Tại sao màn đêm lại có thể khiến tôi cảm thấy… thoải mái đến nhường này?
Bầu trời nơi đây chìm trong màu đen sâu thẳm, tĩnh mịch như thể muốn nuốt chửng mọi thứ.
Nhưng điều kỳ lạ là, không giống với cái bóng tối nặng nề mà tôi từng biết, mọi vật xung quanh vẫn sáng rõ một cách bất thường, tựa như thể ban ngày.
Ánh sáng ấy len lỏi khắp căn phòng, khiến tôi dần nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh… hoàn toàn xa lạ.
Tôi bật dậy, hoảng hốt sờ soạng khắp người.
“May mà vẫn còn đầy đủ tứ chi.”
Nhưng một cảm giác kì lạ lại ngập tràn trong cơ thể tôi.
Cơ thể lại nhẹ bẫng, như thể giờ đây đã không còn những cơn đau nhức dai dẳng hay sự mỏi mệt rã rời sau mười sáu tiếng lao động khổ sai mỗi ngày nữa rồi.
Bàn tay tôi— đôi bàn tay đã từng chai sạn và thô ráp— giờ đây lại thon dài, làn da mịn màng không một vết xước.
Và cả sự chênh lệch quen thuộc giữa cánh tay trái và tay phải này nữa…
Thật hoài niệm.
Tôi đưa mắt nhìn về phía chiếc gương gần đó.
Hình ảnh phản chiếu lên đúng là tôi… nhưng cũng không hoàn toàn là tôi.
Đây vẫn là cơ thể tôi, nhưng không phải của hiện tại.
Cái cảm giác này… Không thể nhầm lẫn được.
Tôi đã quay trở về hồi còn trẻ— Chính xác hơn, là tầm cỡ mười bảy hay mười tám tuổi gì đấy.
Nhưng mà tại sao cơ chứ?
“Aaaaaaaaaaaaaa………aaaaaaaaaa……aaaaaaaa.”
Thôi, quan tâm làm gì cho mệt.
Quan trọng là mình đến thế giới mới rồi đây này!
Hú dê, Main isekai đã đến rồi đây. Sẵn sàng cho công cuộc giải cứu thế giới thôi nào!
Ngày xưa các em bảo tôi bị điên, giờ trốn đâu hết rồi? Lần sau đừng có mà cười nhạo ước mơ của người khác đấy nhé!
Mấy bé tai thú, yêu tinh hay elf mau ra đây ăn mừng với anh đi chứ!
…
Nhìn quanh một vòng thì…
Cái căn phòng cũ kỹ, tồi tàn của tôi cũng đã biến đâu mất tiêu rồi.
Những bức tường bong tróc, ánh đèn chập chờn, mọi thứ giờ chỉ còn là ngày hôm qua.
Thay vào đó, tôi như đang ở trong một căn phòng của mấy khứa emo vậy, chỉ có mỗi màu đen và đỏ.
Cùng với mấy chiếc rèm nhung dày nặng rủ xuống từ trần cao, và một đống hoa văn kỳ quái được khắc tỉ mỉ trên bàn ghế và cột nhà, tất cả tạo nên một bầu không khí… của mấy căn nhà ma hàng xịn ấy.
Nơi này khiến tôi nhớ lại mấy căn phòng của Quỷ Vương ở cái game mà tôi đã chơi.
Nhưng mà…
Không.
Đây không thể nào là Quỷ Giới được.
Bởi vì nữ thần đang đứng ở ngay đây mà?
Trước mắt tôi là một cô gái với mái tóc bạch kim óng ánh, điểm xuyết vài chỏm xanh nổi bật ở phía sau gáy.
Khuôn mặt của cô cũng thật hoàn hảo, một vẻ đẹp hoàn hảo, tinh xảo đến mức trông như một tác phẩm nghệ thuật. Thế nhưng, ánh mắt ấy lại lạnh lùng và sắc bén, đầy uy nghi và quyền lực, khác xa với vẻ dịu dàng mà tôi thường hình dung về các vị thần.
Cô trông có vẻ còn khá trẻ, thậm chí có lẽ còn nhỏ tuổi hơn cả tôi.
Nhưng khi ánh mắt tôi dừng lại ở bộ trang phục mà cô đang mặc, mọi suy đoán về sự uy nghiêm của một vị nữ thần bỗng chốc tan biến.
