• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I - Vỏ Bọc

Chương 11

0 Bình luận - Độ dài: 7,208 từ - Cập nhật:

Buổi sáng sớm, khi ánh nắng đầu tiên vừa ló dạng nơi đường chân trời, những tia sáng vàng nhạt xuyên qua những tán cây cháy xém, len lỏi xuống khu làng tạm như những sợi tơ mỏng manh. Ánh sáng chiếu lên mặt đất phủ đầy tro bụi, nơi những túp lều thô sơ đứng chênh vênh trên những thanh gỗ buộc tạm bằng dây thừng cũ kỹ. Gió sớm thổi qua, mang theo cái lạnh se sắt của mùa xuân còn sót lại, cuốn theo vài vệt khói trắng mỏng từ những đống lửa nhỏ vẫn âm ỉ cháy gần lối ra hang động. Tiếng củi nứt tanh tách hòa lẫn với tiếng chim hót líu lo từ xa, yếu ớt nhưng kiên trì, như một lời khẳng định rằng sự sống vẫn tồn tại giữa đống đổ nát. Mùi gỗ cháy và đất ẩm thoảng trong không khí, gợi lên một cảm giác yên bình tạm bợ – đây không phải là nhà, chỉ là một nơi trú chân ngắn ngủi, một điểm dừng chân trước khi bóng tối lớn hơn ập đến.

Người dân – khoảng hai chục người, từ những ông lão tóc bạc phơ đến những đứa trẻ gầy gò trong bộ quần áo vá chằng vá đụp – tụ tập thành một vòng tròn nhỏ gần lối ra hang động. Họ đứng chen chúc, vài người ôm chặt những chiếc chăn rách, vài người khác nắm tay nhau, ánh mắt lấp lánh sự biết ơn xen lẫn nỗi lo âu khi nhìn ba người chuẩn bị rời đi. Một bà lão gầy gò, người từng chào đón họ hôm đầu tiên đặt chân đến đây, bước ra khỏi đám đông, đôi chân run rẩy chống gậy gỗ cong queo. Bộ váy xám bạc phếch của bà lão tung bay nhẹ trong gió, mái tóc trắng rối bù được buộc tạm bằng một dải vải cũ. Bà tiến tới Edward, đôi tay gầy guộc đầy vết chai run run nắm lấy tay cậu, giọng khàn khàn nhưng ấm áp: “Cậu Martinson, cảm ơn cậu và hai cô gái kia. Nếu không có các cậu, chúng tôi đã chẳng sống sót qua cái đêm kinh hoàng ấy.” Bà ngừng lại, đôi mắt mờ đục ngân ngấn nước, nhìn cậu như nhìn một người thân vừa tìm lại được. “Cậu là niềm hy vọng của chúng tôi, dù cậu không nhận ra điều đó.”

Edward cúi đầu, ánh mắt nâu thoáng chút ngượng ngùng trước lời nói chân thành của bà lão. Tay cậu siết chặt mảnh kim loại sắc nhọn trong túi áo – thứ vũ khí thô sơ duy nhất cậu mang theo từ ngôi làng cũ, giờ đã trở thành một phần của cậu, một lời nhắc nhở về những gì cậu đã mất và những gì cậu phải đối mặt. “Tôi chỉ… làm những gì có thể thôi,” cậu đáp, giọng thấp nhưng run nhẹ, như thể cậu không chắc mình xứng đáng với lời cảm ơn ấy. “Mọi người giữ sức khỏe nhé. Ở đây… ở đây an toàn hơn rồi.” Cậu ngẩng lên, nhìn quanh đám đông – ông Tamas, người thợ rèn già, đứng tựa vào cây gậy, gật đầu với cậu bằng một cái nhìn trầm ổn; cô bé bán hoa ngày nào, giờ tóc buộc lệch bằng dây rơm, chạy tới gần, vẫy tay với nụ cười toe toét, tay cầm một cành hoa dại tím nhạt đưa ra: “Anh Eddy, cầm cái này đi, để may mắn!” Edward nhận lấy, ngón tay khẽ chạm vào cánh hoa mềm mại, và lòng cậu chợt nặng trĩu. Cậu muốn ở lại, muốn bảo vệ những con người này, nhưng Ugos đang chờ – một nơi xa lạ, nơi cậu phải đối mặt với những kẻ mạnh mà cậu căm ghét và bóng tối mà cậu chưa hiểu hết. Cậu mỉm cười gượng với cô bé, nhét cành hoa vào túi áo: “Cảm ơn em. Anh sẽ giữ nó.”

Hikari đứng cạnh Edward, đôi tay nhét sâu trong túi áo khoác xám bạc màu, mái tóc hồng ngắn đung đưa khi cô nghiêng đầu quan sát cảnh chia tay đầy cảm xúc này. Cô nhếch môi, nụ cười nửa miệng lộ rõ vẻ bất cần: “Thôi nào, Eddy, đừng sướt mướt thế chứ! Chúng ta đi đánh Ma Vương cơ mà, mấy người này ở đây ổn rồi!” Không chờ cậu trả lời, cô bước tới vỗ mạnh vào vai Edward, lực tay khiến cậu lảo đảo suýt ngã, vai nhói lên như bị đập đá. “Nhìn cậu cứ như sắp khóc ấy, yếu đuối quá đi!” Cô quay sang đám đông, giọng lớn đầy tự tin: “Cảm ơn vì mấy củ khoai nướng nhé, ngon lắm! Giờ tôi đi tìm thứ gì vui hơn đây – mấy người cứ yên tâm, có tôi lo là xong!” Tiếng cười của cô vang lên, trong trẻo và vô tư, phá tan không khí trầm lắng. Vài đứa trẻ trong đám đông cười khúc khích theo, dù không hiểu hết lời cô nói, còn vài người lớn lắc đầu, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt mệt mỏi. Edward lườm cô, ánh mắt pha chút bực bội, nhưng khóe môi khẽ cong – sự bất cần của Hikari luôn làm cậu bối rối, vừa khó chịu vừa nhẹ lòng, như một ngọn gió thổi qua những ngày nặng nề.

