Gia tộc Rothstaylor mà tôi từng thuộc về là mô hình thu nhỏ của cái ác.
Say mê với cái tên danh giá của mình, mỗi thế hệ mới đều không chống nổi sự tự phụ và chủ nghĩa thượng lưu.
Những tổ tiên đáng kính và hào phóng đã biến mất từ lâu, chỉ để lại cảm giác đặc quyền như bóng ma, khiến những kẻ này chỉ biết ngồi vào những chức vụ quan trọng của vương quốc và khoe khoang về bản thân mình.
Thực tế, gia tộc Rothstaylor lại ẩn chứa một bí mật vô cùng đen tối.
Tộc trưởng của gia đình, Krepin Rothstaylor, đã lập một hiệp ước với Mebula, Ác thần của Thời đại Thần thoại, để mở khóa những bí mật của cuộc sống vĩnh hằng. Quá trình này đã dẫn đến vô số thí nghiệm vô nhân đạo, hy sinh nhiều sinh mạng cho thứ gọi là "nghiên cứu" này.
Hai năm sau, Taylor, nhân vật chính, đã khám phá ra bí mật này.
Sau một cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ, Krepin Rothstaylor, người đứng đầu gia tộc, cũng là trùm cuối trong Màn 4 của "Kiếm sĩ thất bại của Silvenia" đã bị đánh bại.
Sau thất bại của ông, gia tộc Rothstaylor kiêu ngạo và quyền lực đã gặp phải cái kết thích đáng.
Sự sụp đổ của gia tộc đáng khinh này đã mang lại niềm vui cho rất nhiều người chơi. Những người tích cực tham gia vào các âm mưu của Krepin Rothstaylor phải đối mặt với án tử hình, trong khi ngay cả những người liên quan một phần cũng bị bỏ tù hoặc phải đối mặt với sự trừng phạt nặng nề.
Sau tất cả những điều này, tình hình hiện tại của tôi đòi hỏi phải xem xét kỹ hơn. Đúng, tôi thấy mình vừa lạnh vừa đói, không biết chắc về tương lai của mình. Tuy nhiên, chẳng phải tôi sớm đã cắt đứt quan hệ với gia tộc Rothstaylor từ trước sao?
Nói một cách đơn giản, chỉ có một kết luận được rút ra.
Diễn biến này thực tế đã tỏ ra thuận lợi.
* * *
“Ngươi thật sự vừa bày tỏ lòng biết ơn đối với ta à? Điều này thật khó tin."
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, mặc dù sau ba ngày sống sót trong vùng hoang dã, tôi hẳn đang ở trong tình trạng kém cỏi . Có lẽ nó là lí do khiến cho công chúa cảm thấy khó hiểu đến vậy.
Chỉ cách đây vài ngày, cô ấy còn coi tôi là kẻ cao cao tại thượng, kiêu căng ngạo mạn và coi thường người khác. Chắc hẳn cô ấy đang rất hài lòng khi chứng kiến tình trạng hiện tại của tôi, mặc dù tôi có thể thấy một chút thương hại trong ánh mắt của cổ.
Tôi đã định lợi dụng điều đó. Tuy nhiên, tôi biết rằng Công chúa Penia không bao giờ cho phép tình cảm cá nhân của mình can thiệp vào sự phán xét. Việc khơi dậy cảm xúc của cô ấy có thể sẽ làm phản tác dụng.
Làm thế nào mới mang lại cho tôi kết quả tốt nhất trong tình huống này bây giờ?
Bất kể tôi có theo học tại trường này hay không, điều quan trọng là Công chúa Penia phải ngừng để ý đến tôi.
Không chỉ công chúa, mà tất cả học sinh khác tại Học viện Silvenia cũng nên hướng sự chú ý của họ sang nơi khác. Nếu tin tức lan truyền một cách không cần thiết rằng Ed Rothstaylor không bị đuổi học, tôi sẽ là người duy nhất gánh chịu hậu quả.
Từ quan điểm của học viện, sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu khoa ma thuật đuổi học tôi bất cứ lúc nào. Tôi đang đứng bấp bênh trước bờ vực bị trục xuất. Sẽ là khôn ngoan hơn nếu tôi tránh thu hút sự chú ý cho đến khi tôi ở vị trí an toàn hơn.
Tôi sẽ chẳng có ích gì nếu bị công chúa khinh thường.
“Số phận của thần đang nằm trong tay người, thưa Công chúa Penia. Thần sẽ nghiêm túc làm theo mong muốn của người.”
Tôi bình tĩnh tuyên bố, giả vờ thờ ơ với mọi vấn đề có thể xảy ra.
Mặc dù tôi rất muốn lấy lòng cổ nhưng quỳ dưới chân cô ấy sẽ chỉ càng làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Một người càng bị dồn vào chân tường và tuyệt vọng thì người khác càng dễ coi họ là kẻ vô dụng và phế vật.
