Trans: KanzuNe
Edit: Tài Dảk
********
Khi Ren quay trở về dinh thự, điều đầu tiên cậu làm chính là quay trở lại phòng, ngồi trên giường và nghỉ ngơi.
Cậu đang có tâm trạng tốt, một phần là vì giờ đây cậu có thể triệu hồi chiếc vòng tay mà không ai có thể biết được.
“—Ngay cả vậy…”
Cậu vẫn lẩm bẩm với giọng điệu có chút không hài lòng.
Cậu nhìn vào bảng trạng thái được ghi trên viên pha lê ở vòng tay.
——————
Ren Ashton
[Chức nghiệp] Con trai cả của nhà Ashton
[Kĩ Năng] – Triệu Hồi Ma Kiếm (Level 1: 0/0)
- Kĩ năng triệu hồi Ma Kiếm (Level 1: 256/1000)
Level 1: Có thể triệu hồi [Một] Ma Kiếm.
Level 2: Khi triệu hồi Ma Kiếm, người dùng sẽ có hiệu ứng [Tăng sức mạnh vật lý (Yếu)]
Level 3: Có thể triệu hồi [Hai] Ma Kiếm.
Level 4: ******************
[Ma Kiếm đã mở khoá]
*Ma Kiếm Gỗ (Level 2:100/1000)
-Cho phép tấn công với cấp độ tương đương với ma pháp tự nhiên (Yếu)
-Phạm vi hiệu ứng tấn công mở rộng khi cấp độ tăng lên.
*Ma Kiếm Sắt (Level 1: 100/1000)
-Độ sắc bén tăng lên khi cấp độ tăng.
*Ma Kiếm của kẻ trộm (Level 1: 0/3)
-Cho phép người dùng lấy cắp món đồ bất kì của mục tiêu với tỉ lệ nhất định. [note57234]
——————
Tóm lại, đây chính là tình hình hiện tại.
Cậu đã xem đi xem lại bảng trạng thái rất nhiều lần trước ngày hôm nay, nhưng cậu sẽ nói tới vấn đề đó trước.
“...Chà, đây là những gì mình có.”
Bắt đầu với chỉ số thông thạo.
Ren đã săn tổng cộng hai mươi con Little Boar vào ngày hôm kia và hôm qua.
Vì vậy, bằng cách trừ con số đó, rồi tính toán với số liệu ban đầu thì, chúng ta biết được rằng chỉ số thông thạo đạt được khi đánh bại Thief Wolfen là…
—là “80”.
Điều đó có nghĩa là cả Kĩ Năng Triệu Hồi Ma Kiếm và các loại Ma Kiếm đều đạt được chỉ số thông thạo như nhau.
“Mình tự hỏi liệu chỉ số đạt được khi chiến đấu với quái vật có giống khi mình hấp thụ ma thạch không ta…?”
Tuy vậy, cả hai sẽ không bao giờ tương tự nhau.
Bởi vì khi cậu luyện tập với Roy, cậu đã đạt được “2” chỉ số thông thạo, còn trong khi luyện tập với Weiss, con số đã tăng lên tới tận “10”.
Vì thế, nếu cậu luyện tập mà không chiến đấu với quái vật, hoặc không thể hấp thụ ma thạch thì khoảng cách sẽ ngày càng lớn hơn.
“Chắc phải làm lại lần nữa rồi.”
Cậu lẩm bẩm rồi chuyển sự chú ý tới dòng cuối cùng.
“...Ma Kiếm của kẻ trộm?”
Cả cái tên lẫn thời điểm được thêm vào đã nói nên rằng đó là một thanh Ma Kiếm thu được từ ma thạch của Thief Wolfen. Nếu kĩ năng triệu hồi Ma Kiếm mà có trong Truyền Thuyết Bảy Anh Hùng thì chắc chắn nó sẽ được thử nghiệm trên rất nhiều loại quái vật.
Nếu sử dụng chúng để chống lại con người thì sẽ làm trái quy chuẩn đạo đức của nhân loại mất.
—Bằng cách đạt được các điều kiện đặc biệt, số lượng các loại Ma Kiếm sẽ tăng lên.
Đó chính là một trong những thông tin mô tả của kĩ năng Triệu Hồi Ma Kiếm.
Nói cách khác, cậu đã đạt được những điều kiện đặc biệt đó.
“Mình tự hỏi liệu có phải do đó là viên ma thạch của con quái vật đặc biệt không…”
Liệu những thanh Ma Kiếm mới có thể lấy được từ ma thạch của quái vật đặc biệt trong tương lai không?
Đúng như dự đoán, cậu không thể đoán được chỉ dựa vào kết quả của một trận chiến được, nhưng những gì cậu biết được vẫn rất có ích.
