Hangyakusha Toshite Oukok...
相模優斗 GreeN
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Arc 5 - Chương 52: Xấu hổ sau cơn say

1 Bình luận - Độ dài: 739 từ - Cập nhật:

(POV: Liziarete)

―― Đau đầu quá.

―― Khó chịu quá.

―― Ôi, ước gì mình có thể biến mất.

“Hối hận không kịp” chính là tình cảnh này đây. Khi mơ hồ nhớ lại chuyện hôm qua, tôi đột nhiên muốn chết quách đi cho rồi. Tại sao hôm qua tôi lại cố gắng đốt cháy giai đoạn với Aldia như vậy chứ. Ôi, thật là... tại sao… tại sao lại thế…?

“Gọi tôi là Lia nhé.”

BỐP!

Tôi đập đầu thật mạnh vào tường. Dù trán đau điếng, nhưng cảm giác muốn quên đi câu chuyện đáng xấu hổ hôm qua còn lấn át hết những thứ vụn vặt như vậy.

―― Muốn quên đi quá... lúc đó tôi không bình thường chút nào.

Tôi vốn không định uống nhiều rượu như vậy, bởi tôi hiểu rõ tửu lượng của mình kém đến mức nào. Chỉ cần gọi đồ uống không cồn và chuyện phiếm với ngài Aldia là được rồi. Vậy mà, tôi lại bị cuốn theo bầu không khí, để rồi quá chén xong say mèm.

Thả lỏng quá đà như vậy, chẳng giống tôi chút nào.

“Haaa…”

―― Chắc chắn ngài Aldia đã thất vọng về tôi lắm rồi. Chắc chắn anh ấy vẫn nhớ rõ chuyện hôm qua.

Trước giờ tôi chưa từng nói những điều ích kỷ như vậy với Aldia. Hôm nay muốn nghỉ quá. Nếu có chút xíu khả năng gặp được anh ấy, tôi sẽ chết mất... sẽ chết về mặt tinh thần!

“Litzy~ Ăn sáng cùng nhau đi~!”

Trong lúc đó, một trong những thuộc hạ thân thiết đã đến phòng tôi. Có vẻ tôi không khóa cửa, nên cô ấy tự ý vào. Rồi, vừa mở cửa và nhìn thấy tình trạng của tôi, câu đầu tiên là――

“Ối, Litzy... trông cậu ốm quá!?”

Thô lỗ thế nhỉ?

“Blatty... đừng nói to thế, đầu mình đang đau lắm...”

Cô ấy là một long kỵ sĩ, hiện giờ là thuộc hạ của tôi, cũng là một trong số ít những nữ long kỵ sĩ mà tôi quen biết từ lâu.

Cậu ta đang oang oang trước cửa phòng tôi.

“Chả lẽ Litzy đã uống rượu hả!?”

“Nếu đúng vậy thì sao...?”

“Sao lại uống khi biết sức mình có hạn chứ...”

Biết sao được, tự dưng hôm qua tôi có tâm trạng thôi mà. Thật sự đã quá phấn khích. Tôi cũng tự nhận thức được điều đó.

―― Vì vậy, tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây là điều không thể tránh khỏi... nếu không làm vậy, tôi không thể chịu đựng được.

“Ưu... đau quá.”

“Cậu ổn không? Hay là hôm nay xin nghỉ đi?”

“Không... sáng nay mình phải đi huấn luyện tân binh. Không có thời gian nghỉ ngơi đâu... uida…”

“Nhưng trông cậu khổ sở quá.”

―― Nếu xin nghỉ chỉ vì đau đầu thì đã không được Công chúa Valtrune tin tưởng giao phó chức tướng quân rồi.

Tôi đã được Công chúa Valtrune công nhận, được tin tưởng giao phó việc hỗ trợ ngài Aldia. Là tướng quân của Thiên Vận quân đoàn, tôi không thể để lộ bộ dạng thảm hại này được.

Làm ảnh hưởng đến công việc vì say rượu thì tôi không thể làm gương cho các thuộc hạ. Tôi thường hay nói một cách cao ngạo rằng “Công việc là ưu tiên hàng đầu”. Vậy mà giờ lại thế này, thật đáng cười.

Nhưng đầu óc không hoạt động nổi... chân cũng không cử động được. Phải làm sao... đây…

Hơi thở trở nên gấp gáp. Chỉ đứng thôi mà cũng chóng mặt. Mất thăng bằng, tôi dựa vào tường, trượt xuống, quỳ gối trên sàn.

“Hah... hah...”

“Litzy!? Cậu ổn không đấy!? Thôi, đi nghỉ đi mà!”

Thật đáng xấu hổ. Bản thân tôi thế này đây... Tôi tự hào rằng không thua kém ai về năng lực long kỵ sĩ... vậy mà lại thua rượu.

Tầm nhìn dần mờ đi, dù cho tôi đã cố gắng dậy rồi.

Tôi cảm thấy khung cảnh trước mắt dần tối đi. Nếu cứ tiếp diễn như thế này, danh dự của tôi sẽ bị tổn thương...!

“Không được...”

“Litzy!”

Tôi nghe thấy tiếng Blatty. Trước mắt đã hoàn toàn tối đen.

Và rồi... không biết có phải ảo giác không.

“Tướng quân Liziarete!”

Gì vậy?

Hình như đó là giọng của ngài ấy ―― ngài Aldia.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận