Sương mù dày đặc như tấm màn trắng xám trùm lên mọi thứ, khiến không gian như bị bóp nghẹt, ngột ngạt đến khó tả. Ánh sáng mặt trời lúc này đã nhạt hẳn, bị những đám mây xám xịt che khuất, để lại một bầu trời ảm đạm như thể trời sắp sửa đổ cơn giông. Từng hơi thở của Tình phả ra thành làn khói mỏng, dù không khí không hẳn là lạnh, nhưng cậu vẫn cảm thấy một thứ gì đó âm ẩm, lành lạnh len lỏi dưới da.
Chỉ còn tiếng bước chân hai người lạo xạo trên con đường đầy đá vụn và lá khô. Thành đi trước, dáng vẻ vẫn bình thản, nhưng ánh mắt thì không ngừng quét qua hai bên, như thể đang canh chừng thứ gì đó ẩn nấp trong làn sương. Tình đi sau, cố gắng không để tuột lại quá xa, nhưng lòng cậu thì đang đầy những ý nghĩ rối bời.
Không khí nơi đây… quá tĩnh lặng. Không có tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng kêu rả rích như những khu rừng khác. Tất cả chỉ là một khoảng không im lặng đặc quánh, đến mức Tình có thể nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh trong lồng ngực.
Đột nhiên… cộp! Bước chân Tình khựng lại. Có thứ gì đó cứng cứng dưới chân cậu. Bản năng mách bảo có điều bất thường, Tình vội cúi xuống kiểm tra. Và ngay khoảnh khắc đó, tim cậu như ngừng đập.
Một cái balo. Cũ kỹ. Rách vài chỗ. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là nó cũ, mà là nó… thấm đầy máu.
Những vệt đỏ sậm loang lổ, vẫn còn ẩm ướt, bốc lên mùi tanh nồng khiến dạ dày Tình quặn thắt. Một vệt máu dài kéo từ chiếc balo ra xa, chìm dần vào làn sương trắng đục, như thể có thứ gì đó đã bị lôi đi…
“Trời đất ơi… Anh Thành, cái… cái gì đây?!” Tình hét lên, giọng run rẩy, lùi lại đến mức suýt ngã. Mặt cậu tái mét không còn giọt máu, đôi mắt mở to, dán chặt vào cái balo đầy máu như thể nó sắp nhảy xổ vào cậu.
Thành quay phắt lại. Anh thoáng sững người, rồi nhíu mày. Nhưng chỉ vài giây sau, anh đã lấy lại bình tĩnh, bước tới kiểm tra chiếc balo.
Nhưng Tình không còn trụ nổi nữa. Cảm giác sợ hãi bùng lên như cơn sóng thần cuốn sạch mọi suy nghĩ lý trí. Bằng bản năng, cậu quay lưng bỏ chạy.
“TÌNH! Đứng lại! Mày chạy đi đâu vậy?!” Thành hét lớn, nhưng Tình không nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập thình thịch bên tai. Cậu cứ chạy, chạy qua những lùm cây, những bụi rậm cào rách cả quần áo, để lại những vệt xước dài trên cánh tay. Hơi thở gấp gáp, chân bắt đầu tê rần, nhưng cậu không dám dừng lại.
Cho đến khi Tình đạp phải một rễ cây, trượt chân, ngã sấp xuống nền đất ẩm. Cậu thở dốc, đôi mắt hoảng loạn nhìn quanh. Sương mù vẫn dày đặc, những tán cây um tùm vươn ra như những bàn tay xương xẩu cố chụp lấy cậu. Mọi thứ quá yên ắng.
“Tình!”. Thành chạy tới, đặt một tay lên vai cậu. Giọng anh vẫn vững vàng, nhưng có chút gấp gáp.
“Mày làm cái trò gì vậy? Có gì mà chạy loạn lên thế? Tao còn chưa kịp coi cái balo đó là gì!”
Tình vẫn thở dốc, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Cậu lắp bắp, giọng run rẩy như người đang sốt rét: “Máu… là máu… Anh thấy không? Cái balo đó chắc chắn là của một người nào đó… đã chết!”
Thành thở dài rồi anh ngồi xuống bên cạnh Tình, luồn tay vào trong túi áo khoác jean bạc màu, lôi ra một lá bùa nhỏ. Giấy bùa vàng úa, nét mực đỏ đã nhòe nhẹ ở góc, chứng tỏ được mang theo bên người khá lâu. Một mùi trầm nhẹ thoảng lên, phảng phất sự linh thiêng của những buổi cúng lễ.
“Cầm lấy đi” Thành nói, giọng vẫn điềm nhiên nhưng ẩn chút cương quyết. “Tao định đưa cho mày từ lúc mới leo núi, mà quên mất. Lá bùa này của một ông thầy tao quen, ổng nói giữ bên người thì đỡ bị mấy thứ bậy bạ quấy rầy.”
Tình vẫn còn thở dốc, đôi tay run run cầm lấy lá bùa. Cậu siết chặt nó trong lòng bàn tay, như thể muốn bám víu vào chút gì đó hữu hình giữa bầu không khí bất an này.