Trong lúc suy nghĩ những điều đó, Ren xoá thanh Ma Kiếm Gỗ đang mang ở thắt lưng và triệu hồi Ma Kiếm Của Kẻ Trộm.
“Hừm… một bộ giáp chỉ che đi những ngón tay…”
Trên thực tế, cho đến tận hôm nay, cậu đã triệu hồi thanh kiếm này rất nhiều, và lần nào cậu cũng có cùng một suy nghĩ.
Ma Kiếm Của Trộm không có thân kiếm hay chuôi nắm. Nó chỉ là một chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ của cậu và có đầu hơi nhọn.
Khi được trang bị, có vẻ như chỉ có mỗi ngón trỏ là được che lại bởi thanh kiếm này.
Nó cũng có màu bạc của thép, chính xác như cái tên của nó.
“Nói đến thứ khác thì…”
Cột chỉ số của Ma Kiếm Của Trộm khác hoàn toàn khác so với những chỉ số còn lại.
Cậu chỉ có thể nâng cấp độ chỉ với một chút chỉ số thông thạo, nhưng không có dấu hiệu tăng thông thạo tăng lên khi cậu hấp thụ ma thạch của Little Boar.
Do đó mà Ren có hai dự đoán.
Đầu tiên là cấp độ sẽ chỉ tăng lên khi có một viên ma thạch của con quái vật khá mạnh.
Thứ hai là cấp độ sẽ chỉ tăng lên khi có cùng viên ma thạch với Thief Wolfen.
Đây chỉ là hai giả thuyết của cậu.
Tuy vậy, Ren nghiêng về ý thứ hai hơn.
Cậu cho rằng vì chỉ số thông thạo cho level tiếp theo cực thấp nên sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu tỉ lệ chạm trán với Thief Wolfen là không cao.
Trong lúc suy nghĩ thì có một giọng nói vang lên.
“Ren? Con đâu rồi?”
Cậu nghe thấy giọng của Mireille ở bên ngoài cửa.
Ren đứng dậy và bước ra khỏi phòng, đi về phía mà cậu nghe thấy giọng của mẹ. Cậu gặp Mireille ở ngoài hành lang và họ cùng đi tới phòng của Roy.
“Mẹ sẽ mang đồ ăn lên phòng cha con. Vậy nên con cứ đợi ở chỗ ông ấy đi nhé.”
“Con có cần giúp gì không?”
“Không sao đâu. Hôm nay con đã làm việc chăm chỉ ở trong rừng rồi.”
Mireille nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi rời khỏi chỗ Ren.
Cậu một mình đi tới trước cửa phòng cha mình và gõ cửa.
Roy nhanh chóng trả lời, và cậu bước vào phòng.
“Ren! Cha nghe nói hôm nay con đã làm việc rất tốt!”
Roy ở đó, đang nằm trên giường, với phần thân trên được nâng lên.
Tính mạng của anh bây giờ không còn nguy hiểm nữa, và sức khoẻ của anh đã được hồi phục ngoại trừ vết thương chưa lành.
Đáp lại lời của Roy, Ren nghiêng đầu hỏi.
“Hửm, cha đang nói gì vậy?”
“Về kho báu của Thief Wolfen ý! Cha nghe nói vị Nam tước tốt bụng đã không tính thuế cái đó phải không?”
“Có vẻ là thế. Nhờ vậy mà ta có thể sửa lại cái căn dinh thự này rồi.”
“Ồ, con lại như vậy rồi… Con không muốn trang bị tuyệt vời hơn sao?! Hay quan trọng hơn, con không muốn được thẩm định kĩ năng sao?!”
Cậu không hề nghĩ một chút gì về hai thứ đó cả.
Cậu thậm chí sẽ không vui đến mức nếu cả hai quyết định làm vậy mà không có sự cho phép của cậu, Ren sẽ không nói chuyện với cha mẹ trong vài ngày.
“Con sẽ đặt thêm thảo dược.”
“Hmm? Con vẫn còn ít có Rondo mà?”
“...Đấy là để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ, cha ạ. Sẽ rất nguy hiểm nếu một con quái vật siêu mạnh đột ngột xuất hiện, như ngày hôm trước vậy.”
Roy gật đầu như thể tự chế giễu chính bản thân trước lập luận không thể chối cãi được.
“Cha đã nói với con nhiều rồi, nhưng lần này cha thực sự xin lỗi vì đã làm phiền con đến như vậy.”
“Không sao đâu cha. May mà không ai trong chúng ta phải chết.”
“—Con thực sự trưởng thành rồi, Ren.”
**********************
Sau bữa trưa, Ren ra vườn và khởi động cơ thể bằng Ma Kiếm Gỗ và Ma Kiếm Của Trộm gắn trên ngón tay.
