Tôi và Em
何琳 (Hà Lâm) 飘游月亮
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi và Em

Hai.

2 Bình luận - Độ dài: 2,890 từ - Cập nhật:

Tận sâu trong những vết nứt của thời gian, nơi bóng tối không chỉ là sự vắng mặt của ánh sáng mà là một thực thể có nhịp thở, có linh hồn, có đôi mắt dõi theo từng kẻ bước qua lằn ranh cấm kỵ, tôi tồn tại.

Tôi là một cái tên bị xóa bỏ khỏi những bia đá, một lời nguyền không còn vang vọng trong những trang sách phù thủy, một bóng ma trôi dạt giữa những cơn mơ chết chóc.

Tôi từng có hình hài, có quyền năng, có những kẻ quỳ xuống dưới chân mình và thốt lên những câu thần chú đầy sợ hãi. Nhưng rồi, tất cả biến mất.

Tôi bị ruồng bỏ.

Bị lãng quên.

Bị ném vào khoảng không nơi những linh hồn lạc lối rơi mãi, không điểm dừng.

Thời gian nuốt lấy tôi, kéo dài đến vô tận, nhưng cũng không có gì ngoài một màn đêm vĩnh cửu.

Cho đến khi một giọng nói cất lên.

Một kẻ đã gọi tên tôi.

Trên thế gian này, không ai còn nhớ đến tôi. Không một cuốn sách nào ghi chép, không một lời chú ngữ nào nhắc đến.

Vậy mà, giữa một căn phòng nhỏ, dưới ánh nến run rẩy, Kate thì thầm tên tôi như thể nó chưa từng bị lãng quên.

Cái tên ấy lướt qua bầu không khí, lặng lẽ nhưng sắc bén, như một mũi kim châm thẳng vào bức màn của cõi hư vô.

Tôi nhìn thấy em.

Cô gái đứng giữa vòng triệu hồi, chiếc áo choàng dài phủ xuống nền đá lạnh, mái tóc rũ xuống đôi vai gầy. Bóng tối quấn lấy em, đan cài giữa những lọn tóc, hòa tan vào đôi mắt sâu thẳm, tỏa ra mùi hương của gió đêm và nhựa cây cháy dở.

Em không hề sợ hãi.

Tôi đã chứng kiến vô số kẻ triệu hồi mình những phù thủy kiêu ngạo, những kẻ điên cuồng, những kẻ tuyệt vọng van xin tôi ban cho điều ước.

Nhưng em thì khác.

Em nhìn tôi không phải như một vị thần, cũng không phải như một con quái vật.

Mà là như một điều gì đó đã từng thuộc về em.

Tôi có thể giết em ngay lúc ấy để cướp lấy thân xác em.

Một câu chú đơn giản, một cái phất tay, và máu em sẽ thấm đẫm nền đá cổ xưa. Tôi có thể biến mất như một cơn ác mộng, như thể chưa từng xuất hiện, để mặc em với những trang sách nhuốm tro bụi và vòng triệu hồi vỡ vụn.

Nhưng tôi không làm vậy.

Có điều gì đó trong em khiến tôi ngừng lại.

Không phải vì sức mạnh của em, tôi đã nhìn thấy những kẻ mạnh hơn gấp trăm lần. Không phải vì sự dũng cảm của em, dũng cảm hay ngu ngốc với tôi cũng chỉ là một thứ phù phiếm.

Mà là vì em đang dần tan biến.

Tôi nhìn thấy những đường rạn vô hình trên linh hồn em. Những vết nứt mờ nhạt như dấu vết của một cơn gió, như những sợi chỉ bị kéo căng quá mức, chực chờ đứt lìa.

Những kẻ sắp chết đi có một mùi hương rất đặc trưng—mùi của đất lạnh, của thời gian rỉ sét, của những cánh hoa tàn héo ngay cả khi chưa kịp bung nở.

Em mang mùi hương đó.

Em không triệu hồi tôi vì muốn có được sức mạnh.

Em triệu hồi tôi, vì em sợ rằng ngày mai em sẽ không còn tồn tại nữa.

Một nụ cười thoáng qua trên môi tôi, nhẹ như bóng tối lướt qua mặt nước.

Tôi bước tới, nâng cằm em bằng một bàn tay lạnh giá.

Và thì thầm:

"Em đã gọi tên tôi. Vậy từ bây giờ, tôi sẽ không để em biến mất."

Một lời hứa bị nguyền rủa, một giao ước không thể phá vỡ.

Em đã buộc tôi ở lại.

Và tôi không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, tôi đã trói chính mình vào số phận của em.

Nhưng tôi đã sai.

