“Tôi mang đến một lời khẩn cầu.”
“Khẩn cầu của ai?”
“Một người bạn của tôi.”
“Phụt!” Vị thần phì cười, sau đó nhìn xuống tôi. “Kiểu người như ngươi mà cũng có bạn à?”
Chuyện tôi không có bạn đã là việc của một năm trước đây rồi. Một khoảng thời gian đen tối của một cậu trai trẻ, người đã từng mất đi niềm tin về mối quan hệ giữa người và người, cơ mà…
“Giờ thì có.” Tôi đáp lại một cách cụt ngủn
“Xùy! Vậy muốn leo hay té?”
Một câu hỏi tối nghĩa, ý tôi là ngay từ việc sử dụng từ “hay” ở giữa hai hành động mang tính trái nghịch nhau kiểu này đã làm cho nó trở nên khó hiểu rồi. Nếu tôi không phải là khách quen ở đây thì chắc là cũng không nhận ra được Navia đang biểu đạt điều gì.
“Té đi.”
Tôi đã gặp đủ chuyện từ sáng đến giờ rồi, cho nên không còn hứng leo cây cho lắm.
“Vậy thì té.” Nói đoạn, vị thần ấy lộn nhào xuống từ trên cành cây cao, xoay một vòng trên không trung như một vận động viên bơi chuyên nghiệp rồi đáp đất như một chú hải cẩu, không quên việc hất cái cằm bé tí của mình lên trước mặt tôi mà tự kiêu.
Cái đáng nói nhất là pha đáp đất này chẳng hề gây ra động tĩnh gì xung quanh, tựa như cái cơ thể trẻ con ấy mỏng và nhẹ như một tờ giấy, không hề có tí nội tạng nào bên trong để tạo ra sức nặng đè lên nền đất.
Một sự tồn tại dị biệt, không theo quy luật của đời thường.
Một vị thần.
“Ngươi có thể gọi ta là Navia, thần hay là vị thần siêu cấp vô biên vô cùng cao quý, sao cũng được. Dù gì cũng chỉ là một cách gọi.” Vị thần nhỏ bé ấy ngước lên nhìn về người thiếu nữ cao hơn mình một cái đầu mà nói.
Nói chuyện kiểu gì mà câu trước đá câu sau thế này?
Ngay từ việc sử dụng cái danh từ dài lê thê kiểu thế chẳng khác gì sự nhấn mạnh của mấy tên ái kỷ cả, nó khiến cho mấy câu từ đằng sau trở nên vô nghĩa hẳn đi.
Tôi cố ý lùi hẳn ra một bên, vai trò của tôi chỉ là người trung gian, công việc của tôi giờ đây đã gần như hoàn thành rồi. Mọi việc còn lại, Thảo Vy cần phải tự ra sức cho bản thân cô ấy.
Nói chuyện với một vị thần… đó chưa bao giờ là một điều dễ dàng.
“Con tên là Nguyễn Trần Thảo Vy, trong tên của con có hai chữ được xem như là họ của hai dòng lớn…”
“Nà, thôi cái kiểu dài dòng đó đi, ta đâu cần biết rõ ý nghĩa mọi thứ trong tên ngươi làm cái khỉ gì.” Vị thần linh khịt mũi. “Lưu truyền sự tồn tại của mình bằng cái họ, cứ như kiểu các ngươi không thể bất tử về mặt hình thức nên phải cố gắng đạt được nó ở mặt tinh thần vậy.”
Vị thần này khá là thích châm biếm con người.
Dĩ nhiên đó là một phần ý nghĩa của cái tên, nhưng giá trị văn hóa và lịch sử của nó còn có thể giải nghĩa thêm nhiều. Một vị thần thì chẳng bao giờ bận tâm đến điều như vậy, bởi lẽ ngay từ ban đầu, sự tồn tại của chúng tôi và Navia đã khác nhau.
Thảo Vy không có phản ứng gì quá đặc biệt trước hành động chen ngang này mà chỉ im lặng quan sát vị thần trước mặt.