“Đây hoàn toàn là nhược điểm…”
Chỉ cần cậu triệu hồi một thanh Ma Kiếm, cậu có thể nhận được hiệu ứng Tăng Sức Mạnh Vật Lí (Yếu).
Nhưng do chỉ triệu hồi được một cái một lần, để tận dụng triệt để hiệu quả của Ma Kiếm Của Trộm, cậu sẽ phải xoá đi Ma Kiếm Gỗ.
Nói cách khác, cậu sẽ phải từ bỏ ma pháp tự nhiên (Yếu).
Nếu cậu nâng cao cấp độ của Kĩ Năng Triệu Hồi Ma Kiếm, cậu có thể triệu hồi hai Ma Kiếm một lúc, nhưng có lẽ vẫn còn xa vời lắm.
(...Chà, một con Little Boar thì làm được gì nhỉ?)
Ngay cả khi không còn Ma Kiếm Gỗ, điều đó cũng không thành vấn đề.
Nhà Ashton có thể làm kiếm bằng kim loại thông thường, nên tất cả những gì cậu phải làm là lấy một thanh kiếm nhỏ trong số chúng và đi vào rừng.
Trong lúc cậu đang nghĩ thế…
Cùng với mùi hương của những bông hoa thơm là một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông kêu vậy.
“—Cậu là Ren Ashton?”
Giọng nói phát ra sau lưng cậu.
Giọng nói ấy được phát ra ở bên kia hàng rào chưa được sửa chữa bao quanh dinh thự.
Ren không thể tin vào mắt mình khi quay lại nhìn về phía giọng nói đó…
(Cô ấy là—)
Cô ấy thật xinh đẹp, thật dễ thương.
Ở đó là một cô gái bắt mắt khiến cậu nhớ đến hình ảnh của những nàng tiên hoặc nữ thần.
Ren chỉ nghĩ đến hai thứ đó khi nhìn vào cô. Không có cô gái nào giống như cô trong làng cả. Và cô ấy nhìn rất giống một người mà cậu đã từng thấy ở đâu trước đây.
“À, ừm… Mình là Ren Ashton đây.”
Không thể sắp xếp nổi cảm xúc của mình, Ren chỉ đáp lại bằng tên của cậu.
Cụm từ “Lily” vụt qua tâm trí của Ren khi cô bước đến chỗ cậu.
Chiếc váy của cô duyên dáng tới nỗi ai nhìn vào cũng phải nghẹt thở.
“Tốt. Tôi đã muốn gặp cậu từ lâu rồi.”
“Cậu muốn gặp mình…?”
“Đúng. Gần đây tôi đã nghĩ về cậu rất nhiều đấy.”
Ren lại càng bối rối hơn trước những lời nói đầy cảm xúc đó.
Cậu vẫn nhìn theo cô trong khi tiến lại gần. Không, cậu chỉ đứng bất động trước sự quyến rũ của cô gái đó, như thể cô không cho phép cậu rời mắt khỏi cô vậy.
“—Cậu đã bình phục chưa?”
“Ah… Mình mới chỉ vừa hồi phục gần đây.”
Nghe được những lời này, cô gái nheo mắt lại và mỉm cười.
Sau đó, cô đưa tay ra sau lưng và ném một con dao găm đến trước mặt Ren.
Khi cậu nhìn cô gái với vẻ ngạc nhiên, cô ấy cũng đang cầm một con dao tương tự.
Con dao đó thực sự vừa tay với Ren, người vẫn còn rất trẻ. Cô gái ấy chỉ thấp hơn Ren một chút, nên nó cũng khá vừa tay với cô.
“Đợi đã, cậu nhóc—! Đừng có nhặt lên—!”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía xa.
Cậu nhìn thấy Weiss đang phi ngựa lại gần.
(Sao ngài ấy lại ở đây?)
Ông ấy ở quá xa để cậu có thể nghe thấy được.
Tại sao người đó lại ở ngôi làng này ngay từ đầu?
(Mình đoán mình sẽ đợi vậy.)
Ren cúi xuống và nhặt con dao găm ném dưới chân mình lên.
Đó là một con dao đã bị hỏng và không hề có lưỡi.
“Cậu dũng cảm đấy. Cậu rất tự tin khi nhặt con dao đó lên dù được nói là không nhặt sao?”
“Hửm…?”
“Tôi bắt đầu được chưa?”
Cô ấy đang nói cái gì vậy?
“Ừm… được?”
Cậu định hỏi lại “được?”, nhưng với cô gái đó, dường như đó chỉ là một lời khẳng định thông thường mà thôi.
Để đáp lại, cô ấy nói.
“—Vậy thì, bắt đầu thôi.”
Với nụ cười vui vẻ trên mặt, cô gái giơ con dao trên tay lên.[note57235]
17 Bình luận