưng chỗ tên nhãi Đại Bão Tố sống thì ta không biết.”
“Thật tốt quá. Tôi chúc ngài thượng lộ bình an.”
“Ừ, cảm ơn…khoan đã. Chúc ta ư? Không phải chúng ta sẽ đi cùng nhau?”
Bão Tuyết Dữ Dội tròn mắt hỏi, Cordelia cũng nhìn Jude.
Jude vừa gật đầu và nói.
“Vâng, chúng tôi rất lấy làm tiếc nhưng mà sẽ tốt hơn nếu ngài đến tộc Bão Tố một mình.”
“Thế còn hai người thì sao?”
“Chúng tôi định sẽ đi ngăn chặn âm mưu của chúng. Bão Tuyết Dữ Dội, ngài có biết thánh địa nào có kết nối với long mạch ở đây không? Ngoại trừ Đại Bão Tố.”
“Chuyện đó…thánh địa của Gió Đông Nhẹ Nhàng có thể được tìm thấy ở Đông Bắc lưu vực này.”
“Chúng tôi đang định đi đến đó. Nếu chúng đang cố làm ô uế toàn bộ thì các thánh địa khác sẽ gặp nguy hiểm.”
Những gì cậu nói rất hợp lý.
Hơn nữa, Jude và Cordelia còn có một lý do nữa để tách lẻ.
‘Lena.’
Họ phải tới nơi diễn ra sự kiện cái chết của Lena. Mặc dù vẫn còn dư thời gian nhưng họ cũng không được lãng phí nó.
‘Quay trở về từ tộc Bão Tố mất khoảng hai ngày.’
Cả đi lẫn về sẽ mất khoảng bốn ngày.
Cordelia lờ mờ đoán ra ý của Jude và hỏi qua ánh mắt.
‘Có ổn không đấy?’
‘Sẽ ổn thôi. Ta có gặp nguy hiểm gì trên đường đến đây đâu.’
Hơn nữa, dù có bị suy yếu đi nữa thì Bão Tuyết Dữ Dội vẫn là một dã thần. Bão Tuyết Dữ Dội sẽ không gặp vấn đề gì trên đường đi tìm lãnh địa của một dã thần khác.
“Bão Tuyết Dữ Dội, làm ơn đi mà.”
“Ừm…ta hiểu rồi. Ta sẽ đi tới tộc Bão Tố một mình.”
Bão Tuyết Dữ Dội gật đầu như thể đã hạ quyết tâm. Jude cúi người rồi hỏi.
“Ngài có thể nói thêm cho chúng tôi về lãnh địa của Gió Đông Nhẹ Nhàng không?”
“Không thành vấn đề. Ta vẫn còn giữ một tấm bản đồ từ lúc xưa.”
Bão Tuyết Dữ Dội ngồi xuống đất và đào lỗ. Bất thình lình, một tấm bản đồ xuất hiện.
Giống như Hòn Đá Đóng Băng khi nãy, có vẻ như đó là kĩ năng ma pháp của Bão Tuyết Dữ Dội.
“Đây, cầm lấy.”
“Xin cảm ơn ngài.”
Cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Họ không có thời gian để lãng phí vì họ còn phải cứu vùng hoang dã.
“Vậy thì ta đi đây.”
“Vâng, hẹn gặp lại ngài sau.”
“Hẹn gặp lại.”
Bão Tuyết Dữ Dội lịch sự vẫy tay với Jude và Cordelia rồi bắt đầu leo xuống núi.
Cordelia nói sau khi nhìn vào bóng lưng của Bão Tuyết Dữ Dội một lúc.
“Liệu Bão Tuyết Dữ Dội sẽ ổn chứ?”
“Bão Tuyết Dữ Dội sẽ ổn thôi…khoan, cậu có linh cảm không tốt sao?”
Jude tin vào linh cảm của Cordelia.
Jude hỏi với vẻ hoảng loảng khi nghĩ rằng sự việc có vẻ nghiêm trọng hơn cậu nghĩ nhưng Cordelia suy ngẫm một lúc rồi nhún vai.
“Không, không đến mức là linh cảm xấu. Tớ chỉ lo lắng thôi.”
Bão Tuyết Dữ Dội sẽ ổn thôi. Dù nhìn như vậy thôi nhưng Bão Tuyết Dữ Dội cũng là một dã thần đã sống hàng trăm năm.”
Jude hỏi Cordelia với vẻ nhẹ nhõm.
“Vậy thì, hãy nghỉ tại đây hôm nay và rời đi sớm vào sáng hôm sau.”
“Ừ, nhưng tớ muốn tắm mình một tí. Có cái gì kiểu như suối nước nóng ở đây không?”
“Ờ…gom tuyết lại một chỗ rồi làm chúng tan chảy bằng một quả cầu lửa thì sao? Khi nước nguội đi thì thêm một quả cầu lửa nữa là được.”
Nghe Jude nói, Cordelia tròn mắt rồi siết chặt tay và khịt mũi.
“Có vẻ…khả thi đó!”
Việc đó không phải là không thể thực hiện được.
Cordelia sẵn sàng bỏ công sức ra để được tắm.
“Được, dù sao thì hãy tìm chỗ để ngủ trước đã. Ta còn phải ăn nữa.”
“Được đấy, tớ cũng đang đói.”
“Tớ sẽ nấu ngay khi tìm được chỗ.”
“Lại là khô bò đun sôi nữa hả?”
“Công chúa của tôi, chẳng phải tôi đã nói là cô không được kén chọn sao?”
“Không, đm. Tớ kén chọn đấy nên hãy tăng số lượng các món phụ lên đi, được chứ??”
“Tớ sẽ cố.”
“Ể, thật á?”
Cordelia vừa chớp mắt vừa hỏi và Jude gật đầu rồi bắt đầu dẫn đường.
Cả hai người đã rất vất vả hôm nay nên cậu nghĩ rằng ăn một chút gì đó ngon lành cũng được.
‘Hừm, tốt. Ta đi được rồi đấy.’
Jude nhìn về hướng mà Bão Tuyết Dữ Dội đã đi rồi vội vã đi về phía trước.
3 Bình luận