Sau nhiều ngày trốn tránh, thức ăn dần cạn kiệt. Hy vọng sống sót của gia đình đã mờ dần, nhưng rồi một ngày, trong lúc dò tìm qua đài phát thanh, họ nghe được tin tức từ thành phố bên kia. Quân đội đã xây dựng một khu an toàn số 77, nơi có thể đảm bảo an toàn cho những người sống sót. Với hy vọng được cứu rỗi, gia đình cô quyết định lên đường. Họ không còn lựa chọn nào khác, và quyết tâm đó đã thắp lên trong họ một tia hy vọng. Nhưng, như mọi điều trong thế giới tăm tối này, hy vọng lại không dễ dàng thực hiện.
Đường đi đầy gian nan, đầy thử thách. Mỗi bước chân đều nặng trĩu, từng ngày trôi qua, họ phải lẩn tránh đám xác sống điên cuồng tìm kiếm con mồi. Dù vậy, họ không bỏ cuộc. Càng gần khu an toàn, hy vọng sống sót càng lớn. Cô bé cảm nhận được, như thể đó là ánh sáng duy nhất giữa đêm tối, và họ không thể dừng lại.
Một ngày nọ, khi họ gần đến khu an toàn, họ đối mặt với một thử thách bất ngờ. Chiếc cầu duy nhất dẫn vào thành phố bị tắc nghẽn bởi những chiếc xe hỏng, khiến cả con đường bị chặn lại hoàn toàn. Không còn cách nào khác, họ chỉ có thể lén lút đi bộ, tránh né bọn xác sống đang rình rập xung quanh.
Nhưng ông trời không thương họ. Khi vừa qua khỏi cây cầu, cô bất ngờ vấp phải một viên đá lởm chởm, khiến cô ngã mạnh xuống mặt đường. Tay cô chà xát mạnh vào mặt đất, máu rỉ ra ngay lập tức. Cô không kịp kêu lên vì đau đớn, nhưng mùi máu tanh từ vết thương lại làm đám xác sống chú ý đến họ. Chúng gầm gừ và lao về phía họ
Cả ba người đều hoảng loạn chạy, nhưng họ đã gần kiệt sức sau một hành trình dài. Mẹ cô, thấy không còn cách nào khác, quyết định tách ra, chạy về hướng khác để dẫn dụ đám xác sống, hy vọng rằng chúng sẽ đuổi theo bà, để cô và cha có thể sống tiếp.
Trước khi rời đi, mẹ cô chỉ kịp quay lại, ánh mắt đầy quyết tâm và đau xót, nói: "Hai người nhất định phải sống sót."
Và rồi, bà quay lưng đi, chạy thật nhanh về phía đám xác sống đang tiến gần. Dù bà cố gắng hết sức, nhưng sự kiệt sức đã bắt kịp bà. Chưa chạy được bao xa, bà đã bị đám xác sống vây lấy, từng con, từng con một, lao vào bà. Cảnh tượng đó như xé nát trái tim cô. Cô bé đứng đó, không thể làm gì ngoài việc nhìn thấy mẹ mình bị tấn công ngay trước mắt.
Nước mắt cô tuôn rơi, nhưng cô không dám hét lên. Cô biết nếu phát ra bất kỳ tiếng động nào, sẽ thu hút sự chú ý của đám xác sống đang lao về phía mình. Cô chỉ có thể đứng yên, nghẹn ngào trong sự đau đớn và bất lực, chứng kiến mẹ mình hy sinh để cứu sống họ. Trong khoảnh khắc ấy, cô như cảm nhận được trái tim mình vỡ vụn, cảm giác cô đơn tột cùng.