Công nhận là khó nói ra cái gì hay ho trước mặt một sinh vật kiểu thế này. Ngay từ cái phục trang là chiếc đầm ngủ mỏng manh trong cái tiết trời lạnh buốt này đã cho chúng tôi biết đầu óc của vị thần này chẳng hề “bình thường” rồi. Cơ mà cái dáng vẻ vừa ôm lấy hai bờ vai nhỏ nhắn vì thấy lạnh vừa hất cái gương mặt lên để nói chuyện kiểu này, tôi lại thấy vô cùng đáng yêu theo một cách riêng.
"Thế thì nhà ngươi mong muốn điều gì?" Giọng nói trẻ con của vị thần vang lên.
"Con chỉ xin một điều duy nhất, mong thần linh hóa giải lời nguyền mà con đang mang." Thảo Vy đáp, giọng điệu nghiêm trang, từng từ ngữ vang lên đều đặn và dứt khoát.
Khác hẳn hoàn toàn lúc nói chuyện với tôi luôn, phân biệt đối xử thật…
"Chỉ có một điều thôi à? Biết đâu ta là thần đèn thì sao?" Navia mỉm cười, lời nói thoáng qua như gió thoảng.
“Này, ta đổi sang quầy khác được không?” Thảo Vy quay đầu sang tôi mà nói.
Cái cô nàng này.
Không khí chỉ mới nghiêm túc được có chút xíu… mà làm như thần linh là củ cái trắng được buôn nhản nhản ngoài chợ ấy.
“Tôi chẳng quen vị thần nào khác nữa đâu.”
“Đành vậy, đem con bỏ chợ như thế hèn gì…” Thảo Vy ngoảnh đầu lại về phía vị thần trước mặt.
Ít nhất thì cũng nói cho hết câu đi chứ!
"Xin thần hãy hóa giải lời nguyền cho con!" Thảo Vy thu đôi chân lại, rướn người về phía trước trong tư thế quỳ, hai tay chạm đất, đầu cúi xuống.
Bất ngờ thật…
Cô ấy đang quỳ lạy - một cử chỉ đầy thành kính.
Nhưng khung cảnh xung quanh chúng tôi không phải là đền đài uy nghiêm, mà là khu rừng hoang sơ, nơi bầu trời đen thẫm trải rộng thành mái vòm, những viên sỏi và lá khô trải thành tấm thảm tự nhiên dưới chân. Và chủ nhân của khu rừng này – vị thần bé nhỏ vẫn đứng đó, chưa hề bộc lộ bản chất thực sự đằng sau vẻ ngoài trẻ con và những câu đùa cợt hời hợt.
"Ngươi kiếm đâu ra một con nhóc nghiêm túc thế này?" Navia nhìn về phía tôi, đôi má phúng phính của cô ấy hơi phụng phịu.
Chắc là muốn tôi hùa theo đây, cơ mà lần này tôi sẽ không chọn về phe kẻ mạnh.
"Đừng trêu cô ấy nữa."
"Ta có trêu đâu, chỉ là chưa kịp thể hiện quyền uy mà con bé này đã vội cúi đầu thế rồi. Bộ không thấy như vậy nhạt nhẽo sao?" Navia nhoẻn miệng cười.
Mà giả bộ cười làm gì ta, câu từ lộ rõ vẻ bất mãn ra luôn rồi kìa.
"Nhạt nhẽo hay không còn tùy tình huống chứ." Tôi đáp, mắt nhìn về phía Thảo Vy.
Cô bạn cùng lớp của tôi đã nói rằng từng cầu nguyện với thần linh nhiều lần trước đó mà chưa hề có một lời hồi đáp. Thế nên khi đứng trước cơ hội đối mặt với một vị thần bằng xương bằng thịt thế này… tôi biết là chẳng còn cơ hội nào đủ nhỏ để mà Thảo Vy bỏ lỡ nữa.
“Rồi rồi, dù sao ta cũng là một vị thần tận tâm mà.”
Chả có vị thần nào tận tâm mà lại tự thừa nhận mình như thế cả.
“Ngẩng đầu lên đi.”
Thảo Vy từ từ duỗi thẳng lưng lên.
“Ngươi nên biết nơi đây không phải là bệnh viện, ta sẽ không giấu đi tình trạng của bệnh nhân như mấy tên bác sĩ. Ngược lại ngươi cũng không được phép có bất kì bí mật gì.”
Đó nghe có vẻ như là một loại hợp tác công bằng, nhưng không hề.
Ngay từ việc để người thường có dính dáng với một vị thần đã là một chuyện không bình đẳng rồi. Ẩn sâu dưới hình hài bé nhỏ này là những quyền năng to lớn mà không thứ khoa học hiện đại nào có thể giải đáp, giờ đây chúng đang được phản ánh một chút thông qua đôi mắt kia.
Thứ tạo vật có màu xanh thăm thẳm của đại dương đang nhìn về khoảng không sau lưng của Thảo Vy. Trông đó như là một cái nhìn vô mục đích, nhưng nếu chú ý kĩ hơn, ngoại trừ chúng tôi xung quanh thì còn những thứ khác đang hiện diện nữa.
Những điều không được mấy ai để ý, sự tồn tại của chúng chỉ cho có lệ, chẳng thể tác động đến những sự vật khác.
Những cái bóng.
Một cái nhìn đầy lộ liễu, không che giấu ý đồ gì cả đến từ vị trí thần linh.
Tôi thấy có một chút sự bất ngờ trong đôi mắt của Thảo Vy sau khi chứng kiến hành động này, nhưng nó mau chóng quay trở lại vẻ bình tĩnh như thường ngày.
“Lúc nãy ngươi có nói về lời nguyền, để ta làm rõ nó cho ngươi một chút.”
“Có những thứ đang tồn tại, có những thứ thì không.” Navia liếc một cái về phía tôi. “Suy cho cùng thì mọi vật đều mong muốn được tồn tại.”
Bất giác phần cổ của tôi bắt đầu trở nên ngứa ngáy hẳn lên. Những chiếc mang cá đang ẩn dưới nó lúc này tựa như có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào vậy.
Mà từ nãy đến giờ tôi có dính thêm giọt nước nào đâu?
“Lời nguyền khiến cho những điều bất thường hiện hữu trên người bị dính phải. Chúng cũng mong muốn được tồn tại theo muôn hình vạn trạng như con người các ngươi. Khát vọng của từng con ma quỷ cũng dễ đoán y hệt khi chúng cũng đều có chung một mục đích như thế.”
“Ma quỷ đối với con chẳng khác gì một sự ảo tưởng cả.” Thảo Vy nói.
“Đúng vậy! Ma quỷ suy cho cùng là thứ có chung bản chất với thần linh. Chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng của con người.” Nói đoạn, Navia thở dài “Ta cũng sẽ biến mất nếu không còn ai cung phụng nữa.”
Đó như là lời lý giải cho cách thức hoạt động của thế giới tâm linh - nơi con người bị ảnh hưởng bởi những điều dị biệt nhưng đồng thời cũng đóng vai trò chủ chốt trong việc vận hành nó.
“Nhưng những điều bất thường đến từ lời nguyền thì có hơi khác đôi chút.” Navia giơ ra ngón trỏ của mình, nơi một ngọn lửa bắt đầu cháy trên đó, tuy nhiên nó lại chập chờn tựa như sẽ tắt bất kỳ lúc nào, khi hiện diện bên cạnh ngọn lửa to lớn đến từ gốc cây đằng sau lưng vị thần thì lại càng thể hiện rõ điều này.
“Nó tồn tại một cách không ổn định và hoàn toàn phụ thuộc vào người bị nguyền. Oài! Ta tự nhiên lại muốn kể một câu chuyện ngắn cho ngươi.” Navia quơ ngón trỏ thành một vòng tròn khiến cho ngọn lửa trên đó vụt tắt. “Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé nông dân, bỗng có ngày cậu bé bị một nàng tiên dẫn vào khu rừng cổ xưa, từ đó không còn ai thấy cậu xuất hiện nữa. Câu chuyện kết thúc.”
Quả như Navia nói, đó là một câu chuyện ngắn.
Ngắn tới mức tôi còn chưa hình dung ra được bối cảnh của nó là gì. Không có tiếng vỗ tay hay lời khen nào khi câu chuyện kết thúc, chỉ có những khoảng lặng im của hai con người chúng tôi. Hiển nhiên là mọi câu chuyện xưa đều có một ẩn ý nào đó, nhưng câu chuyện này thì quá ngắn để ai đó có thể hình dung ra cốt truyện chứ đừng nói đến việc hiểu được tầng ý nghĩa bên trong. Vị thần linh này đúng là không biết cách để tạo ra sự hứng thú cho người nghe.
“Ngươi thấy sao về câu chuyện này?”
“Nó… kinh dị chăng?”
Tôi cảm thấy thật khâm phục cô bạn cùng lớp khi có thể tìm đại câu trả lời một cách nhanh chóng như thế.
“Tatatata!” Navia ôm bụng cười ra những âm điệu kỳ dị. “Kinh dị chỗ nào? Ta chỉ toàn thấy một lũ ngu trong đó mà thôi.”
“...”
Tôi cố gắng không thốt ra lời châm biếm còn đang đọng lại trong cuống họng. Khiếu hài hước của mỗi người là khác nhau, chúng ta cần nên tôn trọng điều này…
Cơ mà nó mắc cười ở chỗ nào vậy?
Navia nằm ra một bên, lăn lộn một hồi cho đến khi những giọt nước mắt chảy ra vì cười quá mức thì mới chịu ngồi dậy.. “Thằng bé nông dân thì quá thật thà để bị dụ dỗ, còn con quỷ thì…” Navia dùng tay gạt đi giọt nước mắt đang chảy trên mặt. “Nó còn chẳng biết tính toán gì cho tương lai của bản thân.”
Sau đó vị thần ngước mặt lên, nhìn về phía cô bạn cùng lớp của tôi.
Bỏ qua việc Navia đã gán cho nàng tiên trong câu chuyện là con quỷ, cảm xúc trên khuôn mặt của cô ấy giờ đây chẳng khớp gì với đặc điểm sinh học của một bé gái nữa. Đôi mắt toát lên đầy sự ranh mãnh, khuôn miệng nhỏ nhắn giờ đây đã mở rộng ra trong từng tiếng cười trước đó tạo thành một sự khác biệt trong thần thái.
Sự khác biệt này gần như đã thoát ra phạm trù của một con người bình thường. Hệt như một con quỷ, tạo vật am hiểu nhất một việc.
Đó chính là dối lừa.
“Nếu ngươi là con quỷ đó thì ngươi sẽ hành động như thế nào?”
Một câu hỏi đầy bất ngờ đến từ vị thần.
Phía bên kia, đôi mắt Thảo Vy trở nên đờ đẫn, lặng lẽ dõi vào nơi khác, tựa như đang suy tư điều gì đó.
“Con sẽ bảo vệ thằng nhóc nông dân đó trước mọi mối nguy hại, khiến cho nó sống càng lâu càng tốt… lí tưởng nhất là nên sống cho đến khi chết vì tuổi già sức yếu.” Thảo Vy nói một cách từ tốn.
“Một trăm linh một điểm cho câu trả lời đó.”
Vị thần nhỏ bé hài lòng tới mức tặng thêm một điểm cho cô bạn cùng lớp của tôi.
“Như ta đã nói, những điều bất thường đến từ lời nguyền đều tồn tại một cách bất ổn. Sự bất ổn này được lý giải từ chính nạn nhân bị nguyền, khi họ chết đi thì lời nguyền sẽ hết tác dụng, kéo theo đó là sự biến mất của những điều bất thường đó.”
Có vẻ như tôi dần hiểu được dụng ý của Navia muốn truyền đạt là gì.
Không như những sinh vật huyền bí được lưu truyền thông qua những lời truyền miệng và trí tưởng tượng của con người để duy trì sự hiện hữu. Các điều bất thường đến từ lời nguyền chỉ có thể tồn tại trong quá trình nguyền rủa nạn nhân.
“Nhưng cái đáng nói ở đây là chúng sẽ không có tri giác như các sinh vật huyền bí để mà kéo dài sự sinh tồn một cách có chủ đích. Thế nên đa phần chúng sẽ giống như con quỷ trong câu chuyện mà ta vừa kể, kéo nạn nhân vào chỗ chết dù cho đó cũng là án tử của bản thân.”
Navia ngáp một hơi tỏ vẻ buồn ngủ, quả thật là bây giờ trời đã tối rồi. Sau đó cô ấy tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái bóng của Thảo Vy sau lưng, hành động mà vị thần này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần từ đầu cuộc trò chuyện tới giờ.
“Cái bóng cũng như thế, thứ chẳng có nhận thức tự thân, cho nên trường hợp của nhà ngươi thì lạ thật. Sự tồn tại của nó chẳng gây hại gì đến bản thân ngươi cả, cứ như là một con chó vậy, luôn quẫy đuôi theo sát chủ của mình. Rốt cuộc thì nó… à không, nhà ngươi đang muốn bảo vệ cái gì?”
Có vẻ tình hình tệ hơn tôi dự đoán từ trước, dù cho chỉ là tân thần, nhưng Navia rõ ràng phải thông tuệ mọi thứ trong lĩnh vực về lời nguyền. Vậy mà vấn đề của cô bạn cùng lớp của tôi lại làm cho vị thần bé nhỏ này chẳng thể nắm bắt được, việc đặt ra câu hỏi như thế là minh chứng rõ ràng cho điều này.
Một vấn đề dị biệt mà ngay cả thần linh cũng không thể nhìn thấu…
Vậy chính chủ thì sao?
Tâm mắt tôi di dời về nơi Thảo Vy vẫn đang quỳ, đôi mắt vẫn bình tĩnh mà giữ được vẻ sắc lạnh thường ngày. Ánh sáng từ ngọn lửa lập lòe phản chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật từng đường nét kiên cường nhưng trầm mặc. Cô không đáp lại, đôi môi khép chặt, và đôi mắt chỉ thoáng hiện chút gì đó bất động. Không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh mịch lạ thường, chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ qua những cành cây.
"Đúng là khó mà cạy ra thứ gì hữu dụng từ mồm của nhà ngươi, đồ nhàm chán!" Vị thần nhỏ nhắn ngáp dài, rõ ràng là cố tình phô ra sự lười biếng của mình.
Tình cảnh kiểu này… còn căng thẳng hơn mấy bộ phim drama trên truyền hình nữa.
Tôi thấy được sự đối nghịch trong hình ảnh này, một bên đầy quyền lực, thong dong nhưng thiếu kiên nhẫn. Trong khi bên kia thì im lặng mà chống chọi, ẩn chứa các bí mật nơi sâu thẳm trong lòng, những thứ mà bản thân muốn bảo vệ.
Bằng vào kinh nghiệm chạm trán với các điều dị biệt. Tôi có thể một phần biết được tư duy của thần linh khác với con người, họ nghĩ rằng việc giao tiếp chỉ đơn thuần là cung cấp thông tin cho nhau một cách sòng phẳng. Thần linh chẳng nghĩ đến những yếu tố ngoại lai khác có thể ảnh hưởng đến tâm tình lẫn nhau trong một cuộc trò chuyện. Có lẽ điều này được hình thành do đại đa số những cuộc giao tiếp của họ với con người đều thông qua các lời cầu nguyện - nơi mà họ chỉ thụ động tiếp nhận những lời “thật lòng” đến từ con người.
Trong khi Thảo Vy - một cô nữ sinh nổi tiếng với việc che giấu những bí mật của mình, ngay cả thần linh cũng không phải là ngoại lệ. Cô nàng cứ quỳ ở đằng đấy mà “chịu trận”. Điều cứng đầu đó ở cô nàng này đã dẫn đến một sự bế tắc trong cuộc hội thoại. Có lẽ vì thế nên Navia chán nản tới mức phải quay sang phía tôi mà ra hiệu cầu cứu.
“Tên nhóc kia biết về chuyện này chưa?”
Tên nhóc mà Navia đang đề cập đến là Hoàng Tuấn - người đàn anh đã ra trường của tôi.
“Tôi có liên lạc với anh ấy vào tối qua, nhưng mà cô cũng biết cái tính anh ấy rồi đấy, lúc nào cũng tỏ ra bí ẩn, chẳng nói rõ ràng điều gì cả.”
“Sao xung quanh ta toàn mấy tên vô dụng không vậy?” Navia có chút cau mày, tỏ vẻ khó chịu trước câu trả lời của tôi.
Cô ấy cũng đang thúc thủ vô sách mà?
Có lẽ là dù cho là thần linh hay là loài người, phụ nữ vẫn luôn là loài động vật khó hiểu.
Nhân tiện thì vào ngày hôm qua, sau khi tận mắt thấy điều kỳ lạ về cái bóng của Thảo Vy, tôi kể lại toàn bộ tình huống cho anh Hoàng Tuấn thông qua mạng xã hội. Dĩ nhiên là tôi không ngây ngô đến mức tự mình đối đầu với một rắc rối phức tạp như thế mà không xin lời khuyên từ một người có kinh nghiệm. Thế nhưng...
“Anh ấy chỉ để lại câu nhắn cuối như này. Cái bóng chẳng quan trọng, chủ thể mới là điều đáng nói.”
Navia sau khi nghe thì cũng tỏ vẻ chẳng hiểu gì, tay day day trán tựa như là một bà cụ non ở cái tuổi xế chiều đang vận dụng hết nơ ron thần kinh của mình.
“Ta không nghĩ câu nói đó dành con nhóc kia… cái gì mà đáng nói… nhức đầu thiệt chứ! Ba cái triết lý ẩn dụ chết tiệt của con người các ngươi!”
“Vậy thì chúng ta phải tự lực thôi.” Tôi tiến gần về phía của Navia và Thảo Vy.
Kể từ khi tiếp xúc với những điều kỳ bí, đây là lần đầu tiên cả tôi và Navia giải quyết một vấn đề kiểu như này. Một chàng trai chỉ mới tiếp xúc với thế giới tâm linh gần đây, một vị tân thần vừa mới nhậm chức. Đúng là kiểu một cặp bài trùng chẳng thể nào tệ hại hơn, tuy nhiên bằng vào vấn đề chung của cả hai đang mắc phải, chúng tôi cần phải cố gắng giải quyết nó dù cho chẳng có một chuyên gia như anh Hoàng Tuấn bên cạnh.
“Ngươi trông vui vẻ nhỉ Hoàng Phúc?”
“Gì cơ?”
Tôi không hiểu ý của Navia cho lắm.
“Cứ mỗi khi ngươi tự chen vào vấn đề của kẻ khác thì luôn thế này, như thể cái mác ‘người trung gian’ của ngươi chỉ được tạo ra cho dễ hành sự vậy.”
Navia nhìn tôi, đôi mắt sắc lạnh và giận dữ như lưỡi dao bén, khuôn mặt cô ấy căng thẳng, đôi môi mím chặt đầy kìm nén, dường như sắp nổ tung bất cứ lúc nào. Từ đó tạo ra một bầu không khí ngột ngạt, khiến tôi cảm thấy như bị đè nén bởi cơn thịnh nộ không lời ấy.
Cô ấy giận “cá” quá nên lôi chuyện cũ ra mà “chém” à?
Mà dáng vẻ kiểu này… hệt như lúc cô ấy còn mang cái tên Sirena Eternelle Oceania vậy.
