• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:Hoang tàn

Chương 05:Tinh Thể.

0 Bình luận - Độ dài: 2,261 từ - Cập nhật:

Trầm lặng một lúc lâu, cổ thụ tiếp tục tiếp cận luồng khí màu xanh lá, cảm nhận sự thay đổi dần dần từ bên trong cơ thể mình. Cây lại một lần nữa sống lại cuộc đời của Phạm Hồng Nhi.

Sinh ra trong thời kỳ tận thế, trong một thế giới đầy những khó khăn và thiếu thốn, Hồng Nhi vẫn sống một cuộc đời rạng rỡ. Dù thế giới xung quanh luôn đen tối và tàn nhẫn, cô bé vẫn giữ được nụ cười ngây thơ, ánh mắt luôn tràn đầy hi vọng, và trái tim luôn ấm áp. Cổ thụ đã nhìn thấy cô bé ấy trong ký ức của luồng khí tím, cảm nhận được sự trong sáng và hồn nhiên của Hồng Nhi, như một làn gió mát lành giữa bầu trời tối tăm. Cảm giác ấy làm cho cổ thụ cảm thấy vui vẻ lạ thường.

Dù cuộc đời của cô bé ngắn ngủi, chỉ có bảy năm, nhưng những năm tháng ấy lại ngập tràn những khoảnh khắc hạnh phúc, cho đến khi Hồng Nhi bị cha mẹ lừa dối cho uống thuốc độc và cùng nhau qua đời dưới tán cây cổ thụ này. Cảnh tượng ba người tự vẫn ở dưới gốc cây đó lại một lần nữa in sâu vào tâm trí cổ thụ.

Cho đến khi nhắm mắt, cô bé vẫn không biết mình đã chết. Một cái chết yên bình. Không hề có sự đau đớn, không có tiếng kêu gào, chỉ có sự lặng lẽ, như thể Hồng Nhi đã chìm vào một giấc mơ yên bình, nơi không còn nỗi đau, không còn sự sợ hãi.

Khi cổ thụ mở mắt ra lần nữa, nó nhận thấy mình đã quay về với không gian mờ mịt và tĩnh lặng của vực trắng. Một điều khác là luồng khí tím và xanh đang bay vòng quấn lấy cổ thụ. Cổ thụ nhìn vào chúng, lần đầu tiên hiểu được sức mạnh tiềm ẩn trong chúng. Luồng khí tím mang đến những giấc mơ tiên tri, cho phép nhìn thấy những mối nguy hiểm đang đến gần, nhưng chỉ có thể áp dụng cho tương lai gần, cho chính bản thân hoặc người thân. Còn luồng khí màu xanh lá lại đặc biệt hơn, mang trong mình khả năng tái tạo cơ thể người, nhưng chỉ dành riêng cho vật chủ của nó. Cây cổ thụ đã cảm nhận được sức mạnh kỳ diệu đó, và một ý tưởng đột ngột lóe lên trong tâm trí nó.

“Tái tạo... tái tạo...” Cổ thụ thì thầm, mỗi từ như một bước đi chậm rãi, vững vàng trong dòng suy nghĩ của nó. "Liệu ta có thể tái tạo cơ thể mình thành con người không?" Câu hỏi ấy như một tia sáng mỏng manh, vừa rực rỡ vừa đầy ngập ngừng trong lòng nó. Cổ thụ đã sống hàng thế kỷ, chứng kiến biết bao thay đổi của thế giới, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé và đơn độc như lúc này. Liệu nó có thể thoát khỏi hình hài cây cổ thụ, để cảm nhận thế giới này với một hình thức hoàn toàn mới, để có thể hiểu những cảm xúc mà nó chưa bao giờ trải qua?

Cổ thụ ngập ngừng, nhưng trong lòng lại có một sự thôi thúc mãnh liệt. “Nếu có thể, liệu ta có thể sống như họ? Liệu ta có thể hiểu được tất cả những cảm xúc ấy, những khát khao, những nỗi đau, những niềm vui?” Những câu hỏi liên tiếp dâng lên trong lòng cổ thụ, và nó không thể ngừng suy nghĩ về một khả năng mà trước đây chưa từng dám nghĩ tới.

Cảm giác khao khát thay đổi mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và cổ thụ bắt đầu hiểu rằng, đôi khi, để hiểu rõ hơn về thế giới, chúng ta phải thay đổi chính mình.

"Ta sẽ thử," cổ thụ thì thầm một lần nữa, lần này với một quyết tâm mới. "Ta sẽ thử..."

Suy nghĩ ấy nhanh chóng lan tỏa. Cổ thụ cảm nhận rằng điều này hoàn toàn có thể xảy ra. Nó hiểu rõ rằng mình hiện là vật chủ của năng lực tái tạo, và điều đó khiến khả năng này trở nên khả thi. Vấn đề về thức ăn cũng không còn đáng bận tâm, là cây cối, nó chỉ cần nước để sống.