Công chúa Penia nổi tiếng là "Công chúa nhân từ" nhờ "đôi mắt sâu sắc" phi thường của mình.
Đôi mắt có khả năng nhìn thấu bản chất con người.
Cô đã lớn lên trong hoàng cung - môi trường đầy gian trá, xích mích giữa phe phái chính trị và nhận ra khi nào những lời nịnh nọt, bôi nhọ hoặc lừa dối ác ý đang được sử dụng.
Bên dưới vẻ ngoài của lòng nhân từ vô hạn thể hiện cái nhìn sáng suốt của một vị vua, cô ấy là người có thể đánh giá bản chất thực sự của mỗi cá nhân chỉ bằng một cái nhìn.
Tôi chuyển sự chú ý sang đống lửa trại, nhìn củi đang cháy biến thành tro.
Tôi có thể đốt lại nó bằng Đốt cháy, nhưng tôi đã hạn chế sử dụng phép thuật một cách không cần thiết vì tôi vẫn chưa rèn luyện cơ thể mình đầy đủ. Tôi không muốn lãng phí ma lực của mình.
Đi ngang qua công chúa, tôi ngồi bên đống lửa, dùng que khuấy than hồng để gom những mảnh vụn rơi vãi trở lại lò sưởi.
“Ngươi đã ở đây được ba ngày rồi à?”
“Thần phải làm những gì có thể để sống sót.”
Tôi đã thiết lập một quy tắc dứt khoát.
Cách hiệu quả nhất để tránh sự chú ý là không chú ý đến bất kỳ ai khác.
Tôi không quan tâm đến hành động của người khác. Bằng cách duy trì thái độ này, họ có thể sẽ không còn chú ý đến tôi nữa.
Tuy nhiên, việc cô ấy là công chúa thứ ba của vương quốc vẫn khiến tôi vô cùng bất an. So với quỳ xuống và khóc lóc van xin thì đây là một chiến lược có khả năng thành công cao hơn nhưng nó vẫn chưa đủ.
“Thần nghe nói rằng mỗi bước đi của hoàng gia đều đi kèm với sự cao quý. Người ta cho rằng ngay cả những cuộc đi bộ ngắn cũng có sự tham gia của hàng chục người hầu. Ngay cả những chuyến đi chơi kéo dài nửa ngày cũng cần có sự hiện diện của lính canh được trang bị vũ trang đầy đủ.”
Hối lộ và nịnh nọt là điều cần thiết.
Tuy nhiên, đã có một trở ngại. Nếu một người không có gì để hối lộ thì lời nói của họ sẽ chẳng khác gì những lời tâng bốc rẻ tiền.
“Mặt trời sắp lặn nhưng Công chúa Penia cao quý lại một mình băng qua khu rừng nguy hiểm phía bắc. Chắc chắn phải có lý do cho sự mạo hiểm như vậy.”
Khi cô dạo quanh học viện, những người phục vụ của cô luôn theo sau cô, chăm chú chờ đợi ở bất cứ nơi nào cô đến.
Trong tình huống này, cô ấy có thể đã cho lính canh ẩn nấp sau những tán cây, trang bị vũ khí và chuẩn bị sẵn sàng cho mọi hành vi ác ý nhắm vào công chúa. Rõ ràng là bất kỳ bước đi sai lầm nào đối với cô ấy sẽ gây ra hậu quả thảm khốc.
"Ngươi muốn ám chỉ điều gì? Nếu ngươi tìm cách làm hại ta trong khi ta đang thiếu một hiệp sĩ bên cạnh, ngươi sẽ phải hối hận ngay lập tức vì quyết định đó.”
Trong trường hợp đó, có lẽ tôi có đủ khả năng để mạnh dạn hơn trong lời nói của mình.
Tôi cười toe toét.
“Bài kiểm tra xếp lớp của Giáo sư Glast được đồn đại là cực kỳ khó khăn giữa các sinh viên năm thứ hai. Mỗi năm, ông thích hành hạ học sinh của mình phải chịu nhiều hình thức tra tấn độc nhất vô nhị. Thần đoán rằng người hiện cũng đang thực hiện bài kiểm tra xếp lớp phải không?
Tôi thậm chí còn không thèm liếc nhìn công chúa trong khi tiếp tục đốt lửa trại.
“Nếu người đi tới hồ nước ở phía đông nam của khu rừng, người sẽ thấy một hòn đảo nhỏ ở giữa hồ. Mọc trên đó là một cái cây có kích thước tương tự như cây thông trưởng thành, đó là "Cây Hộ Vệ của Merilda", nếu người nhìn vào bên trong thân cân sẽ thu được thành quả bất ngờ."
"Ngươi nói gì?"
“Dù sao thì người cũng sẽ tìm kiếm khắp toàn bộ khu rừng. Ghé qua đó trước cũng không phải ý kiến tồi đâu.”
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của công chúa xuyên qua lưng mình, nhưng tôi giả vờ thờ ơ.
“Động cơ của ngươi là gì? Vẫn đang tìm cách trả thù ta à?”
“Như thần đã đề cập trước đó, mong muốn duy nhất của thần là được tiếp tục theo học tại Silvenia.”
Ngọn lửa trại kêu lách tách, phát ra tia lửa khi tôi cố gắng khơi dậy ngọn lửa. Cuối cùng, nó cũng cháy trở lại.
“Đây… có thể coi như một món hối lộ mà thần đưa cho công chúa.”
Cuối cùng, tôi ném cây gậy đang dùng vào ngọn lửa đang cháy bập bùng.
“Nếu người không thích món quà này… thần cũng không thể ép người chấp nhận nó.”
Công chúa nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu trước khi mắng tôi, nói rằng ý định của tôi không hề hài hước và bỏ đi.
Chà, phản ứng của công chúa giờ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
* * *
-"Tha cho tôi? Mày không biết tao là ai à? Tao là Ed RothStaylor, con trai thứ hai của gia tộc Rothstaylor! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi ta, đồ con lợn! Mày nghĩ bạn đang chạm vào đâu thế?”
-“Taylor? Ha… một thường dân kém cỏi nhưng lại thích khoa trương.”
-"Hở? C-Công chúa? Công chúa nhân từ Penia? X-xin lỗi, thần đã không nhận ra sự hiện diện của người, thưa công chúa.”
-"Công chúa! Bằng cách bảo vệ những kẻ thấp kém như Taylor, bạn đang làm hoen ố tên tuổi cao quý và đáng kính của mình. Xin hãy trừng phạt hắn ta!”
-“Điều này… Điều này thật bất công. Nó là một cái bẫy! Một âm mưu! Tên Taylor khốn kiếp đó chỉ là đang ghen tị thôi! Một con côn trùng đáng khinh!”
'Họ có phải là cùng một người không?'
Khi Công chúa Penia đang băng qua khu rừng, ký ức về những gì cô chứng kiến trong kỳ thi tuyển sinh tràn ngập tâm trí cô.
Cô nhớ lại một tên quý tộc tự phụ, Ed Rothstaylor, đang cố gắng thao túng bài kiểm tra của Taylor, một học sinh và cuối cùng đã thất bại.
Ed Rothstaylor đó là một người ghê tởm và khó coi, hiển nhiên ngay cả khi không sử dụng 'Thấu thị' của mình. Bất cứ ai cũng có thể nhận ra sự kiêu ngạo và đáng ghê tởm của hắn ta.
Hắn quỳ gối trước những người có quyền lực trong khi thể hiện sự tàn ác đối với kẻ yếu hơn mình. Khi công chúa ban đầu che giấu danh tính của mình, cô cũng trở thành nạn nhân của sự xấc xược của hắn ta.
Cô tin rằng một cá nhân như vậy không nên tồn tại ở Silvenia, khiến cô phải hành động.
Dù cô vẫn chỉ là một học sinh nhưng Ủy ban Học thuật không thể coi thường ý kiến của cô một cách thiếu suy nghĩ, với vị trí của cô trong hoàng gia.
Ba ngày đã trôi qua kể từ khi những việc làm bẩn thỉu của Ed Rothstaylor bị vạch trần, khiến gia đình cũng phải phải ruồng bỏ hắn.
Phong thái của hắn ta đã thay đổi đáng kể, toát ra một sự điềm tĩnh mới lạ.
Thật vậy, ba ngày sẽ cung cấp đủ thời gian để tự suy ngẫm và chuyển hóa. Nhưng hiện tại tôi không có thời gian để tâm đến vấn đề đó.
Thứ thực sự thu hút sự chú ý của Công chúa Penia là Bài kiểm tra phân lớp.
Giáo sư khét tiếng Glast đã nghĩ ra một kỳ thi tàn nhẫn dành cho sinh viên năm nhất. Họ được giao nhiệm vụ xác định vị trí những quả cầu tẩm ma thuật nằm rải rác khắp khu rừng phía bắc và đưa chúng trở lại tòa nhà của khoa. Bài thi đã bắt đầu ngay từ buổi trưa và kéo dài cho đến khi mặt trời sắp lặn.
Trong số 310 học sinh mới của Khoa Pháp thuật, có khoảng 290 học sinh đã hoàn thành hạng mục này.
Hơn một nửa số học sinh đã tìm thấy quả cầu trong vòng một giờ đầu tiên.
Chỉ có một số nhỏ học sinh kiên trì tìm kiếm trong khu rừng phía bắc cho tới khi hoàng hôn đang đến gần.