Đó là một bộ đồ maid, kiểu trang phục mà tôi chỉ thường thấy trong mấy bộ manga hay anime.
Có lẽ… gu thẩm mỹ của thiên giới đúng là không giống với dưới trần gian chăng?
Cô nàng maid ấy khẽ nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc của cô liếc nhìn tôi, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào rõ ràng.
Nhưng cái ánh mắt ấy… nó khiến tôi bất giác nhớ lại những gì vừa xảy ra.
********************
Sau khi bị cái thứ màu đen xịt ấy nuốt chửng, tôi khá chắc rằng mình đã bị dịch chuyển đến một thế giới khác – hay như người ta thường gọi là dị giới ấy.
Tại sao ư? Chẳng cần phải đoán đâu.
Một cái hố đen vừa hút vào— và tôi vẫn còn sống này.
Đơn giản sẽ có hai trường hợp xảy ra, một là xuống địa ngục, hai là qua thế giới khác.
…
Ngay khi mở mắt ra.
Tôi liền biết chắc rằng mình đang ở dị giới.
Một căn phòng rộng lớn và u ám, với ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn chùm khổng lồ lơ lửng trên cao. Trần nhà cao vút, được trang trí bằng những hoa văn phức tạp và những bức bích họa kỳ lạ mà tôi không tài nào hiểu nổi.
Không khí huyền bí, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Và à ừ, thế giới khác đấy. Tin tôi, địa ngục nó không như này đâu.
Nhưng điều đáng chú ý hơn cả là bảy người đang ngồi trên những chiếc ghế lớn có lẽ được làm từ xương ma vật, được xếp thành vòng cung ở phía trước.
Dáng vẻ ai nấy đều… khá kiêu ngạo.
Mỗi người trong số họ đều khoác lên mình những bộ trang phục khác nhau, nhưng tất cả đều có một điểm chung. họ toát lên một khí chất vừa quyền uy vừa đáng sợ. Và… không thể nhầm lẫn, tất cả bọn họ đều là quỷ.
Tôi thậm chí còn không dám thở mạnh khi mà cả đám đang nhìn về hướng tôi.
"Chào mừng."
Giọng nói vang lên từ người ngồi tại vị trí trung tâm.
Cô ta chống một tay lên thành ghế, lười biếng tựa đầu vào lòng bàn tay, lưng thì ngả hẳn ra phía sau. Nhìn từ xa, trông không khác gì một con hamster nhỏ nằm ườn ra ngủ gà ngủ gật cả.
Không cần phải suy đoán nhiều—đây chắc chắn là Quỷ Vương trong con game kia.
… Đợi một chút đã.
Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Cái ghế đấy không phải hơi quá cỡ với cô ta sao?
Nếu bạn từng chơi game, bạn sẽ hiểu được cái cảm giác này.
Trong game, Quỷ Vương là một người phụ nữ trưởng thành, quyến rũ đến mức đủ để khiến mấy thanh niên FA rớt cả hàm mỗi khi nhìn thấy. Với số đo ba vòng đủ để há hốc cả mồm khi nhìn thấy.
Còn bây giờ? Thứ tôi thấy lại là một cô nhóc.
Đúng, không đùa đâu.
Một cô nhóc tóc bạch kim, đôi mắt xanh lạnh lẽo, trông gắt gỏng và nhỏ con đến mức bạn chỉ muốn đặt một tấm biển “người lùn hung dữ, cấm trêu.” ngay bên cạnh.
...
……
……….
Chả hiểu sao sau đấy, tôi lại cảm thấy… rất là mệt mỏi…
Cảm giác buồn ngủ bất chợt ập đến, như thể ai đó vừa vỗ nhẹ vào gáy tôi bằng một chiếc gậy gỗ gắn thêm tí lông ngỗng.
Và đúng như bạn đang nghĩ, tôi đã gục xuống một cách không mấy vẻ vang.
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi sau tất cả chuyện này là:
"Dị giới thật tuyệt vời."
Dù cho tôi còn chưa sống ở đây được ngày nào.
Nhưng tất cả những thứ trong quá khứ của tôi chẳng thể nào so sánh được với việc đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh, mềm mại đến mức như đang ôm trọn lấy tôi này.
Thật lòng mà nói, tôi không hề bất ngờ với mấy chuyện như này lắm đâu.
Với một thằng đã nghiền cả nghìn bộ isekai fantasy như tôi, kiểu "ngất xỉu và tỉnh dậy trong một căn phòng lạ hoắc" này chẳng khác nào thủ tục nhập môn.