Tôi tiếp nhận lấy cơn thịnh nộ của vị thần này một cách thản nhiên vì đúng như Navia nói, tôi là một kẻ phá bĩnh, thích chen ngang vào chuyện của người khác. Cô ấy có lý do để nổi giận với tôi, bởi lẽ vào mùa hè năm ngoái, tôi đã tước đi một thứ ý nghĩa nhất trong đời của cô nàng này, một điều mà vị thần trước mặt chưa từng bao giờ đạt được trong quãng đời làm người cá trước đây của mình.
Cái chết.
Sau đó định mệnh đã thắt chặt số phận của hai chúng tôi, một chàng trai loài người cùng cô nàng người cá lại với nhau, như ong và hoa - tụ rồi tán, chung quy là vẫn phải mang những vết thương mà cả hai đã gây ra cho đối phương trong khoảng thời gian năm ngày đó. Năm ngày đưa tôi vào thế giới của những điều kỳ ảo, và đó cũng là khoảng thời gian Navia nhận ra ý nghĩa của sinh mệnh là gì trong suốt những tháng ngày tăm tối dưới đáy biển sâu.
“Vấn đề vào lúc đó của chúng ta coi như đã xong rồi, nhưng cô ấy thì vẫn còn.” Tôi liếc nhìn về phía Thảo Vy, đưa ra tín hiệu cầu hòa về phía vị Thần.
Navia tặc lưỡi, sau đó đá vào chân tôi một cái.
Dữ dằn ghê.
Mà chắc cô nàng cũng phát tiết xong rồi, dù sao thì ở trong câu chuyện này, tôi cũng được xem là người bị hại. Cả hai chúng tôi, mỗi người chỉ cần nhường một bước thì cũng không đến nỗi xem nhau như là kẻ thù truyền kiếp. Mà nguồn cơn câu chuyện giữa tôi và nàng người cá Sirena Eternelle Oceania, xin được phép kể lại vào một dịp khác. Hiện tại, chúng tôi cần phải giải quyết vấn đề trước mắt cái đã.
“Vậy, cô cứ nắm quyền chủ đạo mà tiếp tục thôi, tôi sẽ chỉ phụ họa, hoàn toàn tuân theo ý muốn của cô.”
“Không cần ngươi phải nh..” Bỗng nhiên mắt của Navia mở to ra tựa như một con mèo, sau đó nhìn thẳng về phía tôi.
“Nhà ngươi vừa nói cái gì?”
“Hử?”
“Lặp lại thứ mà nhà ngươi vừa mới nói!”
“Vậy, c-cô cứ…” Tôi vừa lắp bắp vừa nhớ lại, nhưng Navia lại chen ngang vào.
“Dài quá, mấy chữ cuối cùng thôi.”
“T-tuân… tuân thủ theo mong muốn, phải không nhỉ?”
“Là tuân theo ý muốn.” Navia càu nhàu.
Chỉ có sai có một chữ, cơ mà nếu thay hai từ đó với nhau thì câu nói đó cũng đâu bị đổi ý gì đâu, nó cùng nghĩa mà…
“Chính là nó.” Navia lại một nữa hất cái cằm bé tí của mình lên. “Trong khi nhà ngươi còn đang bận tâm đến mấy thứ xàm xí thì ta đã tìm ra được chìa khóa cho mọi chuyện. Xem cách mà một vị thần thực thụ giải quyết vấn đề mà học hỏi đi.” Nói đoạn, Navia xách lên hai mép váy, sau đó đi một cách nghênh ngang về phía của Thảo Vy.
“...”
Ít nhất cũng nên giải thích cho tôi hiểu cô ấy vừa nhận ra điều gì chứ!
Phía bên kia, Thảo Vy vẫn đang quỳ, chứng kiến hết cuộc đối thoại giữa chúng tôi từ nãy đến giờ mà khuôn mặt vẫn không biến sắc, tựa như một bức tượng được tạc ngay tại nơi đó vậy.
“Con nhóc kia, nhà ngươi có biết cái bóng đóng vai trò gì trong thế giới này không?”
“Con không biết.” Thảo Vy ngẩng đầu lên mà trả lời.