Tôi chưa bao giờ là người thuộc về em. Tôi chỉ là một bóng ma trong cuộc đời em, một câu chú trong những trang sách cũ, một bí mật bị lãng quên khi ánh sáng len lỏi vào màn đêm.

Tôi từng nghĩ mình không có trái tim.

Nhưng nếu tôi có một trái tim, thì ngay lúc này, nó hẳn đã ngừng đập.

Bóng tối mở ra trước mặt tôi, đón tôi trở về nơi tôi thuộc về.

Còn em...

Em là một vết nứt trên mặt gương thời gian.

Một bí ẩn không có lời giải.

Một câu hỏi không cần hồi đáp.

Có những con người sinh ra đã mang trên mình một vết thương vô hình, một vết nứt trên linh hồn, một lời nguyền được khắc sâu vào máu thịt ngay cả trước khi họ cất tiếng khóc đầu tiên.

Em là một kẻ như thế.

Sinh ra dưới bầu trời âm u của một thành phố cũ, nơi những ngọn tháp chạm khắc gãy đổ, nơi những con phố nhỏ quanh co như những lối đi của kẻ mộng du, nơi những bức tượng phủ rêu dõi theo từng bước chân con người với ánh mắt trống rỗng.

Em lớn lên trong một ngôi nhà lạnh lẽo, nơi bóng tối ẩn mình trong từng góc tường, nơi tiếng gió rít qua những ô cửa sổ kính màu nghe như tiếng thì thầm của những linh hồn đã chết.

Em không thuộc về nơi này.

Em không thuộc về thế giới này.

Nhưng em cũng không thể rời đi.

Bởi vì em không có quá khứ.

Không ai biết cha mẹ em là ai.

Không ai nhớ về ngày em được sinh ra.

Hồ sơ của em là một khoảng trống. Tên em không xuất hiện trong bất kỳ cuốn sổ đăng ký nào của thành phố. Những người từng nhìn thấy em đều mang cùng một biểu cảm mơ hồ như thể họ đã gặp em ở đâu đó, nhưng không thể nhớ rõ.

Em tồn tại như một cái bóng, như một câu chuyện bị lãng quên giữa những trang sách ố vàng.

Nhưng có một điều chắc chắn.

Em không phải con người bình thường.

Những kẻ sống trong thành phố này thì thầm về những đứa trẻ bị nguyền rủa, những linh hồn lạc lối đội lốt con người, những thực thể không thuộc về thế giới này nhưng vẫn lẩn khuất giữa những kẻ phàm tục.

Và em, theo cách nào đó, chính là một trong số họ.

Có những đêm, em tỉnh dậy giữa bóng tối, cảm nhận một luồng hơi lạnh lẽo trườn qua làn da, như có ai đó đang chạm vào em từ phía thế giới bên kia.

Có những ngày, em nhìn vào gương và cảm thấy hình ảnh phản chiếu kia không thực sự là mình.

Và có những khoảnh khắc, khi em bước qua những con phố cổ, những cánh cửa sổ đóng kín bất giác bật mở, những chiếc đồng hồ ngừng lại một nhịp, những con mèo đen trên mái nhà giật mình quay đầu dõi theo từng bước chân em.

Bọn họ sợ em.

Và em cũng sợ chính mình.

Vậy nên em tìm kiếm.

Tìm kiếm trong những trang sách cấm kỵ, trong những cuộn giấy da đã bị lãng quên từ thế kỷ trước, trong những câu thần chú chỉ được truyền lại qua những lời thì thầm lúc nửa đêm.

Em muốn biết mình là ai.

Em muốn biết vì sao em tồn tại.

Và cuối cùng, em đã tìm ra một cái tên, cái tên của tôi.

Không phải vô tình.

Không phải sai lầm.

Em đã chọn tôi.

Giữa vô số cái tên, giữa vô số thực thể bị lãng quên, em đã gọi hắn trở lại thế giới này, bởi vì trong hàng trăm, hàng nghìn năm trước, tôi đã từng xuất hiện trong những giấc mơ của em.

Như một bóng hình xa xăm.

Như một lời nguyền gắn chặt vào linh hồn em từ kiếp trước.

Tôi không phải là vị thần hộ mệnh. Không phải là một con quỷ sẽ phục tùng mệnh lệnh của em. Không phải một con rối để em thao túng.

Tôi là mảnh ghép còn thiếu trong câu đố về sự tồn tại của em.

Tôi là câu trả lời mà em đã tìm kiếm suốt đời.

Vậy nên em triệu hồi tôi.

Và khi tôi xuất hiện, em nhìn hắn với ánh mắt bình thản, như thể em đã luôn chờ đợi khoảnh khắc này.

Như thể em đã luôn biết rằng tôi thuộc về em.

Ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy em, tôi đã nhận ra.

Tôi đã từng biết em.