Nói rồi, cổ thụ nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận luồng khí màu xanh. Nó dẫn dắt luồng khí nhập vào cơ thể mình một cách nhẹ nhàng, bắt đầu tái tạo theo hình dáng mà nó hình dung trong đầu. Hình ảnh Hồng Nhi hiện lên, đáng yêu và thuần khiết. Cổ thụ quyết định sẽ mang nét dễ thương ấy, nhưng thay đổi mái tóc thành màu xanh lá, giống như những tán lá xanh mướt của chính nó.

Sau khi cân chỉnh lại hình dáng, cuối cùng cổ thụ cũng hài lòng mở mắt. Nó nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ nhắn, đôi chân bé xíu của mình, rồi mỉm cười vui vẻ. Bây giờ, nó là Hồng Nhi, với mái tóc xanh lá như tán cây.

Nó quyết định sẽ lấy tên Mộc Hồng Mị, thay vì Phạm Hồng Nhi. Điều quan trọng bây giờ là tìm cách thoát khỏi nơi này.

Hồng Mị bước đi, lang thang khám phá, nhưng khắp nơi chỉ là khoảng trắng mênh mông, không có lối ra, không có điểm dừng.

"Phải làm sao để rời khỏi đây?" Hồng Mị tự nhủ, khó hiểu nhìn xung quanh.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Hồng Mị ngồi xuống, cố gắng suy nghĩ. Trước kia, Hồng Mị không thể nhìn thấy gì, nhưng từ khi ở đây, Hồng Mị có thể nhìn thấy xung quanh.

Nơi này không có mặt đất, chỉ toàn làn khói trắng bao bọc. "Mình vào đây bằng cách nào?" Hồng Mị tự hỏi.

Hồng Mị nhớ lại khi còn là cổ thụ, có một sức mạnh thôi thúc Hồng Mị hấp thụ thứ gì đó ở gốc cây. Hồng Mị nhận ra đó có thể là linh hồn của gia đình ba người đã tự vẫn. Dù đã hấp thụ chúng, nhưng giờ đây Hồng Mị không thấy hình dáng của họ nữa. Hồng Mị nhìn vào hai luồng khí xung quanh mình, tự hỏi liệu chúng có liên quan đến gia đình ấy.

Gia đình ba người, nhưng chỉ có hai luồng khí. Hồng Mị nhớ lại những lời nói dưới gốc cây: "Giấc mơ tiên tri... giấc mơ tiên tri..." Hồng Mị lẩm bẩm: "Có lẽ đây là năng lực của họ, giấc mơ tiên tri của Hồng Dung, và năng lực tái tạo của Hồng Mị." Cô bé cho rằng chính hai luồng khí này là chìa khóa mở cánh cửa dẫn ra ngoài. "Vậy phải dùng chúng như thế nào?"

Hồng Mị ngồi xếp bằng, thả lỏng cơ thể và tập trung vào suy nghĩ. Cô bé cố gắng hình dung hai luồng khí hòa quyện vào nhau, nhưng đều thất bại. Màu sắc khác biệt có lẽ là một lý do. Sau hàng chục lần thử, Hồng Mị vẫn không thể khiến chúng hợp nhất. Đến lúc này, cô bé quyết định thử cách khác. Làm sao để chúng quấn quanh nhau? Lại thêm nhiều lần thử, nhưng việc điều khiển chúng sao cho tốc độ và hướng bay đồng nhất cũng không dễ dàng.

Dần dần, Hồng Mị làm quen với cách điều khiển. Sau khi thay đổi được cách bay của chúng, cô bé có thể điều khiển cả hai luồng khí. Chúng quấn lấy nhau như một thể thống nhất, vờn quanh tay cô bé. Cảm giác thành công dâng lên trong lòng, nhưng Hồng Mị nghĩ chắc vẫn còn một bước cuối cùng. Cô bé nhắm mắt lại và lần nữa tập trung, thôi thúc chúng mở cánh cửa.

Bỗng nhiên, luồng khí luồn vào cơ thể Hồng Mị thông qua bàn tay, nhanh chóng di chuyển vào lồng ngực. Hồng Mị cảm thấy một cơn đau nhói ở lồng ngực. Dùng tay chạm vào ngực mình, khi mở mắt ra, mọi thứ xung quanh tối đen, chỉ có ánh trăng le lói, xung quanh mờ ảo không thể nhìn rõ. Tiếng gầm gừ của cương thi khiến cô bé nhận ra: "Thành công rồi."

Đám cương thi xung quanh đứng xa, không dám tiến gần Hồng Mị. Liếc nhìn chúng, Hồng Mị thấy chúng giống như trong ký ức, đúng với cái mùi hôi thối bẩn thỉu ấy.

Không biết đã ở vực trắng ấy bao lâu, Hồng Mị cảm thấy cơ thể mình khô khốc. Trước tiên cô bé cần bổ sung nước. Sau khi giải quyết xong, Hồng Mị tìm lấy một chiếc áo phông rộng rãi mặc vào, rồi bắt đầu dò dẫm trong bóng tối.

