Ánh trăng nhạt dần trên bầu trời khi Edward và Sylfa bước vào hang động, bóng tối bao trùm lấy họ như một tấm chăn lạnh lẽo. Tiếng gió đêm rít qua kẽ đá ngoài cửa hang, mang theo mùi khói nhàn nhạt từ ngôi làng vừa cháy rụi. Edward dìu người đàn ông sống sót – gã gầy gò từng lao vào hang cầu cứu – vai ông ta vẫn rỉ máu, bước chân tập tễnh trên nền đá. Bên cạnh cậu, một đứa trẻ chừng tám tuổi bám chặt tay áo cậu, đôi tay nhỏ bé run rẩy, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lem luốc tro bụi. Tiếng khóc nghẹn ngào của nó vang vọng trong không gian tĩnh lặng, nhỏ nhưng sắc như cứa vào lòng Edward.
Cậu đặt người đàn ông ngồi xuống tấm thảm rách gần đống lửa đã tàn, đôi tay gầy guộc run nhẹ khi nhặt vài thanh củi khô ném vào để nhóm lại ngọn lửa. Ánh sáng cam nhảy nhót trên tường đá, chiếu lên khuôn mặt cậu – một khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt nâu trầm buồn giờ đây lẫn lộn giữa kiên định và hoang mang. Đứa trẻ ngồi cạnh cậu, đôi tay ôm lấy đầu gối, giọng nghẹn ngào: “Cứu mẹ em với… Họ bắt mẹ em đi rồi...” Nó ngẩng lên nhìn Edward, đôi mắt đỏ hoe đầy cầu khẩn, như thể cậu là hy vọng cuối cùng của nó.
Edward khựng lại, tay ngừng nghịch thanh củi, ánh mắt cậu chạm vào mắt đứa trẻ. Cậu thấy mình trong đôi mắt đó – một thằng nhóc mười hai tuổi, bất lực nhìn ngôi làng cháy rụi, không làm được gì ngoài chạy trốn. “Tôi...” cậu mở miệng, nhưng lời nói nghẹn lại trong họng. Cậu quay mặt đi, tay siết chặt đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay.
Sylfa đứng gần cửa hang, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng vững chãi, mái tóc vàng óng ánh lấp lánh dưới ánh sáng từ những viên pha lê lơ lửng. Cô khoanh tay, đôi mắt xanh thẳm quét qua Edward, rồi liếc sang đứa trẻ và người đàn ông với vẻ lạnh lùng không đổi. “Ngươi mang họ về đây làm gì?” cô hỏi, giọng đều đều nhưng sắc như dao. “Hang này không phải chỗ chứa người tị nạn.”
Edward liếc sang cô, ánh mắt thoáng chút cáu nhưng rồi dịu xuống. “Tôi không định chứa ai cả,” cậu đáp, giọng khàn khàn. “Nhưng tôi cũng không thể bỏ họ ngoài đó được. Họ sẽ không sống nổi nếu lũ giặc quay lại.” Cậu cúi xuống, thổi nhẹ vào đống củi để ngọn lửa bùng lên, cố che giấu sự rối loạn trong lòng.
Người đàn ông sống sót, giờ đã ngồi dựa vào tường đá, thở hổn hển, lên tiếng: “Cậu cứu chúng tôi… tôi biết ơn lắm. Nhưng lũ giặc đó… chúng không dừng lại đâu.” Ông ta ho khan, tay ôm vết thương trên vai, giọng run run: “Trước khi đốt làng, chúng nói về một ‘kẻ đứng sau’… bảo là phải gom người để ‘dâng lên’. Tôi không hiểu, nhưng chúng sợ hãi khi nhắc đến hắn.”
Edward quay sang ông ta, ánh mắt sắc lại. “Kẻ đứng sau?” cậu lặp lại, giọng thấp nhưng gấp gáp. “Chúng nói gì nữa? Tên gì, chỗ nào?” Cậu bước tới gần, quỳ xuống trước người đàn ông, ánh mắt như muốn đào bới từng chi tiết.
Người đàn ông lắc đầu, khuôn mặt trắng bệch vì mất máu. “Chúng không nói rõ… Chỉ bảo là ‘kẻ đó’ ở phía bắc, nơi có phế tích cũ. Chúng lấy phụ nữ và trẻ con… để làm gì thì tôi không biết.” Ông ta ngã người ra sau, hơi thở yếu dần, nhưng ánh mắt vẫn cầu khẩn nhìn Edward. “Cậu… cậu có thể làm gì không? Cậu, làm ơn… làm ơn hãy giúp chúng tôi…”
Đứa trẻ nghe vậy, ngẩng lên, nước mắt lại trào ra. “Em xin anh… cứu mẹ em với! Em không còn ai nữa...” Nó bò tới, ôm lấy chân Edward, tiếng khóc lớn hơn, vang vọng trong hang động như một lời buộc tội.
Edward đứng im, lòng cậu nặng trĩu như đeo đá. Cậu muốn nói gì đó – an ủi, hứa hẹn – nhưng miệng cậu khô khốc. Cậu nhìn sang Sylfa, ánh mắt thoáng chút bất lực. “Cô nghe rồi đấy,” cậu nói, giọng thấp nhưng run run. “Tôi không biết phải làm gì. Tôi không mạnh, không đánh được lũ giặc đó. Nhưng tôi… tôi không chịu nổi nếu lại phải đứng nhìn.”
Sylfa bước tới gần, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào mắt cậu, lạnh lùng nhưng mang một tia sắc bén. “Ngươi không chịu nổi thì làm gì?” cô hỏi, giọng trầm nhưng như đâm vào lòng cậu. “Chạy đi cứu họ à? Với cái gì? Con dao cắt cỏ đó? Hay ngươi định nhờ ta ra tay, dù miệng thì nói không muốn?”
Edward cắn môi, ánh mắt tối lại. “Tôi không nhờ cô,” cậu đáp, giọng nghẹn nhưng cứng rắn. “Tôi chỉ… muốn làm gì đó. Tôi vừa hạ được tên cầm đầu – không phải bằng kiếm, mà bằng đầu óc. Nếu tôi nghĩ được, tôi có thể làm được gì nữa không?” Cậu quay mặt đi, tay siết chặt, ký ức về ngôi làng cũ và tiếng khóc của đứa trẻ hòa lẫn thành một cơn bão trong lòng.
Sylfa im lặng một lúc, ánh mắt cô lướt từ Edward sang đứa trẻ, rồi quay lại cậu. “Ngươi muốn làm thì làm,” cô nói, giọng lạnh tanh. “Nhưng đừng coi thường lũ giặc đó. Ta từng thấy biểu tượng con quạ, lâu lắm rồi, khi ta còn đứng trong hàng ngũ ‘Thập Tam Anh Kiệt’.” Cô dừng lại, ánh mắt thoáng một tia sắc lạnh. “Chúng có thể là tay sai của Ma Vương – hoặc ít nhất, của một kẻ từng phục vụ hắn. Ngươi hiểu không?”
Edward mở to mắt, giọng run run: “Ma Vương? Cô nói thật à?” Cậu bước tới gần cô, ánh mắt lẫn lộn giữa ngạc nhiên và tò mò. “Sao cô biết? Chúng liên quan gì đến Ma Vương?”
Sylfa quay lưng, bước về phía kệ sách trong góc hang, giọng nhỏ nhưng rõ: “Ta biết vì ta từng đối mặt với hắn – Ma Vương, kẻ duy nhất khiến ta phải rút lui. Lũ giặc này chỉ là tàn dư, nhưng nếu chúng dâng người cho ‘kẻ đứng sau’, thì đó không phải chuyện nhỏ.” Cô lấy một cuốn sách cũ, nhưng không mở ra, chỉ đứng đó, bóng lưng cô toát ra một thứ áp lực hiếm thấy.
Edward nhìn cô, lòng cậu rối như tơ vò. Tiếng khóc của đứa trẻ vẫn vang lên, lời cầu xin của người đàn ông vẫn lởn vởn trong đầu, và lần đầu tiên, cậu tự hỏi – liệu mình có thể làm gì hơn không, không phải chỉ để trả thù, mà để đối mặt với bóng tối từng khiến cả Sylfa phải rút lui?
Ngọn lửa tí tách cháy trong hang động, ánh sáng cam nhảy nhót trên tường đá, nhưng không xua tan được cái lạnh đang bao trùm lấy Edward. Tiếng khóc của đứa trẻ dần nhỏ lại, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào, đôi tay nhỏ bé vẫn bám chặt lấy chân cậu như sợ cậu sẽ biến mất. Người đàn ông sống sót dựa vào tường, hơi thở yếu ớt, ánh mắt mờ dần nhưng vẫn hướng về Edward với chút hy vọng mong manh. Lời của Sylfa – về Ma Vương, về lũ giặc, về bóng tối từng khiến cô rút lui – vang vọng trong đầu cậu, nặng nề như một tảng đá đè lên ngực.
Edward đứng im, ánh mắt nâu trầm buồn nhìn xuống nền đá, đôi tay siết chặt đến mức run lên. Cậu muốn làm gì đó – bất cứ điều gì – để xóa đi cái cảm giác bất lực đã ám ảnh cậu mười năm. Nhưng cậu biết mình không mạnh, không có kiếm hay ma thuật như Sylfa, không có sức để đối đầu với lũ giặc, huống chi là một thứ gì đó liên quan đến Ma Vương. Cậu chỉ có trí óc – thứ vừa giúp cậu hạ tên thủ lĩnh giặc – nhưng liệu nó có đủ không?
“Cô...” cậu lên tiếng, giọng khàn khàn, ánh mắt ngẩng lên nhìn bóng lưng Sylfa. “Nếu Ma Vương mạnh đến mức khiến cô phải rút lui, thì tôi làm được gì? Tôi không phải cô, không phải Thập Tam Anh Kiệt. Tôi chỉ là một thằng sống sót trong rừng.” Cậu bước tới gần cô, giọng run run nhưng mang theo một sự kiên định lạ lùng. “Nhưng tôi không muốn đứng nhìn nữa. Tôi ghét cái cảm giác này.”
Sylfa quay lại, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào mắt cậu, lạnh lùng nhưng không vô cảm. “Ngươi ghét thì sao?” cô hỏi, giọng sắc như dao cắt. “Ghét không làm ngươi mạnh hơn. Ngươi không có kiếm, không có ma thuật – ngươi nói đúng. Nhưng ngươi vừa làm được gì ngoài kia? Sao giờ lại hỏi ta?”
Edward cắn môi, ánh mắt tối lại. “Tôi không hỏi để nhờ cô,” cậu đáp, giọng nghẹn nhưng cứng rắn. “Tôi chỉ muốn biết – nếu lũ giặc đó liên quan đến Ma Vương, thì tôi có cơ hội nào không? Tôi không muốn làm anh hùng, không muốn cứu cả thế giới. Nhưng nếu tôi có thể cứu vài người… như mẹ thằng bé này, thì tôi muốn thử.” Cậu quay sang nhìn đứa trẻ, ánh mắt thoáng một tia đau đớn.
Sylfa im lặng, ánh mắt cô lướt từ Edward sang đứa trẻ, rồi quay lại cậu. “Cơ hội à?” cô lặp lại, giọng trầm nhưng mang chút mỉa mai. “Ngươi nghĩ Ma Vương là thứ ngươi có thể đối đầu sao? Ta không nói lũ giặc này là quân của hắn – chúng chỉ là tàn dư, tay sai của kẻ từng phục vụ hắn. Nhưng ngay cả thế, chúng cũng không phải thứ ngươi hạ được bằng vài hòn đá và cái mồm to.” Cô bước tới gần cậu, ánh mắt xanh lóe lên một tia sắc lạnh. “Ngươi muốn thử, thì thử đi.”
Edward nhìn cô, lòng cậu rối như tơ vò. Cậu ghét cái cách cô nói – lạnh lùng, châm chọc, như thể cậu là một thằng ngốc đang mơ mộng viển vông. Nhưng sâu trong lòng, cậu biết cô không sai. Cậu không có sức mạnh, không có gì ngoài cái đầu và lòng tự tôn. Nhưng tiếng khóc của đứa trẻ, lời cầu xin của người đàn ông, và ký ức về ngôi làng cũ cứ đâm vào tim cậu, không cho cậu yên.
“Tôi sẽ đi,” cậu nói, giọng thấp nhưng chắc nịch. “Cái phế tích phía bắc mà gã này nói – tôi sẽ tới đó. Tôi không cần đánh, không cần giết hết chúng. Chỉ cần kéo mẹ thằng bé ra là đủ.” Cậu hít một hơi sâu, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm. “Tôi không biết làm thế nào, nhưng tôi sẽ nghĩ ra cách.”
Người đàn ông sống sót, dù yếu ớt, cố ngồi thẳng dậy, giọng thều thào: “Phế tích… phía bắc… Tôi nghe chúng nói thế. Cách đây hai ngày đường… Có một tòa tháp đổ nát, gần sông. Chúng mang người tới đó.” Ông ta ho khan, máu rỉ ra từ vết thương, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên chút hy vọng.
