“Lần trước nghĩ bụng nếu có nó rồi thì sẽ làm gì ta?”
Ăn bữa tối xong, cả hai chúng tôi ngồi ghế sofa, ăn vặt và xem tivi thì đột nhiên Hiiragi-chan nói vậy.
“Nếu em có gì cơ?”
“Đây nè, cái này nè.”
Hiiragi-chan cầm hộp Pocky rồi khua trước mặt tôi. Chúng là những cái bánh hình ống dài được tẩm sốt sô cô la.
“Haa… Pocky làm sao cơ?”
“Anh nhớ khi em đi dự tiệc, rồi em có nói đấy, bữa tiệc đó kiểu như tiệc gặp mặt các kiểu nhớ hông?”
Tôi gật đầu. Hiiragi-chan đang kể cho tôi nghe những gì xảy ra ở buổi tiệc tại nhà.
“Em không biết liệu họ có định chơi trò sai khiến hay gì đó tục tĩu không nhỉ?”
“Nhưng mà em bỏ về giữa chừng mà?”
“Thì vì em nghĩ Seiji-kun sẽ thấy cô đơn mà.”
Uuu… vẫn còn lầm bầm hử. Có vẻ cô nàng còn lưu luyến cái tin nhắn tôi gửi. Lúc nào cứ hểnh ra là nhắc tới. Muốn trêu tôi thế cơ mà.
“Thế, cái Pocky thì sao?”
“Anh không thấy nó gợi lên cảm giác gắn kết người khác ở tiệc gặp mặt sao? Cái trò mà hai người cùng ăn từ hai đầu que ấy.”
À, trò Pocky. Mà có thật phải chơi cái đó ở tiệc gặp mặt không?
“Có mà với mấy cô gái tiếp rượu ở tửu quán chứ tiệc gặp mặt gì?”
“Ế? Anh vừa nói gì cơ?”
“Ý anh là em không có làm mấy trò đó ở tiệc gặp mặt. Chỉ có làm với mấy cô tiếp rượu ở tửu quán thôi-”
“Sao anh biết điều đó vậy?”
Hiiragi-chan nghiêm nghị.
“...”
Tự hại mình rồi. Ở hiện tại thì tôi thường bị sếp kéo đi 2-3 lần gì đó. Tôi mà nói vậy thì cô nàng có tin không nhỉ?
Không được…
“Anh biết một người họ hàng thích đi uống ở bar với tửu quán nên thỉnh thoảng được nghe kể chuyện thôi…”
“Ah, ra thế… anh làm em bất ngờ đó! Cứ tưởng Seiji-kun đã tới nơi như vậy rồi kìa.”
Pạch, Hiiragi-chan chụm tay.
Tôi thì đấm ngực thở phào.
Làm tốt lắm, người họ hàng. Dù tôi chả biết ông là ai.
“Làm sao mà được. Anh còn chưa đủ tuổi cơ mà.”
“Có đủ đi nữa thì anh cũng không được tới mấy chỗ đó đâu, nhớ chưa?”
Hiiragi-chan nói nghiêm nghị.
“R-rồi… dĩ nhiên…”
Phát sợ với ánh nhìn đó nên tôi bất giác cư xử như Eddoko [note17734] luôn
“Vậy, vì nghĩ tới việc phải chơi Pocky nên em thấy sợ phải không?”
“Phải, chắc là không đâu. Lại còn phải chơi với một người con trai em không thích nữa chứ.”
Chính tôi cũng chẳng muốn vậy. Tôi chẳng muốn tưởng tượng ra cái viễn cảnh đó nữa.
“Nếu vậy ♪”
Hiiragi-chan đút một thanh vào miệng tôi.
“Hai chúng ta thử nhé?”
“Khoan, cũng được nhưng-”
“Yên nào, để em.”
Hiiragi-chan trông có vẻ vui nên tôi lặng lẽ thể thao ý em. Mà cái trò này làm sao xác định ai thắng ai thua chứ?
Cô nàng cắn đầu bên kia, rồi cả hai đã áp sát mặt vào nhau.
“...”
Xấu hổ quá nên cả hai đảo mắt đi hướng khác. Rồi Hiiragi-chan cắn thêm một miếng.
“Fuu, fuu”
Hình như cô ấy muốn nói gì đó như là ‘tới lượt Seiji-kun đó’ thì phải. Xấu hổ thật, thôi, cắn miếng nè. Và như thế, khoảng cách giữa hai chúng tôi lại ngắn đi.
“...”
Quá xấu hổ nên cả hai lại đảo mắt đi. Thế này còn xấu hổ gấp trăm lần so với lúc hôn. Người lớn thời đại này còn làm trò này sao?
“!”
Crach, crach. Cả hai tiếp tục cắn sâu thanh bánh.
Làm sao giờ? Xấu hổ chết mất. Hiiragi-chan cũng đỏ mặt hết cả.
Crach crach, crach crach…
Tuy cả hai đều đang rất xấu hổ nhưng vẫn cố tập trung.
Và rồi… chụt
“Fuyaaaaaaaa!? Hôn mất rồi.”
“Uwahhh, hôn luôn rồi.”
Cảm xúc như vỡ òa, cả hai la toáng lên.
...Giờ nhớ lại, lúc nãy trước khi dùng bữa thì cả hai đã hôn nhau mấy lần rồi.
Tuy nhiên, nụ hôn này thì khác hẳn…
“Pocky game… xấu hổ thật.”
“Hoàn toàn đồng ý…”
“Seiji-kun… vẫn còn 5 thanh nữa nè…”
“Hee… v-vậy sao?”
Cả hai đều không có vẻ gì là muốn phản đối cả. Và chúng tôi cứ hỏi lại nhau xem có muốn tiếp tục không như vậy thêm một hồi.
“...”
Bầu không khí này là sao đây, kiểu như ai nói ra thì người đó thua ấy. Có lẽ phải chơi bài “tại em nói muốn chơi tiếp nên anh sẽ thuận theo ý em” cho chắc ăn.
Hiiragi-chan đút một thành vào miệng, rồi cắn.
“Ừm, nếu Haruka-san muốn tiếp thì anh chiều thôi.”
“Em cũng thế, Seiji-kun muốn thì em sẵn sàng thuận theo.”
“Phải đó. Anh muốn ăn Pocky lắm.”
“Trùng hợp ha, em cũng thế.”
Rồi cả hai bắt đầu ăn.
Crach crach crach…
Crach, crach
...Crach crach
Thân nhiệt tôi đang tăng, và phần đầu của tôi bắt đầu nóng ran. Chắc Hiiragi-chan cũng thế. Mặt cô nàng đỏ tới tận tai.
Crach crach crach-
Cra- Chụt
“Waaaaaaaaaa. Hôn rồi!?”
“Fuyaaaa, lại hôn!?”
Loạn hết rồi
“...”
Cả hai ngừng lại một chút để ngẫm lại đã làm cái gì nãy giờ.
“Seiji-kun, tùy nói vậy nhưng trông anh có vẻ vui lắm. Chuyện đã rồi, nhưng hình như anh chỉ đơn giản muốn hôn em thôi thì phải.”
“Không phải, nhưng mà, em mới là người ép chúng ta vào cái tư thế để cả hai phải hôn nhau còn gì. Chẳng phải Haruka-san mới là người muốn hôn sao?”
“Đúng, nhưng Seiji-kun mới là người thua. Anh đã để dục vọng điều khiển nên mới hôn em.”
“Nếu thế thì Haruka-san cắn còn nhiều bánh hơn anh mà. Nên nếu dựa vào đó thì anh phải là người thắng chứ.”
“Không, không hề đúng.”
“Đúng chứ.”
“Không.”
“Đúng.”
Khi cả hai còn tiếp tục khẩu chiến-
Chụt
Mặt của cả hai lại gần nhau tiếp rồi hôn.
“Thế này… không quá xấu hổ ha?”
“Ờm.”
“Khác gì đâu nhỉ? Ta nên thử lại không?”
“Có lý… không phản đối luôn.”
Rồi cả hai lại ngồi lại vào tư thế.
Crach crach crach Crach crach crach Crach crach crach
“Fuwahhhhh!?”
Lại đỏ hết mặt, cả hai la toáng lên.
“...V-vừa rồi là tại Haruka-san đấy.”
“Sai rồi, tại Seiji-kun chứ. Hoàn toàn là tại anh.”
Hà, giờ mình hiểu sao nó lại xấu hổ rồi.
“Chưa biết ai thắng ai thua nhỉ… t-ta thử lại nhé?”
“Rõ ràng quá rồi.”
“Fumun?”
Hiiragi-chan phấn khích tiếp tục.
“Khi cái tàu trượt đang đi chầm chậm lên dốc, rồi khi nó bắt đầu trượt nhanh xuống thì việc biết nó sắp lao xuống nó kích thích phải không. Pocky game cũng vậy ha?”
“Khoăng- khoăng đ-, kích thích?”
“Phải, cái cảm xúc kích thích đó đó.”
Nói đơn giản thì là cái sự phấn khích khi hôn đó lôi cuốn chúng tôi. Nhờ trò chơi này mà chúng tôi đã tìm ra một cách mới để tán tỉnh nhau.
67 Bình luận
Aaaaaaa
Đọc mà đầu cháy dùm
cặp đôi ngốcnày luôn rồiĐọc mà xấu hổ giùm bọn nó luôn
hai đứa ngốc