Những tháng ngày sống như một con chó rách nát nghèo khổ giờ đây đã không còn nữa rồi.
Tôi đã chờ đợi cái ngày này lâu lắm rồi.
Nếu tất cả những gì xảy ra trước đây thật sự là một cách để đời đưa tôi thoát khỏi cái mớ bòng bong cũ kia, thì tôi sẵn lòng chấp nhận.
Hoặc ít nhất, tôi đã nghĩ như vậy…
Cho đến khi giọng nói lạnh lùng của cô nàng maid vang lên:
“Ngài định nằm đó đến bao giờ?”
Tôi giật mình, kéo trở về thực tại.
Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi giữ một thái độ điềm đạm, rồi hỏi cô một câu đơn giản.
“Chúng ta đang ở đâu đây?”
Đừng hiểu nhầm, đây không phải là câu hỏi để xác nhận tôi có đang ở Quỷ Giới hay không đâu.
Quỷ giới thì rõ rồi, nhưng chính xác là phần nào của lục địa này?
Đây chắc chắn không phải là lâu đài của Quỷ Vương – Boss cuối trong cái game mà tôi từng chơi.
Dù cho họa tiết và cách bài trí có giống đến mấy, tôi chưa từng thấy căn phòng này trước đây ở trong trò chơi.
Nó có gì đó... xa lạ, nhưng đồng thời lại mang một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Cô nàng maid đứng thẳng người, đáp lại bằng một giọng bình thản nhưng không kém phần kiêu hãnh.
“Đây là trung tâm của lục địa Nivareth. Nơi mà…”
“Đúng là vậy rồi nhỉ.”
“Ngài đang nói gì vậy?”
“Không có gì đâu, phiền cô tiếp tục phần giới thiệu của mình đi.”
Trông tôi thật ngầu khi nói vậy. Còn cô ấy như muốn đấm tôi khi nghe xong.
Mà nếu suy luận của tôi là đúng, thì...
Cái lâu đài trong game này chỉ là một cái bình phong thôi.
Nói cách khác, nó chẳng khác gì một cái bẫy, vì đơn giản là nó nằm quá gần nếu so với bản đồ thực tế mà game đưa ra.
Và cái trò game này cũng không có thứ gọi là “boss phụ” gì cả. Bạn cứ bước vào là gặp Quỷ Vương ngay lập tức.
Gom lại đống phi logic đó thì ta đã có cái suy luận đấy.
“Chắc cũng là do đánh nhau căng quá nên mới teo nhỏ nhỉ.”
“...”
Cơ mà vì sao tôi lại được chọn đến đây thì… Chịu.
Bỏ qua đống đó đi, giờ vểnh tai lên mà nghe bé maid này nói, chứ thôi là xuân này con không về đấy.
“Một lần nữa, chào mừng ngài đến đây. Có lẽ là tôi không cần phải giải thích về tình cảnh hiện tại này nữa nhỉ?”
Tôi cố làm vẻ mặt nghiêm túc, nghiêng đầu đúng góc 45 độ để khoe góc nghiêng thần thánh của mình.
“...”
Lạnh lùng mới là đỉnh cao chinh phục gái, đó chính là triết lý của thằng bạn đẹp trai từng dạy cho tôi.
“Bỏ qua việc cha mẹ ngài thất bại trong việc dạy dỗ cách cư xử, tôi sẽ giải thích dễ hiểu nhất để một tên thiểu năng cũng có thể hiểu rõ nhiệm vụ của mình.”
“... Dạ vâng, xin lỗi ạ.”
Hiểu sao vài năm sau đó nó mất tích rồi.
“Nơi chúng ta đang ở chính là trung tâm của vùng đất quỷ, hiện tại đang nằm dưới sự quản lý của ngài Thiên Vương ‘Shion Tsukikage’. Là một quốc gia hiếm hoi không nằm trong nhóm 23 quốc gia được quản lý bởi Ma Tộc.”
“Thiên Vương là gì?”
Cô ấy khẽ nhíu mày, nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi một câu ngu nhất thế giới.
“… Ngài đúng là vô vọng thật.”
“Xin lỗi.”