“Chẳng có vai trò gì cả, không hề có tính chất gì đáng kể, một loại tồn tại phụ thuộc.” Navia chống cằm, nhìn lấy Thảo Vy như đang nhìn lấy con chó con mèo với gương mặt rạng rỡ. “Thế nên cái bóng chẳng quan trọng, chủ thể mới là điều đáng nói.”
Cô ấy trả tiền bản quyền cho anh Hoàng Tuấn chưa thế?
“Vậy thì như này đi, ta không cần ngươi trả lời câu hỏi này nữa, chỉ cần ghi nhớ nó là đủ. Rốt cuộc thì nhà ngươi mong muốn điều gì?”
Đây là câu hỏi mà Navia đã đưa ra như một câu mở đầu cho cuộc trò chuyện.
Nhưng khi nó được lặp lại lần thứ hai, ý nghĩa của nó đã thay đổi hoàn toàn. Mong muốn điều gì? Nếu Thảo Vy trả lời theo bản năng, cô sẽ nói rằng mình mong muốn hóa giải lời nguyền. Nhưng Navia đã từng nghe câu trả lời đó trước đây. Chính vì vậy, câu hỏi lần này chắc chắn mang một tầng ý nghĩa sâu xa hơn.
Mà vấn đề là điều đó sẽ giúp gì cho việc hóa giải lời nguyền?
“Con đã hiểu thưa thần.” Thảo Vy đáp lại với giọng điệu đều đều, không lộ mấy cảm xúc.
Navia gật gù tỏ vẻ hài lòng, sau đó quay sang về phía tôi. “Ngươi phổ biến việc ‘cho và nhận’ cho con nhóc này chưa.”
Tôi gật đầu đáp lại.
"Vậy thì tốt." Navia tiến lại gần Thảo Vy, cúi xuống, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Thảo Vy ở khoảng cách chỉ một gang tay. "Không như loài người, thần linh là một loại tồn tại tuân thủ theo bản chất của mình, ngươi cần phải ‘cho’ ta trước thì mới được ‘nhận’. Mang hắn về nhà ngươi đi, để hắn chọn một vật, đó sẽ là tế phẩm mà ta cần. Khi chọn xong rồi thì vấn đề của ngươi sẽ được giải quyết.”
“Giờ thì ta đi ngủ đây." Navia giơ tay lên che miệng, ngáp một cái thật dài.
“T-thưa thần…”
“K-khoan đã!”
Bỏ qua hết mọi lời thắc mắc của chúng tôi, Navia đứng dậy ngay sau khi dứt lời, đôi bàn tay nhỏ nhắn phủi nhẹ lớp bụi quanh người. Mỗi lần tay cô khẽ đưa ra, ngọn lửa trong hốc cây dần yếu đi, ánh sáng vàng nhạt chập chờn rồi tắt hẳn. Và cùng với sự lụi tàn của ngọn lửa, bóng dáng vị thần nhỏ bé cũng dần tan biến vào màn đêm tĩnh mịch, để lại không gian quanh đây trở về hình dáng ban đầu vốn có.
“Cái này cho ngươi xem như phòng hờ.” Giọng nói của vị thần bé nhỏ vang vọng trong tai tôi.
Một cảm giác thô ráp được truyền đến từ bàn tay, khi tôi vội cúi xuống nhìn thì đó chính là một tờ giấy với nhiều ký tự khó hiểu.
Một tấm bùa.
Tôi có cảm giác như bản thân vừa bị lừa vào tròng vậy. Navia chẳng hề giải thích gì, quẳng lại hết việc cho tôi bằng cách như này. Đây là cách trả đũa cho chuyện lúc xưa của cô ấy à?
Và lần nữa tôi lại thấy thứ ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại của Thảo Vy. Chúng tôi im lặng nhìn nhau nhưng chẳng ai cất lời. Tôi biết cả hai đều đang tự hỏi bước tiếp theo là gì. Giữa ánh sáng mờ nhạt và bóng tối bao trùm, câu hỏi ấy vẫn lơ lửng, chưa có lời giải đáp.
6 Bình luận