Hồng Mị lần theo ký ức, tìm đến hầm trú ẩn. Cánh cửa hầm giờ đã mở toang. Bên trong, đám cương thi gầm gừ, nhưng khi nhìn thấy cô bé, chúng dần lùi lại, nép về phía xa. Cô bé bước vào, thận trọng.

Mùi hôi thối nồng nặc khiến cô bé cảm thấy buồn nôn. Ánh trăng mờ ảo, chỉ đủ để cô bé nhận ra dưới đất vương vãi những mảng thịt bị cắn dở, đang bắt đầu thối rữa.

Bên trong đã không còn sự sống nào, cô bé rời đi mặc kệ bọn cương thi bên trong.

Nhìn lên bầu trời sao, Hồng Mị thầm tự hỏi mình sẽ phải đi đâu tiếp theo. Trong quá khứ của Hồng Dung và Hồng Mị, không có thông tin nào về khu an toàn khác. Họ đâu phải là người của quân đội, nên không hiểu nhiều về những nơi khác. Phạm Thành có thể biết, nhưng cô bé lại không thể lấy được ký ức của anh ta.

"Đúng rồi, ký ức ấy có được từ đâu?" Hồng Mị chợt nhớ lại, suy nghĩ này xuất phát từ khả năng của mình. Cảm nhận và hấp thụ những ký ức từ người chết. Nhưng giờ đây, cô bé không còn cảm nhận được gì nữa. Phải thử giết cương thi, có khả năng sẽ lấy được ký ức của chúng trước khi biến thành cương thi, biết đâu lại có thông tin cô bé cần.

Thôi không chần chừ nữa, cơ thể nhanh nhẹn hơn bao giờ hết, sử dụng khả năng tái tạo để biến tay thành những cành cây dài nhọn như vũ khí. Chỉ trong vài bước, cô bé lao vào đám cương thi gần đó, mỗi động tác chính xác khiến chúng không kịp phản ứng. Những cành cây nhọn va vào đầu chúng, kết thúc nhanh chóng. Cô bé nhận ra sức mạnh của bản thân mạnh mẽ đến mức nào. Tốc độ, sức mạnh, và khả năng chuyển đổi vũ khí tự do. Dù vũ khí chỉ là gỗ, nhưng việc tiêu diệt đám cương thi tép riu này chẳng hề khó khăn.

Sau một hồi vật lộn, dưới đất đã có rất nhiều cương thi bị cô bé giết. Cô bé lần mò xung quanh mong chờ bản năng ấy lại lần nữa thôi thúc.

Đúng lúc, bản năng ấy lại lần nữa xuất hiện, nhưng không hề mãnh liệt như trước. Đi theo bản năng thôi thúc tiến gần hơn cái xác. Cô bé mạnh mẽ đập nát đầu của cương thi, móc ra một viên tinh thể màu tím nhạt hình dạng hơi giống con thoi, nhỏ xíu chỉ bằng ngón tay.

Bản năng thôi thúc càng mãnh liệt hơn, Hồng Mị nắm chặt hơn viên tinh thể, cố gắng cảm nhận lấy năng lượng bên trong viên tinh thể. Khi đã cảm nhận được, cô bé nhanh chóng hấp thụ vào trong cơ thể mình. Cảm nhận một luồng khí chậm rãi luồn vào cơ thể, cơ thể cô bé thoải mái đến lạ thường.

Một lát sau, khi mở mắt, mọi thứ vẫn như bình thường. Hấp thụ tinh thể này không đưa cô bé vào vực trắng nữa, chỉ khiến cơ thể mạnh mẽ hơn đôi chút. Hồng Mị tiếp tục tìm kiếm thêm các dòng khí, điên cuồng hấp thụ càng nhiều tinh thể từ cương thi.

Thứ tinh thể kỳ lạ này dần khiến cô bé mê muội. Cô bé chiến đấu không ngừng, chỉ để mạnh mẽ hơn.

Một năm trôi qua, Hồng Mị giờ đây đã không giống với trước đây. Cô bé trở nên ám ảnh với việc giết chóc và hấp thụ tinh thể. Đôi lần sau khi tiêu diệt cương thi cấp ba, hấp thụ tinh thể của chúng khiến cô bé rơi vào vực trắng, nhưng giờ đây việc thoát ra chẳng còn khó khăn. Cô bé chỉ tiếp tục chém giết, không chút vướng bận. Cũng đã quên đi ý định tìm kiếm khu an toàn và con người.

Hồng Mị không còn thứ gì gọi là tình cảm với con người. Ý thức của cô bé vẫn rõ ràng, thậm chí thông minh hơn nhờ kế thừa ký ức của những cương thi dị biệt. Nhưng sâu bên trong, một sức mạnh bí ẩn dường như che lấp phần nhân tính chút ít bên trong thâm tâm, đẩy cô bé vào bóng tối, khiến cô bé ngày càng hắc hóa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận