• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1

Chương 2: Khởi đầu.

2 Bình luận - Độ dài: 2,423 từ - Cập nhật:

‘Anh định ngủ tới bao giờ nữa đây?’

Một giọng nói ngọt ngào vang lên nhẹ như tiếng chuông gió đánh thức tôi dậy khỏi cơn mê mệt.

“Ư… ha……”

Tôi chầm chậm mở mắt. Một ánh sáng trắng dịu dàng từ cửa sổ lớn rọi vào, khiến cả căn phòng ngập tràn một thứ ánh sáng ấm áp.

Nhưng rõ ràng… đây không phải là phòng của tôi.

Thay vào đó, tôi đang nằm giữa một căn phòng trông như tổ hợp giữa biệt thự cổ kiểu gothic và… nhà ma hạng sang. Màu chủ đạo là đen và đỏ, từ tường cho tới rèm, từng món nội thất đều toát ra khí chất u ám kỳ dị.

Tôi thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh, xung quanh là những cột trụ được điêu khắc tỉ mỉ, rèm nhung dày rủ xuống đầy kiêu kỳ. Cả căn phòng thoảng chút hương gì đó… có vẻ là hoa oải hương?

“Đây là đâu vậy…?”

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tôi. Lẽ ra tôi phải thấy hoang mang, sợ hãi, mất phương hướng… nhưng không, thứ cảm giác đầu tiên tôi có lại là…

Thoải mái thật đấy.

Ừ thì, nghe hơi sai trái thật đấy… nhưng tôi phải công nhận là cái giường này đúng là tuyệt phẩm. Cảm giác như tôi vừa được tái sinh vậy.

“Ngài cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi.”

Một giọng nói cất lên đã ngắt đi những suy nghĩ vu vơ của tôi.

Trước mắt tôi là một cô gái với mái tóc bạch kim óng ánh, điểm xuyết vài chỏm xanh nổi bật ở phía sau gáy. 

Cô trông có vẻ còn khá trẻ, có lẽ là nhỏ hơn tôi khoảng vài tuổi.

Khuôn mặt của cô ấy cũng thật hoàn hảo, một vẻ đẹp hoàn hảo, tinh xảo đến mức trông như một tác phẩm nghệ thuật. Thế nhưng, ánh mắt ấy lại lạnh lùng và sắc bén, đầy uy nghi và quyền lực, y hệt như những nhân vật mà tôi thường thấy trong câu chuyện mà tôi đọc trên mạng.

Phần trang phục thì… Ờm, đúng là một kiểu fantasy thường thấy.

Một chiếc váy maid khá đặc biệt, khi mà nó đang ôm sát cơ thể với phần ngực khoét sâu đến đáng báo động, trong khi lớp váy phía dưới thì ngắn đến mức tôi có thể thấy rõ được cặp đùi trắng nõn ngọc ngà kia.

“Có chuyện gì sao ạ?” 

Cô nàng maid ấy khẽ nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc của cô liếc nhìn tôi, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào rõ ràng.

Nhưng cái ánh mắt ấy… nó khiến tôi bất giác nhớ lại những gì vừa xảy ra.

********************

Sau khi bị cái thứ màu đen xịt ấy nuốt chửng, tôi khá chắc rằng mình đã bị dịch chuyển đến một thế giới khác – hay như người ta thường gọi là dị giới ấy.

Và, ngay khi mở mắt ra.

Một căn phòng rộng lớn và u ám, với ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn chùm khổng lồ lơ lửng trên cao. Trần nhà cao vút, được trang trí bằng những hoa văn phức tạp và những bức bích họa kỳ lạ mà tôi không tài nào hiểu nổi.

Không khí huyền bí, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Nhưng điều đáng chú ý hơn cả là bảy người đang ngồi trên những chiếc ghế lớn có lẽ được làm từ xương ma vật, được xếp thành vòng cung ở phía trước.

Dáng vẻ ai nấy đều… khá kiêu ngạo.

Mỗi người trong số họ đều khoác lên mình những bộ trang phục khác nhau, nhưng tất cả đều có một điểm chung. họ toát lên một khí chất vừa quyền uy vừa đáng sợ. Và… không thể nhầm lẫn, tất cả bọn họ đều là quỷ.

Tôi thậm chí còn không dám thở mạnh khi mà cả đám đang nhìn về hướng tôi.

“Chào mừng.”

Giọng nói vang lên từ người ngồi tại vị trí trung tâm.

Cô ta chống một tay lên thành ghế, lười biếng tựa đầu vào lòng bàn tay, lưng thì ngả hẳn ra phía sau. Nhìn từ xa, trông không khác gì một con hamster nhỏ nằm ườn ra ngủ gà ngủ gật cả.

Không cần phải suy đoán nhiều—đây chắc chắn là Quỷ Vương trong con game kia.

… Đợi một chút đã.

Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Cái ghế đấy không phải hơi quá cỡ với cô ta sao?

Nếu bạn từng chơi game, bạn sẽ hiểu được cái cảm giác này. 

Trong game, Quỷ Vương là một người phụ nữ trưởng thành, quyến rũ đến mức đủ để khiến mấy thanh niên FA rớt cả hàm mỗi khi nhìn thấy. Với số đo ba vòng đủ để há hốc cả mồm khi nhìn thấy. 

Còn bây giờ? Thứ tôi thấy lại là một cô nhóc.

Đúng, không đùa đâu. 

Một cô nhóc trông gắt gỏng và nhỏ con đến mức bạn chỉ muốn đặt một tấm biển “người lùn hung dữ, cấm trêu.” ngay bên cạnh.

... 

Chả hiểu sao sau đấy, tôi lại cảm thấy… rất là mệt mỏi…

Cảm giác buồn ngủ bất chợt ập đến, như thể ai đó vừa vỗ nhẹ vào gáy tôi bằng một chiếc gậy gỗ gắn thêm tí lông ngỗng.

Và đúng như bạn đang nghĩ, tôi đã gục xuống một cách không mấy vẻ vang… Và cuối cùng tỉnh dậy ở đây.

“... Có vẻ như tôi đã làm phiền ngài rồi.”

Tôi giật mình, kéo trở về thực tại. 

"Xin lỗi, ừm… Nãy cô vừa nói mình tên gì ấy nhỉ? Tại tôi không chú ý nên..."

"Vậy sao?"

Cô ấy liếc nhìn tôi bằng một ánh mắt lạnh như băng.

Và chỉ sau một khoảng khắc cô ấy liền đáp trả rằng.

"Tôi không có lý do gì phải xưng tên của mình cả?"

Chết tiệt… tôi nghĩ là mình cần nâng cao EQ của mình thêm.

“À… Ý là tôi dạo này cũng không có cơ hội nói chuyện với ai… nhiều lắm.”

“Vậy sao? Thế thì tôi nghĩ rằng ngài nên ra đường nhiều hơn thay vì suốt ngày ngồi xem mấy thứ vô bổ đấy.”

“Xin lỗi thật mà…”

Tôi bật ra lời xin lỗi gần như theo bản năng. Ơ khoan, tại sao cô ấy lại biết mình xem gì nhỉ?

Cuối cùng, sau một khoảnh khắc chậm rãi, cô gái khẽ thở dài, một âm thanh nhẹ nhàng đến mức suýt bị tôi bỏ lỡ.

“Nơi chúng ta đang ở chính là trung tâm của vùng đất quỷ, hiện tại đang nằm dưới sự quản lý của ngài Thiên Vương Shion Tsukikage.”

“Ừm… Thiên Vương là gì vậy?”

Tôi thề là mình chưa từng nghe qua cái này trong game bao giờ cả.

“… Đó là một người đặc biệt ở đây. Có thể hiểu đơn giản là người được Quỷ Vương trực tiếp ủy thác quyền lực để duy trì trật tự xã hội.”

Hệ thống chính trị của quỷ giới thật đấy hả? Tôi nhớ rằng trong game cứ vượt qua mấy con quái vật canh cổng rồi xông thẳng vào lâu đài là chạm trán ngay Quỷ Vương rồi chứ…

“Ồ. Tôi hiểu rồi.”

