Khi tỉnh giấc, đập vào mắt tôi là vài cuộc gọi nhỡ của bố mẹ.
Thầm nghĩ tốt nhất nên để họ biết rằng tôi vẫn an toàn, tôi gửi họ tin nhắn trên LINE: “Con đang đi du lịch rồi. Đừng tìm con.”
Vài phút sau, điện thoại của tôi lại rung lên, nhưng tôi mặc kệ. Nói chuyện với họ bây giờ chẳng có nghĩa lý gì, chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa thôi.
Tôi quyết định gác lại vấn đề cho tôi của tương lai giải quyết và tập trung vào hiện tại.
“Cái gì đây?”
Tôi cất hành lý tại khách sạn và ra ngoài. Trước mặt tôi là một khu cơ sở vật chất khác lạ trước ga Atami.
“Không phải suối ngâm chân đây sao?”
“Ồ, khu này khá nổi tiếng đó!”
Như đã được giới thiệu, đây là một suối nước nóng được thiết kế để ngâm chân.
Làn nước ấm và trông khá hấp dẫn lấp đầy một cái rãnh nhỏ rộng khoảng tầm năm chiếu tatami.
Những tấm ván gỗ được đặt ở hai bên cho du khách có thể ngồi và ngâm chân.
“Ồ, hóa ra nó được gọi là ‘Suối nước nóng của Ieyasu’. Chỗ này được xây dựng để kỷ niệm 400 năm ngày thăm của Tokugawa Ieyasu… Nó được quảng cáo là có khả năng chữa đau dây thần kinh, đau khớp, tuần hoàn máu kém, và giảm mệt mỏi nữa…”
Nanase vừa chăm chú đọc bảng thông tin vừa gật gù một cách hiểu biết.
Ấn tượng ghê, mặc dù đây không phải thứ cô ấy cần nhớ.
“Vào thôi!”
“Suối nước nóng này không có tác dụng cải thiện trí não đâu đấy?”
“Cậu vẫn còn ghim chuyện đấy à!?”
Nanase cúi xuống tháo giày và tất cổ chân.
Hành động của cô ấy quyến rũ đến mức tôi không khỏi bị thu hút.
Hôm nay, Nanase không mặc đồng phục mà đang diện một bộ thường phục.
Cô ấy mặc một chiếc áo phông trắng trơn, quần bó, và một lớp áo khoác ngoài màu nâu phù hợp với tiết trời mùa thu.
Cô ấy cũng mang theo một chiếc túi chéo, có vẻ là để đựng vật dụng cá nhân.
Phong cách thời trang làm nổi bật dáng người cao ráo và vẻ ngoài thời thượng. Trông như thể trên tay cô ấy là một cốc Starbucks vậy.
“Có chuyện gì đấy?”
“À, không có gì đâu.”
Tôi giả ngơ và cởi giày, nhúng chân xuống làn nước ấm.
“Oa…”
Hơi ấm dịu nhẹ lan tỏa từng đầu ngón chân khiến tôi vô thức thở dài cảm thán. Nhiệt độ hơi nóng đem lại một cảm giác tê tê dễ chịu.
Nước chỉ ngập đến mắt cá chân, nhưng tôi có thể cảm nhận được hơi ấm đang dần truyền đi khắp cơ thể. Mặc dù tôi chỉ đang ngâm chân, toàn thân tôi cảm thấy thật ấm áp và thoải mái.
“… Tuyệt thật đấy.”
Thật vui vì tôi đã đến đây.
Có một niềm phấn khích khó tả khi tận hưởng việc ngâm chân tại Atami, khác xa chốn trường học nơi các tiết học đang diễn ra.
“Haah…”
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài quyến rũ và liếc sang phải. Nanase đang hoàn toàn thư giãn và thả mình trong dòng suy nghĩ.
Đôi mắt sắc bén đang nhắm lại, và khóe môi cong xuống thường ngày giờ đang được thả lỏng.
“Mừng cậu tận hưởng nơi này.”
“Hả?”
Bờ vai của Nanase giật bắn lên, và nước văng tung tóe.
“T-tôi đâu có tận hưởng đến thế! Mỗi chuyện ngâm chân thì có gì đặc biệt chứ!”
“Vậy cậu có muốn đi ra không?”
“… Có lẽ khoảng 10 phút nữa, tôi sẽ tìm ra điểm hấp dẫn của nơi này.”
Nanase lảng mắt đi với đôi gò má ửng hồng.
Phản ứng đáng yêu quá đi mất.
“Được rồi, vậy 10 phút nữa nhé.”
Và rồi chúng tôi ở lại đến tận nửa tiếng.
Nanase trông như đang nhận được nguồn năng lượng từ đất mẹ, hai mắt nhắm lại và cơ thể hoàn toàn bất động.
Cô ấy có ổn không vậy? Còn sống không đấy?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ…
“Sẽ ổn thôi… Mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy… Mình sẽ ổn thôi…”
Một giọng nói phát ra từ phía bên trái làm tim tôi giật bắn lên một nhịp.
4 Bình luận