Đứa trẻ ngẩng lên, nước mắt ngừng rơi, giọng run run: “Anh định đi thật hả? Anh sẽ cứu mẹ em sao?” Nó nhìn Edward, đôi mắt đỏ hoe giờ lấp lánh một tia mong manh.
Edward quay sang nó, ánh mắt dịu lại. “Tôi sẽ thử,” cậu nói, giọng nhỏ nhưng chân thành. “Tôi không hứa được, nhưng tôi sẽ thử.” Cậu quay lại nhìn Sylfa, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết, nhưng không nói thêm gì. Cậu bước tới góc hang, lấy chiếc túi vải cũ, nhét vào đó vài ngọn cỏ bạc hà và con dao nhỏ, động tác chậm rãi nhưng đầy quyết tâm.
Sylfa đứng đó, đôi mắt xanh dõi theo từng cử động của cậu. Cô không nói gì, chỉ khẽ thở dài – âm thanh nhỏ nhưng vang trong hang. Rồi cô bước tới kệ sách, lấy chiếc áo choàng cũ treo trên tường, khoác lên vai như một phản xạ tự nhiên. “Ngốc không chữa được,” cô lẩm bẩm, giọng lạnh tanh nhưng không quay đầu. “Nghỉ đi. Sáng mai khởi hành. Chết giữa đường thì tự chịu.”
Edward khựng lại, liếc sang cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi nhếch môi thành một nụ cười nhạt. Cậu không hỏi tại sao cô đi cùng – cậu không cần hỏi. Cậu quay sang đứa trẻ, đặt tay lên đầu nó, giọng trầm: “Ngủ đi. Tôi sẽ tìm mẹ em.” Đứa trẻ gật đầu, nằm xuống cạnh người đàn ông, đôi mắt nhắm lại dù vẫn còn run.
Ngọn lửa cháy yếu dần, ánh sáng cam nhạt nhòa trong hang động. Edward ngồi xuống tấm thảm, ánh mắt nhìn vào bóng tối ngoài cửa hang, lòng cậu nặng trĩu nhưng không còn rối loạn. Cậu không biết mình sẽ làm gì khi đến phế tích, nhưng lần đầu tiên, cậu không chỉ muốn trả thù – cậu muốn cứu ai đó, dù chỉ là một người. Sylfa đứng gần đó, ánh mắt xanh lặng lẽ quan sát cậu, không nói gì, nhưng bóng dáng cô vẫn ở lại, như một sự hiện diện không cần lời.
…
Đêm trôi qua trong hang động với sự tĩnh lặng nặng nề, chỉ có tiếng ngọn lửa tí tách yếu ớt và hơi thở đều đều của đứa trẻ đang ngủ. Edward nằm trên tấm thảm rách, mắt mở to nhìn lên trần đá, nhưng không ngủ được. Lòng cậu vẫn rối, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác lạ lùng – như thể cậu đang đứng trước một cánh cửa mà mười năm qua cậu chưa từng dám mở. Cậu lật người, tay sờ vào chiếc túi vải cũ đặt cạnh, kiểm tra lại vài ngọn cỏ bạc hà và con dao nhỏ. Nó chẳng là gì so với lũ giặc, nhưng cậu vẫn giữ, như một thứ bùa hộ mệnh.
Sylfa ngồi trên chiếc ghế gỗ cọt kẹt, cuốn sách bìa da mở trên đùi, nhưng ánh mắt xanh thẳm của cô không dán vào trang giấy mà lặng lẽ quan sát Edward. Ánh sáng từ những viên pha lê lơ lửng chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật những đường nét sắc sảo và lạnh lùng. Cô không nói gì, chỉ thỉnh thoảng khẽ thở dài – âm thanh nhỏ nhưng đủ để Edward nghe thấy trong không gian yên tĩnh.
Bình minh rực rỡ len qua kẽ đá ngoài cửa hang, ánh sáng vàng nhạt tràn vào, xua tan bóng tối. Edward ngồi dậy, xoa mặt cho tỉnh táo, rồi bước tới chỗ người đàn ông sống sót và đứa trẻ. Người đàn ông vẫn bất tỉnh, hơi thở yếu nhưng đều, vết thương trên vai đã ngừng chảy máu nhờ đám cỏ bạc hà cậu đắp lên đêm qua. Đứa trẻ mở mắt, nhìn cậu với ánh mắt ngái ngủ nhưng đầy hy vọng. “Anh đi bây giờ hả?” nó hỏi, giọng nhỏ nhưng rõ.
Edward gật đầu, ánh mắt dịu lại. “Ừ. Tôi đi đây. Em ở lại với ông ấy, đừng ra ngoài nhé. Nếu tôi tìm được mẹ em, tôi sẽ đưa cô ấy về.” Cậu đứng lên, khoác chiếc túi vải qua vai, ánh mắt thoáng chút do dự nhưng rồi kiên định.
Sylfa đặt cuốn sách xuống, đứng dậy, chiếc áo choàng cũ trên vai cô khẽ đung đưa. Cô bước tới gần Edward, đôi mắt xanh quét qua cậu từ đầu đến chân, giọng lạnh tanh: “Ngươi nhìn như sắp chết đói ấy. Ăn gì đi, không thì ngã giữa đường là chắc.” Cô chỉ tay về góc hang, nơi có vài quả táo rừng cậu hái từ tuần trước, giọng châm chọc nhưng mang một tia khó hiểu.
Edward liếc sang cô, ánh mắt thoáng chút cáu nhưng rồi nhếch môi cười nhạt. “Cô lo tôi chết đói à? Tôi tưởng cô không quan tâm chứ.” Cậu bước tới, lấy hai quả táo, cắn một miếng lớn, vị chua ngọt lan trong miệng làm cậu tỉnh táo hơn. Cậu đưa quả còn lại cho Sylfa, giọng trầm: “Cô cầm đi. Dù cô không đói, cứ cầm cho tôi đỡ ngại.”
Sylfa nhìn quả táo trong tay cậu, ánh mắt xanh khựng lại một thoáng, rồi cô cầm lấy, không nói gì. Cô nhét nó vào túi áo choàng, quay lưng bước ra cửa hang, giọng đều đều: “Xong chưa? Đi được thì đi. Ta không chờ ngươi đâu.” Nhưng cô dừng lại ngoài cửa, bóng dáng nhỏ nhắn đứng im dưới ánh bình minh, như đang đợi mà không thừa nhận.