Tôi đã từng thấy ánh mắt ấy, đã từng chạm vào đôi bàn tay ấy, đã từng nghe giọng nói ấy gọi tên mình từ một thời đại đã chết.

Nhưng tôi không nhớ.

Ký ức của tôi là một màn sương mờ ảo, bị xé nát bởi thời gian, bị chôn vùi dưới lớp tro tàn của những nền văn minh đã lụi tàn.

Chỉ có một điều duy nhất tôi chắc chắn.

Tôi không nên để tâm đến em.

Tôi không nên ký giao ước với em.

Nhưng tôi đã làm.

Và từ khoảnh khắc ấy, số phận của tôi đã bị trói chặt vào em một lần nữa.

******************

Đêm nay, ánh trăng như một lưỡi dao bạc, lạnh lẽo và vô cảm, lặng lẽ rạch một đường trên tấm màn trời đen kịt. Gió lang thang qua những bức tường đá, thì thầm những bí mật đã bị chôn vùi, len lỏi qua khung cửa sổ, trêu đùa với những ngọn nến sắp tàn. Tôi đứng đó, giữa căn phòng ngập bóng tối, cảm nhận từng nhịp đập bất thường trong lồng ngực, một thứ cảm giác xa lạ mà tôi không muốn gọi tên.

Em đâu rồi?

Tôi rời khỏi thư phòng, bước chân vô thức đưa tôi đi qua những hành lang dài bất tận của tòa lâu đài. Và rồi, tôi thấy em.

Dưới những tán cây thường xuân, dưới bầu trời lốm đốm ánh sao, em đang đứng đó—nhưng không phải một mình.

Người đó chạm vào em.

Mặt hồ lặng như gương phản chiếu hình ảnh của em và hắn, như thể chính thiên nhiên cũng muốn ghi khắc khoảnh khắc này. Ánh đèn dầu hắt xuống tạo nên những cái bóng chồng lên nhau, hai hình hài nhập làm một, quấn lấy nhau như một điệu vũ bí ẩn mà tôi chưa từng được mời tham gia.

Em cười. Một nụ cười mà tôi chưa từng thấy khi em ở bên tôi.

Là vậy sao?

Tôi nhìn đôi tay mình, đôi tay từng dẫn dắt em qua những trang sách cổ ngữ, từng cho em thấy thứ quyền năng vượt xa tầm hiểu biết của loài người. Đôi tay mà chỉ cần một động tác thôi cũng có thể xóa sổ bất cứ ai khỏi thế gian này. Nhưng ngay lúc này, nó lại siết chặt trong bất lực.

Thứ cảm xúc này là gì?

Là giận dữ? Là ghen tuông? Hay là một sự trống rỗng đang dần gặm nhấm tôi từ bên trong?

Bóng tối xung quanh tôi cựa quậy, như một con thú bị xích đang muốn thoát ra. Tôi có thể cảm nhận sự sống của hắn mong manh đến nhường nào, chỉ một cái búng tay thôi, hơi thở hắn sẽ ngừng lại, trái tim hắn sẽ vĩnh viễn chìm trong màn đêm vô tận.

Nhưng tôi không làm thế.

Tôi chỉ đứng đó, nhìn em như một kẻ xa lạ.

Có lẽ tôi chưa bao giờ thật sự là một phần trong thế giới của em.

Tôi sinh ra từ bóng tối. Còn em, ngay từ đầu, đã luôn hướng về ánh sáng.

Trăng tròn vành vạnh trên cao, chứng kiến tất cả, nhưng chẳng nói một lời. Và tôi mỉm cười, một nụ cười nhợt nhạt, hoang tàn như những ngọn nến đã cháy đến tận cùng.

Em có thể nghĩ rằng mình đã thoát khỏi tôi. Nhưng em không biết sao?

Bóng tối không bao giờ tan biến.

Nó chỉ lặng lẽ chờ đợi, trong những góc khuất của linh hồn, trong từng cơn gió nhẹ thoảng qua.

Và khi em lạc lối, khi ánh sáng rời xa em, khi màn đêm một lần nữa nuốt chửng tất cả—em sẽ lại tìm đến tôi.

Là con quỷ mà em đã triệu hồi bằng máu.

Và em nợ tôi.

Tôi đã từng nghĩ rằng mình có thể buông tay.

Tôi đã tự nhủ rằng chỉ cần em hạnh phúc, tôi sẽ cam tâm lùi lại, chấp nhận làm một cái bóng lặng lẽ phía sau em. Nhưng khi đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, nhìn em giữa khu vườn rực sáng, đôi mắt em long lanh khi gọi tên kẻ khác—tôi biết mình đã thua.

Không phải trong trò chơi quyền năng giữa quỷ dữ và con người. Mà là trong trận chiến duy nhất tôi không thể thắng: trái tim em không thuộc về tôi.

Tôi nên quay đi. Tôi nên để em rời xa.

Nhưng không.

Tôi là quỷ. Tôi không biết cách từ bỏ.

Em đã triệu hồi tôi bằng chính đôi tay này, đã giao kèo với tôi bằng chính linh hồn em. Vậy thì tại sao tôi phải để em đi?

Tôi bước tới.

Tiếng gió lặng đi khi tôi vươn tay ra. Một lời thì thầm, một câu chú ngữ lướt qua đầu lưỡi tôi, nhẹ như hơi thở. Không khí xung quanh đông cứng lại.

Em giật mình quay lại, chạm phải ánh mắt tôi.

Kinh hoàng. Sững sờ. Và một thoáng đau đớn khi em nhận ra điều gì đang xảy ra.

Cơ thể em run lên, bàn tay vươn về phía hắn như thể cầu cứu, nhưng vô ích. Tôi đã giam em trong tầm tay mình, bóng tối quấn chặt lấy cơ thể em như những dây xích vô hình.

Em mở miệng muốn hét lên, nhưng giọng nói bị nuốt chửng.

Tôi nhẹ nhàng nâng tay.

Em ngã xuống.

Không tiếng động.

Không lời từ biệt.

Chỉ có bóng tối chào đón em.

*************************************************************

Em tỉnh dậy trong một căn phòng chỉ có đêm tối và mùi hoa hồng u uẩn.

Những cánh hoa trải dài khắp nơi, đỏ như máu, như tội lỗi, như những lời thì thầm ám ảnh tôi suốt bao năm tháng.

Màn che đen buông xuống tựa cánh chim xấu số, những ngọn nến leo lét trong giá cắm bạc, ánh sáng yếu ớt của chúng vẽ lên bóng tối những hình thù méo mó. Không có cửa sổ, không có lối thoát, chỉ có một cánh cửa duy nhất—và tôi là người duy nhất nắm giữ chìa khóa.

Em khẽ động đậy, hơi thở mơ hồ, hàng mi run rẩy như những cánh bướm mắc kẹt trong mùa đông giá rét. Rồi em mở mắt.

Chúng ta lại gặp nhau, nhưng lần này, ánh sáng không còn thuộc về em nữa.

"Kai...?"

Giọng em vẫn vậy, nhẹ như gió, nhưng không còn sự bình thản như trước.

Tôi đứng đó, giữa những cánh hoa tàn, ngắm nhìn tạo vật xinh đẹp nhất mà tôi từng có được.

"Em đã ngủ rất lâu."

Em ngồi dậy, ánh mắt dần trở nên cảnh giác.

"Thầy đã làm gì?"

Tôi chạm nhẹ vào một cánh hoa, để nó trượt qua những ngón tay tôi. Ngay lập tức, nó héo rũ, sắc đỏ chuyển thành đen, rồi vỡ vụn thành tro bụi.

—"Ta chỉ đưa em đến nơi em thuộc về."

—"Nơi em thuộc về?" Em lặp lại, giọng run lên, nhưng không phải vì sợ hãi.

Em lao về phía cánh cửa, nhưng vừa chạm tay vào, những sợi xích vô hình quấn chặt lấy cổ tay em, kéo em về phía tôi.

Tôi giữ lấy em, siết nhẹ, đủ để hơi thở tôi phả lên làn da em.

"Em nghĩ rằng em có thể chạy trốn khỏi ta sao?"

"Thầy không thể giam cầm em!"

"Ta không thể?" Tôi bật cười, cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt em. "Vậy thì em thử đi."

Em vùng vẫy, nhưng vô ích.

Định mệnh đã buộc chặt em vào tôi ngay từ khoảnh khắc em triệu hồi tôi.

Tôi vuốt nhẹ một lọn tóc em, cảm nhận sự mềm mại đang run rẩy trong tay mình.

"Hắn không thể cứu em đâu."

Em nhìn tôi, lần đầu tiên trong đôi mắt ấy có một thứ gì đó rất giống nỗi đau.

Tôi biết em đang nghĩ gì.

Tôi biết em vẫn chưa chấp nhận sự thật.

Nhưng rồi em sẽ hiểu.

Tình yêu không phải thứ mà em có thể lựa chọn.

Bởi vì ta đã chọn em từ khoảnh khắc em gọi tên ta.

"Chào mừng em đến với thế giới của ta, tình yêu."

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

đúng vậy, giam cầm và yan, chuẩn gu tôi rồi, cái này cuốn đấy dù hơi khó hiểu
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cái này mình tập viết Kí theo Tây Âu á, nên văn thơ cảm xúc là chính
Xem thêm