Đó là những gì mà tôi có thể đáp lúc này.

Cô maid chắp tay ra sau lưng, giọng điệu vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh pha chút lạnh lùng.

“Vậy thì ta cùng vào chủ đề chính thôi. Quỷ Vương đã giải thích kỹ lý do ngài có mặt ở đây cho tôi rồi. Từ bây giờ, tôi sẽ là người giám sát riêng của ngài theo lệnh trực tiếp từ cô ấy.”

Một cô hầu gái của riêng mình sao?

Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh một cô hầu gái xinh đẹp, dịu dàng, tận tâm chăm sóc chủ nhân bằng nhiều cách thức khác nhau… 

Quá tuyệt. Ngài Quỷ Vương, đa tạ nhiều lắm!

“GIÁM SÁT.” 

Seraphina nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu băng giá cắt ngang dòng suy nghĩ tươi đẹp của tôi, 

“Chứ không phải hầu hạ hay làm bất kỳ thứ rác rưởi nào mà ngài đang tưởng tượng trong cái đầu óc nông cạn đó đâu ạ.”

Tôi ho sặc, suýt nữa cắn vào lưỡi.

“Khoan, vậy cô không phải là hầu gái của tôi sao?”

“Tôi không có nghĩa vụ làm việc đó ạ.”

“Vậy còn bộ đồ—”

“Tôi từng là người hầu của Quỷ Vương. Đây là đồng phục làm việc của tôi, vậy thôi.”

Cô nàng này đúng là biết cách bóp nát hy vọng của người khác một cách tàn nhẫn.

Không thèm vòng vo, không một chút chần chừ, cứ thế mà thẳng tay đâm một nhát chí mạng vào tim tôi bằng giọng điệu sắc bén của mình.

“Thế thì thay đồ đi ch— À mà thôi.”

Tôi thở dài, cố gắng lấy lại tinh thần.

“Được rồi, bỏ qua vấn đề đó đi. Vậy giờ tôi phải làm gì?”

Cô nàng maid nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên một cách tinh quái.

“Tôi tưởng ngài phải biết rõ điều đó rồi chứ? Tất cả đã được ghi rõ ràng trong hợp đồng mà ngài ký tên rồi mà.”

Cô ta dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp với giọng điệu đầy châm biếm.

“Hay là… ngài không đọc nó?”

Đôi mắt xanh biếc ấy ánh lên vẻ tinh nghịch nhưng cũng đầy áp lực, như thể đang thách thức tôi chối cãi.

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh.

“...Xin hãy rủ lòng thương.”

Cô nàng maid thở dài, lắc đầu như thể đã hoàn toàn hết hy vọng vào tôi.

“Tôi không hiểu nổi…”

Một lần nữa, một nhát chí mạng được đâm sâu vào trong lòng tự trọng vốn đã mỏng manh của tôi.

Sau một thoáng im lặng, cô ta lấy ra một tờ giấy da màu ngà, từng dòng chữ uốn lượn như được viết bằng mực đỏ thẫm.

Không biết có phải máu không nữa…

Cô ấy mở miệng, đọc từng điều khoản một cách vô cảm.

“1000 năm làm nô lệ, một cánh tay, một cặp chân, và cả linh hồn của ngài sau khi chết.”

Từng dòng được đọc một cách bình thản, như thể đây chỉ là một bản kê khai tài sản để lại cho con cháu.

….

“Hả?”

Tôi cảm giác máu dồn hết lên não, tim đập nhanh đến mức tưởng như sắp vỡ tung.

Không, khoan.

“Cái quái gì vậy?”

“Dựa theo hợp đồng, ngài hiện tại đã là nô lệ của Đế chế.”

Cô nàng nhấn mạnh thêm, giọng điệu đầy chắc chắn, như thể đây là điều hiển nhiên đến mức không cần bàn cãi.

“… Hả???”

Một lần nữa tôi lại đơ người, đầu óc trống rỗng.

Mọi thứ tuy thật khó tin, nhưng nhìn chữ ký to đùng trên hợp đồng, tôi không có cách nào phủ định nó cả.

Lần sau trước khi ký vào cái gì đó thì phải đọc nó cho kỹ vào.

“Giờ thì ngài có ba lựa chọn.” Cô ta tiếp tục, giọng điệu chuyên nghiệp như đang giới thiệu một thực đơn nhà hàng.

“Một, đi đến mỏ than. Nơi ngài sẽ đào khoáng sản suốt 1000 năm, chết rồi sống lại, lặp lại đến khi hết thời hạn.”

“Đào than? Có điên mới chọn cái đấy.”

Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của cô ta lập tức liếc qua tôi, lạnh lùng đến mức khiến tôi thấy hơi ớn. 

Ờ, tốt nhất là nên im lặng lắng nghe tiếp vậy.

“Lựa chọn thứ hai, làm nô lệ chính của Quỷ Vương. Công việc thì đơn giản thôi… Chiến đấu trong đấu trường sinh tử đến chết, rồi phần linh hồn của ngài sẽ trở thành vật liệu thí nghiệm.”

Nghe còn tệ hơn cả cái trước nữa đấy. Đây có thật sự là một lựa chọn không vậy?

“Còn lựa chọn cuối thì sao?”

“Ngài sẽ được tự do.”

“Tự do?”

“Đúng rồi đấy ạ”

“Tự do cơ à. Thứ gì sẽ đủ để đổi lấy linh hồn tôi và 1000 năm nô lệ đây? Sự diệt chủng của loài người chắc?”

“Đúng là vậy đấy ạ.”

“... Khoan đã, tôi chỉ đùa thôi mà!”

“Tôi cũng vậy đấy ạ.”

Một con người yêu nước, yêu dân như tôi sao có thể đánh nhau với đồng loại của mình được cơ chứ.

“May thật, thế tôi cứ nghĩ mình phải đi đánh nhau với loài người cơ.”

“Thì ngài đúng là phải đi đánh nhau với loài người đấy ạ.”

Câu trả lời của cô ấy làm tôi suýt sặc.

“Đúng vậy ạ.”

“Tôi không hiểu. Nếu bên phe Quỷ muốn tấn công loài người như vậy, tại sao không tự mình làm điều đó? Bọn họ mạnh mà, đúng không?”

“Thật không may, đây là lệnh từ Quỷ Vương đấy ạ.”

“Cô ấy thì… Ý tôi là Ngài ấy thì cần gì ở một gã loài người như tôi cơ chứ?”

“Có lẽ Ngài ấy muốn xem chính loài người tàn sát lẫn nhau như một trò vui tiêu khiển đấy ạ.”

Câu nói lạnh lùng của cô ta khiến tôi im bặt. Trò vui tiêu khiển? Cả đời tôi không đủ là trò hề với bọn họ rồi à.

“Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”

“Trước tiên, ngài cứ chiếm lại cái lâu đài phía Tây là được rồi ạ. Hạn là một năm.”

“Chiếm lâu đài? Một mình tôi á?”

“Chính xác đấy ạ. Ngài không nghe nhầm đâu.”

Lời nói của cô ấy khiến tôi bần thần. Một năm? Tôi thậm chí còn chẳng biết mình có sống qua nổi ngày mai nữa không kìa.

Và cả việc chống lại loài người này nữa… 

“Và đừng quên, thành công là sự bắt buộc, nếu không… hậu quả sẽ không chỉ là cái chết đâu đấy.”

Câu cuối cùng của cô ấy như một lời cảnh báo nghiêm khắc, khiến tôi chỉ biết gật đầu.

Tôi cảm thấy mấy cái lựa chọn này như một trò đùa vậy đấy.

Cơ mà mình cứ ráng diễn theo rồi kiếm cơ hội chuồn sau cũng được.

Mọi thứ sẽ đơn giản thôi mà? Đúng không?

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Chưa viết xong mà đăng để chạy dl 🐧
Xem thêm