“Thiên Vương là một chức danh đặc biệt trong hệ thống chính trị của Quỷ Giới. Có thể hiểu đơn giản, họ là những cá nhân được Quỷ Vương trực tiếp trao cho nhiệm vụ giữ gìn trật tự xã hội. Dưới Thiên Vương còn có các quan chức cấp thấp hơn, quyền lực của họ đủ lớn để gần như hoạt động động lập mà không cần lệnh của Quỷ Vương. Điều này khác hoàn toàn so với Ma Vương— Mà tôi chắc ngài cũng chẳng biết nốt.”
“...”
Nói đúng quá, không cãi được.
“Ma Vương là những kẻ đứng đầu trong Ma Tộc. Có thể xem họ như những vị vua cai trị từng quốc gia của ở thế giới quỷ này, nhưng hơi khác tí với Thiên Vương là họ không có quyền tự trị. Phải chịu sự giám sát trực tiếp từ Quỷ Vương, và tất cả những quyết định quan trọng đều phải được phê duyệt từ trên. Hệ thống này được lập ra để tránh việc các Ma Vương có thể phản bội và tạo ra những cuộc nội chiến.”
…
Tôi có cảm giác càng nghe càng loạn.
Nhưng mà thôi, thứ gì mình không hiểu được thì có nghĩa là nó không quan trọng.
Cô maid chắp tay ra sau lưng, giọng điệu vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh pha chút lạnh lùng.
“Quỷ Vương đã giải thích kỹ lý do ngài có mặt ở đây cho tôi rồi. Từ bây giờ, tôi sẽ là người giám sát riêng của ngài — theo lệnh trực tiếp từ cô ấy.”
…
Tuyệt.
Vậy là tôi có một em maid riêng rồi sao? Ngài Quỷ Vương, đa tạ nhiều lắm!
Chưa kịp nở nụ cười mãn nguyện thì đã bị dội ngay một gáo nước lạnh.
“... GIÁM SÁT, chứ không phải như những thứ rác rưởi mà ngài đang nghĩ trong đầu đâu ạ.”
…
Tôi ho sặc, suýt nữa cắn vào lưỡi.
“Khoan, vậy cô không phải là hầu gái của tôi sao?”
“Tôi không có nghĩa vụ làm việc đó ạ.”
“Vậy còn bộ đồ—”
“Tôi từng là người hầu của Quỷ Vương. Đây là đồng phục làm việc của tôi, vậy thôi.”
Cô nàng này đúng là biết cách bóp nát hy vọng của người khác một cách tàn nhẫn.
Không thèm vòng vo, không một chút chần chừ, cứ thế mà thẳng tay đâm một nhát chí mạng vào tim tôi bằng giọng điệu sắc bén của mình.
“Thế thì thay đồ đi ch... À mà thôi.”
Tôi thở dài, cố gắng lấy lại tinh thần.
“Được rồi, bỏ qua vấn đề đó đi. Vậy giờ tôi phải làm gì?”
Cô nàng maid nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên một cách tinh quái.
“Tôi tưởng ngài phải biết rõ điều đó rồi chứ? Tất cả đã được ghi rõ ràng trong hợp đồng mà ngài ký tên rồi mà.”
Cô ta dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp với giọng điệu đầy châm biếm.
“Hay là… ngài không đọc nó?”
Đôi mắt xanh biếc ấy ánh lên vẻ tinh nghịch nhưng cũng đầy áp lực, như thể đang thách thức tôi chối cãi.
…
Tôi nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh.
“...Xin hãy rủ lòng thương.”
Cô nàng maid thở dài, lắc đầu như thể đã hoàn toàn hết hy vọng vào tôi.
“Tôi không hiểu nổi. Tại sao một kẻ như ngài lại là…”
Một lần nữa, một nhát chí mạng được đâm sâu vào trong lòng tự trọng vốn đã mỏng manh của tôi.
Sau một thoáng im lặng, cô ta lấy ra một tờ giấy da màu ngà, từng dòng chữ uốn lượn như được viết bằng mực đỏ thẫm.
Không biết có phải máu không nữa…
Cô ấy mở miệng, đọc từng điều khoản một cách vô cảm.
“1000 năm làm nô lệ, một cánh tay, một cặp chân, và cả linh hồn của ngài sau khi chết.”
Từng dòng được đọc một cách bình thản, như thể đây chỉ là một bản kê khai tài sản để lại cho con cháu.
….
“Hả?”
Tôi cảm giác máu dồn hết lên não, tim đập nhanh đến mức tưởng như sắp vỡ tung.
Không, khoan.
