Năm cuối cấp ba - thời điểm mà mọi học sinh muốn để lại dấu ấn của mình nhiều nhất, dù lớn hay nhỏ, đó vẫn nên là một kỷ niệm mà bạn sẽ mãi ghi nhớ. Ấy thế mà Nguyễn Trần Thảo Vy - cô bạn cùng lớp, người ngồi phía trước tôi hai bàn luôn luôn mờ nhạt một cách kỳ quái.
Về điểm số, Thảo Vy luôn nằm trong top đầu của lớp, nhưng cái đáng nói là cô chưa bao giờ là hạng nhất, cũng không bao giờ là hạng nhì, sau 3 mới là những con số mà Thảo Vy yêu thích. Có lẽ do cô ấy đủ thông minh để biến mọi con điểm trong bài kiểm tra của bản thân thành những hằng số, hoặc do Thảo Vy nghĩ thứ hạng như thế là vừa đủ để không ai chú ý đến mình.
Có nhiều lý do để tôi đưa ra những giả thuyết như trên. Thảo Vy xinh đẹp, đó là điều mà ai cũng công nhận. Cái cách mà cô ấy hớp hồn mọi thằng con trai ngay từ ngày đầu nhận lớp ở năm 12 là bằng chứng rõ ràng nhất, ấy vậy mà cô nàng lại xa cách với mọi người vô cùng.
Một cuốn sổ cùng với cây bút chì - hai người đầy tớ trung thành nhất với Thảo Vy trên trường học. Cô ấy cứ ngồi ở chiếc bàn của mình mà dùng chúng để ghi chú mỗi khi có thời gian rảnh. Chủ đề thì đa dạng, có khi là một công thức toán học, một nét vẽ nguệch ngoạc hay bất kỳ cái khỉ gió gì đó càng thiếu i-ốt càng tốt. Bất kỳ ai chủ động lại gần bắt chuyện với cô nàng đều chỉ nhận được sự phản hồi duy nhất là tiếng sột soạt của ngòi than khi đi trên nền giấy trắng.
Động cơ cho cách cư xử như thế là quá rõ ràng, Thảo Vy muốn tạo khoảng cách với những người xung quanh. Đó là lý do vì sao mà đã học kỳ hai của năm cuối cấp rồi mà cô nàng vẫn chưa hề có một người bạn nào.
Mọi người thường lý giải cho những lần vắng mặt liên tục trong các hoạt động ngoại khóa và sự kiện lớn ở trường của Thảo Vy bằng câu chuyện cô bị dị ứng ánh nắng, không thích hợp để tham gia vào các hoạt động ngoài trời. Điều đó dường như trở thành cái cớ hợp lý để mọi người chấp nhận sự thiếu vắng của cô mà không thắc mắc nhiều. Dù cho có bị bắt buộc tham gia, Thảo Vy chỉ luôn ngồi thu mình vào trong những nơi có bóng râm, lặng lẽ đến mức nhiều lúc chẳng ai còn nhớ cô có mặt.
Mà nhắc đến bóng râm mới để ý, cô nàng lúc nào cũng đến và ra khỏi cổng trường với cái ô trên tay, dù trời nắng hay mưa, như thể dự báo thời tiết trên đài TV tại nhà của cô nàng lúc nào cũng thông báo rằng “hôm nay là ngày xấu để ra đường” vậy. Nếu đến ngày tốt nghiệp, tôi cũng chẳng thấy lạ lùng gì nếu Thảo Vy chỉ hiện diện trong đầu các học sinh khác thông qua các lời kể tẻ nhạt.
Cực kỳ tẻ nhạt.
Một cô nàng cô độc, không có dấu ấn nổi trội, chỉ được cái ngoài hình. Hệt như một bông hoa di động. Mà nói vậy cũng không chính xác cho lắm, bởi dù cho có là một bông hoa, nó vẫn đóng góp là chi tiết nhỏ trong một bức tranh toàn cảnh - nơi mà mặt trời sẽ được vẽ bên góc trên tay phải.
Còn Thảo Vy thì luôn thoát ly khỏi bức tranh ấy, lẩn trốn trong những nơi ánh sáng mặt trời chẳng thể nào chiếu tới. Điều đó khiến cho chẳng ai muốn bận tâm đến sự tồn tại của cô nữa.
Mà biết đâu cô ấy là ma cà rồng thì sao.
Tôi không nghĩ rằng bản thân sẽ chú ý đến Thảo Vy nhiều đến vậy cho đến khi một sự kiện xảy ra vào ngày 28 tháng 1, chỉ còn vài bữa nữa trước kỳ nghỉ Tết. Hôm đó là ngày trực nhật của tôi, và tôi phải quay lại lớp để trả hộp phấn và khăn lau bảng mà mình đã lỡ mang lúc ra về. Khi đi ngang qua phòng cố vấn, tôi bắt gặp lấy một tiếng động quen thuộc - thứ mà tôi đã nghe hàng ngàn lần trước khi ngồi vào bàn học của mình.
Tiếng lê lết của bàn ghế.
Thế là tôi nhìn vào phía bên trong căn phòng. Ánh chiều tà cuối ngày len qua khung cửa sổ, đổ dài bóng của những vật dụng xuống nền gạch, làm lộ ra những chiếc bàn ghế bị xô lệch như vừa có một cơn bão đi qua, nhưng đó không phải là tất cả, bởi vì vẫn còn một người khác ở trong phòng.
Nguyễn Trần Thảo Vy.
Cô ấy với đôi tay buông thõng đang đứng giữa đống lộn xộn đó, đôi mắt thì lạnh nhạt nhìn về phía cái bóng của chính cô - thứ đang kéo ngang một cái ghế phía sau.
Một cảnh tượng thật kỳ dị.
Một người thiếu nữ khó mà làm ra cái cảnh bừa bộn đang hiện ra trước mặt tôi, và cái bóng thì lại không thể nào hành động khác với chủ thế được, cứ như thể là…
Nó tách rời khỏi cô ấy.
Nó là một sinh vật khác.
Hay nói một cách chính xác hơn là cái bóng của Thảo Vy đã hoạt động độc lập với cô ấy.
5 Bình luận