“Anh Thành…” Tình cất giọng, nhưng ngập ngừng một hồi rồi mới dám nói tiếp. “Cái balo đó… em nghĩ… chắc chắn là của ai đó… mà có khi… người đó…”
Cậu không nói hết câu, nhưng cả hai đều hiểu ý. Máu, vệt dài lê lết giữa đám lá khô. Không phải máu của thú rừng. Không phải vết tích bình thường.
Thành không trả lời ngay. Đôi mắt anh, vốn lúc nào cũng sắc sảo và lanh lợi, giờ đây ánh lên một nét suy tư. Tay anh vô thức lần vào trong túi, rút ra cái bật lửa Zippo đã cũ, bật nắp, châm một điếu thuốc. Đầu lọc đỏ lên một chấm nhỏ trong màn sương xám.
“Tao… tao không biết.” Thành nói chậm rãi, như đang cân nhắc từng chữ. “Nhưng mà có một điều chắc chắn, chỗ này… không bình thường.”
Tình rùng mình. Không chỉ vì câu nói của Thành, mà còn vì cái cách sương mù xung quanh họ như đang… động đậy. Cậu chợt nhận ra, từ nãy đến giờ, dù không có gió, những đám sương vẫn trôi qua lại một cách kỳ lạ, như thể bị một thứ gì đó vô hình khuấy động.
Thành dụi điếu thuốc xuống đất, đôi mắt anh hẹp lại. Rồi như chợt nhớ ra, anh lục balo của mình, lấy ra một chai nước nhỏ loại La Vie, vỏ nhựa cứng kiểu cũ, phần nhãn dán đã hơi bong tróc. Anh đưa nó cho Tình.
“Uống đi, lấy lại bình tĩnh. Mày bị mất nước rồi đó.”
Tình đón lấy chai nước, mở nắp uống một ngụm nhỏ, cảm giác hơi lạnh lan xuống cuống họng làm dịu đi cơn hoảng loạn. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, trong đầu cậu vẫn văng vẳng một câu hỏi không lời giải: Người mang cái balo đó… đang ở đâu?
Thành đứng dậy, vươn vai một cái, rồi nheo mắt nhìn qua màn sương.
“Thôi, giờ ngồi đây một chút, tao tính coi nên đi hướng nào. Mày bớt suy nghĩ lung tung lại.”
Nói thì nói vậy, nhưng Tình nhận ra một điều… không ai trong hai người còn chắc chắn phương h—ướng nữa. Những dấu chân họ để lại trên lá khô đã bị sương phủ mờ.
Màn sương vẫn lặng lẽ trườn qua những tán cây cao, len lỏi giữa những rễ cây ngoằn ngoèo như những con rắn khổng lồ đang vặn mình dưới lớp đất ẩm. Không khí lành lạnh của buổi chiều muộn thấm dần vào da thịt, mang theo hơi ẩm của rừng già và một thứ mùi ngai ngái rất đặc trưng - mùi của lá mục, của đất bốc lên sau cơn mưa cũ, của thời gian như ngưng đọng giữa những thân cây cỗi cằn.
Cả hai ngồi phịch xuống một phiến đá lớn, thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán, dù trời đã trở lạnh. Không ai nói gì, chỉ có tiếng thở còn chưa kịp đều lại, xen lẫn với tiếng côn trùng kêu rả rích đâu đó trong những bụi cây tối tăm. Sương mù mỗi lúc một dày, cuộn lên như một làn khói trắng đục, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, như thể khu rừng đang dần biến mất vào cõi hư vô.
Thành thở hắt ra, đứng thẳng dậy, rồi với tay vào túi áo khoác, lôi ra một chiếc la bàn nhỏ. Chiếc la bàn kiểu cũ, vỏ kim loại đã trầy xước, nắp bật lò xo có một vết móp nhỏ ở góc, dấu tích của những lần rơi rớt khi anh leo núi. Anh bật nắp, đưa nó ra trước mắt, cố tìm phương hướng.
Nhưng ngay khi kim la bàn lộ ra dưới ánh đèn pin, cả hai đều chết lặng.
Kim la bàn vẫn như vậy, nó không chỉ quay lệch mà còn quay tít mù, xoay vòng vòng như một món đồ chơi bị chập mạch. Thành nhíu mày, gõ nhẹ lên mặt kính, nhưng kim vẫn không dừng lại, cứ xoay tròn điên cuồng như thể bị một lực vô hình nào đó kéo xoay.
Tình nhìn cảnh đó, nuốt khan, rồi chép miệng than thở: “Anh em mình đi bộ cả buổi trời, lẽ ra cũng phải kiếm được đường xuống rồi chớ!…”
Cậu lầm bầm một hồi, rồi như chợt nhớ ra điều gì, liền đưa tay lên xem đồng hồ. Chiếc đồng hồ điện tử Casio cũ, dây nhựa đã ngả màu theo thời gian, mặt kính xước lấm tấm. Cậu nhấn nút bật đèn nền, ánh sáng xanh lờ mờ chiếu lên mấy con số nhấp nháy. 4 giờ chiều.