Trên thực tế, Công chúa Penia đã tìm thấy quả cầu từ lâu bởi vì muốn tìm thấy chúng chỉ cần sở hữu khả năng thô sơ trong việc phát hiện sức mạnh ma thuật. Do đó, cô đã tích lũy được một số lượng đáng kể quả cầu, tìm thấy chúng trong những chiếc lá, gần những ụ đất và bên dưới một chiếc ghế dài bằng gỗ nhỏ.
Tuy nhiên, cô cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Số lượng quả cầu ma thuật đã vượt quá số lượng học sinh. Đó không phải là một sự khác biệt nhỏ mà còn nhiều hơn gấp nhiều lần nữa.
Ngay cả đối với bài kiểm tra đầu tiên sau khi nhập học, nó dường như quá đơn giản. Kỳ thi diễn ra nhẹ nhàng một cách bất thường đối với Giáo sư Glast, người vốn đã quá nổi tiếng vì sự tàn ác.
Chắc chắn có một thứ gì đó được ẩn giấu. Những suy nghĩ này không thể rời khỏi suy nghĩ của công chúa.
Hầu hết sinh viên nhanh chóng quay trở lại tòa nhà khoa vì cho rằng kỳ thi tuân theo nguyên tắc "ai đến trước thì được thưởng trước".
Khi mặt trời bắt đầu lặn, những sinh viên đang hoài nghi cũng tìm đường quay về mà không có được câu trả lời. Họ ưu tiên số lượng hơn chất lượng và quay trở lại với một số lượng cầu đáng kể.
Bây giờ trăng đã ở bầu trời.
Tuy nhiên, Công chúa Penia không quay lại tòa nhà khoa.
Cô không ngừng cân nhắc về khả năng có ẩn ý gì được che giấu trong kỳ thi.
Đi được một lúc thì cô cũng đến được hồ.
Ở đó, cô nhìn thấy hòn đảo được Ed Rothstaylor nhắc đến.
Dưới ánh trăng dịu dàng có một cây thông đứng một cách bí ẩn ở giữa hồ.
Theo hắn, cái cây đó được gọi là "Cây Hộ Vệ của Merilda".
“Hừm…”
Công chúa Penia vuốt cằm, suy ngẫm tình hình. Cuối cùng, cô tập trung sức mạnh ma thuật ở đầu ngón chân.
“Đi bộ trên mặt nước.”
Phép thuật này tiêu thụ một lượng năng lượng đáng kể, giúp người dùng có thể đi trên mặt nước.
Do tính kém hiệu quả kém và tiêu tốn quá nhiều ma lực nên nó thiếu tính thực tế trong chiến đấu.
Tuy nhiên, với khoảng cách ngắn này, chỉ cần đi qua hồ mà không bị ướt là đủ.
Công chúa Penia rón rén bước lên mặt hồ, đôi chân được truyền phép thuật đưa cô băng qua.
Cô nhận thấy một phần cây đã đổ, làm dấy lên nghi ngờ đây là một cái bẫy do Ed Rothstaylor giăng ra.
Nếu hắn vẫn tìm cách trả thù Công chúa Nhân từ thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Ed Rothstaylor hẳn phải biết rõ điều đó.
Tuy nhiên, việc thận trọng không bao giờ là thừa. Penia cảnh giác đến gần cây cổ thụ.
“Một quả cầu ma thuật... nhưng màu sắc của nó lại khác…”
Ẩn mình trong hốc cây là một quả cầu ma thuật màu vàng sáng, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, thanh tao.
Công chúa Penia nghiêng đầu.
“Nó sở hữu một thiết kế độc đáo… màu vàng, rạng rỡ một cách tinh tế, nhưng… dường như không có gì hơn thế.”
Để đề phòng, cô cố gắng phát hiện sức mạnh ma thuật của viên bi, nhưng sự hiện diện của nó rất mờ nhạt, dường như không hề tồn tại.
“Tuy nhiên… Trông nó có vẻ có giá trị hơn những cái khác.”
Cô tao nhã vén mái tóc vàng bạch kim của mình lên, cẩn thận nhấc nó lên để nó không chạm đất.
Cúi xuống, cô quan sát viên bi nằm trong thân cây và định lấy nó.
"Mình không thể làm thế được."
Cô chỉ phát hiện ra quả cầu vì Ed Rothstaylor đã tiết lộ vị trí của nó.
Bản thân công chúa đã không phát hiện ra quả cầu, và niềm kiêu hãnh của cô không cho phép cô lấy nó.
Cuối cùng, Công chúa Penia quyết định rời khỏi hồ.
Cô biết rằng sẽ thật vô liêm sỉ nếu vượt qua bài kiểm tra bằng những hành vi gian lận bất chính.
3 Bình luận