Khi tiết sinh hoạt kết thúc, chúng tôi quyết định về nhiệm vụ và trở về chỗ ngồi.
Trong lúc đang nghĩ về các công thức nấu ăn thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Này, Ichijo, đây không phải lần đầu chúng ta nói chuyện với nhau nhỉ?”
Đúng như tôi nghĩ, tôi quay sang chỗ phát ra lời nói với chút bất ngờ và thấy Mikitani-san ở trước mặt tôi.
Tôi khá bất ngờ khi thấy Mikitani-san lúc nào cũng quan sát tôi đột nhiên đến bắt chuyện với tôi.
“A-À ừ, tớ nghĩ vậy.”
“Nào, Ichijo, cậu đang làm tụt hứng rồi đấy.”
Mikitani-san mỉm cười và tiếp tục nói chuyện với tôi, có lẽ là tiếp tục tận hưởng sự kì quặc do lo lắng và ngại ngùng của tôi.
Tôi tự hỏi tôi nên làm gì, nhưng tất cả điều tôi làm chỉ là một nụ cười trừ.
“Hả? Vậy Ichijo? Cậu đang thầm yêu tớ à?”
“EEH?!”
Tôi khá lo lắng đến nỗi tôi cất cao giọng trước lời nói như đang trêu chọc của cô ấy trong khi cô ấy đang để tay trước miệng.
“Đừng bất ngờ thế, tớ có thể nói điều này chỉ qua quan sát cậu thôi! Ichijo, cậu thích Saegusa-san đúng không?”
Mikitani-san tuy vừa nở một nụ cười vừa đi thẳng vào vấn ddeef.
Trong lúc tôi đang cuống cuồng không biết nên nói gì thì cô ấy nói tiếp, “Có vẻ cậu còn được cô aays mang bento nữa, nên các cậu phải thân nhau lắm.”
“Không, tớ không biết hahaha.”
Tôi cố gắng rời khỏi tình huống này, vậy nên tôi chỉ mỉm cười và cố che giấu nó.
Nhưng, Mikitani-san vẫn mỉm cười và nói.
“Ichijo, cậu quá dễ hiểu! Nhưng bên kia cũng có lỗi mà nhỉ?”
Khi Mikitani-san nhìn tôi với chút đồng cảm, tôi đã nghĩ, “Hả?”
Cô ấy như kiểu nhận thức được cảm xúc của tôi, nhưng có vể cô ấy không biết chúng tôi đang hẹn hò.
Vì chỉ có mình tôi và Mikitani-san ở bàn, Shi-chan thì đang nói chuyện vui vẻ với các bạn nữ khác về việc phục vụ khách, ngoài ra thì không còn ai có thể nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Ừ, đúng vậy! Tôi không nghĩ tôi có thể hẹn hò với Saegusa-san! Và nó cũng chỉ như của bạn bè gửi cho nhau thôi, hahaha!”
“Mọi người đều biết nó! Nhưng nếu chỉ là bạn với người mang bento đến cho, không phải nó có hơi quá không!”
Tôi nghĩ tôi có thể thoát được vì lúc đầu ban đầu vẫn chưa bị phát giác, nên tôi cố nắm bắt nó và tiếp tục lòng vòng.
Mikitani-san cười, tôi tự hỏi tôi có xứng đáng hay không. Tôi có hơi tổn thương chút, nhưng tôi biết sẽ tốt hơn là bị lộ, nên tôi mỉm cười, nhưng trong lòng đang khóc ròng.
“Nhưng cậu biết không, Ichijo, cậu đã thay đổi rồi, cậu không còn như hồi trước nữa, mà bây giờ chỉ là một chàng trai điển trai bình thường thôi, nên mọi thứ ổn thôi.”
“Eh?”
Và rồi Mikitani-san vươn đôi tay thon gọn của cô ấy và vỗ lưng tôi để tạo động lực.
Và mọi thứ xảy ra, mặt chúng tôi bất chợt gần nhau hơn.
Tôi biết Mikitani-san là một cô gái xinh đẹp, và ai cũng đều hồi hộp trước khuôn mặt của một người phụ nữ trước mặt họ.
Tôi quay mặt sang nơi ánh mắt đang nhìn vào, và tất nhiên đó là ánh mắt của Shi-chan.
Tuy đang bị các cô gái đứng xung quanh, nhưng Shi-chan vẫn liếc nhìn tôi với anh mắt không được vui lắm, tôi có hơi tái mặt đi và vội đấy Mikitani-san ra.
“Hả? Cậu ngại à? Dễ thương quá đi.”
“Không phải! Mặt của cậu gần quá! Đừng đùa tớ như thế chứ!”
Và rồi….
“Tớ không trêu chọc gì cậu cả! Tớ thích kiểu như Ichijo đấy!”
Những lời đó được Mikitani-san nói ra.
Tôi khá thất vọng với những lời của Mikitani-san, và tôi bị ai chọc vào lưng.
Lần này nó mạnh hơn lần trước.
Thì đúng rồi mà… tôi nghĩ vậy, và khi tôi quay lại, tôi thấy Shi-chan đang phồng má kiểu không hài lòng lắm.
“Anh vừa nói gì với… Mikitani-san vậy?”
“Không, không có gì đâu…. Thật đấy.”
Tôi vừa bị Mikitani-san trêu vì đã thích Shi-chan, và rồi cô ấy lại khen vẻ ngoài của tôi, vậy nên chả có gì tôi lại nói dối cả.
Tôi có hơi hãi khi không biết nên nói gì trong trường hợp này.
“Ồ, Saegusa-san! Tớ muốn nói tiếp về chuyện vừa nãy, vậy nên nếu không phiền, cậu có thể ở lại thêm chút để bàn bạc không.”
Niijima-kun dang nói với Shi-chan vẫn đang phồng má này.
“Ừ, không sao đâu. Tớ hiểu rồi.”
Shi-chan vừa chuyển sang chế độ bình thường, mỉm cười và chấp nhận lời đó.
Tôi hiểu rồi, vậy Shi-chan sẽ ở lại đây à…
Hôm nay tôi có ca làm thêm, nên tôi nghĩ chúng tôi đành phải tách nhau về. Tôi xách cặp lên, đứng dậy và thì thầm với Shi-chan, “Tạm biệt, chúc em may mắn.”
Shi-chan cũng thì thầm một mình, “A…”, nhưng em ấy quay ngoắt đi vì vẫn còn giận, vậy nên tôi bỏ hết cái cảm xúc vui thú hôm nay và về nhà một mình.
“Ồ, cậu định về à, Ichijo? Làm tốt lắm!”
Và rồi, trong một thoáng không đúng lúc lắm, Mikitani-san thấy tôi đang rời đi, liền vỗ vai tôi và chào tôi lúc tôi rời đi.
Mikitani-san chỉ chào tôi thôi, nên cô ấy không làm gì sai cả, thực tế tôi muốn cảm ơn cô ấy dù chúng tôi chưa phải bạn bè.
Nhưng tôi nghĩ nó không đúng lúc lắm, nên tôi chỉ chào lại vào nhẹ nhàng quay đi.
Và rồi Shi-chan tiếp tục phồng má giận dỗi, và khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, em ấy liền tránh nó đi.
2 Bình luận