Tình giật mình. Cậu nhớ rất rõ lúc họ bắt đầu tìm lại con đường cũ là tầm 10h sáng. Cậu nhìn Thành, rồi lại liếc về phía cánh rừng sau lưng. Trời vẫn còn sáng, nhưng ánh sáng nhập nhoạng kỳ lạ. Không phải cái vàng rực của buổi chiều tà, mà là một thứ ánh sáng nhờ nhờ, yếu ớt, như thể mặt trời đang bị một lớp màn sương dày đặc che phủ.
Tình kéo hai chân lên, ngồi bó gối, đầu cúi thấp. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, không hẳn vì lạnh mà là vì cái cảm giác kỳ lạ đang bủa vây. Cậu nuốt khan, rồi thở dài, giọng có chút run rẩy: “Đại ca ơi, ở đây… lạnh lẽo quá. Em có cảm giác…có khi nào… có gì đó đang nhìn tụi mình không?”
Thành phì cười, dù nụ cười có chút gượng gạo. Anh giơ tay xoa xoa hai bên cánh tay, như để xua đi cái lạnh, rồi đáp một cách cố tỏ ra bình thản: “Mày lúc nào cũng sợ ma. Nếu có gì, nó ra đây từ lâu rồi.”
Dứt lời, anh đứng dậy, phủi phủi quần jean, rồi mở balo, lôi ra một tấm vải bạt lớn và mấy thanh thép dựng lều. Cái balo cũ kỹ, vải dù đã sờn ở một vài chỗ, khóa kéo kêu lạch cạch khi anh lục lọi bên trong. Ánh đèn pin nhỏ trong tay Thành rung rinh khi anh quét qua những gốc cây lớn xung quanh, tìm một chỗ thích hợp để dựng lều. Cuối cùng, anh chọn một khoảng đất trống tương đối bằng phẳng, ngay dưới một gốc cây cổ thụ to đến mức ba người ôm không xuể.
Tình miễn cưỡng đứng dậy, dù trong lòng không mấy vui vẻ với việc này. Cậu cầm đèn pin soi giúp Thành, nhưng cứ mỗi lần đặt chân xuống đất, lại có cảm giác như giẫm phải thứ gì đó mềm mềm, lún nhẹ xuống một chút, như thể bên dưới lớp lá khô kia là một thứ gì đó khác… không phải đất.
Tình rùng mình, cúi xuống soi kỹ, nhưng chỉ thấy lá khô xếp chồng lên nhau, tạo thành một lớp dày đặc dưới chân. Cậu cười gượng, tự trấn an bản thân rằng mình chỉ tưởng tượng quá nhiều.
Trong khi đó, Thành vẫn làm việc một cách bình thản, lắp ghép khung lều, kéo căng tấm bạt rồi buộc chặt các góc. Một lúc sau, chiếc lều nhỏ xinh đã hoàn thành, nổi bật giữa khu rừng tối tăm, như một chấm sáng le lói giữa biển đêm.
Xong xuôi, Thành đảo mắt một vòng rồi đi lượm vài cành cây khô vương vãi quanh đó, gom lại thành một đống nhỏ trước lều. Anh rút trong túi ra một hộp diêm nhỏ, loại hộp giấy có hình con hổ bên ngoài mà mấy quán tạp hóa ven đường thường bán, bật ra một que, quẹt nhẹ lên mép hộp.
Ngọn lửa nhỏ bùng lên, chập chờn giữa những đầu ngón tay anh. Thành cúi xuống, đưa lửa vào một mẩu giấy báo nhàu nát, thổi nhẹ.
Chỉ trong chớp mắt, đống củi bén lửa. Ngọn lửa màu cam sáng rực lên giữa bóng tối, hắt ánh sáng chập chờn lên gương mặt cả hai. Những vệt sáng tối lấp loáng, tạo ra những đường nét méo mó kỳ dị trên khuôn mặt Thành, làm nó trông như đang biến dạng theo từng nhịp lửa rung rinh.
“Mày thấy không, lửa làm mọi thứ bớt đáng sợ hơn hẳn.". Thành vừa nói vừa đặt thêm vài khúc củi lớn vào đống lửa.
Tình ngồi co ro bên cạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi những bóng cây đen đặc xung quanh. Trong ánh sáng chập chờn, những gốc cây trông như những bóng ma khổng lồ, giơ những cánh tay cong queo về phía họ.
“Anh Thành... anh nghĩ ở đây... có gì đó không?". Tình hỏi, giọng nhỏ xíu.
Thành nhún vai, ánh mắt không còn vẻ đùa cợt như trước:
“Cái gì thì anh không chắc, nhưng mà... khu rừng này không bình thường. Mày nghe không? Đêm thế này mà im lặng đến thế, không phải dấu hiệu tốt đâu.”
Tình rùng mình, không dám hỏi thêm. Cậu kéo sát tấm áo khoác lên người, cố tìm chút hơi ấm từ đống lửa. Gió lạnh từ đâu thổi tới, mang theo mùi ẩm ướt của đất rừng và hơi thở mơ hồ của một thứ gì đó không thuộc về thế giới này.
Tiếng côn trùng kêu cũng bắt đầu thưa dần, chỉ còn lại tiếng lửa cháy lách tách. Tình nhìn Thành, thấy anh vẫn ngồi im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm vào màn đêm, như đang suy tính điều gì.
