1
“Cầu thang sao?”
Sau khi rẽ qua một khúc cua, cả ba trông thấy một chiếc cầu thang dẫn lên tầng trên.
Miya hướng ánh đèn lên trên tầng.
“Có ai ở đây không?”
Mahiru nở một nụ cười tinh nghịch.
Sau khi lên đến tầng hai, cả bọn đến được một nơi rộng rãi giống như hội trường vậy.
Ánh nắng mặt trời rọi qua những ô cửa sổ lớn, càng khiến vẻ tàn tạ nơi đây trở nên chân thực. Mùi nấm mốc nồng nặc bao trùm, khiến cho bầu không khí nơi đây dù đang là giữa mùa hè nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Ở phía sân sau cũng có rất nhiều tượng thiên sứ được đặt rải rác khắp nơi, đôi mắt vô hồn của chúng như thể đang nhìn chằm chằm vào ba người vậy.
“Nó, sao tớ cảm thấy sợ quá…”
Asaka nắm chặt lấy tay Mahiru.
“Không sao đâu, bất kể ai đến thì tớ cũng sẽ đánh bại người đó thôi.”
Vượt qua đại sảnh, cả ba bước vào một hành lang vừa dài mà vừa hẹp. Hai bên hành lang là vô số cánh cửa, ba người họ tiến vào một trong số đó.
Căn phòng ấy cũng có một cánh cửa ở phía sau, bước vào đó là một căn phòng khác. Vượt qua căn phòng đó, cả ba lại thấy một hành lang, có vẻ như tầng hai được thiết kế khá phức tạp.
Chỉ trong chốc lát, cả ba đã mất phương hướng và chẳng biết mình đang ở đâu.
Bước vào căn phòng tối.
Nơi đây không có cửa sổ và dĩ nhiên cũng không có điện nốt, nên chỉ có ánh sáng từ đèn pin là nguồn sáng duy nhất. Có lẽ do đóng cửa suốt nên không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt.
“Kyaaa.”
Asaka hét lớn.
“Chuyện gì thế?”
Miya chạy tới.
“Có cái gì đó, mềm nhũn. Ở chỗ kia”
Miya hướng đèn đến, cả ba thấy có một chiếc chân nến với những tàn nến đã chảy đọng lại.
Có lẽ do trời nóng nên nó đã trở nên mềm nhũn. Cũng có thể do bị bỏ lại lâu ngày nên nó đã bị lão hóa. Dù sao thì, Asaka có vẻ đã chạm vào nó.
“Thứ màu trắng nhầy nhụa này, ghê quá.”
“Đây là bẫy của yêu quái!”
“Tớ muốn rửa tay quá.”
“Hãy đi tìm nhà bếp thôi.”
Tất nhiên, ngôi nhà này đã bị cắt nước, nên việc tìm kiếm nhà bếp là vô nghĩa. Nhưng lũ trẻ không biết điều đó, chúng cứ mải miết đi sâu vào bên trong rồi lạc đường.
“Này, có ai nghe thấy tiếng động lạ không?”
Mahiru hỏi.
“Vậy sao?”
Miya di chuyển đèn pin.
“Có tiếng gì đó, ưm, như tiếng thở ý.”
“Chắc chắn là có gì ở đây.”
Đi đến cuối hành lang, họ nhìn thấy hai bức tượng thiên thần bằng đá được đặt song song. Giữa hai bức tượng là một cánh cửa màu đỏ được khóa chặt bằng ổ khóa và dây xích. Cánh cửa bị khóa kín từ bên ngoài dù nhìn từ bên trong vẫn khiến cả ba phải nín thở.
“C-cái gì đây.”
“Có thứ gì đó đang bị phong ấn ở đây…. Ah, hôi quá.”
Miya áp mặt vào khe cửa, một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng lên mũi.
Ngay cả trẻ con cũng nhận ra rằng có điều gì không ổn với ngôi nhà này.
“Nè, nè, thôi, về thôi.”
Miya cất tiếng và hai người kia cũng gật đầu.
Miya xoay gót chân.
“Khoan đã.” Miya nói.
“Có chuyện gì thế?”
Mahiru hỏi.
“Mà, hai cậu nhớ đường về không?”
2
Cả ba đi qua cánh cửa, bước vào một căn phòng khác, rồi lại mở cửa tiếp. Có lúc họ đi ra hành lang, có lúc lại gặp ngõ cụt. Cứ lặp đi lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần.
“Nè, nè, không phải chỗ này chúng ta đã đi qua lúc nãy sao?”
“Vậy, chúng ta nên tìm cầu thang và lối ra.”
“Lại có tiếng động gì nữa thế?”
Cả ba vừa đi lang thang vừa mếu máo.
Đây là lần đầu tiên cả ba đặt chân đến đây nên không biết đường rồi bị lạc.
Điều đó là đương nhiên.
Không có người lớn nào ở đây, và cả bọn cũng không thể làm gì.
Khi nhận ra điều đó, cả ba cũng đã nhận thức được sự nghiêm trọng của sự việc.
Liệu họ có thể không bao giờ trở về nữa? Nỗi sợ hãi len lỏi từ dưới chân lên.
“Ôi”
Mahiru vấp phải thứ gì đó rồi ngã nhào xuống.
“Đau quá, cái gì vậy chứ…!”
“Cậu không sao chứ?”
“Cậu ổn không?”
Hoá ra là những tấm ván lát sàn đã bong tróc. Có lẽ Mahiru đã mắc chân vào một trong số đó.
“Ư ư.”
Nước mắt lăn dài trên má.
“Tớ muốn về nhà…. Oaa.”
Trước những giọt nước mắt của Mahiru, người vốn dĩ rất mạnh mẽ, hai người còn lại cũng không kìm được mà khóc theo.
“Huu hu.”
“Mẹ ơi…”
Cả ba khụy gối xuống rồi khóc nức nở.
“Huu huu.”
“Yuu-nii—”
“Cứu em với…”
Như muốn trừng phạt cả ba người đang chìm trong đau khổ, tiếng bước chân bí ẩn vang lên từ phía sau.
Cạch
Cạch.
Cạch
“Hự.”
“Ai đó?”
Cạch
Cạch
Cạch
“Mấy nhóc đang làm gì vậy?”
Người xuất hiện là Aritsuki.
“Yuu-nii!”
“Yuu-nii—”
“Yuu-nii”
Lý do Yuu-nii ở đây là gì không quan trọng.
Sự an tâm tràn ngập trong lòng cả ba và hoá thành những giọt nước mắt.
“Này, ôm anh làm gì. Về nhà thôi nào.”
3
“Nghe này, mấy nhóc không nên cứ thế mà bước vào một ngôi nhà mà nhóc không biết chứ. Anh rất vui vì chính anh đã tìm thấy mấy nhóc, nhưng nếu là một ông già biến thái nào đó thì sao?”
“Híc, nấc.”
“Hu hu.”
“Yuu-nii, Yuu-nii.”
Cả ba nhóc vẫn không ngừng khóc.
Nhưng mà, lúc bọn nhóc này đột nhập vào toà nhà đó tôi đã sợ hãi tột độ.
Ngôi nhà ấy là bãi chứa toàn sách khiêu dâm.
Bãi cỏ.
Công viên.
Rừng cây.
Có nhiều chàng trai vị thành niên đã sử dụng nơi này để giấu những cuốn sách khiêu dâm mà họ gặp khó khăn trong việc xử lý. Chúng được giấu ở rất nhiều nơi.
Ngôi nhà bỏ hoang kia cũng là một trong số đó.
Aritsuki đã tìm thấy nơi này khi anh ấy học lớp 6 tiểu học. [note55909]
Khi bước vào để thử lòng dũng cảm, tôi đã nhận thấy có một lượng lớn sách khiêu dâm ở góc vườn.
Có vẻ như là những người đàn ông thường xuyên vứt những cuốn sách khiêu dâm khoặc giấu ở trong căn nhà bỏ hoang này và Arizuki hay đến đây để xem sách.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tôi đặt chân vào trong nhà.
Lúc đầu tôi chỉ định đi theo để dọa bọn nhóc để trả đũa cho những lần bị chơi khăm nhưng không ngờ bọn nhóc lại khóc lớn đến thế.
Tuy hơi nghịch ngợm, nhưng bọn nhóc vẫn chỉ là trẻ con.
Có vẻ như Aritsuki đã hối hận về những gì mình làm.
Hôm nay về nhà anh sẽ cho mấy đứa một ít món tráng miệng.
Nhưng mà. Căn nhà có bầu không khí đáng sợ thật.
Cánh cửa đóng kín kia là gì vậy?
Có phải là đang cất giấu cái gì đó nguy hiểm bên trong không?
“Nè, mấy nhóc khóc mãi thế à?”
“Nhưng mà…”
Lúc đó, có ai đó vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“A–, bạn ơi, tôi hỏi chút được chứ?”
Tôi quay lại và thấy có vài cảnh sát đang ở đó, đằng sau là một chiếc xe cảnh sát.
Sự việc bất ngờ khiến Aritsuki đơ cứng lại.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Có tin báo rằng có tiếng bọn trẻ khóc và một người đàn ông cùng bước vào một căn nhà bỏ hoang. Anh bạn có thể kể cho tôi một chút chuyện được không?”
Hả? Hể?
“Mọi người, không sao đâu.”
“Không, tôi không nghĩ vậy.”
Lực lượng cảnh sát khá hùng hậu vây quanh tôi.
Chờ chút đã—
“Chuyện gì đã xảy ra ở ngôi nhà đó vậy?”
Viên cảnh sát trẻ hỏi bọn nhóc.
“Toàn bùn trắng.” Asaka nói.
“Hôi quá.” Miya nói.
“Đau quá.” Mahiru nói. [note55908]
“Chờ chút đã, có lẽ cậu nên đến đồn cảnh sát để trình bày rõ hơn.”
“Không, hiểu lầm rồi. Chúng đều là con của người quen tôi.”
“Ừm, tôi sẽ nghe chuyện sau.”
Mọi người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phán xét khiến tôi đầy bối rối.
Không phải thế.
Có sự hiểu lầm ở đây.
Không phải vậy aaaaaaaa.
*
Cuối cùng thì đám nhóc đã nín khóc và nói rõ mọi chuyện, nhưng tôi cũng phải chịu một phen mất mặt.
4 Bình luận
Bi hieu lam roi