Light Novel Tập 1 [HOÀN THÀNH]
Chương 2.4: Vấn đề của Nữ hoàng (4)
20 Bình luận - Độ dài: 1,472 từ - Cập nhật:
Trans + Edit: M1NO
----------------------
Cái cảm giác nhẹ nhõm này chỉ kéo dài trong chốc lát, trước khi khuôn mặt của tôi trở nên nghiêm túc trở lại.
“Này, tớ có một đề xuất khác dành cho cậu. Cậu có muốn nghe nó không?”
“Là gì vậy?”
“Đó là về nỗi ám ảnh của những kẻ bạo lực gia đình.”
Về cơ bản là… từ trước cho đến nay, bạn trai của Hayashi-san đã thể hiện lòng ham muốn chiếm hữu đến đáng sợ của mình đối với cô nàng. Nếu như một ngày mà người yêu của mình bỗng dưng biến mất, thì anh ta sẽ nghĩ gì, điều này rõ mồn một như ban ngày rồi.
“Tớ không chắc là bạn trai của cậu sẽ không nổi giận vì chuyện này đâu. Thậm chí anh ta còn có thể trả thù lại cậu.”
Ngay từ đầu, thật khó để mong đợi rằng anh ta sẽ chấp nhận lời chia tay của cô nàng. Anh ta chắc chắn sẽ lại sử dụng bạo lực với Hayashi-san ngay khi cô ấy vừa đề cập đến chuyện đó. Tôi không muốn cô ấy phải dành cả phần đời còn lại của mình chỉ để chạy trốn khỏi người bạn trai vũ phu của mình.
“…Tớ hiểu rồi.”
“Vì vậy, tớ có một đề xuất như thế này. Về cơ bản, mục đích của tớ là khiến cho bạn trai của cậu phải nghĩ rằng cậu không còn muốn dính líu tới anh ta nữa. Đó là ý tưởng đằng sau lời đề nghị của mình.”
“Cái gì? Cậu định xử tử anh ta hay làm gì đó sao?
“Chuyện này thì đi quá xa rồi.”
Trong khi tôi vẫn còn đang ngạc nhiên bởi vì cô nàng bỗng nhiên chuyển sang mode bạo lực của mình, tôi tiếp tục giải thích.
“Có một nơi mà tớ muốn chúng ta đến.”
“Đi đâu cơ?”
“Bệnh viện và đồn cảnh sát.”
“Đồn… cảnh sát sao?”
Hayashi-san mở to mắt ngạc nhiên. Tôi không hiểu lắm logic đằng sau cái suy nghĩ xử tử đó mà lại không hề nghĩ tới việc nhờ sự trợ giúp từ cảnh sát của cổ.
“Hãy đệ đơn khiếu nại hình sự lên bạn trai của cậu. Một khi bị cảnh sát theo dõi và trở thành tội phạm, anh ta sẽ phải cân nhắc rất kĩ trước khi tiếp cận tới cậu. Cậu không nghĩ như vậy sao?”
“Ch-chờ đã. Chúng ta có thực sự cần thiết phải làm đến mức đấy không?”
Mặc dù Hayashi-san đã cân nhắc về ý tưởng “xử tử” này, nhưng có vẻ như cô ấy lại chưa nghĩ đến việc trình báo chính quyền, và bây giờ biểu cảm của cô ấy lộ ra vẻ khó chịu.
“…Cậu bị đánh đập, bị tổn thương cơ thể, anh ta khiến cho cậu không cách nào liên lạc được với bạn bè của mình, cậu bị cha mẹ ruồng bỏ và đó là chưa kể đến việc điện thoại của cậu bị phá hủy nữa. Anh ta làm tất cả điều này để cô lập cậu, tước đi mọi đường sống lối thoát của cậu… Sau tất cả những chuyện này, cậu lại không nghĩ đến việc trình báo cảnh sát sao?"
Khi tôi kể lại cho cô ấy nghe mọi chuyện, về sự ngược đãi mà Hayashi-san đã phải chịu đựng từ bạn trai của mình trong suốt thời gian qua, tôi mong với lời giải thích này, cô nàng sẽ hiểu. Rằng cô ấy sẽ hiểu rằng những gì mà cô ấy đã phải trải qua dưới bàn tay của tên khốn đó là không hề bình thường một chút nào cả. Nó thật bất thường. Đó sẽ là căn cứ để cảnh sát có thể can thiệp vào chuyện này.
Tuy nhiên, biểu hiện của Hayashi-san lại không hề cải thiện.
Tôi chờ một lúc, để cho cô ấy có cơ hội trả lời lại. Suy cho cùng, đây đều là những vấn đề liên quan đến người mà cô ấy từng sống chung. Tôi cũng hiểu tại sao cô nàng lại do dự đến vậy.
Nhưng cho dù có chờ đợi bao lâu, Hayashi-san cũng không trả lời lại.
“Tớ tưởng cậu đã quyết định chia tay với anh ta rồi.”
Đó không phải là một lời trách cứ, tôi chỉ nhẫn nại nói với cô ấy thôi.
“…Bỏ rơi ai đó và trình báo cảnh sát là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Cuối cùng thì Hayashi-san cũng đã lên tiếng. Mặc dù vậy, giọng điệu của cô nàng lại không có vẻ thách thức hay giận dữ gì cả; hay nói đúng hơn, là nghe giống như giọng nói của một đứa trẻ đang bĩu môi vậy.
Tôi hiểu ý của cô ấy. Nói cách khác, Hayashi vẫn còn tình cảm hoặc thậm chí còn cảm thấy áy náy với anh ta. Bằng cách nào đấy, Hayashi cảm thấy mình có trách nhiệm vì đã để cho bạn trai của mình đi xa đến mức này. Đó có lẽ là lý do tại sao mà cô ấy lại không muốn trình báo với chính quyền về vụ việc. Ít nhất thì đó cũng là ấn tượng duy nhất mà tôi nhận được.
Thực ra tôi cũng không hiểu lí do thực sự khiến cho Hayashi-san phải từ chối lời đề nghị đó. Tuy vậy, chí ít thì tôi cũng có thể hiểu được rằng, dù cho có như thế nào đi chăng nữa thì cô ấy cũng không có ý định đệ đơn khiếu nại lên sở cảnh sát vào thời điểm hiện tại.
Vì vậy nên… điều duy nhất mà tôi có thể nói với cô ấy vào lúc này là…
“Tớ hiểu rồi. Chúng ta sẽ loại trừ đi cái ý định đến gặp cảnh sát vậy.”
“Cậu chắc chứ…?”
Ánh mắt của Hayashi-san chăm chú nhìn tôi từ phía dưới lên, chuyển động với vẻ lo âu của mình.
“Ừ, tớ không phiền đâu.”
“Tớ hiểu rồi…”
“Như tớ đã nói trước đó. Rốt cuộc thì, tớ cũng chỉ có thể đưa ra một vài lời khuyên cho cậu mà thôi. Dù tớ đã nghĩ rằng đây là phương án là khả thi nhất, nhưng việc có những thứ khiến cậu cảm thấy không hài lòng cũng là điều bình thường. Những lúc như thế, cứ nói rõ ràng cho tớ biết, giống như cái cách mà cậu vừa làm vậy.”
"Ừm…”
“Chà, nếu như tớ phải đưa ra bất kỳ lời khuyên nào khác dành cho cậu, thì cậu nên đón nhận những lời này của tớ một cách thoải mái hơn. Nếu cậu không thích, cứ việc thẳng thắn nói ra. Như vậy thì sẽ hiệu quả hơn đấy.”
Tôi nhận thấy Hayashi có vẻ hơi khó chịu.
“Tớ biết, cậu là kiểu người như vậy. Nhưng mà vẫn còn những cách nói lời chia tay khác nhẹ nhàng hơn.”
Nhắc mới nhớ, kể từ khi còn học trung học, Hayashi-san đã luôn như vậy. Dù cư xử ngang ngược nhưng cô ấy vẫn cố gắng tránh nói những điều có thể làm tổn thương người khác.
Tuy nhiên, lần này có hơi khác một chút.
“Có cách nào khác để nói ra điều đó không vậy, Yamamoto?”
Vì vậy, tôi quyết định giải quyết vấn đề này một cách trực tiếp hơn.
“Đó chỉ là ý tưởng thôi.”
“Tớ đã nói rồi. Nếu như cậu muốn cải thiện cuộc sống của mình thì điều quan trọng nhất bây giờ là phải đối diện với hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Bây giờ cậu đang phải đối mặt một tình thế vô cùng khó khăn. Vậy mà cậu vẫn còn thời gian để lo lắng cho người khác à?”
“Ừ…”
“Nếu cậu đang gặp vấn đề mà cậu không thể tự giải quyết, cậu phải tìm đến sự giúp đỡ từ những người xung quanh. Tớ đã nói như vậy, phải chứ? Khi mà cậu đang phải đối mặt với những vấn đề như vậy, chẳng phải là cậu đang quá lãng phí cơ hội chỉ để lo lắng cho người khác hay sao? Cậu nghĩ cách sống này có vô lý quá không vậy?”
“…Không còn sự lựa chọn nào khác đâu.”
“Đó không phải là lựa chọn duy nhất. Hãy tưởng tượng rằng nếu bản thân cậu đang ở vị trí ngược lại. Nếu tớ đang gặp khó khăn và không còn ai khác để tin tưởng ngoài cậu. Vậy khi cậu đến gặp tớ để xin lời khuyên, cậu muốn tớ phải đối xử với cậu như thế nào?”
“…Không thể nào có thể biết trước được điều đó cả.”
“Đúng vậy.”
“Đúng vậy??”
“*Khụ khụ khụ*…”
20 Bình luận