Cha bế bổng cô lên và tiếp tục chạy, nhưng cơ thể yếu ớt của ông không thể duy trì được lâu. Lồng ngực ông thở hổn hển, chân bước loạng choạng, mỗi bước đi như đang kéo cả thế giới trên vai. Phía sau, những xác sống đang ngửi thấy mùi máu và bắt đầu đuổi theo. Lúc này, khoảng cách đến khu an toàn chỉ còn vỏn vẹn 200 mét nữa, nhưng đôi chân ông dường như không còn sức lực. Một bước, rồi một bước nữa, cho đến khi cả ông và cô đều ngã nhào xuống đất, cơ thể run rẩy, thở dốc không ngừng.
Cô vội vã đứng dậy, tay run rẩy kéo cha mình đứng lên, nhưng ông hất tay cô ra, đôi mắt ông ánh lên một sự kiên quyết không thể lay chuyển. Thở hổn hển, ông nói: “Con hãy đi đi, bỏ mặc ta. Ta phải đi tìm mẹ con. Con nhất định phải sống.”
Cô không thể tin vào những lời đó. Cô kéo tay ông lại, ngăn cản ông rời đi, nhưng ông lại hất tay cô ra một lần nữa, ánh mắt của ông không hề thay đổi. "Ta không thể tiếp tục sống nếu bỏ mặc mẹ con ngoài kia. Con hãy sống thay phần cho chúng ta nhé."
Ông ngước lên, mỉm cười đầy ấm áp và đau đớn, rồi đứng dậy và quay lưng chạy về phía đám xác sống. Cô bé đứng bất động, cảm giác như thế giới của cô bỗng chốc sụp đổ, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát.
Cô không thể nhịn được nữa, hét lên, giọng nghẹn lại trong cổ họng: "Không… cha ơi… không thể…!"
Tiếng hét của cô vang vọng trong không gian im lặng, nhưng không có ai trả lời. Cô chỉ còn có thể nhìn thấy bóng cha mình kiên cường bước đi, mặc kệ bọn xác sống đang xâu xé cơ thể ông. Chúng hành hạ ông không thương tiếc, cho đến khi ông không thể tiếp tục bước đi.
Cô không thể nhìn thêm nữa. Mím môi để ngăn dòng nước mắt đang tràn ra, cô quay đầu lại và chạy về phía khu an toàn. Mỗi bước chạy đều nặng trĩu, cơ thể cô như muốn ngã xuống đất bất cứ lúc nào. Nhưng nhờ cha đã bế cô một đoạn đường trước đó, cô đã hồi phục được một chút sức lực. “Cố lên, còn một chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi!”
Tiếng hét của cha vẫn văng vẳng trong đầu cô, như một lời động viên, nhưng cũng là một nỗi đau khôn cùng. Cô chạy nhanh hơn, mặc dù chân đau nhức và mỏi mệt. Lưng cô cứ căng lên, từng bước một là một sự đấu tranh để không gục ngã.
Cô gần đến nơi, nhưng cơn đau trên đầu gối ngày càng dữ dội. Lúc còn trên cây cầu, cô đã vấp ngã, dù không nặng nhưng vết thương trên đầu gối khiến cô đau nhói. "Chỉ còn một chút nữa, chỉ cần một chút nữa…" Cô nghĩ thầm, quyết không để mình gục ngã, đứng dậy lần nữa, dù cơ thể đã không còn sức lực.
Với một hơi thở nghẹn ngào, cô dồn hết những gì còn lại vào từng bước chạy, mồ hôi rịn ra ướt đẫm người, và mắt cô chỉ nhìn về phía trước, nơi khu an toàn đang dần dần hiện ra, dù nó vẫn xa vời như một giấc mơ không thể với tới.
Bỗng dưng, một tiếng súng vang lên, "Đùng… đùng… đoàng..." Tai cô ù đi, đầu óc quay cuồng. Cô vội vàng bịt chặt tai lại, cố gắng giữ thăng bằng. Tiếng súng liên tiếp khiến không khí xung quanh như nổ tung, nhưng khi tai cô đã dịu lại một chút, cô nhìn về phía tiếng súng phát ra. Một người đàn ông lực lưỡng, tay cầm một khẩu súng trường, đang đứng vững vàng giữa làn sóng xác sống, liên tục bắn vào bầy xác sống phía sau cô. Từng bước anh tiến lại gần, ánh mắt quyết liệt, không hề chùn bước.
Cô chỉ kịp gắng gượng đứng dậy, đôi chân mệt mỏi không còn vững vàng. Cô hơi cúi người, bịt tai lại và chạy về phía người đàn ông. Lúc này, một chiếc xe ô tô lớn lao vun vút từ đâu dừng lại bên cạnh cô. Các cánh cửa xe mở ra ngay lập tức, và trong chớp mắt, họ đã kéo cô lên xe, vội vã đẩy mạnh cửa đóng lại, không kịp nhìn lại.
Xe lao đi nhanh chóng, mỗi giây phút như một cuộc chạy đua với tử thần. Cả đoàn quân vội vã di chuyển về phía khu an toàn. Trên xe, những binh lính vây quanh cô, nhanh chóng kiểm tra vết thương của cô. Họ hỏi thăm sơ qua và lặng lẽ nhìn vào vết máu trên tay cô. Nếu cô bị cắn, cô sẽ không được phép vào trong, họ sẽ phải loại bỏ cô ngay lập tức. Mặc kệ cô run rẩy, họ sơ lược kiểm tra tay chân cô và không có vết cắn nào, chỉ là cết thương khi bị té trên chân. Máu cũng dính vào tay và những nơi khác trên cơ thể cô mà thôi. Những binh lính lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm và cùng nhau tiếp tục hành trình.
Khi đến nơi, bên trong khu an toàn, cô được dẫn đi kiểm tra lại một lần nữa. Các bác sĩ và y tá chăm sóc cô tận tình, nhưng sự cô đơn và đau buồn vẫn không thể nào rời xa cô. Cô được yêu cầu cách ly ba ngày để đảm bảo rằng mình không bị nhiễm virus. Trong suốt ba ngày đó, cô không thể ngừng khóc. Mỗi lần nhắm mắt lại, cảnh tượng cha mẹ cô chết thảm hại lại ùa về, sống động và rõ ràng như thể vừa xảy ra trước mắt. Cô không thể thoát khỏi ký ức đó, dù có cố gắng đến đâu.
Cuối cùng, thời gian cách ly cũng kết thúc, cô được sắp xếp vào một căn phòng nhỏ trong khu an toàn. Ở đây, cô bắt đầu tìm kiếm công việc để duy trì cuộc sống mới, dù tâm hồn cô vẫn không thể nào bình yên. Trong những ngày tháng đó, cô gặp lại Phạm Thành – người đàn ông đã cứu cô trong khoảnh khắc sinh tử. Anh là một quân nhân chuyên chiến đấu với xác sống và tìm kiếm vật tư. Anh thường xuyên tới thăm cô, mang theo những lời động viên và những câu chuyện nhỏ giúp cô vơi đi nỗi đau. Dần dần, họ trở thành điểm tựa của nhau, chia sẻ những khó khăn và niềm hy vọng giữa thế giới tăm tối.
Ba năm sau, họ có một cô con gái, đặt tên là Phạm Hồng Nhi. Một lần nữa, cô lại cảm nhận được tình yêu thương trọn vẹn, dù không thể nào xóa đi ký ức đau đớn của quá khứ. Nhưng cô biết, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, và cô sẽ làm mọi điều để bảo vệ con gái mình, để không còn phải chứng kiến sự tàn phá của thế giới này thêm một lần nữa.
Họ sống hạnh phúc bên nhau, dù thế giới ngoài kia vẫn còn đầy nguy hiểm, nhưng trong trái tim cô, cô đã tìm lại được niềm hy vọng mới, một gia đình nhỏ nhưng tràn ngập tình yêu.
Một đêm, Hồng Dung mơ thấy Phạm Thành gặp nguy hiểm trong nhiệm vụ. Cô lo lắng, ánh mắt đầy cảnh giác và không ngừng nhắc nhở anh phải cẩn thận. Thật không ngờ, giấc mơ đó thành sự thật. Nhờ lời cảnh báo của cô, Phạm Thành đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cái giá phải trả quá đắt: anh mất một chân. Trở thành người tàn phế, anh chỉ còn cách xuất ngũ và làm những công việc nhỏ trong khu an toàn. Dù cuộc sống không còn dễ dàng, nhưng trong trái tim họ, hạnh phúc vẫn hiện diện. Sau sự kiện đó, Hồng Dung vẫn thường xuyên có những giấc mơ tiên tri, giúp gia đình cô tránh được nhiều hiểm nguy.
Hồng Dung tiếp tục cuộc sống dù đầy gian khó, nhưng nhờ vào những giấc mơ, cô tìm được cách để sống sót. Cho đến khi con gái cô, Hồng Nhi, lên bảy tuổi, cũng là lúc tàu bay rời đi. Trong một giấc mơ, Hồng Dung thấy cuộc hỗn loạn khủng khiếp sau đó: tường thành sụp đổ, xác sống tràn vào, và không ai sống sót.
Biết rằng không còn hy vọng, Hồng Dung và Phạm Thành quyết định tìm đến cái chết. Dù có rời đi, họ cũng không còn con đường sống. Xung quanh, xác sống tràn lan, và cô cùng Hồng Nhi trở thành mục tiêu của chúng. Mọi lựa chọn đều dẫn đến cái kết bi thương.
Cuối cùng, cả ba người uống thuốc độc và tự vẫn dưới vòng tay của cây cổ thụ, nơi ký ức của họ mãi được lưu giữ.
Khi ký ức tan biến, một cơn đau đầu ập đến, như thể không gian xung quanh đang vặn xoắn lại. Khi mở mắt, cây cổ thụ nhận ra mình lại quay về khoảng trắng ấy. Nó nhớ về gia đình ba người quây quần dưới thân cây, những đôi tay yếu đuối nắm lấy nhau, cùng nhau uống thuốc độc tự vẫn. Cảnh tượng tĩnh lặng đầy bi thương.
Cây cổ thụ nhìn vào luồng khí tím bao quanh mình, cảm thấy u uất. Trước đây, nó chỉ mong được nhìn thấy con người, để cảm nhận sự sống. Nhưng giờ đây, nó không chỉ thấy mà còn cảm nhận toàn bộ quá khứ của họ: nỗi buồn, sợ hãi, hạnh phúc, đố kỵ, những hoài bão và ước mơ—tất cả đều hòa vào tâm trí nó. Nó cảm nhận cả những đau đớn thể xác mà họ phải chịu đựng và những nỗi xé rách tâm hồn mà họ không thể nói thành lời.
Cổ thụ chìm vào suy nghĩ, một cảm giác lạ lẫm trỗi dậy trong nó. "Con người đều có nhiều cảm xúc đến thế sao?" Nó tự hỏi, bàng hoàng trước kho tàng cảm xúc phong phú và mãnh liệt mà một sinh vật nhỏ bé như con người có thể mang trong mình. Những cảm xúc đó như thể là một dòng sông vô tận, sâu thẳm và đầy bí ẩn, khiến cổ thụ không khỏi cảm thấy mình như đang đứng trước một thế giới hoàn toàn mới mẻ, không thể nào lý giải hết.
Cây cổ thụ im lặng, đôi cành già nua nhẹ nhàng vươn ra như muốn chạm vào những ký ức đầy sống động mà nó vừa trải qua. Những cảm xúc hỗn độn đó trôi qua trong tâm trí nó như những làn sóng vỗ vào bờ, không thể vãn hồi, không thể phân định rõ ràng. Nó chỉ có thể đứng đó, bất động, nhìn vào sự mỏng manh, dễ vỡ nhưng cũng đầy kiên cường của con người. “Con người đúng là một sinh vật kỳ lạ.”


0 Bình luận