Sylfa đứng cách đó vài bước, dáng vẻ tách biệt như một bóng hình không thuộc về khung cảnh này. Bộ váy trắng viền ren của cô nhẹ nhàng tung bay trong gió sớm, những đường ren tinh tế lấp lánh dưới ánh nắng, tôn lên vẻ thanh thoát nhưng lạnh lùng của cô. Mái tóc vàng dài chảy xuống vai như một dòng suối vàng, óng ánh trong ánh sáng, nhưng khuôn mặt cô không chút biểu cảm, đôi mắt xanh quét qua đám đông với sự thờ ơ rõ rệt. Cô không nói lời tạm biệt, không buồn nhìn những người dân quá lâu – với cô, họ chỉ là những bóng hình mờ nhạt, những con người yếu đuối không đáng để cô để tâm. Duy nhất Edward khiến ánh mắt cô dừng lại, đôi vai gầy của cậu run nhẹ khi nói lời chia tay với bà lão, và một cảm giác khó định nghĩa lướt qua cô – không phải sự thương cảm, mà là một sợi dây vô hình ràng buộc cô với cậu, một lý do cô vẫn ở đây thay vì biến mất vào bóng tối của ký ức. Cô bước tới, đôi giày mềm chạm nhẹ xuống đất tro, giọng trầm vang lên như một mệnh lệnh nhẹ nhàng: “Đi thôi, Eddy.” Tên gọi mới mà Hikari đặt khiến cô khựng lại một giây, ánh mắt xanh thoáng chút khó hiểu, nhưng cô không phản đối, chỉ nghiêng đầu ra hiệu cho cậu bước theo.

Edward hít một hơi thật sâu, luồng không khí lạnh tràn vào phổi làm cậu tỉnh táo hơn. Cậu quay lại nhìn ngôi làng lần cuối – những túp lều tạm bợ, những gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên hy vọng, và hang động tối om nơi họ từng trú ẩn. Một cảm giác tiếc nuối dâng lên trong lòng, như thể cậu đang bỏ lại một phần của chính mình, nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu xua đi ý nghĩ ấy. “Ừ, đi thôi,” cậu đáp, giọng chắc chắn hơn lúc trước, dù tay vẫn siết chặt mảnh kim loại trong túi như một cách để giữ vững quyết tâm. Cậu bước theo Sylfa, đôi chân vững chãi hơn trên mặt đất tro bụi, trong khi Hikari dẫn đầu với dáng vẻ hào hứng, bước chân nhanh nhẹn như một đứa trẻ sắp được chơi trò chơi yêu thích. Ba người rời khỏi hang động, tiến vào con đường mòn dẫn qua khu rừng cháy, nơi những thân cây đen xì đứng im lìm như những bóng ma câm lặng. Tiếng gió rít qua kẽ lá cháy hòa cùng tiếng bước chân đều đặn trên đá sỏi, mang theo một cảm giác mới – vừa hồi hộp trước những gì chờ đợi ở Ugos, vừa căng thẳng khi nghĩ về Ma Vương và những kẻ mạnh mà cậu phải đối mặt. Ánh nắng sớm dần khuất sau những tán cây, để lại phía sau ngôi làng tạm với những lời chào tạm biệt lặng lẽ vang vọng trong gió.

Con đường mòn dẫn qua khu rừng cháy dần mở rộng, những vết chân trên đất tro nhường chỗ cho một lối đi lát đá cũ kỹ, bề mặt phủ đầy rêu xanh ẩm ướt và những mảng tro bụi bám chặt qua thời gian. Gió thổi mạnh hơn khi họ rời xa rừng, mang theo mùi đất khô và cỏ cháy thoảng qua, thay thế cho hương gỗ cháy nồng nặc trước đó. Sau vài giờ đi bộ dưới ánh nắng ngày càng gay gắt, cảnh vật bắt đầu thay đổi – những thân cây cháy xém thưa dần, để lộ ra đồng cỏ khô vàng trải dài bất tận, điểm xuyết vài bụi cây lúp xúp khô héo vì thiếu nước. Xa xa, dưới ánh trưa chói chang, bóng dáng một thị trấn nhỏ hiện lên như một ảo ảnh mờ nhạt. Những mái nhà lợp ngói đỏ loang lổ, vài chiếc nứt vỡ hoặc sụp hẳn một góc, đứng chen chúc bên những con đường đất hẹp. Khói bốc lên từ những ống khói xiêu vẹo, hòa lẫn với tiếng ồn ào vọng lại – tiếng người qua lại, tiếng xe ngựa lộc cộc, và cả tiếng la hét hoảng loạn xen lẫn tiếng cười gượng gạo.

Khi cả ba bước qua cổng thị trấn – một khung gỗ mục nát với tấm bảng treo lủng lẳng, chữ “Thị trấn Lục Thảo” đã mờ gần hết – không khí nhộn nhịp nhưng hỗn loạn lập tức bao trùm lấy họ. Người dân chạy qua chạy lại trên con đường chính, vài người ôm chặt những bao tải vải chứa đồ đạc, vài người khác kéo xe ngựa chất đầy thùng gỗ và bao lúa, bánh xe lăn qua đất tạo thành những vệt sâu hoắm. Một người phụ nữ trung niên, tóc rối bù buộc tạm bằng khăn đỏ, hét lên với đứa con đang khóc ré bên cạnh: “Nhanh lên, không kịp là chết cả nhà!” Gần đó, một ông lão bán hàng rong ngồi co ro bên gian hàng nhỏ, tay ôm đống rau củ héo úa, mắt nhìn xa xăm như thể đã từ bỏ hy vọng. Những gian hàng ven đường chất đầy hàng hóa lộn xộn – dao gỉ sét, vải rách, vài mẩu bánh khô – như thể người dân đang chuẩn bị chạy trốn khỏi một mối nguy mà họ chưa kịp hiểu rõ.

Hikari bước nhanh qua cổng, đôi tay nhét sâu trong túi áo khoác xám bạc màu, đôi mắt lấp lánh sự tò mò pha chút phấn khích khi quan sát khung cảnh hỗn loạn này. Mái tóc hồng ngắn của cô đung đưa theo từng bước chân, vài sợi dính bụi đường nhưng cô chẳng buồn phủi đi. “Nhộn nhịp ghê, chắc có gì vui đây!” cô nói lớn, giọng hào hứng vang lên át cả tiếng la hét xung quanh. Cô quay lại, nhếch môi cười với hai người phía sau: “Eddy, Syl, đi nhanh lên nào! Chỗ này nhìn giống sân chơi hơn làng cũ nhiều!” Cô bước nhanh hơn, đôi giày đế cứng giẫm lên đất tạo thành những tiếng “cộp cộp” dứt khoát, dáng vẻ như một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi mới giữa đống đổ nát. Một đứa bé chạy ngang qua suýt va vào cô, và Hikari chỉ cười lớn, giơ tay xoa đầu nó trước khi nó chạy mất: “Chạy cẩn thận đấy, nhóc!”

Edward đi sau, đôi chân chậm rãi bước trên con đường đất gồ ghề, ánh mắt nâu quét qua từng góc thị trấn với vẻ cảnh giác. Tay cậu siết chặt mảnh kim loại trong túi áo, cảm giác lạnh lẽo của nó xuyên qua lớp vải mỏng, như một lời nhắc nhở rằng cậu không được phép thả lỏng. Sự hỗn loạn này làm cậu bất an – tiếng la hét, những gương mặt hoảng sợ, và không khí ngột ngạt giống hệt những ngày cuối cùng ở làng cậu, trước khi lửa cháy và giặc càn quét qua. Cậu hít sâu, mùi khói và đất khô xộc vào mũi, khiến ngực cậu nhói lên một chút. Nếu Ma Vương đã đến đây, mình còn làm được gì? Cậu liếc sang Hikari, thấy cô cười vô tư giữa khung cảnh này, và lòng cậu thoáng chút bực bội – sao cô có thể vui vẻ khi mọi thứ đang sụp đổ? Nhưng cậu không nói gì, chỉ bước nhanh hơn để theo kịp, đôi vai gầy hơi rụt lại như muốn thu nhỏ mình giữa đám đông.

Sylfa bước cạnh Edward, dáng vẻ lạnh lùng như một bức tượng di động giữa dòng người hỗn loạn. Bộ váy trắng viền ren của cô tung bay nhẹ trong gió bụi, những đường ren tinh tế giờ lấm lem vài vệt đất đỏ, nhưng cô không để tâm. Mái tóc vàng dài chảy xuống vai, lấp lánh dưới nắng trưa như một tấm lụa vàng, nhưng đôi mắt xanh của cô không chút cảm xúc, quét qua đám đông với sự thờ ơ rõ rệt. Một người đàn ông chạy ngang qua, va mạnh vào vai cô, nhưng cô chỉ nghiêng người tránh đi, không buồn nhìn lại – với cô, những con người này chẳng khác gì bóng hình thoáng qua, không đáng để cô dừng mắt. Chỉ khi ánh mắt cô chạm đến Edward, thấy cậu siết chặt tay trong túi áo, cô mới thoáng dừng lại, một tia sáng khó định nghĩa lóe lên trong đôi mắt xanh băng giá. Cô không nói gì, chỉ bước đều, đôi giày mềm chạm đất gần như không phát ra tiếng, như một bóng ma lặng lẽ bảo vệ cậu giữa cơn hỗn loạn.

Họ dừng lại gần một quán rượu nhỏ nằm cuối con đường chính – một tòa nhà gỗ thấp lè tè, mái ngói sứt mẻ, cửa sổ vỡ một góc được che tạm bằng tấm ván. Bên ngoài, vài người dân tụ tập quanh một chiếc bàn gỗ cũ, bàn tán xôn xao với giọng điệu vừa sợ hãi vừa tức giận. Một người đàn ông trung niên, mặt đầy sẹo chiến trận, đứng tựa vào tường, tay cầm chai rượu gần cạn, nói lớn như để át đi tiếng ồn: “Nghe nói nghi lễ triệu hồi ở Ugos thất bại lần nữa! Một anh hùng chết ngay khi vừa đến – máu bắn đầy quảng trường, người ta kể thế! Ma Vương đang mạnh lên, tao cá là bọn quái vật sắp tràn tới đây rồi!” Một bà lão ngồi gần đó, tay ôm chiếc giỏ rách, thêm vào với giọng run run: “Quái vật xuất hiện khắp nơi, từ đồng cỏ tới chân núi. Anh hùng thì chẳng làm được gì, chỉ biết khoác lác rồi chết!” Edward đứng gần, lắng nghe từng lời, lòng trĩu nặng như bị đè bởi một tảng đá vô hình. Nếu Ugos thất bại, nếu anh hùng cũng vô dụng, thì mình đi đến đó để làm gì? Cậu siết chặt mảnh kim loại mạnh hơn, lòng bàn tay nhói lên, nhưng cậu không buông ra.

Hikari nhún vai, chen vào giữa đám đông với dáng vẻ chẳng quan tâm: “Thất bại hay không, miễn có đánh nhau là được! Mấy người cứ lo xa, tôi ở đây thì quái vật nào dám bén mảng?” Cô cười lớn, tiếng cười vang vọng qua tiếng ồn, khiến vài người quay lại nhìn cô với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Người đàn ông mặt sẹo liếc cô, hừ nhẹ: “Cô gái, mạnh miệng thế không sợ chết à?” Hikari nhếch môi, đáp ngay: “Chết? Tôi chưa gặp thứ gì đủ mạnh để giết tôi đâu!” Cô giơ tay làm động tác chém kiếm trong không khí, dáng vẻ tinh nghịch khiến vài người bật cười gượng, dù không khí vẫn nặng nề.

Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau, xuyên qua tiếng ồn như một làn gió mát giữa ngày hè: “Mọi người đừng lo, chúng tôi đang cố gắng hết sức.” Một thanh niên cao lớn bước tới từ con hẻm gần quán rượu, mái tóc xanh lục cắt ngắn gọn gàng, ánh mắt hiền hậu lấp lánh dưới nắng trưa như hai viên ngọc bích. Anh mặc một bộ áo giáp đơn giản, không phô trương – ngực giáp mòn sờn ở vài góc, tay áo rách nhẹ ở khuỷu – và tay cầm một thanh kiếm dài với lưỡi thép mộc mạc nhưng sắc bén, lấp ló ánh sáng xanh nhạt từ ma thuật còn sót lại. Rõ ràng anh là một anh hùng được triệu hồi. Anh nhìn người dân, giọng điềm đạm nhưng chắc chắn: “Tôi là David, được triệu hồi từ Ugos. Tôi ở đây để bảo vệ mọi người, nên cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.” Anh mỉm cười nhẹ, cúi đầu với bà lão ôm giỏ, động tác nhẹ nhàng như một người anh trai an ủi em nhỏ. Rồi anh quay sang Edward, ánh mắt dịu dàng thoáng chút lo lắng: “Cậu ổn chứ? Nhìn cậu có vẻ mệt sau chuyến đi. Ở đây nguy hiểm lắm, cậu nên tìm chỗ nghỉ tạm.”

Edward ngẩn ra trước sự tử tế của David, giọng nói trầm ấm và ánh mắt chân thành của anh làm cậu khựng lại một giây. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt nâu của cậu tối lại, tay siết chặt mảnh kim loại đến mức lòng bàn tay nhói lên như bị kim châm. Tử tế sao nổi… Họ đều là một lũ như nhau. Trong đầu cậu, David không khác gì những anh hùng cậu từng gặp – dù tốt hay xấu, họ vẫn là những kẻ mạnh áp đặt khái niệm của mình lên người khác. Những anh hùng “tốt” như David, với cậu, chỉ là lũ đạo đức giả trốn sau vỏ bọc tử tế, dùng sức mạnh được ban tặng để ra vẻ cao thượng, rồi bỏ rơi những kẻ yếu như cậu khi cần nhất. Cậu nghiến răng, giọng lạnh lùng vang lên, sắc như lưỡi dao: “Tôi không cần anh quan tâm. Lo cho bản thân đi, anh hùng.” Từ “anh hùng” được cậu nhấn mạnh, đầy châm biếm và căm ghét. David khựng lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên xen lẫn buồn bã, nhưng anh không phản ứng, chỉ gật nhẹ: “Nếu cậu cần giúp, cứ nói với tôi nhé. Tôi sẽ ở quanh đây.”

Hikari nhíu mày, bước tới vỗ mạnh vai Edward, lực tay khiến cậu nhói lên nhưng cậu chỉ nghiến răng chịu đựng. “Eddy, sao căng thẳng thế? Tên này trông cũng được mà, không khoe khoang như mấy tên anh hùng khác đâu!” Cô quay sang David, nhếch môi nở nụ cười tinh nghịch: “Này, anh hùng, tôi là Hikari, lãng khách đây. Muốn đấu một trận không? Tôi không cần ‘buff’ mà vẫn mạnh đấy, thử xem ai thắng nào!” David mỉm cười nhẹ, lắc đầu với vẻ điềm tĩnh: “Tôi không đấu vì vui đâu, thưa cô. Tôi chỉ muốn bảo vệ mọi người thôi.” Hikari hừ nhẹ, quay sang Sylfa với giọng pha chút bực bội: “Syl, anh ta nhạt quá, đúng không? Tìm một tên Ma Vương còn thú vị hơn tên này!” Sylfa không đáp, ánh mắt xanh lạnh băng nhìn David một giây, như đánh giá anh qua lăng kính của riêng mình, rồi chuyển sang Edward, như thể phản ứng của cậu mới là thứ cô quan tâm nhất. Cô đứng yên, đôi tay buông thõng dưới lớp váy trắng, dáng vẻ trầm tư giữa dòng người hỗn loạn, không nói một lời.

Chưa kịp dứt lời của Sylfa, một tiếng gầm kinh hoàng bất ngờ vang lên từ phía cuối thị trấn, sâu và trầm như tiếng sấm rền từ lòng đất, làm mặt đất rung chuyển dữ dội. Những viên đá lát đường cũ kỹ nứt toác, bụi đất bốc lên mù mịt, và tiếng hét hoảng loạn của người dân lập tức át đi mọi âm thanh khác. Edward quay đầu về phía tiếng gầm, ánh mắt nâu mở to, tim đập thình thịch trong lồng ngực khi một đám quái vật xuất hiện từ phía khu rừng gần đó. Chúng lao ra từ những bụi cây khô, thân hình cao lớn gần ba mét, da đen bóng như nhựa đường chảy, lấp lánh dưới nắng trưa gay gắt. Đôi mắt đỏ rực của chúng cháy sáng như than hồng, và từng bước chân nặng nề làm đất nứt ra, để lại những vết lõm sâu hoắm. Chúng cầm những vũ khí thô sơ – gậy gỗ gồ ghề, rìu đá vỡ – nhưng khí đen độc hại tỏa ra từ cơ thể chúng, cuộn trào như sương mù, khiến vài người dân gần đó ho sặc sụa, ngã quỵ xuống đất. Đây không phải quái vật thông thường – chúng là tay sai của Ma Vương, những sinh vật mang hơi thở của bóng tối.

Hikari phản ứng đầu tiên, đôi mắt lấp lánh phấn khích như vừa tìm thấy món đồ chơi yêu thích. “Cuối cùng cũng có trò vui!” cô hét lên, tiếng cười lớn vang vọng giữa không khí hỗn loạn. Cô cúi xuống nhặt một hòn đá to bằng nắm tay từ đống đổ nát gần đó, xoay nhẹ trong tay như cân thử sức nặng. “Để tôi mở màn nhé, Eddy, Syl!” cô hét, rồi lao tới trước với tốc độ kinh người, đôi giày đế cứng giẫm mạnh lên đất, để lại một vệt bụi dài phía sau. Cô nhảy lên, chân đạp vào một thùng gỗ làm điểm tựa, rồi ném hòn đá với lực khủng khiếp về phía con quái gần nhất. Hòn đá bay đi như một viên đạn, không khí rít lên quanh nó, và khi va chạm vào ngực con quái, một tiếng nổ chói tai vang lên. Cơ thể đen bóng của con quái nổ tung thành từng mảnh, máu đen bắn tung tóe khắp mặt đất, bốc khói khi chạm vào đá. “Chậm chạp quá, đồ ngu!” cô hét, rồi nhặt một mảnh gỗ gãy từ xe ngựa gần đó, ném tiếp vào một con khác, khiến đầu nó vỡ tan trong một vụ nổ nhỏ, máu đen bắn ra như mưa.

Sylfa bước lên trước Edward, đôi mắt xanh lóe sáng như ngọn lửa băng giá giữa cơn hỗn loạn. Cô giơ tay phải lên, những ngón tay thon dài vẽ một vòng tròn trong không khí, và một vòng tròn ma thuật đỏ rực lập tức hiện ra, phát ra ánh sáng nóng rát. “Eddy, ở lại sau ta,” cô nói, giọng trầm nhưng sắc lạnh, như một mệnh lệnh không thể cãi. Một cơn bão lửa bùng lên từ vòng tròn, ngọn lửa đỏ rực cuốn lấy hai con quái gần đó như một con rắn khổng lồ, nuốt chửng chúng trong tiếng gầm đau đớn. Lửa cháy dữ dội, mùi da cháy khét lẹt hòa lẫn với khí đen độc hại, tạo thành một đám khói dày đặc. Một con quái khác lao tới, rìu đá vung lên nhằm vào Sylfa, nhưng cô nghiêng người tránh đi, động tác nhẹ nhàng như một vũ điệu. Vòng tròn ma thuật trên tay cô sáng rực hơn, một tia lửa đỏ bắn ra, đâm xuyên qua ngực con quái, để lại một lỗ thủng cháy đen trước khi nó ngã xuống, đất rung lên dưới sức nặng của cơ thể.

Edward đứng sau Sylfa, hơi thở dồn dập khi nhìn đám quái vật lao tới. Tay cậu nắm chặt mảnh kim loại sắc nhọn – không phải để đâm chém một cách mù quáng, mà như một công cụ để thực hiện kế hoạch. Mình không mạnh, nhưng mình phải thông minh hơn chúng! Cậu hít sâu, ánh mắt nâu lướt nhanh qua chiến trường, phân tích từng chuyển động của lũ quái và đồng đội. Cậu nhận ra một con quái nhỏ hơn đang lảng vảng gần một xe ngựa đổ, nơi vài thùng gỗ cũ chất đầy dầu hỏa – thứ người dân dùng để thắp sáng, giờ bị bỏ lại trong cơn hỗn loạn. “Sylfa, bên trái, xe ngựa!” cậu hét lên, giọng chắc chắn. Sylfa liếc sang, hiểu ý ngay lập tức. Cô giơ tay, một tia lửa đỏ bắn ra, không nhắm vào con quái mà vào thùng dầu. Tia lửa chạm vào, và một tiếng nổ lớn vang lên khi thùng dầu phát nổ, ngọn lửa bùng lên nuốt chửng con quái trong biển lửa. Nó gầm lên, lảo đảo vài bước trước khi ngã xuống, cơ thể cháy đen thành tro. Edward nhếch môi, cảm giác chiến thắng nhỏ bé thoáng qua, nhưng cậu không dừng lại.

Cậu chạy nhanh sang một góc khác, cúi thấp người để tránh khí đen độc hại, rồi nhặt một sợi dây thừng cũ từ đống đổ nát. Cậu quấn dây quanh một hòn đá lớn, buộc chặt, rồi hét lên với Hikari: “Hikari, ném cái này vào con to nhất ở giữa!” Hikari liếc sang, nhếch môi cười: “Được thôi, Eddy, xem đây!” Cô giật lấy hòn đá buộc dây từ tay cậu, xoay người ném mạnh với toàn bộ sức lực. Hòn đá bay đi, dây thừng quấn theo như một chiếc lưới, đập thẳng vào chân con quái lớn đang lao tới Sylfa. Lực ném của Hikari khiến chân con quái nổ tung khi hòn đá va chạm, dây thừng quấn chặt làm nó mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất với tiếng “ầm” rung chuyển. Sylfa không bỏ lỡ cơ hội, bắn một tia lửa đỏ xuyên qua đầu nó, kết thúc nhanh gọn.

David đứng cách đó vài mét, giọng trầm vang lên giữa tiếng gầm và tiếng hét: “Mọi người chạy đi, để tôi lo!” Anh vung thanh kiếm dài, một luồng ánh sáng xanh nhạt lóe lên từ lưỡi thép, chém đôi một con quái với một nhát duy nhất, động tác chính xác như một máy móc hoàn hảo. Máu đen bắn ra, nhưng anh không chùn bước, lao tới che chắn cho một nhóm người dân đang chạy tán loạn. Một con quái vung gậy gỗ xuống, nhắm vào một người đàn ông ngã quỵ, nhưng David nhảy tới, giơ kiếm đỡ đòn, tiếng kim loại va vào gỗ vang lên chói tai. Anh nghiêng kiếm, ánh sáng xanh bùng lên, cắt đứt cánh tay con quái, rồi đâm thẳng vào ngực nó, kết thúc bằng một nhát chém dứt khoát. “Đi vào trong nhà, nhanh lên!” anh hét, giọng điềm tĩnh nhưng cấp bách, ánh mắt hiền hậu giờ sắc bén như lưỡi dao, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh của một người quen đối mặt nguy hiểm.

Hikari liếc sang David, nhếch môi cười giữa trận chiến: “Không tệ đấy, anh hùng! Nhưng tôi xử năm con rồi, chậm chân quá!” Cô cúi xuống nhặt một mảnh ngói vỡ từ mái nhà gần đó, ném mạnh về phía một con quái khác. Mảnh ngói bay đi với tốc độ kinh hoàng, không khí rít lên, và khi va chạm vào đầu con quái, một tiếng nổ vang lên, đầu nó vỡ tan thành từng mảnh, máu đen bắn khắp nơi. Cô cười lớn, dáng vẻ như đang chơi một trò ném bóng hơn là chiến đấu, rồi nhặt tiếp một hòn đá khác, sẵn sàng cho cú ném tiếp theo.

Trận chiến kéo dài thêm vài phút, nhưng mỗi giây trôi qua là một cơ hội để Edward chứng tỏ giá trị của mình. Hơi thở cậu nặng nề, ngực đau nhói từ cú chạy vừa rồi, nhưng ánh mắt nâu vẫn sắc bén, không ngừng quan sát. Hikari lao qua lại như một cơn lốc, sức mạnh vật lý của cô biến mọi thứ trong tay thành vũ khí chết người. Cô nhặt một thanh gỗ dài từ đống xe ngựa đổ, ném mạnh về phía một con quái cao lớn. Thanh gỗ xoáy trong không khí như một mũi lao, đâm vào ngực con quái với lực khủng khiếp, và một tiếng nổ vang lên – ngực nó vỡ tan, máu đen bắn ra như mưa, cơ thể ngã vật xuống đất với tiếng “ầm” rung chuyển. “Sáu con rồi! Còn ai muốn thử không?” cô hét lên, tiếng cười vang vọng, dáng vẻ như đang chơi một trò chơi hơn là chiến đấu sinh tử. Bụi đất bám đầy áo khoác xám của cô, nhưng cô chỉ phủi tay, ánh mắt sáng rực phấn khích.

Sylfa đứng yên như một pháo đài bất động giữa cơn hỗn loạn, vòng tròn ma thuật trên tay cô không ngừng xoay tròn, tỏa ra ánh sáng đỏ rực rỡ. Một con quái lao tới từ bên trái, rìu đá giơ cao, nhưng cô không hề nao núng. Cô giơ tay trái lên, một vòng tròn nhỏ hơn xuất hiện, bắn ra ba mũi tên lửa đỏ rực, mỗi mũi đâm xuyên qua một bộ phận của con quái – đầu, ngực, bụng – khiến nó ngã xuống trong ngọn lửa bùng cháy. Khói đen từ cơ thể cháy của nó bay lên, hòa lẫn với khí độc, tạo thành một đám mây dày đặc che khuất ánh nắng trưa. Sylfa liếc sang Edward, thấy cậu đang chỉ huy, và ánh mắt cô thoáng dịu đi một chút, như công nhận sự thông minh của cậu, nhưng cô không nói gì, chỉ quay lại đối mặt với hai con quái khác. Một cơn gió lửa bùng lên từ tay cô, cuốn chúng vào vòng xoáy cháy đỏ, tiếng gầm của chúng dần yếu đi rồi tắt hẳn khi ngọn lửa nuốt chửng.

David di chuyển nhanh nhẹn giữa đám người dân, không chỉ chiến đấu mà còn bảo vệ những ai chưa kịp chạy trốn. Một con quái lao tới một đứa bé đang khóc ré bên cạnh xe ngựa lật, móng vuốt giơ cao, nhưng David nhảy tới kịp lúc, giơ kiếm chặn cú đánh. Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, ánh sáng xanh từ thanh kiếm lóe lên, đẩy con quái lùi lại. Anh xoay người, chém một đường chéo từ vai xuống ngực nó, máu đen bắn ra, nhưng anh nhanh chóng quay lại đỡ đứa bé lên, đặt nó vào tay một người phụ nữ đang chạy tới. “Mang nó đi đi, tôi sẽ cầm chân chúng!” anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn, rồi lao tới một con quái khác, nhát kiếm cuối cùng xuyên qua ngực nó, kết thúc bằng một tiếng “phập” dứt khoát khi con quái ngã xuống.

Edward không đứng yên. Cậu chạy tới một góc quảng trường, nơi một đống thùng gỗ cũ chất đầy dầu hỏa khác bị bỏ lại. Cậu nhặt một cây gậy dài từ đống đổ nát, buộc một mảnh vải rách quanh đầu gậy, rồi hét lên với Sylfa: “Sylfa, đốt cái này!” Sylfa gật nhẹ, bắn một tia lửa nhỏ vào mảnh vải, biến cây gậy thành một ngọn đuốc cháy rực. Edward cầm đuốc, chạy vòng qua một con quái đang lao tới David, ném mạnh vào đống thùng dầu gần đó. Ngọn lửa chạm vào dầu, và một vụ nổ lớn vang lên, ngọn lửa bùng lên nuốt chửng con quái trong biển lửa đỏ rực. Nó gầm lên, lảo đảo trước khi ngã xuống, cơ thể cháy đen thành tro. David quay lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhìn Edward, nhưng cậu chỉ gật nhẹ, không nói gì, tiếp tục quan sát chiến trường.

Con quái cuối cùng đứng giữa quảng trường nhỏ của thị trấn, cao lớn hơn những con khác, đôi mắt đỏ rực rỡ như hai ngọn lửa sống. Nó gầm lên, khí đen tỏa ra dày đặc, khiến vài người dân gần đó ngã quỵ, ôm cổ ho sặc sụa. Hikari lao tới, nhặt một hòn đá lớn hơn từ đống đổ nát, ném mạnh với toàn bộ sức lực. Hòn đá bay đi như một viên đạn pháo, không khí rít lên dữ dội, nhưng con quái giơ tay chặn, lớp da đen bóng nứt ra dưới lực va chạm, dù không nổ tung. Nó gầm lên, vung gậy gỗ với lực mạnh hơn, hất Hikari lùi lại vài bước. Cô đáp đất bằng một chân, nghiêng người giữ thăng bằng, nhếch môi: “Cứng đầu nhỉ, thích thế!” Edward hét lên: “Hikari, nhắm vào chân! Sylfa, lửa vào ngực!” Hikari gật đầu, nhặt một mảnh gỗ lớn, ném mạnh vào chân con quái, lực ném làm chân nó nổ tung, khiến nó khuỵu xuống. Sylfa giơ tay, một tia lửa đỏ bắn ra, đâm xuyên ngực con quái, làm nó gầm lên đau đớn. David chạy tới, vung kiếm chém vào chân còn lại, ánh sáng xanh cắt qua lớp da, khiến nó ngã hẳn. Hikari nhặt một hòn đá cuối cùng, ném mạnh vào đầu – tiếng nổ kinh hoàng vang lên, đầu nó vỡ tan, máu đen phun ra khắp nơi. Cơ thể khổng lồ ngã xuống, mặt đất rung chuyển lần cuối.

Tiếng gầm tắt dần, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của người dân và tiếng tí tách của vài ngọn lửa nhỏ còn sót lại từ ma thuật của Sylfa. Hikari đứng thẳng, phủi tay, nhếch môi cười: “Xong rồi! Mấy con này mạnh hơn chút, nhưng vẫn chưa đủ đô!” Sylfa hạ tay, vòng tròn ma thuật tan biến, ánh mắt xanh lạnh lùng quét qua đống xác quái cháy đen. David lau máu đen trên kiếm bằng tay áo, quay lại nhìn người dân, giọng dịu dàng: “Mọi người ổn chứ?” Edward đứng đó, mảnh kim loại trong tay giờ buông lỏng, ánh mắt nâu nhìn cảnh tượng trước mặt – cậu không mạnh, nhưng cậu đã làm được điều gì đó. Lòng cậu nhẹ đi một chút, dù vẫn nặng trĩu bởi những gì còn chờ ở phía trước.

Thị trấn chìm vào một sự tĩnh lặng nặng nề, chỉ còn tiếng thở hổn hển của người dân vang lên như những nhịp đập yếu ớt giữa đống đổ nát. Mặt đất lấm lem máu đen và tro bụi, những vệt khói mỏng manh bốc lên từ xác quái cháy đen, hòa lẫn với mùi da cháy khét lẹt và khí độc còn sót lại, tạo thành một thứ không khí ngột ngạt khó thở. Ánh nắng trưa gay gắt chiếu xuống, làm nổi bật cảnh tượng hỗn loạn: những gian hàng đổ sụp, xe ngựa lật nghiêng, và vài mảnh ngói vỡ vương vãi khắp quảng trường nhỏ. Một vài đốm lửa nhỏ từ ma thuật của Sylfa vẫn tí tách cháy trên những mảnh gỗ vụn, như những đốm sao lạc giữa ban ngày. Tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên từ xa, yếu ớt nhưng đủ để phá vỡ sự im lặng, kéo theo tiếng xì xào của người dân bắt đầu tụ tập lại, ánh mắt vừa sợ hãi vừa biết ơn nhìn về phía bốn người đứng giữa chiến trường vừa kết thúc.

Hikari đứng thẳng người, đôi tay phủi bụi đất bám đầy áo khoác xám, động tác nhanh gọn như vừa hoàn thành một trò chơi thú vị. Mái tóc hồng ngắn của cô rối bù, vài sợi dính máu đen khô lại, nhưng cô chẳng buồn để tâm. “Đã thật!” cô nói lớn, giọng hào hứng vang lên giữa không khí nặng nề, nhếch môi nở một nụ cười tinh nghịch. “Nhưng mấy con này yếu quá, Ma Vương chắc phải mạnh hơn chứ? Chứ thế này chán chết!” Cô cúi xuống nhặt một hòn đá nhỏ từ mặt đất, xoay xoay trong tay như định ném thử thêm lần nữa, rồi bất ngờ giật mảnh kim loại từ tay Edward, người đang đứng gần đó. Cô giơ nó lên, nhìn qua nhìn lại dưới nắng như kiểm tra một món đồ lạ, rồi ném trả lại cậu với lực vừa đủ để cậu phải chộp lấy trong không trung. “Eddy, cái này mà cũng gọi là vũ khí à?” cô trêu, giọng đầy khiêu khích. “Lần sau kiếm cái gì ngon hơn đi, đừng để Syl cứu hoài – à không, để tôi cứu hoài mới đúng!” Cô cười lớn, tiếng cười trong trẻo vang lên, phá tan chút căng thẳng còn sót lại, dù ánh mắt Edward lườm cô đầy bực bội.

Sylfa bước tới xác một con quái gần đó, đôi giày mềm của cô chạm nhẹ xuống đất tro, không phát ra tiếng động. Bộ váy trắng viền ren giờ lấm lem vài vệt máu đen và bụi đất, nhưng cô không buồn phủi đi, dáng vẻ lạnh lùng vẫn không thay đổi. Cô cúi xuống, tay phải nhặt lên một mảnh ngọc đen rơi ra từ bàn tay cháy xém của con quái – một viên đá nhỏ, bề mặt nhẵn bóng, khắc một ký hiệu đỏ mờ nhạt như những đường mạch máu nhỏ li ti. Ánh mắt xanh của cô tối lại, đôi đồng tử co lại khi nhận ra thứ này không xa lạ. “Đây là dấu hiệu của Ma Vương,” cô nói, giọng trầm vang lên như một lời thì thầm, nhưng đủ rõ để cả ba nghe thấy. Cô siết chặt mảnh ngọc trong tay, cảm giác lạnh lẽo từ nó xuyên qua da thịt, gợi lên những ký ức mờ nhạt từ thời Thập Tam Anh Kiệt – những ngày cô từng thấy những mảnh ngọc tương tự trong tay những kẻ phục vụ bóng tối. “Hắn đang mạnh lên, hoặc ai đó đang giúp hắn,” cô tiếp tục, ánh mắt ngước lên nhìn về phía chân trời xa, nơi Ugos nằm khuất sau những ngọn núi mờ sương.

Edward đứng cách đó vài bước, mảnh kim loại trong tay giờ buông lỏng, lòng bàn tay đau nhói từ những vết xước do siết chặt quá lâu. Cậu lau máu khô trên khóe môi bằng tay áo rách, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, luồng không khí lạnh tràn vào phổi làm cậu tỉnh táo hơn. Bên kia quảng trường, David đang đỡ một đứa trẻ bị ngã, giọng anh dịu dàng vang lên giữa tiếng khóc: “Đừng sợ, mọi thứ ổn rồi.” Người dân vây quanh anh, những lời cảm ơn rối rít thoát ra từ những khuôn mặt mệt mỏi – “Cảm ơn anh hùng!” “Anh đã cứu chúng tôi!” – nhưng Edward chỉ quay đi, ánh mắt nâu nhìn về con đường dẫn ra khỏi thị trấn. Cậu không muốn phí sức nghĩ thêm về David nữa – sự tử tế của anh, dù chân thành, vẫn không thay đổi được định kiến của cậu về những kẻ mạnh. Nhưng sâu trong lòng, cậu biết mình vừa làm được điều gì đó – không phải bằng sức mạnh, mà bằng trí óc. Cậu nhặt cành hoa dại tím nhạt từ túi áo, thứ cô bé ở làng tạm tặng, vuốt nhẹ cánh hoa mềm mại, và một tia kiên định lóe lên trong mắt cậu.

Hikari bước tới gần Sylfa, cúi người nhìn mảnh ngọc đen trong tay cô với vẻ tò mò: “Syl, mảnh ngọc đó là gì? Liên quan đến Ugos à?” Cô nghiêng đầu, giọng pha chút hào hứng, như thể manh mối này là một lời mời gọi đến một trận chiến lớn hơn. Sylfa gật nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi mảnh ngọc: “Có thể. Nếu Ma Vương mạnh lên, nghi lễ ở Ugos đang gặp nguy. Những con quái này không xuất hiện ngẫu nhiên – chúng được gửi đến đây, và còn nhiều hơn thế nữa ở phía trước.” Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Hikari, rồi chuyển sang Edward, giọng trầm nhưng chắc chắn: “Chúng ta phải đi nhanh hơn. Ugos không thể đợi.”

Edward gật đầu, tay siết chặt cành hoa một lần cuối trước khi nhét nó trở lại túi áo. “Tôi đồng ý,” cậu nói, giọng thấp nhưng không còn run rẩy như trước. “Tôi không muốn yếu đuối nữa, dù phải đối mặt với gì ở Ugos. Nếu Ma Vương mạnh hơn, chúng ta cần sẵn sàng.” Cậu nhìn Sylfa, rồi Hikari, ánh mắt nâu giờ sáng lên một chút – không phải sức mạnh vật lý, mà là quyết tâm từ bên trong, thứ mà cậu đã tìm thấy qua trận chiến vừa rồi. Hikari nhếch môi, bước tới vỗ mạnh vai cậu – lần này nhẹ hơn, nhưng vẫn đủ làm cậu nhói lên: “Tốt, Eddy! Thấy chưa, thông minh cũng là sức mạnh đấy! Syl, chuẩn bị đi, tôi dẫn đầu – đi gặp cái tên Ma Vương gì đó thôi!” Cô quay người, bước nhanh về phía con đường dẫn ra khỏi thị trấn, dáng vẻ hào hứng như chưa từng mệt mỏi.

David bước tới gần ba người, thanh kiếm đã được tra lại vào bao, tay áo lấm lem máu đen nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. “Các cậu giỏi lắm,” anh nói, giọng trầm ấm vang lên, ánh mắt hiền hậu nhìn Edward một giây lâu hơn, như công nhận sự thông minh của cậu trong trận chiến. “Nếu đi Ugos, hãy cẩn thận. Nghi lễ triệu hồi đang hỗn loạn, và Ma Vương không phải kẻ dễ đối phó.” Anh cúi đầu nhẹ, một cử chỉ tôn trọng hiếm hoi từ một anh hùng, rồi quay lại giúp người dân dọn dẹp đống đổ nát. Edward không đáp, chỉ gật nhẹ như một lời thừa nhận miễn cưỡng, nhưng cậu không nhìn anh lâu – cậu vẫn không thể chấp nhận David, dù anh có tốt đến đâu.

Sylfa cất mảnh ngọc đen vào túi áo, ánh mắt xanh lạnh lùng quét qua thị trấn lần cuối trước khi bước theo Hikari. Edward đi sau cùng, đôi chân vững chãi hơn trên mặt đất tro bụi, tay nắm chặt mảnh kim loại như một lời nhắc nhở về những gì cậu đã làm được. Ba người rời thị trấn dưới ánh mắt cảm kích của người dân, mang theo mảnh ngọc đen và một quyết tâm mới – Ugos không chỉ là đích đến, mà là nơi họ phải đối mặt với bóng tối lớn hơn, nơi trí óc của Edward, sức mạnh của Hikari, và ma thuật của Sylfa sẽ được thử thách đến giới hạn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận