Trans kiêm edit: Lê Hoàng Triều.
Từ ngày cậu đi, tớ không còn được thấy Mặt trời nữa. 27/9/22, Đà Nẵng những ngày mưa.
--------------------------
(Họ đã rời khỏi nhà hàng và đang trên đường về nhà.)
“Là một người không năng động, bất hợp tác và ích kỉ. Họ vẫn có thể làm bạn với tớ một cách bình thường nên đó là lý do tớ thực sự yêu quý họ.”
“...là vậy sao?”
“Đúng vậy. Dù tớ không đần đến mức như Kusuba-san ở khoản giao tiếp...Chỉ vậy thôi.”
“Chỉ vậy thôi, à...”
Cô ấy thật khó gần và lạnh lùng.
Đây là ấn tượng ban đầu của tôi về Tachibana.
Cô ấy chắc chắn không phải kiểu người hòa đồng với mọi người.
Nói hơi thô một tí thì cô ấy giấu điều này bằng vẻ đẹp của mình.
Well...rõ ràng...hơi khó để nói nhưng cô ấy thực sự quan tâm đến người khác và là người trung thực.
Nếu không thì cô ấy sẽ không được quan tâm đến vậy bởi hai người đó. (trans: ý là Hinata với Susami nếu các ông không nhớ tên.)
Và họ cũng sẽ không trở thành bạn với cô ấy.
“Nên tớ thực sự biết ơn họ. Và tớ chắc rằng Natsume-san (Hinata) cũng cảm thấy vậy với cậu. Dù là theo cách hơi khác một tí.”
“...hiểu rồi.”
Tachibana nở nụ cười yếu ớt khiến tim tôi đập lệch một nhịp.
“Well...ổn mà, cuối cùng thì cậu cũng sẽ hiểu thôi.”
“Hi vọng thế...”
Tachibana lắc lắc đầu.
Tôi đã mất hết liêm sỉ vào hôm nay rồi.
Xin lỗi nhưng giờ tôi phải bỏ cuộc vậy.
“Nhưng, tớ mừng là Kusuba-san có vẻ đã tận hưởng buổi học nhóm.”
“Ý cậu là sao?”
“Tớ tưởng cậu sẽ trông chán chường vì cậu đã nói là không thích giao tiếp. Tớ yên tâm rồi.”
“Cậu không cần quan sát những thứ vô nghĩ như vậy đâu, hiểu chứ?”
“Nhưng, không phải xem những người khác thân thiết với cậu rất tuyệt sao?”
“...không, không hẳn.”
“Hmm...”
Tachibana, người đang bĩu môi như thể đang dỗi, trông thật quá đỗi dễ thương.
Hơn nữa, sự thay đổi vẻ mặt đột ngột còn khiến nó dễ thương hơn nữa.
Tôi đành phải quay mặt đi và nhìn về phía trước.
“...Nhưng tớ không ổn với một đám đông.”
“5 người không đông lắm đâu.”
“Không, với tớ thì nó đông.”
Điều này không đúng.
Tôi đã tận hưởng nó.
5 người bọn tôi đi chơi chung và vui vẻ với nhau là điều gì đó thực sự mới mẻ với tôi, nhưng nó lại vui vẻ một cách bất ngờ, nên tôi đã có chút bối rối.
Đây là sự tiến bộ à?
Hay chỉ là tạm thời?
Tôi không biết câu trả lời là gì nữa.
...
Điều đó là bình thường thôi.
Vì tôi chưa từng trải nghiệm thứ này trước đó.
“Well...vậy cậu muốn mấy người?”
“Một mình.”
“Không, ý tớ là...”
“Vậy thì 2 người. Đó là giới hạn của tớ.” (trans: hay lắm main.)
3,4 hay 5 là con số quá lớn đối với tôi.
“...Thế thì cậu có muốn chúng ta học chung không.”
“Ể...?”
Ngay lúc đó, một chiếc xe chạy ngang qua khi chúng tôi đang nói chuyện ngay ngã tư.
Tôi cau mày trước âm thanh chói tai của động cơ.
Một sự im lặng khó chịu bao trùm lấy tôi và cô ấy.
Đến cuối thì chúng tôi chẳng nói gì nữa.
Tôi không hỏi gì và cô ấy cũng không tiếp tục cuộc trò chuyện.
Chúng tôi chỉ đi về nhà trong im lặng và nói với giọng như bình thường khi đến nơi.
“Mai gặp lại.”
“Được, hẹn gặp lại nhé.”
19 Bình luận
đùa thôi, chúc miền trung có thể vượt qua cơn bão lần này, và chúc trans mau hết sòu
thank trans edit
Mà giật cả mình đọc nhầm thành họ đã ra khỏi hang *liên tưởng tới một thứ j đó mà có thể ai cx bt :)) *
Thiếu dấu huyền kìa trans
Và thanks trans