—
Ngọn lửa bập bùng cháy, ánh sáng chập chờn soi rõ khuôn mặt căng thẳng của Tình và Thành. Tình ngồi bó gối bên đống lửa, tay run run mở hộp đồ ăn đóng hộp mà Thành đã chuẩn bị. Mùi khói quyện trong không khí lạnh, hòa với mùi ẩm mốc của đất rừng và lá mục, khiến cậu không khỏi rùng mình.
"Đại ca... chỗ này... đáng sợ quá". Tình thì thầm, giọng đầy lo lắng.
Thành nhai chậm rãi miếng bánh mì khô, ánh mắt nhìn xa xăm qua màn đêm dày đặc.
"Mày sợ rồi thì về đi, ngồi đây rên rỉ tao nghe nhức đầu.". Anh nói, nhưng giọng không hề khó chịu.
Tình ngước lên, đôi mắt đầy vẻ bối rối:
"Nhưng mà... sao chỗ này lại kỳ lạ như vậy? Em nghe người ta nói núi Bà Đen từ xưa đã có ma quỷ rồi, thật sự có chuyện gì ở đây hả?"
Thành thở dài, ngồi thẳng lưng, ném cành củi khô vào đống lửa. Ánh sáng bùng lên, chiếu rõ từng đường nét trên gương mặt nghiêm nghị của anh.
"Nói mày nghe, núi Bà Đen không chỉ là ngọn núi cao nhất miền Nam, mà còn là nơi tụ khí. Mày có biết tụ khí là gì không?". Thành hỏi, giọng pha chút bí hiểm.
Tình lắc đầu, ánh mắt đầy tò mò: "Đại ca nói rõ hơn đi, em không hiểu."
Thành gật gù, giọng trầm xuống, như đang kể lại một câu chuyện cổ xưa: "Đây là chỗ hội tụ năng lượng, không chỉ của đất mà còn của trời. Núi Bà Đen nằm ngay trung tâm long mạch phía Nam, cái mạch này kết nối với những chỗ linh thiêng khác ở Việt Nam, như núi Ba Vì ngoài Bắc, hay động Phong Nha miền Trung. Tụ khí ở đây mạnh lắm, mạnh đến mức mà mấy ông thầy bùa bên nước khác cũng nhắm vào."
Tình nuốt khan, ánh mắt không rời khỏi Thành:
"Mấy ông thầy bùa bên nước khác... ý anh là Campuchia?"
Thành gật đầu, giọng đều đều: "Đúng rồi. Đất nước mình có long mạch mạnh, mấy ông bên kia không ưa. Hồi xa xưa chỗ này là của mấy ổng mà, tao nghe đâu mấy ổng đã từng dùng tà thuật để phá hủy cái dòng khí này, mong làm suy yếu đất nước mình. Cái ngọn núi này, không chỉ có tụ khí, mà còn nằm gần mấy cái sông lớn nữa, như sông Sài Gòn, hồ Dầu Tiếng. Nước và núi kết hợp, tạo nên một thế phong thủy mà đứa nào cũng thèm khát."
Tình rùng mình, cảm giác như có một cơn gió lạnh thổi qua.
"Vậy... tụ khí mạnh thì có gì nguy hiểm đâu, sao lại thành ra... ma quỷ?"
Thành khẽ cười, nhưng đôi mắt vẫn nhìn xa xăm: "Tụ khí mạnh thì tốt cho người sống, nhưng cũng hút luôn mấy thứ không sạch sẽ. Mấy ông thầy bùa bên đó cũng qua đây, dùng khí mạnh để tạo ra tà thuật, phong ấn mấy thứ kinh khủng. Dân mình nhiều lần phải chiến đấu để giữ yên cái long mạch này, chứ không thì giờ này đâu còn thanh bình như mày thấy."
Tình lặng đi, cảm giác sợ hãi lấn át toàn bộ suy nghĩ. Không gian xung quanh như càng tối hơn, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ đống lửa. Những bóng cây rung rinh trong gió như những cánh tay ma quái, còn tiếng rừng như những tiếng thì thầm u ám.
"Mày ăn đi, nghỉ ngơi chút. Chuyện còn dài lắm, đừng để sợ quá mà không ngủ được.". Thành nói, giọng dịu lại.
Tình gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự hoang mang. Cậu nhìn Thành, như mong chờ anh sẽ kể thêm, nhưng Thành chỉ ngồi lặng yên, ánh mắt xa xăm, như thể đang nghĩ đến những bí mật mà chính anh cũng không dám nói ra.
—
Tình co người trong lều, đôi mắt nhắm nghiền nhưng đầu óc không ngừng loay hoay với những suy nghĩ hỗn độn. Cái lạnh buốt từ rừng núi thấm qua lớp áo mỏng, khiến cậu không tài nào ngủ ngon được. Đống lửa ngoài lều đã tàn từ lúc nào, chỉ còn lại chút ánh sáng leo lét từ những than hồng sắp tắt.
Bỗng, một âm thanh xột xoạt nhỏ vang lên. Ban đầu, Tình nghĩ mình chỉ nghe nhầm, nhưng tiếng động ngày càng rõ hơn. Tiếng lá khô bị giẫm nát, tiếng cành cây khẽ kêu răng rắc, như thể có ai đó đang di chuyển bên ngoài.
Tình mở bừng mắt, tim đập thình thịch. Cậu ngồi bật dậy, mắt dáo dác nhìn quanh. Anh Thành không có trong lều. Tình nuốt nước bọt, cảm giác lo lắng bắt đầu xâm chiếm. Cậu bước ra ngoài, đôi chân run rẩy đạp lên nền đất lạnh giá.
“Đại ca ơi!". Tình gọi lớn, giọng đầy hoảng hốt.
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió rít qua những tán cây. Không có ai trả lời, không có gì khác ngoài bóng tối dày đặc đang bao trùm mọi thứ. Tình cảm thấy như cả khu rừng đang nín thở, chờ đợi điều gì đó xảy ra. Những cành cây khô trên đầu đung đưa, tạo thành những bóng đen ma quái trên nền đất.
“Anh Thành, anh đâu rồi?!". Tình lại hét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi.
Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc của đất rừng. Cậu rùng mình, cảm giác như có hàng ngàn ánh mắt vô hình đang dõi theo mình từ mọi phía. Tiếng xột xoạt lại vang lên, lần này gần hơn, rõ ràng hơn. Tình quay đầu, đôi mắt mở to, nhưng chỉ thấy bóng tối thăm thẳm.
“Không lẽ... mình mơ?". Tình thì thầm, giọng run rẩy.
Tim Tình như ngừng đập, tay cậu run lên. Những tiếng động bí ẩn, cái lạnh của bóng tối, tất cả như đang muốn nói với cậu rằng điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra.
“Đại ca... anh đừng giỡn em nữa...". Tình lắp bắp, giọng nghẹn lại.
Nhưng bóng tối vẫn im lặng, chỉ còn lại Tình, một mình giữa rừng sâu.
—
Tình đứng bất động giữa bóng tối, cảm giác như có hàng trăm con mắt vô hình đang dõi theo từng cử động của mình. Gió từ trên núi thổi ào ào qua những tán cây cao vút, mang theo hơi lạnh buốt len lỏi vào từng thớ thịt, khiến cả người cậu nổi da gà. Trong lòng bàn tay, chiếc đèn pin rẻ tiền chập chờn sáng yếu ớt, bóng đèn nhỏ xíu nhấp nháy như sắp lụi tàn.
Bóng tối trước mặt đặc quánh như một màn sương dày, nuốt chửng mọi thứ. Trong đầu cậu dâng lên những suy nghĩ điên rồ. Lỡ như anh Thành gặp chuyện? Lỡ như trong khu rừng này không chỉ có họ? Cảm giác sợ hãi len lỏi vào từng hơi thở, khiến lồng ngực cậu như bị ai bóp chặt. Cậu nuốt nước bọt, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể: "Đại ca... anh đâu rồi?"
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gió gào rít trên cao, tiếng lá cây va vào nhau lào xào, và tiếng tim cậu đang đập thình thịch trong lồng ngực. Tình dỏng tai lắng nghe. Giữa những âm thanh quen thuộc của khu rừng, cậu nghe loáng thoáng một tiếng động khác – một thứ gì đó đang di chuyển giữa đám cây bụi phía trước. Nó không giống tiếng bước chân người, mà kéo lê, sột soạt, nặng nề, như thể một thân xác đang bị lôi đi.
Tình hít mạnh một hơi, cố trấn an mình rằng đó chỉ là thú rừng, có lẽ là một con nhím vô tình chạm vào đám lá khô. Nhưng lý trí không thể lấn át được nỗi sợ hãi đang len lỏi trong tâm trí cậu. Bàn tay siết chặt lấy chiếc đèn pin, cậu nhấc chân, chậm rãi bước về phía âm thanh phát ra.
Mặt đất dưới chân gồ ghề, lổn nhổn toàn đá nhỏ và rễ cây ngoằn ngoèo trồi lên như những cánh tay khô quắt của ai đó đang cố vươn ra từ lòng đất. Cậu bước thật khẽ, nhưng dù cố thế nào, mỗi bước chân vẫn khiến những cành cây khô nát vụn thành tiếng "rắc rắc" vang lên rõ mồn một trong không gian im ắng. Mồ hôi túa ra trên trán, chảy dọc theo thái dương, thấm ướt cả cổ áo.
Cậu chỉ đi được vài bước thì chợt khựng lại. Trước mặt, ngay trong vùng sáng lờ mờ của đèn pin, có một bóng người đang đứng bất động.
Tình cứng đờ người. Máu trong người như đông cứng lại. Cậu không dám cử động, không dám thở mạnh, chỉ trừng trừng nhìn chằm chằm vào cái bóng. Dưới ánh sáng yếu ớt, cậu không thể nhìn rõ mặt mũi kẻ đó, chỉ thấy một dáng người cao lêu nghêu, đứng lặng yên như thể đã hóa đá giữa rừng. Không nhúc nhích. Không một tiếng động. Không khí xung quanh như đặc quánh lại, tràn ngập sự im lặng chết chóc.
Tình nuốt khan, cố lấy hết can đảm để lên tiếng: "Đại ca... là anh hả?"
Không có hồi đáp. Bóng người vẫn đứng đó, không hề động đậy, như thể nó chưa bao giờ nghe thấy câu hỏi của cậu. Gió bỗng dưng lặng đi. Những tán cây ngừng lay động. Không gian đột nhiên trở nên ngột ngạt, như thể cả khu rừng đang nín thở chờ đợi điều gì đó khủng khiếp xảy ra.
Tình giơ đèn pin lên, ánh sáng run rẩy lia qua gương mặt của cái bóng. Cậu đứng chết sững.
Đó là một khuôn mặt trắng bệch như xác chết ngâm nước, trống trơn đến rợn người. Đôi mắt mở to, đờ đẫn, tròng đen bé xíu chìm sâu trong lòng trắng đục ngầu. Miệng nó mím chặt, tái nhợt, như đang cố nuốt xuống một bí mật kinh hoàng. Hai cánh tay gầy guộc, khẳng khiu thõng xuống, ngón tay dài bất thường, co quắp lại như những móng vuốt.
Đột nhiên, nó giật mạnh đầu sang một bên. Tình hét lên.
Chiếc đèn pin rơi khỏi tay, lăn lông lốc trên nền đất ẩm, ánh sáng lập lòe nhấp nháy như sắp tắt hẳn. Cậu quay đầu bỏ chạy, nhưng hai chân như nhũn ra, cơ thể mất hết sức lực. Mới chạy được vài bước, cậu vấp phải một rễ cây, té nhào xuống đất, cả thân người đau nhói. Tình lồm cồm bò dậy, thở hổn hển, quay đầu nhìn lại.
Trong màn sương lờ mờ. Bóng đen đã biến mất không một dấu vết. Chỉ còn lại màn đêm hun hút, với những tán cây già nua chập chờn lay động trong gió.
Cơn gió núi buốt lạnh quét qua, làm những tán cây già nua rít lên thành những âm thanh ai oán. Ánh sáng từ chiếc đèn pin nhỏ rơi lăn lóc trên mặt đất, le lói từng tia yếu ớt, nhảy múa cùng những cái bóng quái dị in dài trên thảm lá mục. Cả khu rừng chìm trong thứ không khí nặng nề, đặc quánh như thể có thứ gì đó vô hình đang quấn chặt lấy không gian, bóp nghẹt từng hơi thở.
Và rồi một bàn tay lạnh ngắt bất ngờ đặt lên vai cậu.
Tình giật bắn người, quay phắt lại, suýt chút nữa thì hét lên, nhưng cổ họng cậu tắc nghẹn, không phát ra nổi một âm thanh nào. Đứng ngay trước mặt cậu là anh Thành, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu pha lẫn chút lo lắng. Đôi chân mày rậm của anh nhíu lại, ánh mắt sắc bén quét nhanh qua khuôn mặt tái nhợt của Tình.
“Mới đi đái có chút xíu mà mày làm gì la toáng lên như thằng điên vậy?!”. Thành gắt, nhưng trong giọng nói vẫn có chút quan tâm.
Tình hít mạnh một hơi, như vừa trồi lên từ dưới nước, cảm giác ngực mình vừa được giải thoát khỏi một áp lực vô hình đang đè nặng. Cậu hấp tấp nói, giọng còn run run: “Đại ca! Em thấy… em thấy… ma…ma! Ngay trước mặt em… mà… mà nó biến mất rồi!”
Thành hơi khựng lại, ánh mắt liếc nhanh về phía khoảng tối âm u trước mặt. Cả khu rừng giờ đây trông như một hố đen hun hút, bóng tối nuốt trọn mọi vật thể, biến chúng thành những hình thù méo mó, quái dị.
Anh cúi xuống nhặt chiếc đèn pin, bật lên soi từng ngóc ngách. Dưới ánh sáng vàng vọt, chỉ có những tán cây khẳng khiu vươn mình trong gió, những bụi rậm lờ mờ lay động, và nền đất gồ ghề lốm đốm rêu xanh. Không có gì cả.
“Mày bình tĩnh lại coi, chắc mày sợ quá rồi tưởng tượng thôi. Ở đây làm gì có ai.” Thành nói, nhưng giọng anh không còn tự nhiên như trước nữa.
Tình lắc đầu quầy quậy, ánh mắt vẫn còn nguyên nỗi hoảng loạn: “Không phải em tưởng tượng đâu! Em thấy thật mà! Cái mặt nó trắng bệch… mắt nó… nó…”
Lời vừa dứt, một làn gió lạnh lẽo bất thường ào qua, làm những tán cây rung lên dữ dội, như thể chúng vừa nghe được một điều cấm kỵ. Thành im lặng, ánh mắt trầm xuống, như đang suy tính điều gì đó. Một lúc sau, anh đặt tay lên vai Tình, giọng chậm rãi nhưng đầy nghiêm túc: “Nghe tao. Mày cần bình tĩnh, đừng để nỗi sợ hù dọa chính mình. Giờ quay lại lều, nghỉ ngơi một chút. Tao sẽ canh gác, có gì tao gọi mày ngay.”
Tình mím môi, lòng vẫn còn hoang mang, nhưng cũng gật đầu theo quán tính. Hai người bước đi trong im lặng, chỉ có tiếng sột soạt của lá khô dưới chân và tiếng đèn pin rè rè khi ánh sáng chập chờn lia qua những thân cây già cỗi. Gió vẫn rít qua kẽ lá. Không gian đặc quánh một cảm giác khó tả.
Khi về đến lều, Thành ngồi lại bên ngoài, tay siết chặt đèn pin, ánh mắt không rời khỏi khoảng tối trước mặt. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, như một con thú đang chờ đợi kẻ săn mồi lộ diện. Tình thì chui vào trong lều, co người lại trên tấm nylon trải vội, cố gắng ép mình nhắm mắt, nhưng tâm trí vẫn còn chao đảo bởi hình ảnh gương mặt ma quái khi nãy.
Không gian dần chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng gió hun hút và tiếng côn trùng rả rích vang vọng.
Nhưng rồi từ nơi xa xăm, trong bóng tối mịt mù của rừng núi Bà Đen, có một tiếng động rất khẽ vang lên. Không phải tiếng gió. Không phải tiếng côn trùng.
Là tiếng bước chân… lê lết… chậm rãi… kéo dài trên nền đất ẩm.
—
Tình nằm cuộn mình trong góc lều, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng tâm trí vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ. Cậu cố gắng phớt lờ cảm giác bất an đang len lỏi trong lòng. Gió từ bên ngoài lùa qua những khe hở của tấm bạt cũ kỹ, tạo ra những tiếng xào xạc như ai đó đang thì thầm ngay bên tai. Trong bóng tối, chiếc đèn dầu đặt giữa lều chập chờn, ánh sáng vàng vọt của nó run rẩy theo từng đợt gió thổi.
Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh toát vỗ mạnh lên vai cậu. Tình giật thót, mở bừng mắt. Trước mặt cậu là Thành, gương mặt anh nhợt nhạt dưới ánh đèn leo lét. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi mắt anh ánh lên vẻ hoảng loạn hiếm thấy. Thành nắm lấy vai Tình, lay mạnh: “Tình! Dậy ngay! Chúng ta phải đi thôi!”
Giọng anh khàn đặc, gấp gáp, khác hẳn với vẻ điềm tĩnh thường ngày. Tình còn chưa hoàn hồn, lắp bắp hỏi: “Chuyện… chuyện gì vậy, đại ca? Có… có chuyện gì sao?”
Thành không trả lời ngay, chỉ liếc nhanh ra ngoài rồi quay lại nhìn cậu, giọng trầm hẳn xuống, như sợ có thứ gì nghe thấy: “Không nói nhiều! Mau đứng lên! Tao… tao vừa thấy nó.”
Hai từ “thấy nó” như một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng Tình. Cậu vội vàng bò dậy, nhét đại chiếc áo khoác cũ vào ba lô, đôi tay run run kéo khóa lại. Thành đã bước ra ngoài, chỉ chực chờ Tình theo sau. Khi cả hai rời khỏi lều, bóng tối lập tức nuốt chửng lấy họ.
Gió lạnh quất mạnh qua khu rừng, mang theo mùi ẩm mốc nồng nặc, thứ mùi đặc trưng của cây cối mục rữa xen lẫn với hơi đất ngai ngái sau cơn mưa. Trong không gian mịt mù, tiếng côn trùng kêu ran từng hồi nhưng dường như đang nhỏ dần, nhỏ dần, rồi tắt hẳn…
Tình nuốt nước bọt, chân bước theo Thành trên con đường mòn đầy rễ cây ngoằn ngoèo. Dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin, những cái bóng kỳ dị của thân cây đổ dài, rung rinh như những bàn tay đang vươn ra từ địa ngục.
Cậu vừa chạy vừa thở dốc: “Đại ca… rốt cuộc… anh thấy cái gì vậy?”
Thành không quay lại, chỉ đáp gọn lỏn: “Tao không chắc… nhưng nó không phải người.”
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Tình. Không phải người? Nghĩa là sao? Cậu định hỏi thêm, nhưng đột nhiên có một âm thanh lạ vang lên phía sau tiếng kỳ lạ.
Cả hai khựng lại ngay lập tức. Chắc chắn không phải tiếng chân của Tình hay Thành. Bởi vì dù hai anh em đã đứng yên, tiếng bước chân ấy… vẫn tiếp tục. Chậm rãi. Lê lết. Như có ai đó đang theo sau họ.
Tình quay phắt lại, đèn pin run rẩy quét qua màn đêm đặc quánh. Không có gì ngoài bóng tối dày đặc cùng những thân cây im lìm. Nhưng cậu không thể phủ nhận được… cái cảm giác có một ánh mắt đang dán chặt vào gáy mình.
Thành siết chặt lấy cánh tay Tình, kéo cậu đi tiếp: “Đừng dừng lại. Đi nhanh lên.”
Cậu nuốt khan, bước theo anh. Nhưng chưa kịp đi được vài bước, Thành đột ngột dừng lại.
Trước mặt họ, ánh đèn pin soi rọi một con đường nhỏ. Một lối đi hẹp nhưng rõ ràng xuyên qua khu rừng, dẫn ra hướng khác. Thành thở hắt ra, ánh mắt lóe lên tia hy vọng: “Tình! Nhìn kìa! Có đường rồi!”
Nhưng khi quay sang Tình, nụ cười trên môi anh vụt tắt.
Gương mặt Tình tái nhợt, môi cậu mấp máy không thành tiếng. Cậu từ từ giơ tay lên, chỉ về phía một thân cây lớn cách đó không xa.
Thành lia đèn pin về phía cái cây, và ánh sáng vàng vọt của nó lập tức phơi bày cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Một người đàn ông bị đóng chặt vào thân cây bằng những cây đinh sắt to bản, cắm sâu vào hai cổ tay, hai bắp chân và xuyên qua cả lồng ngực. Máu khô bết lại thành những vệt đen sẫm trên da thịt tái nhợt, thấm loang lổ trên vỏ cây xù xì. Chiếc áo sơ mi trên người gã rách bươm, bết lại bởi máu và bùn đất. Nhưng điều đáng sợ nhất… chính là đôi mắt.
Nó không trống rỗng hay vô hồn như những xác chết bình thường. Không. Đôi mắt đó còn mở to, tràn đầy kinh hoàng và đau đớn. Con ngươi đảo qua đảo lại, từng đợt co rút như thể đang cố nhận diện bóng người đứng trước mặt. Khóe môi tím tái hé ra, phát ra một âm thanh rời rạc, khàn đục, vỡ vụn như hơi thở cuối cùng bị xé toạc từ đáy phổi: “C…ứ…u…”
Tình đông cứng, hai chân cậu như mọc rễ dưới đất. Cái xác… không, người đàn ông đó vẫn còn sống. Những hơi thở rít qua cổ họng gã đầy khó nhọc, phần ngực dù bị xuyên thủng nhưng vẫn cố nhấp nhô lên xuống trong tuyệt vọng. Cảm giác kinh hoàng lan tràn khắp cơ thể Tình, từng sợi lông tơ trên tay cậu dựng đứng cả lên. Một người chịu đựng vết thương như thế… vẫn còn sống sao?
Cậu lắp bắp, giọng méo mó: “Đại ca… Ông ta… ông ta còn thở… Mình… mình phải làm gì đó chứ?”
Nhưng trước khi Thành kịp trả lời, lại một tiếng động bất chợt vang lên từ phía sau. Một tiếng “lộp cộp” nặng nề, kéo dài, như có thứ gì đó vừa di chuyển trên thảm lá mục. Không phải tiếng gió. Không phải cành cây gãy. Mà là tiếng bước chân.
Cả hai quay phắt lại. Ánh sáng đèn pin vội quét qua đám cây cối um tùm, nhưng không soi thấy gì ngoài bóng tối dày đặc và những cành lá khô khốc đung đưa theo từng cơn gió lạnh.
Nhưng cảm giác cái cảm giác có thứ gì đó đang đứng đó, nấp trong bóng tối, dõi theo từng cử động của họ vẫn không biến mất.
Thành nắm chặt lấy cổ tay Tình, kéo cậu chạy thục mạng về phía con đường nhỏ phía trước. Hơi thở của cả hai dồn dập, tiếng bước chân đập mạnh trên nền đất ẩm. Thành không quay đầu lại, chỉ nghiến răng nói qua hơi thở đứt quãng: “Đừng ngoái lại! Chạy đi, Tình! Mẹ kiếp, cái thứ đó đang theo sau!”
Tình lảo đảo chạy theo sau, đôi chân run rẩy vì sợ hãi. Những cậu vẫn nhìn lại phía sau, nơi người đàn ông kia đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tình trong bóng tối rừng sâu, Tình thoáng thấy trên cổ của xác chết ánh lên một vật phát sáng, trong như hình bát quái...
Tình gần như vấp ngã, nhưng Thành vẫn kéo cậu đi. Cơn hoảng loạn bóp nghẹt lấy phổi cậu, mồ hôi túa ra lạnh buốt dọc sống lưng. Nhưng một câu hỏi vẫn không ngừng xoáy vào đầu cậu: “Còn ông đó thì sao? Ông ta… vẫn còn sống mà!”
Thành nghiến răng, giọng anh trầm xuống đầy chắc nịch: “Không! Không ai sống nổi sau khi bị đóng đinh kiểu đó. Mất máu nhiều như vậy, lồng ngực cũng bị xuyên thủng… ổng chỉ là… hấp hối thôi!”
Tình muốn phản đối, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Cậu biết Thành nói đúng. Dù ông ta có còn hơi thở, thì cũng chỉ kéo dài thêm vài phút nữa. Không ai có thể sống sót với những vết thương như vậy.
Nhưng điều đáng sợ hơn cả… là ai đã làm chuyện này? Và tại sao?
Câu hỏi đó còn chưa kịp định hình trong đầu thì… từ phía sau, ngay giữa khu rừng tối đen… vang lên một tiếng rên rỉ quái dị. Không còn là giọng người hấp hối. Mà là một thứ gì đó méo mó, ghê rợn, hòa lẫn giữa âm thanh của thịt bị kéo giãn và hơi thở khò khè đứt quãng.
Thành nắm chặt lấy cổ tay Tình hơn, kéo cậu chạy nhanh hơn nữa.


0 Bình luận