Edward nhìn bóng lưng cô, lòng cậu nhẹ đi một chút. Cậu không hiểu sao cô đi theo – cô không quan tâm đến dân làng, không quan tâm đến đứa trẻ, vậy mà cô vẫn ở đây, vẫn khoác áo choàng và bước ra cùng cậu. Cậu không hỏi, cũng không cần hỏi. Cậu quay sang đứa trẻ lần cuối, gật đầu như một lời hứa, rồi bước ra theo Sylfa, đôi giày rách kêu cọt kẹt trên nền đá.
Ánh nắng sớm chiếu qua những tán cây cổ thụ, phủ lên con đường mòn một lớp vàng rực rỡ. Edward hít một hơi sâu, mùi rừng ẩm ướt và không khí trong lành tràn vào phổi, nhưng cậu cảm nhận được một thứ gì đó khác – một sự thay đổi trong chính mình. Mười năm sống trong hang, cậu chỉ nghĩ đến trả thù, đến việc trốn tránh thế giới bên ngoài. Nhưng giờ đây, cậu bước ra, không phải vì thù hận, mà vì một lời hứa với một đứa trẻ cậu chẳng quen biết.
Sylfa đi phía trước, bước chân nhẹ nhàng nhưng vững chãi, mái tóc vàng óng ánh như một ngọn đèn dẫn đường. Cô không quay đầu, nhưng giọng lạnh lùng vang lên: “Hai ngày đường, phế tích gần sông. Nếu ngươi lạc thì ta không tìm đâu.” Cô bước tiếp, nhưng tốc độ của cô chậm lại một chút, vừa đủ để Edward theo kịp mà không phải chạy.
Edward nhếch môi, ánh mắt thoáng chút tự giễu. “Cô nói thế mà vẫn đi trước dẫn đường à?” cậu lẩm bẩm, giọng nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy. Cậu bước nhanh hơn, giữ khoảng cách vài bước sau cô, ánh mắt dán vào con đường mòn phía trước. Cậu không biết phế tích đó có gì, không biết lũ giặc sẽ đông cỡ nào, nhưng lần đầu tiên, cậu không cảm thấy cô đơn – dù Sylfa chẳng bao giờ nói ra, bóng dáng cô vẫn ở đó, như một thứ neo giữ cậu không lạc lối.
Xa xa, khu rừng dần mở rộng, tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng gió, nhưng Edward biết – phía trước không chỉ có ánh sáng, mà còn là bóng tối cậu phải đối mặt.
Ánh nắng sớm xuyên qua những tán cây cổ thụ, phủ lên con đường mòn một lớp vàng rực rỡ, nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn len lỏi trong từng cơn gió, làm Edward khẽ rùng mình. Đôi giày rách của cậu kêu cọt kẹt trên lớp lá khô, mỗi bước chân như một nhịp đập đều đặn, kéo cậu xa khỏi hang động – nơi cậu từng nghĩ là cả thế giới của mình. Chiếc túi vải cũ đeo quanh hông đung đưa, tiếng sột soạt từ vài ngọn cỏ bạc hà bên trong hòa cùng tiếng chim hót líu lo từ xa. Cậu giữ khoảng cách vài bước sau Sylfa, ánh mắt nâu trầm buồn quét qua khu rừng, vừa cảnh giác vừa tò mò.
Sylfa đi phía trước, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng vững chãi, chiếc áo choàng cũ tung bay nhẹ trong gió, mái tóc vàng óng ánh như một ngọn lửa nhỏ dẫn đường. Cô không nói gì, chỉ bước đi với sự điềm tĩnh quen thuộc, đôi chân lướt trên mặt đất không để lại dấu vết. Thỉnh thoảng, cô liếc qua vai, ánh mắt xanh thẳm lướt qua Edward như muốn kiểm tra xem cậu có tụt lại hay không, nhưng miệng cô vẫn im lặng.
Họ đi được gần nửa ngày, mặt trời đã lên cao, ánh sáng gay gắt hơn nhưng không đủ để xua tan cái lạnh. Edward cảm thấy mồ hôi lăn dài trên trán, đôi chân bắt đầu mỏi, nhưng cậu không dừng lại. Cậu không muốn để Sylfa thấy mình yếu đuối – không phải vì sợ cô chế giễu, mà vì cậu cần chứng minh điều gì đó, dù chính cậu cũng chưa rõ là gì.
Đột nhiên, Sylfa dừng bước, đôi mắt xanh khựng lại, nhìn xuống con đường mòn phía trước. Edward suýt đâm vào lưng cô, vội dừng lại, giọng khàn khàn: “Sao thế?” Cậu bước tới đứng cạnh cô, ánh mắt theo hướng cô nhìn, và tim cậu thoáng đập nhanh.
Trên đường mòn, lớp đất ẩm bị xới tung bởi những vết móng ngựa sâu hoắm, kéo dài về phía bắc. Xen lẫn trong đó là dấu chân người – nhỏ, lộn xộn, như thể ai đó bị kéo lê. Một vài cành cây gãy đổ nằm rải rác, và xa xa, một mảnh vải rách dính máu khô rơi lơ lửng trên bụi gai. Edward hít một hơi sâu, mùi đất và máu thoảng qua làm cậu nhíu mày. “Lũ giặc...” cậu lẩm bẩm, giọng thấp nhưng sắc lại.
Sylfa khoanh tay, ánh mắt xanh quét qua dấu vết với vẻ lạnh lùng. “Ngươi nói đúng,” cô nói, giọng đều đều. “Mới đi qua đây, chưa lâu đâu – có lẽ một hai tiếng trước. Nhiều ngựa, ít người.” Cô nghiêng đầu, nhìn Edward với một tia châm chọc. “Giờ thì sao? Đi tiếp hay quay về khóc với thằng bé?”
Edward liếc sang cô, ánh mắt thoáng chút cáu nhưng rồi dịu xuống. “Đi tiếp,” cậu đáp, giọng kiên định. “Nếu chúng vừa qua chỗ này, chúng chưa đi xa đâu. Tôi có thể đuổi kịp.” Cậu quỳ xuống, quan sát kỹ hơn các dấu vết – móng ngựa sâu và đều, dấu chân người nhỏ và lộn xộn, vài vết kéo lê hướng về bụi rậm bên phải. Cậu lẩm bẩm: “Chúng không đi thẳng… Có vẻ sẽ vòng qua để tránh đường lớn.”
Sylfa đứng đó, ánh mắt xanh dõi theo từng cử động của cậu, không nói gì. Cô khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười mỉa mai không hiện rõ, như thể cô đang chờ xem cậu làm gì tiếp theo.