“Cái quái gì vậy?”
“Dựa theo hợp đồng, ngài hiện tại đã là nô lệ của Đế chế.”
Cô nàng nhấn mạnh thêm, giọng điệu đầy chắc chắn, như thể đây là điều hiển nhiên đến mức không cần bàn cãi.
…
“… Hả???”
Một lần nữa tôi lại đơ người, đầu óc trống rỗng.
Nghe xong tai tôi như thể điếc ngang.
Mọi thứ tuy thật khó tin, nhưng nhìn chữ ký to đùng trên hợp đồng, tôi ước rằng mình cũng bị mù.
Lần sau trước khi ký vào cái gì đó thì phải đọc nó cho kỹ vào.
“Giờ thì ngài có ba lựa chọn.” Cô ta tiếp tục, giọng điệu chuyên nghiệp như đang giới thiệu một thực đơn nhà hàng.
“Một, đi đến mỏ than. Nơi ngài sẽ đào khoáng sản suốt 1000 năm, chết rồi sống lại, lặp lại đến khi hết thời hạn.”
“Đào than? Có điên mới chọn cái đấy.”
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của cô ta lập tức liếc qua tôi, lạnh lùng đến mức khiến tôi thấy hơi ớn.
Ờ, tốt nhất là nên im lặng lắng nghe tiếp vậy.
“Lựa chọn thứ hai, làm nô lệ chính của Quỷ Vương. Công việc thì đơn giản thôi… Chiến đấu trong đấu trường sinh tử đến chết, rồi phần linh hồn của ngài sẽ trở thành vật liệu thí nghiệm.”
Nghe còn tệ hơn cả cái trước nữa đấy. Đây có thật sự là một lựa chọn không vậy?
“Còn lựa chọn cuối thì sao?”
“Ngài sẽ được tự do.”
“Tự do?”
“Đúng rồi đấy ạ”
“Tự do cơ à. Thứ gì sẽ đủ để đổi lấy linh hồn tôi và 1000 năm nô lệ đây? Sự diệt chủng của loài người chắc?”
“Đúng là vậy đấy ạ.”
…
“... Khoan đã, tôi chỉ đùa thôi mà!”
“Tôi cũng vậy đấy ạ.”
…
Một con người yêu nước, yêu dân như tôi sao có thể đánh nhau với đồng loại của mình được cơ chứ.
“May thật, thế tôi cứ nghĩ mình phải đi đánh nhau với loài người cơ.”
“Thì ngài đúng là phải đi đánh nhau với loài người đấy ạ.”
Câu trả lời của cô ấy làm tôi suýt sặc.
“Đúng vậy ạ.”
“Tôi không hiểu. Nếu bên phe Quỷ muốn tấn công loài người như vậy, tại sao không tự mình làm điều đó? Bọn họ mạnh mà, đúng không?”
“Thật không may, đây là lệnh từ Quỷ Vương đấy ạ.”
“Cô ấy thì… Ý tôi là Ngài ấy thì cần gì ở một gã loài người như tôi cơ chứ?”
“Có lẽ Ngài ấy muốn xem chính loài người tàn sát lẫn nhau như một trò vui tiêu khiển đấy ạ.”
Câu nói lạnh lùng của cô ta khiến tôi im bặt. Trò vui tiêu khiển? Cả đời tôi không đủ là trò hề với bọn họ rồi à.
“Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”
“Trước tiên, ngài cứ chiếm lại cái lâu đài phía Tây là được rồi ạ. Hạn là một năm.”
“Chiếm lâu đài? Một mình tôi á?”
“Chính xác đấy ạ. Ngài không nghe nhầm đâu.”
Lời nói của cô ấy khiến tôi bần thần. Một năm? Tôi thậm chí còn chẳng biết mình có sống qua nổi ngày mai nữa không kìa.
Và cả việc chống lại loài người này nữa…
“Và đừng quên, thành công là sự bắt buộc, nếu không… hậu quả sẽ không chỉ là cái chết đâu đấy.”
Câu cuối cùng của cô ấy như một lời cảnh báo nghiêm khắc, khiến tôi chỉ biết gật đầu.
Cơ mà so với hai cái lựa chọn kia thì cái này là đỡ tệ nhất rồi. Mình cứ ráng diễn theo rồi kiếm cơ hội chuồn sau.
Mọi thứ sẽ đơn giản thôi mà? Đúng không?


1 Bình luận