Yudaril là một thành phố của buôn bán và giao thương.
Một thành phố tự trị, không thuộc bất cứ quốc gia nào và nằm ở phía đông Levatin.
Nằm ở điểm giao thoa giữa các nước lớn nên thành phố này rất thu hút thương gia và dân lữ hành.
Tất nhiên là có cả mạo hiểm giả nữa. Thật ra Yudaril cũng chính là mốc khởi đầu của người chơi mới trong game đấy.
Dù đã qua 200 năm dài, nhưng Yudaril vẫn giữ được sức sống sôi động như trước.
Thật nhẽ nhõm khi biết có những thứ không hề thay đổi so với kí ức của tôi.
“…Dina, thế này khó di chuyển quá.”
“Xin hãy chịu đựng một chút ạ. Nếu không làm thế này thì ngài sẽ bị nhận ra ngay. Ngài không muốn bị chú ý một cách không cần thiết phải không?”
Trong khi đi vòng quanh thành phố, tôi phải khoác một chiếc áo choàng toàn thân. Người ngoài nhìn vào chắc trông sặc mùi khả nghi.
Theo như Dina đề nghị, tôi đã gập gọn đôi cánh lại và giấu nó hoàn toàn dưới lớp áo choàng toàn thân để ngụy trang.
Tiện là cái áo đỏ choét này cũng gắn kèm cả mũ trùm đầu nữa.
Dù danh tính không bị lộ, nhưng tôi nghĩ cái này cũng thu hút hàng đống chú ý rồi.
Và tôi lại còn không nhấc nổi tay lên vì bị đôi cánh chèn vào nữa chứ.
Cái gì đây, một hình thức tra tấn nào đó à?
“Giờ thì, Ruphas-sama. Mục tiêu được ưu tiên hàng đầu của ta là kiếm tiền cho chuyến đi. Nhưng nói thẳng ra việc đó rất khó. Vì gần như tất cả mọi người đều mặt ngài đúng không? Không có nhiều người nghĩ đến việc thuê một overlord Thiên Tộc đâu.”
“…Nhưng đã 200 năm trôi qua rồi mà. Ở cái xã hội không có máy ảnh như này thì ta nghĩ sẽ không ai nhận ra đâu.”
“Ngây thơ quá. Ngây thơ quá đấy, Ruphas-sama. Cái thành phố này là nơi mà tất cả mọi thể lọa người trên thế giới tụ họp đấy. Cũng có nghĩa là ở đây có mấy chủng tộc sống cực lâu như elf. Và có khi họ vẫn nhớ mặt ngài đấy.”
Nghe Dina giải thích xong thì tôi cũng đành gật đầu.
Đúng là mấy chủng tộc đó có tồn tại ở thế giới này.
Nói đâu xa, chủng tộc của Ruphas cũng sống cực lâu đấy.
Người ta đồn Thiên Tộc chính là hậu duệ của những thiên sứ được chúa cử xuống.
Dù tôi cũng chả biết cái đó có đúng hay không, nhưng tuổi thọ trung bình của Thiên Tộc cũng xấp xỉ 1500 năm đấy.
Đó cũng là lí do ngoại hình của tôi vẫn y như vậy dù đã trải qua 200 năm bị giam cầm.
À mà nói luôn, Ruphas trước kia 275 tuổi, nên nếu tôi tính đúng thì giờ cô tầm 475 tuổi.
Nếu đổi ra tuổi nhân loại, thì trước đây cô 14 và giờ thì là 24 …dù cái ngoại hình này chỉ tầm 15-17 tuổi là hết mức.
“Đặc biệt là đôi cánh đen tuyền của ngài đấy! Kể cả họ không nhận ra ngài thì đôi cánh đó cũng không ổn. Ngài biết mà, cánh đen là biểu tượng sa ngã của Thiên Tộc mà.”
“Chúng chỉ là cánh đen bình thường thôi không phải sao? Ta cá bản thân chỉ là một dạng đột biến của Thiên Tộc thôi.”
Như tôi đã nói, Thiên Tộc là hậu duệ của các thiên sứ.
Chính bản thân của họ cũng có đức tin mãnh liệt vào điều đó và đề cao đôi cánh trắng tinh khiết, không tí vấy bẩn của mình.
Họ tin cánh trắng là biểu tượng tuyệt đối của tộc mình. Thậm chí họ coi sự hấp dẫn giữa từng người với nhau được quyết định bằng cách xem cánh đẹp hay xấu chứ không dựa vào cơ thể hay khuôn mặt.
Và tất nhiên là nam nữ cũng nựng cánh với nhau để thể hiện tình cảm.
Nói thế này cho đơn giản nhé, dù có xấu trai, béo phì, mặt mụn, bốc mùi, hay là mặc áo otaku, miễn là cánh đẹp thì tổng thể cũng được coi là đẹp nốt.
Và ngược lại, dù có đẹp zai xinh gái đến mức nào mà cánh xấu thì cũng bị coi là xấu luôn.
Nhưng với đôi cánh thuần màu đen của tôi thì lại nằm ở một phạm trù hoàn toàn khác.
Nó hoàn toàn nằm ngoài phạm trù xấu và đẹp. Với đôi cánh này thì auto bị coi là quái thai, không cần suy xét.
Nói theo kiểu con người… xem nào. Như kiểu một đứa da xanh, không chan mày và tóc tủa ra từ giữa trán thay vì đỉnh đầu.
Quên xừ cái định nghĩa đẹp xấu đi—Thậm chí tôi không còn được coi là Thiên Tộc nữa là.
Tất nhiên là tôi biết điều này, và cũng tất nhiên là tôi đã tùy chỉnh nó thành màu đen dù đã biết.
Lí do rất đơn giản và dễ hiểu. “Cánh đen không phải rất ngầu à?”
Và cũng có những người chơi khác ngoài tôi có cùng ý tưởng và tùy chỉnh giống hệt, nên kể ra cánh đen cũng chả hiếm lắm.
Dị là mấy cái cánh hoàng kim, mỗi cánh một màu, cánh khổng lồ hay thậm chí là mỗi cái lông vũ một màu.
Với một người đã biết chuyện đó như tôi… thì phân biệt đối xử với cánh đen đúng là bất khả thi.
Nếu cánh đen như tôi mà bị coi là quái thai, vậy mấy cái cánh cầu vồng thì sao nhỉ?
“Nó không bình thường đâu ạ! Làm ơn hãy chú ý dùm em ạ!”
“Rồi rồi. Đừng có hét vào mặt ta nữa.”
Tôi chỉ biết nhún vai trước cơn giân của Dina.
Chán thật. Vậy là không thể show đôi cánh đen cool ngầu được rồi.
“Được rồi… quay lại vấn đề chính. Chỉ có duy nhất một công việc mà Ruphas-sama có thể làm thôi.”
“Ah, mạo hiểm giả—là mấy gã đi mạo hiểm mạng sống vì miếng cơm manh áo.”
“Chính xác đấy ạ. Một công việc mà danh tiếng hay địa vị xã hội không có ý nghĩa gì. Cứ có năng lực là làm được hết.”
Những con người chuyên đặt mình trên lằn ranh sống và chết vì đồng tiền—Mạo hiểm giả.
Một công việc chả yêu cầu chuyên môn gì đặc biệt lắm.
Tiền tài, địa vị vứt hết vào sọt rác.
Ai ai cũng có thể nhận nhiệm vụ, dù có là tội phạm hay nô lệ.
Đổi lại thì mạng sống cũng không được đảm bảo.
Nghĩa là dù có mất tay, mất chân hay mất mạng khi làm nhiệm vụ thì cũng chả có ai đứng ra chịu trách nhiệm cho đâu.
Những kẻ chìm xuống đáy của xã hội. Lang thang, thất nghiệp, vô gia cư. Cứ phải canh cánh cách để ăn bữa tiếp theo. Những kiểu người như vậy mà cứ mơ đến hàng núi tiền —rồi chết ở xó xỉnh ven đường nào đó.
Làm mạo hiểm giả là thế đấy.
Nếu đây là game, nơi ta có thể hồi sinh vô số lần, thì cái thực tại đó không hơn gì một cốt truyện nền có plot kahs đen tối.
Thật ra đa phần người chơi đều khỏi đầu bằng cách cày cuốc tiền và EXP, nên số lượng mạo hiểm giả cũng không ít, từ 10 nghìn cho đến vài tram nghìn.
Vậy còn địa vị xã hội thì sao? Trong game thì chỉ có người chơi và NPC nên cũng chả ảnh hưởng lắm.
Tuy nhiên, đây là hiện thực. Chết là hết, nhiều khi còn gặp vài thứ kinh khủng không bao giờ có trong game nữa.
…Liệu tôi sẽ ổn chứ? Mà đây là Ruphas Mafahl, chết còn khó hơn sống ấy chứ.
Nhưng liệu tôi có sẵn sàng để tay mình nhuốm máu không?
Cái này không giống như kiểu đi bắn chim chơi hay thấy chuột chết.
Tôi thấy khá lo lắng.
“Chúng ta đến rồi. Lối này ạ.”
Tôi bước vào tòa nhà theo lời Dina.
Đó là một quán rượu dơ dáy xây từ gỗ.
Tầng một tòa nhà xếp đầy những dãy bàn như phòng ăn, và đang ngồi ở đó là hàng đống gương mặt bặm trợn.
Ngay lúc chúng tôi vừa đặt chân vào, hàng loạt ánh mắt háu đói tia thẳng vào Dina.
Nhưng vì có một kẻ trông vô cùng khả nghi (tôi) đang đứng cạnh cô, nên không có gã nào có gan tiếp cận.
“Đúng là nó rồi. Cái bầu không khí tởm lợm này sao mà hoài niệm quá đi.”
“À, nói mới nhớ, ngài cũng từng là mạo hiểm giả trước khi thành lập quốc gia đúng không?”
—hm? Tôi vừa nói thứ gì kì lạ à?
Hoài niệm… không, đúng là tôi có nhớ nơi này thật.
Như tôi đã đề cập, gần như mọi người chơi đều khởi nghiệp bằng nghề mạo hiểm giả.
Tôi cũng không ngoại lệ, đã nhận vô số nhiệm vụ lớn nhỏ khác nhau.
Tuy vậy… “Tôi” chưa hề bước vào quán rượu này dù chỉ một lần trong đời mình.
Vậy mà vẫn thấy hoài niệm.
Có vẻ “tôi” và “Ruphas” bắt đầu đồng nhất với nhau rồi…
“Chào mừng. Các vị muốn đặt món ạ? Hay là muốn đặt phòng?”
“Chúng tôi muốn nhận nhiệm vụ.”
“…Cô gì ơi, cô có ổn không vậy?”
Một bartender đầu hói kém thân thiện đang nheo mắt nhìn Dina.
Nếu nhìn qua thì đúng là Dina trông không hề phù hợp để chiến đấu tí nào, nhất là với cái thân hình mảnh khảnh và khí chất ojou-sama đó.
Nếu tôi mà là anh ta thì tôi cũng sẽ phản ứng tương tự thôi.
Nhưng Dina lại chỉ mỉm cười nhẹ nhàng để đáp lại anh ta.
“Oh, tôi không phải người sẽ nhận nhiệm vụ đâu.”
“Oho, vậy là anh chàng áo đỏ kia hả… Được rồi, hai người theo tôi ra sau của hàng tí. Tôi muốn kiểm tra một chút.”
Mạng mạo hiểm giả như đèn treo trước gió vậy.
Tuy vậy, nếu ai đó chết khi thậm chí còn chưa hoàn thành nhiệm vụ nào thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến bên trung gian.
Nếu mấy tin đồn kiểu “không có mạo hiểm giả nào thèm nhận nhiệm vụ ở cơ sở đó” xuất hiện, thì hỏng hết chuyện làm ăn của người ta rồi còn gì.
Thế nên bên trung gian phải kiểm tra năng lực rồi mới cho làm …hay ít nhất đó là những điều Dina đã cho tôi biết.
Tôi bước ra phía sau tòa nhà và thấy vài bức tượng giống hệt nhau, còn chủ quán thì đang đứng ở đó.
Tất cả đều có khuôn mặt đầy râu và nụ cười thân thiện.
Có vẻ tất cả đều được một giả kim thuật sư làm ra.
Giả kim thuật sư có thể chế ra rất nhiều thứ thú vị, và golem cũng nằm trong những thứ thú vị đó.
Chúng là những NPC tự động khởi chiến, rất hữu ích với những người chuyên chơi solo.
Sức mạnh của chúng phụ thuộc vào nguyên liệu và tay nghề của người chế tạo, nhưng đa phần chỉ số của chúng đều như nhau.
Còn một điều nữa, golem chỉ có thể được skill [Sửa chữa] của các giả kim thuật sư hồi sinh, nghĩa là nếu chúng hỏng khi chiến đấu thì cũng thành một đống phế liệu vô giá trị luôn.
Ngoài ra, một khi golem đã chọn mục tiêu thì nó sẽ tấn công luôn dù ta có muốn hay không.
Đúng là chúng tiện thật đấy, nhưng là với mấy người chơi có level cao thôi.
Tôi cũng đã chuẩn bị một số lượng lớn golem cho trận đại chiến đó, nhưng đến khi đánh thật thì chúng khá ăn hại, bị xé nát bươm như mấy tờ giấy trước lưỡi kiếm của những anh hùng.
“Tôi sẽ để cậu đánh với mấy con golem này. Mức độ công việc cậu nhận sẽ phụ thuộc vào số golem bị đánh bại và thời gian cần để đánh bại chúng.”
“Rõ rồi.”
Để lấy tâm thế sẵn sàng, tôi bước một bước về phía trước.
Tay tôi không nhấc lên nổi do bị đôi cánh chèn, khiến bước đi của tôi trông có phần kì quặc.
Đây là một điểm bất lợi nho nhỏ, nhưng… thôi thì, chắc tối sẽ ổn thôi. Cùng lắm thì dùng [Áp chế] là được.
“Sẵn sàng chưa?”
“Từ lâu rồi.”
“Được. Vậy bắt đầu thôi.”
Theo hiệu lệnh, mắt của những con golem sáng lên.
Không chần chừ, tôi kích hoạt luôn skill [Thấu thị].
Một skill rất tiện cho người dùng biết level, Hp hay thậm chí là chỉ số (nếu đủ thành thạo) của đối thủ. Và vì vậy, từng chỉ số của con golem đang phơi trần ra trước mắt tôi.
【Golem đá】
Level 5
Chủng: Sự sống nhân tạo
HP: 68
SP: 0
STR (sức mạnh): 73
DEX (khéo léo): 36
VIT (bền bỉ): 80
INT (thông minh): 5
AGI (tốc độ): 27
MND (tinh thần): 5
LUK (may mắn): 40
Hm. Chỉ số thấp đến thảm hại.
Với đám này thì tân binh cũng chỉ mất dưới 30 phút để đánh bại.
Nếu có sự giúp đỡ của những người chơi cấp cao hơn thì việc đánh với những con quái mạnh hơn mình cũng đơn giản và cũng có lợi hơn nữa.
5 con à… mấy cái này không hơn gì đo lường khả năng người ta thôi mà.
Nếu có người mà thua được mấy con này thì nên giã từ sự nghiệp mạo hiểm giả đi là vừa.
Chắc tôi cũng nên kiểm tra chỉ số của bản thân nữa.
Khoảng cách chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức tôi không biết làm cách nào để nhẹ tay đi nữa.
【Ruphas Mafahl】
Level 1000
Chủng: Thiên Tộc
Level của các class
Chiến binh: 100
Kiếm sư: 100
Võ sư: 100
Nhà vô địch: 100
Thuần hóa sư: 100
Giả kim thuật sư: 100
Kỵ binh: 100
Ám giả: 100
Giám mục: 100
Thuật sĩ: 50
Tâm linh thuật sư: 50
HP: 335000
SP: 17430
STR: 9200
DEX : 8750
VIT: 10300
INT: 8300
AGI: 10778
MND: 9550
LUK: 9280
Trang bị
Đầu: —
Tay phải: —
Tay trái: —
Toàn thân: Hoàng Thiên Bào
– Giải trừ hiệu ứng bất thường
– Hồi HP tự động
Giày
– Tăng tốc độ di chuyển
Khác: Áo choàng Thất quang vật
– 50% miễn thương từ mọi nguồn
Thế này là bắt nạt rồi chứ đánh đấm gì nữa.
Đúng là trông chỉ số của tôi có hơi bất thường thật.
Nếu giới hạn level là 1000, thì chỉ số nhân vật không có giới hạn.
Có nghĩa là dù có max level rồi vẫn tăng chỉ số được.
Mấy vật phẩm tăng chỉ số dạng doping đúng là hiếm thật, nhưng không đến nỗi khó kiếm quá.
Nói đúng ra HP của tôi cheat đến mức này là do mấy cái vật phẩm buff HP đấy.
Một chiến binh Thiên Tộc bình thường sẽ có tầm 70000 Hp khi đến level 1000.
Thế mới thấy tôi đã cày cuốc trâu chó đến thế nào để nâng Hp cho Ruphas.
Tất nhiên chỉ số của tôi không so được với mấy con final boss, nhưng nếu là boss thường thì tôi tự tin là mình ăn được.
Cái danh ‘Last Boss điên cuồng’ của tôi đâu phải để trưng đâu.
Mà tiện đây thì tôi sẽ gải thích luôn về “Level” “Level của Class”.
Level thì thôi chả cần giải thích gì nhiều rồi.
Trong game RPG, nó là giá trị ta dùng để đo lường ngưỡng sức mạnh và có thể tăng lên thông qua chiến đấu.
Và mức level cao nhất ở game này là 1000, không thể hơn.
Dù có là boss cũng không thể vượt qua mốc đó.
Tiếp đến là “Level của Class”.
Là định mức level của những chức nghiệp ta chọn, giới hạn ở 100.
Cái này tăng song song với level thông thường, và nó cũng ảnh hưởng rất lớn đến hướng phát triển của nhân vật nên cũng khá quan trọng.
Ví dụ, một người muốn làm tiên phong nhưng lại phải đóng vai trò hỗ trợ quá lâu thì chỉ số sẽ bị tùy biến về loại dành cho hỗ trợ, lúc đó muốn đổi lại cũng khó.
Ở điểm này thì nó khá giống TRPG.
Khi level của class nào đó max, ta sẽ được chọn xem có chuyển class hay không.
VÀ trừ khi bạn chuyển class, còn nếu không thì cứ yên tâm là dù có đánh thêm bao nhiêu quái thì level của class cũng không tăng nữa đâu.
Có hai cách để giải quyết vấn đề này.
Một là chuyển class.
Nếu làm vậy thì đến level 1000 là auto có 10 class.
Thế nhưng ta cũng có thể chuyển class mà không cần đạt mốc thông thạo tối đa ở class trước. Như tôi nè, chỉ nâng “Thuật sĩ” và “Tâm linh thuật sư” đến cấp 50 để có 11 ô class.
Cách thứ hai là nạp tiền.
Nếu trả tiền thì mức giới hạn level sẽ được loại bỏ, và có thể cày level của class đến 200.
Nhưng nếu làm vậy thì sẽ học được thêm rất ít skill.
Một class đã max level đến 100 và cày tiếp chỉ cho ta thêm chỉ số chứ chả còn cái gì nữa chăng?
Cũng chả phải. Ví dụ, “Kiếm sư” và “Võ sư” sẽ cho ta chỉ số STR và HP cộng thêm nhiều hơn mức thông thường nếu cày đủ lâu.
Ngoài ra cũng có những skill mạnh lên tùy thuộc level của class nên nhiều người cũng chọn bứt phá class lên level 200.
Cũng có những class và skill ẩn chỉ được mở khóa khi một class nào đó đạt level 200, nhưng đa phần đều chưa có ai làm được.
Mà đa phần mọi người đều cho rằng cày class đến level 200 chả phải ý kiến hay cho lắm.
Mà thôi, chuyện đó cũng chả quan trọng nữa.
Giờ là lúc cho trận chiến đầu tiên của tôi trong thân xác Ruphas.
Tuy sẽ chả khó khăn gì cho cam, nhưng thôi, âu cũng là một câu hội tốt cho tôi làm quen dần.
=========
※Một số chú thích (của tác giả)
Có rất nhiều chủng tộc ở Midgard, nhưng người chơi chơi chỉ có thể chọn 7 chủng.
Đó là 7 chủng tộc đứng đầu ở Midgard.
Tất cả đều khá giống nhân tộc và đều đi bằng hai chân.
Dù Orc, Goblin và Orge cũng là những chủng tộc thiểu số, nhưng chúng lại không thuộc hàng ngũ 7 chủng tộc mà lại bị coi là ma thú.
Nhân tộc
Chủng tộc có dân số cao nhất Midgard.
Là chủng tộc bình thường nhất trong số 7 chủng. Không mạnh nhưng cũng chả yếu.
Là chủng tộc duy nhất có khả năng giao phối với tất cả những chủng tộc còn lại. Bất cứ con lai nào ở Midgard đều có bố hoặc mẹ là nhân tộc. Nhân tộc là chủng tộc duy nhất giao phối được với elf ngoài chính elf.
Kĩ năng bẩm sinh của họ, [Đồng tâm hiệp lực], sẽ boost chỉ số và lượng kinh nghiệm nhận vào nếu chiến đấu cùng nhau.
Elves
Một chủng tộc tai dài rất nổi tiếng trong các sản phẩm fantasy.
Tuổi thọ trung bình khoảng 1000.
Ngoại hình vô cùng đẹp nhưng các chỉ số vật lý lại thấp đến thảm hại, không thích hợp làm tiên phong.
Nhưng bù lại là khả năng sử dụng ma pháp mạnh nhất trong 7 chủng tộc.
Kĩ năng bẩm sinh của họ, [Linh kết], giúp tăng mức SP qua thời gian.
Thiên tộc
Những vũ công sải cánh trên bầu trời rộng lớn.
Một chủng tộc vô cùng trường thọ cùng tất cả mọi chỉ số đều cao ngất ngưởng.
Nhưng khả năng ma pháp lại bằng zero do sự đối lập với Quỷ tộc.
Nhưng nhờ chỉ số SP và INT cao mà class “Giám mục” và “Giả kim thuật sư” rất phù hợp với họ.
Khả năng vô hiệu hóa đòn tấn công của đối thủ có cách biệt level quá lớn cùng khả năng thuần hóa ma thú cũng rất tuyệt.
Kĩ năng bẩm sinh của họ, [Áp chế], khiến những kẻ yếu hơn một mốc nhất định không thể di chuyển.
Thú nhân tộc
Một chủng tộc của rừng sâu với những đặc trưng của động vật trên cơ thể.
Họ được chia ra làm hai loại: ‘ăn cỏ’ chuyên về tốc độ và ‘ăn thịt’ chuyên về sức mạnh.
Các chỉ số vật lý cực cao, nhiều khi còn hơn cả Thiên tộc, nhưng INT lại siêu thấp. Có thể dùng ma pháp nhưng không phù hợp để chiến đấu ở tuyến sau.
Kĩ năng bẩm sinh của họ, [Tầm địch], cho biết vị trí kẻ thù trên toàn map.
Hấp huyết tộc
Chủng tộc cao quý của mà đêm thăm thẳm. Mạnh nhất khi trời tối.
Các chỉ số đều ngang ngửa Thiên tộc, và cũng có thể sử dụng ma pháp.
Có skill ẩn cho phép hồi sinh đến vô tận khi chiến đấu lúc trời tối.
Ngược lại cũng có rất nhiều điểm yếu.
Chỉ số giảm mạnh lúc trời sáng.
Nhưng điều này cũng chả ảnh hưởng mấy đến những cú đêm chính hiệu.
Không thể sử dụng thánh pháp.
Kĩ năng bẩm sinh của họ, [Hồi huyết], cho phép hồi phục HP tự động.
Người lùn
Một chủng tộc thấp bé chuyên về những chỉ số như VIT, DEF và DEX.
Nhưng nếu muốn đi theo con đường chiến đấu thì không nên chọn chủng tộc này mà nên lấy Thú nhân tộc.
Điểm mạnh của họ là ngón nghề chế tác vũ khí để hỗ trợ chiến đấu.
Không lạ khi những người chơi thuộc chủng này chỉ chuyên về rèn đúc và không bao giờ đặt chân ra chiến trường.
Kĩ năng bẩm sinh của họ, [Rèn đúc], tăng gấp đôi tỷ lệ chế tạo item thành công.
Hobbit
Một chủng tộc trông khá giống nhân tộc nhưng vóc dáng lại cực kỳ thấp bé. Thường được gọi là “người hobbit”, “halfling”, hay là “grass runners”.
Một chủng tộc ôn hòa vui vẻ và phù hợp với class ‘Cung thủ’.
STR và ma pháp không nổi bật nên không thể làm tiên phong, nhưng lại là chủng tộc có ích nhất khi đi công phá dungeon.
Kĩ năng bẩm sinh của họ, [Định vị], nhân 5 tỉ lệ drop item.
12 Bình luận
"Đúng là chúng tiện thật đấy, nhưng là với mấy người chơi có lvl cao thôi" xong tự nhiên xuống dòng lại nói là khi đấu với tui anh hùng thì mấy con golem lại bị xé như giấy ???
Tôi thực sự ko hiểu nó sai chỗ nào luôn ấy, rõ ràng thế cơ mà?
thx trans
Thanks~