Edward đứng dậy, ánh mắt lóe lên một tia sáng. “Nếu chúng vòng qua bụi rậm, thì phía trước có thể là bẫy,” cậu nói, giọng thấp nhưng chắc nịch. “Chúng biết ai đó có thể đuổi theo – như tôi, hay kiếm sĩ kia. Tôi cá là chúng để lại vài tên phía sau để phục kích.” Cậu chỉ tay về phía bụi rậm dày đặc bên phải, nơi dấu vết kéo lê biến mất. “Nhưng nếu chúng nghĩ tôi đi theo dấu này, tôi có thể vòng qua bên trái, qua đám cây kia. Đường dài hơn, nhưng an toàn.”
Sylfa nghiêng đầu, ánh mắt xanh thoáng một tia ngạc nhiên hiếm thấy. “Ngươi nghĩ được thế à?” cô hỏi, giọng trầm nhưng không mỉa mai. “Không tệ. Nhưng nếu ngươi đoán sai, thì sao? Lũ giặc không chờ ngươi chơi cờ đâu.”
Edward nhếch môi, nụ cười nhạt thoáng qua. “Tôi không chơi cờ với chúng,” cậu đáp. “Tôi chỉ cần đến phế tích trước khi chúng giết hết người. Nếu tôi đúng, tôi tiết kiệm được thời gian. Nếu sai… thì tôi tìm cách khác.” Cậu bước sang bên trái, vòng qua một đám cây thấp, ánh mắt dán chặt vào đường mòn phía trước như đang vẽ một bản đồ trong đầu.
Sylfa nhìn cậu, ánh mắt xanh khựng lại một thoáng, rồi cô bước theo, không nói gì. Bước chân cô nhẹ nhàng nhưng giữ khoảng cách gần hơn bình thường, như thể sẵn sàng để mắt đến cậu mà không cần cậu biết. Cô lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như gió cuốn đi: “Ngốc thật...” Nhưng cô không dừng lại, bóng dáng nhỏ nhắn của cô vẫn lặng lẽ đi cùng, như một cái bóng không rời.
Họ đi tiếp, vòng qua đám cây, tránh xa dấu vết của lũ giặc. Edward cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không phải vì sợ, mà vì cậu nhận ra – cậu đang làm điều mà mười năm trước cậu không dám nghĩ tới. Cậu không có kiếm, không có ma thuật, nhưng cậu có thể nhìn, có thể nghĩ, và lần đầu tiên, cậu tin rằng điều đó đủ để thay đổi một thứ gì đó.
Xa xa, tiếng nước chảy róc rách vang lên – dấu hiệu của con sông gần phế tích. Edward hít một hơi sâu, bước chân nhanh hơn, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm. Sylfa đi bên cạnh, không nói gì, nhưng ánh mắt xanh của cô thoáng một tia sáng – không phải đồng tình, mà như đang quan sát một thứ gì đó đang dần thay đổi trước mặt cô.
Tiếng nước chảy róc rách ngày càng rõ khi Edward và Sylfa băng qua khu rừng, ánh nắng giữa trưa xuyên qua tán lá, chiếu lên con đường mòn những vệt sáng loang lổ. Mùi đất ẩm và cỏ dại hòa lẫn với không khí lạnh, làm Edward cảm thấy tỉnh táo hơn dù đôi chân cậu đã bắt đầu nặng nề. Cậu giữ bước chân đều đặn, ánh mắt nâu quét qua xung quanh, cảnh giác với bất kỳ dấu hiệu nào của lũ giặc. Sylfa đi bên cạnh, cách cậu vài bước, mái tóc vàng óng ánh lấp lánh dưới ánh mặt trời, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng mang một thứ áp lực vô hình.
Họ cuối cùng cũng ra khỏi rừng, đứng trước một bờ sông rộng, nước chảy xiết cuốn theo vài cành cây khô. Bên kia sông, phế tích hiện lên rõ ràng – một tòa tháp cổ đổ nát, tường đá phủ rêu xanh, vài cột trụ gãy đổ nằm ngổn ngang như xương của một con thú khổng lồ đã chết từ lâu. Xa xa, khói mỏng bốc lên từ một góc phế tích, kèm theo tiếng ngựa hí và tiếng kim loại va chạm – dấu hiệu của lũ giặc. Edward hít một hơi sâu, tay siết chặt quai túi vải, ánh mắt lóe lên một tia căng thẳng. “Đúng chỗ rồi,” cậu lẩm bẩm, giọng thấp nhưng chắc nịch.
Sylfa đứng cạnh cậu, đôi mắt xanh thẳm quét qua phế tích với vẻ lạnh lùng. “Ngươi thấy khói không?” cô hỏi, giọng đều đều nhưng mang chút châm chọc. “Chúng đông hơn ngươi nghĩ đấy. Giờ thì sao? Bơi qua sông hay đứng đây ngắm cảnh?” Cô khoanh tay, ánh mắt liếc sang Edward, như đang chờ xem cậu sẽ làm gì.
Edward nhíu mày, quan sát bờ sông. Nước chảy xiết, sâu không thấy đáy, và không có cầu hay lối đi nào gần đây. “Bơi qua thì chết chắc,” cậu lẩm bẩm, ánh mắt dán vào dòng sông. Cậu quỳ xuống, nhìn kỹ hơn – một khúc cây lớn bị cuốn trôi mắc kẹt giữa hai tảng đá cách đó vài mét, tạo thành một điểm tựa tạm bợ. “Nếu tôi dùng cái đó, tôi có thể vượt qua,” cậu nói, giọng thấp nhưng sắc lại. “Không cần bơi, chỉ cần giữ thăng bằng.”
Sylfa khẽ nhếch môi, ánh mắt xanh thoáng một tia mỉa mai. “Ngươi mà ngã xuống thì đừng mong ta vớt lên,” cô nói, giọng lạnh tanh. Nhưng cô không phản đối, chỉ đứng đó, ánh mắt dõi theo cậu như đang quan sát một con thú nhỏ thử sức với nguy hiểm.
Edward không đáp, bước tới gần khúc cây, tay sờ lên bề mặt gỗ ẩm ướt. Nó trơn, nhưng đủ chắc để chịu sức nặng của cậu. Cậu hít một hơi sâu, đặt chân lên, giữ thăng bằng bằng đôi tay dang rộng. Dòng nước chảy xiết bên dưới làm cậu hơi chao đảo, nhưng cậu nghiến răng, bước từng bước chậm rãi. Mỗi lần chân cậu trượt, tim cậu đập thình thịch, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào bờ bên kia.
Sylfa đứng trên bờ, ánh mắt xanh không rời khỏi cậu, nhưng cô không động đậy. Khi Edward gần đến giữa khúc cây, một tiếng “xoẹt” sắc lạnh vang lên từ phế tích – một mũi tên lửa bay vút qua sông, cắm vào mặt đất gần chỗ Sylfa đứng, lửa bùng lên thành một đám nhỏ. Edward giật mình, suýt ngã, nhưng cậu vội bám chặt vào khúc cây, ánh mắt mở to nhìn về phế tích.
Từ bóng tối của tòa tháp đổ nát, ba tên giặc bước ra – hai tên cầm cung, một tên cầm giáo, tất cả mặc giáp đen với huy hiệu con quạ đỏ rực. “Ai đó?!” một tên hét lên, giọng khàn khàn, tay kéo dây cung nhắm thẳng vào Edward. “Thằng nhãi kia, mày là ai? Đuổi theo tụi tao à?”
Edward thở dồn dập, ánh mắt quét nhanh qua tình huống – cậu đang ở giữa sông, không chạy được, không đánh lại được. Nhưng cậu nhận ra một điều – hai tên cung thủ đứng sát nhau, còn tên cầm giáo thì cách xa, như đang canh chừng phía sau. “Chúng không phối hợp tốt...” cậu lẩm bẩm, não bộ chạy hết tốc lực.
Sylfa đứng yên trên bờ, ánh mắt xanh lóe lên một tia cảnh giác, nhưng cô không động đậy. “Ngươi sẽ chết chắc nếu đứng đó đấy,” cô nói, giọng lạnh lùng nhưng thấp, như chỉ để cậu nghe thấy. Cô khoanh tay, ánh mắt thoáng một tia chờ đợi, như muốn xem cậu sẽ làm gì.
Edward nghiến răng, ánh mắt lóe sáng. Cậu hét lớn, giọng vang qua dòng sông: “Này, mấy thằng khốn! Tao không đi một mình đâu – đồng bọn tao đang vòng qua sau lưng tụi mày đấy!” Cậu chỉ tay về phía rừng bên kia phế tích, dù đó chỉ là một lời nói dối. Nhưng cậu cá rằng lũ giặc này không đủ thông minh để nhận ra.
Tên cầm giáo quay đầu, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía sau, hét lên: “Kiểm tra đi! Nếu có ai thì bắn chết hết!” Một tên cung thủ vội quay lại, chạy về phía phế tích, để lại tên còn lại đứng ngẩn ra, dây cung trong tay khựng lại một thoáng. Edward nhân cơ hội, nhảy nhanh qua khúc cây, đáp xuống bờ bên kia, lăn người nấp sau một tảng đá lớn.
Mũi tên lửa thứ hai bay sượt qua, cắm vào tảng đá, lửa bùng lên nhưng không chạm tới cậu. Edward thở hổn hển, ánh mắt nhìn qua kẽ đá – hai tên giặc còn lại đang hét lên với nhau, rõ ràng rối loạn vì cú lừa của cậu. Cậu nhếch môi, nụ cười nhạt thoáng qua, dù tim vẫn đập thình thịch.
Sylfa bước tới khúc cây, lướt qua sông nhẹ nhàng như một cái bóng, không cần giữ thăng bằng hay lo lắng về nước chảy xiết. Cô đáp xuống cạnh Edward, ánh mắt xanh liếc sang cậu, giọng lạnh tanh: “Ngươi nói dối cũng không tệ. Nhưng giờ thì sao? Nấp đây mãi à?” Cô đứng đó, không động đậy, nhưng bóng dáng cô che khuất ánh nắng, như một tấm khiên vô hình trước mặt cậu.
Edward nhìn cô, ánh mắt thoáng chút tự hào xen lẫn căng thẳng. “Tôi chưa xong,” cậu lẩm bẩm, ánh mắt dán vào phế tích. “Chúng đang rối – tôi phải vào trong, tìm mẹ thằng bé trước khi chúng tập trung lại.” Cậu hít một hơi sâu, tay siết chặt con dao nhỏ, chuẩn bị hành động tiếp theo.
Edward nấp sau tảng đá lớn, hơi thở dồn dập, ánh mắt nâu quét nhanh qua phế tích trước mặt. Tiếng hét của hai tên giặc còn lại vang lên từ xa, xen lẫn tiếng bước chân lộn xộn khi chúng cố tìm “đồng bọn“ mà cậu vừa bịa ra. Khói mỏng vẫn bốc lên từ một góc tòa tháp đổ nát, kèm theo tiếng rên rỉ yếu ớt – dấu hiệu của những người bị bắt. Cậu siết chặt con dao nhỏ trong tay, không phải để đánh, mà để giữ bình tĩnh. “Phải vào trong...” cậu lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm.
Sylfa đứng cạnh cậu, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng vững chãi, ánh mắt xanh thẳm nhìn qua phế tích với vẻ lạnh lùng không đổi. Cô khoanh tay, giọng đều đều vang lên: “Ngươi định lao vào đó à? Chúng chưa rối đến mức mù mắt đâu.” Cô liếc sang cậu, ánh mắt thoáng một tia châm chọc, nhưng không ngăn cản, như đang chờ xem cậu sẽ làm gì.
Edward nhíu mày, ánh mắt không rời khỏi tòa tháp. Cậu quan sát kỹ hơn – lối vào chính bị hai tên giặc canh gác, nhưng bên trái, một bức tường đổ nát tạo thành một khe hẹp, đủ để cậu lách qua. “Không phải lao vào,” cậu đáp, giọng thấp nhưng sắc lại. “Tôi sẽ vòng qua khe kia. Nếu chúng tập trung ở cửa, tôi có thể lẻn vào mà không bị thấy.” Cậu chỉ tay về phía bức tường, ánh mắt sáng lên khi vẽ ra kế hoạch trong đầu.
Sylfa khẽ nhếch môi, ánh mắt xanh lóe lên một tia khó hiểu. “Ngươi liều thật,” cô nói, giọng lạnh tanh. “Vào được thì tốt. Không thì chết trong đó đi, ta không đào xác đâu.” Cô không động đậy, nhưng bóng dáng cô vẫn đứng yên cạnh cậu, như một sự hiện diện không lời.
Edward không đáp, hít một hơi sâu rồi cúi thấp người, di chuyển nhanh về phía khe hẹp. Đôi giày rách của cậu kêu cọt kẹt trên đất, nhưng tiếng nước sông chảy xiết át đi âm thanh. Cậu lách qua khe, đá vụn cọ vào vai làm cậu nhăn mặt, nhưng cậu nghiến răng, đẩy người qua. Bên trong phế tích, không gian tối om, mùi ẩm mốc và máu khô tràn ngập không khí. Ánh sáng yếu ớt từ những kẽ hở trên trần chiếu xuống, lộ ra vài bóng người bị trói nằm rải rác trên nền đá – phụ nữ và trẻ em, mặt mũi lem luốc, vài người còn rên rỉ trong đau đớn.
Cậu nấp sau một cột trụ gãy, ánh mắt quét qua – ba tên giặc khác đang ở góc xa, hai tên ngồi quanh đống lửa nhỏ, một tên đi qua lại với thanh kiếm trên tay. Một người phụ nữ trẻ, tóc rối bù, bị trói gần đống lửa, ánh mắt hoảng loạn nhưng vẫn cố giãy giụa. Xa hơn, vài người khác nằm bất động, một đứa trẻ nhỏ co ro trong góc, nhưng tất cả đều bị dây trói chặt. Edward cắn môi, lòng cậu thắt lại – cậu muốn cứu hết, nhưng cậu biết mình không đủ sức.
“Chỉ được một người...” cậu lẩm bẩm, não bộ chạy hết tốc lực. Cậu nhìn người phụ nữ gần đống lửa – cô trông trẻ, có thể là mẹ của đứa trẻ trong hang, và vị trí của cô gần lối ra nhất. Nếu cứu cả đám, cậu sẽ không đủ thời gian trước khi lũ giặc phát hiện. Cậu nghiến răng, ánh mắt thoáng chút bất lực, nhưng rồi sắc lại. “Phải bắt đầu từ đâu đó.”
Cậu nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất, ném mạnh về phía góc đối diện, nơi không có ai. Tiếng “cạch” vang lên khi hòn đá chạm vào tường, làm ba tên giặc giật mình. “Ai đó?!” tên cầm kiếm hét lên, lao về phía âm thanh, kéo theo một tên khác. Tên còn lại đứng yên, nhưng ánh mắt dao động, không tập trung.
Edward nhân cơ hội, cúi thấp người, lặng lẽ tiến tới người phụ nữ gần đống lửa. Cậu quỳ xuống, thì thào: “Đừng sợ, tôi cứu cô đây. Cô có con nhỏ không? Một thằng bé tám tuổi?” Người phụ nữ mở to mắt, gật đầu run rẩy, giọng nghẹn ngào: “Phải… thằng bé nhà tôi… Nó thoát được à?” Edward gật đầu, ánh mắt sáng lên – đúng người rồi. Cậu dùng con dao nhỏ cắt dây trói, động tác nhanh nhưng cẩn thận, ánh mắt không rời khỏi tên giặc gần đó.
Ngay khi dây đứt, người phụ nữ đứng dậy, nhưng chân cô run rẩy, suýt ngã. Edward vội đỡ cô, kéo cô nấp sau cột trụ, ánh mắt căng thẳng nhìn quanh. Cậu liếc sang những người khác – đứa trẻ trong góc, một bà lão bất động – lòng cậu nặng trĩu, nhưng tiếng bước chân của lũ giặc đang quay lại buộc cậu phải hành động nhanh. Tên giặc còn lại lướt mắt qua chỗ họ vừa đứng, nhưng không thấy gì. “Chắc là chuột...” hắn lẩm bẩm, quay lại đống lửa.
Edward thở phào, thì thào với người phụ nữ: “Đi theo tôi, qua khe kia. Đừng làm tiếng động.” Cô gật đầu, bám sát cậu, ánh mắt vẫn hoảng loạn nhưng đầy quyết tâm. Họ lặng lẽ lách qua khe hẹp, trở ra bờ sông, nơi Sylfa vẫn đứng chờ.
Sylfa liếc sang người phụ nữ, rồi nhìn Edward, ánh mắt xanh thoáng một tia ngạc nhiên hiếm thấy. “Ngươi làm được thật à?” cô hỏi, giọng lạnh lùng nhưng mang chút ngỡ ngàng. “Nhanh đấy. Nhưng chỉ một người thôi sao?”
Edward thở hổn hển, ánh mắt nhìn người phụ nữ, rồi quay sang Sylfa. “Tôi không đủ thời gian,” cậu đáp, giọng khàn khàn nhưng kiên định. “Chúng đông quá, tôi chỉ cứu được một người trước khi bị phát hiện. Nhưng tôi sẽ tìm cách quay lại… sau.” Cậu nhìn về phế tích, ánh mắt thoáng chút day dứt, nhưng rồi sắc lại. “Giờ phải qua sông đã.”
Người phụ nữ nắm tay cậu, giọng run run: “Cảm ơn… Con tôi ổn không?” Edward gật đầu, ánh mắt dịu lại. “Nó ở hang, an toàn. Tôi hứa sẽ đưa cô về với nó.”
Từ phế tích, một tiếng hét vang lên – “Thằng khốn nào thả con mồi đi vậy hả?!” Tiếng vó ngựa và bước chân dồn dập vọng ra, lũ giặc đã phát hiện. Edward quay sang Sylfa, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn nhưng rồi sắc lại. “Đi nào,” cậu nói với người phụ nữ, đỡ cô bước lên khúc cây, ánh mắt không rời khỏi phế tích.
Sylfa đứng đó, ánh mắt xanh dõi theo cậu, không động đậy. Cô khẽ thở dài, giọng nhỏ nhưng rõ: “Ngốc không chịu được...” Cô bước tới khúc cây, lướt qua sông nhẹ nhàng như một cái bóng, đáp xuống bờ bên kia trước cả Edward, ánh mắt lạnh lùng quét về phía phế tích như sẵn sàng quan sát – nhưng không ra tay.
Tiếng hét của lũ giặc vang vọng từ phế tích, xen lẫn tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng kim loại va chạm, làm Edward cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu đỡ người phụ nữ bước lên khúc cây tạm bợ, ánh mắt nâu căng thẳng quét về phía tòa tháp đổ nát. Nước sông chảy xiết bên dưới, bọt trắng tung tóe, làm khúc cây trơn trượt và rung lên từng nhịp. “Nhanh lên,” cậu thì thào, giọng khàn khàn nhưng kiên định, tay giữ chặt vai cô để cô không ngã.
Người phụ nữ run rẩy, chân yếu nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. “Tôi… tôi làm được,” cô nói, giọng nghẹn ngào, bước từng bước chậm rãi trên khúc cây, tay bám vào Edward như bám vào hy vọng cuối cùng. Cậu đi sau, giữ thăng bằng cho cả hai, ánh mắt không rời khỏi bờ bên kia – nơi Sylfa đã đứng sẵn, bóng dáng nhỏ nhắn của cô như một điểm neo giữa dòng nước hỗn loạn.
Từ phế tích, ba tên giặc lao ra, hai tên cầm cung, một tên cưỡi ngựa với thanh giáo dài sáng loáng. “Bắn chết chúng!” tên cưỡi ngựa gầm lên, giọng khàn khàn, giật cương lao về phía bờ sông. Hai tên cung thủ kéo dây, mũi tên lửa vút qua không trung, một mũi cắm vào khúc cây ngay trước người phụ nữ, lửa bùng lên làm cô hét lên hoảng loạn, suýt ngã.
Edward vội kéo cô lại, ánh mắt lóe sáng. “Đừng nhìn xuống!” cậu hét, giọng át cả tiếng nước chảy. Cậu đẩy cô tiến lên, tay siết chặt đến mức đau nhói, ánh mắt quét nhanh qua lũ giặc. Tên cưỡi ngựa đã đến gần bờ, cách họ chưa đầy hai chục mét, thanh giáo giơ cao sẵn sàng lao tới. “Chỉ vài bước nữa thôi...” cậu lẩm bẩm, não bộ chạy hết tốc lực.
Sylfa đứng trên bờ bên kia, ánh mắt xanh thẳm dõi theo cảnh tượng, không động đậy. Cô khoanh tay, giọng lạnh tanh vang lên giữa tiếng gió: “Ngươi chậm quá. Chết là chắc.” Nhưng ánh mắt cô không rời khỏi Edward, như đang quan sát từng cử động của cậu, bóng dáng nhỏ nhắn của cô bất động nhưng mang một thứ áp lực vô hình.
Edward nghiến răng, ánh mắt thoáng chút cáu khi nghe lời châm chọc của Sylfa, nhưng cậu không đáp. Cậu đẩy người phụ nữ qua khúc cây, cô đáp xuống bờ bên kia, ngã nhào xuống đất nhưng an toàn. Edward nhảy theo, lăn người xuống cạnh cô, vừa kịp lúc một mũi tên lửa khác bay sượt qua đầu, cắm vào bờ đất, lửa bùng lên thành một đám nhỏ.
Tên giặc cưỡi ngựa lao tới bờ sông, ánh mắt đỏ ngầu giận dữ. “Đứng lại, lũ chuột!” hắn gầm lên, giật cương ngựa nhảy qua dòng nước. Con ngựa hí lên, móng trước đáp xuống khúc cây, nhưng gỗ mục không chịu nổi sức nặng – tiếng “rắc” vang lên, khúc cây gãy đôi, hất tên giặc và ngựa rơi xuống dòng sông chảy xiết. Hắn hét lên, giãy giụa trong nước, nhưng dòng chảy cuốn cả người lẫn ngựa đi mất.
Hai tên cung thủ còn lại đứng trên bờ đối diện, ánh mắt hoảng loạn, dây cung khựng lại. “Hắn chết rồi!” một tên hét lên, giọng run run, rồi cả hai quay đầu chạy về phế tích, bỏ lại cuộc truy đuổi.
Edward thở hổn hển, ngã ngồi xuống đất, ánh mắt nhìn dòng sông cuốn tên giặc đi. Người phụ nữ ôm lấy cậu, nước mắt trào ra, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn… cảm ơn cậu...” Cô run rẩy, nhưng ánh mắt sáng lên khi nghĩ đến đứa con đang chờ ở hang.
Edward gật đầu, ánh mắt dịu lại, nhưng rồi cậu nhìn về phế tích, lòng nặng trĩu. Những người khác – đứa trẻ trong góc, bà lão bất động – vẫn còn ở đó, và cậu không quên điều đó. “Tôi phải quay lại...” cậu lẩm bẩm, giọng thấp nhưng kiên định. “Không phải bây giờ, nhưng tôi sẽ tìm cách.”
Sylfa bước tới gần, ánh mắt xanh quét qua cậu và người phụ nữ, rồi dừng lại ở Edward. “Ngươi sống sót được coi như may,” cô nói, giọng lạnh lùng nhưng thoáng chút ngạc nhiên. “Nhưng quay lại ư? Ngươi định chết thật sao?” Cô khoanh tay, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng không ngăn cản, như đang chờ cậu nói tiếp.
Edward đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. “Tôi không định chết,” cậu đáp, giọng khàn khàn nhưng chắc nịch. “Tôi chỉ cứu được một người hôm nay, nhưng tôi không muốn dừng lại. Nếu tôi nghĩ được cách, tôi sẽ quay lại – không phải để làm anh hùng, mà để không phải thấy cái cảnh này nữa.” Cậu quay mặt đi, tay siết chặt con dao nhỏ, ánh mắt thoáng chút day dứt xen lẫn quyết tâm.
Người phụ nữ nhìn cậu, ánh mắt lẫn lộn giữa biết ơn và lo lắng. “Cậu… đừng mạo hiểm nữa,” cô nói, giọng nhỏ nhưng chân thành. “Cậu đã làm đủ rồi… chỉ vì con tôi...”
Edward nhếch môi, nụ cười nhạt thoáng qua. “Chưa đủ,” cậu lẩm bẩm, giọng chỉ mình cậu nghe thấy. Cậu quay sang Sylfa, ánh mắt kiên định. “Đi thôi. Đưa cô ấy về hang trước. Tôi cần nghỉ chút, rồi tính tiếp.”
Sylfa im lặng một lúc, ánh mắt xanh nhìn sâu vào mắt cậu, như đang đánh giá điều gì đó. “Ngốc không chữa được,” cô cuối cùng lên tiếng, giọng lạnh tanh nhưng thấp. Cô quay lưng, bước về phía rừng, mái tóc vàng óng ánh dẫn đường dưới ánh nắng trưa. Nhưng bước chân cô chậm lại một chút, vừa đủ để Edward và người phụ nữ theo kịp.
Edward đỡ người phụ nữ đứng dậy, ánh mắt nhìn về phế tích lần cuối trước khi bước theo Sylfa. Cậu không biết mình sẽ làm gì để cứu những người còn lại, nhưng lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình không chỉ là một thằng nhóc chạy trốn – cậu đang bắt đầu một điều gì đó lớn hơn, dù chỉ với một con dao nhỏ và một cái đầu.


0 Bình luận