Những câu chuyện kỳ ảo
ZirDrake Mèo Ú Nu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Chuyện của chúng tôi

Bóng - Vy(1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,686 từ - Cập nhật:

“Chào ông bạn quý hóa của tôi.” Hai bàn tay nhỏ nhắn thả chồng sách xuống chiếc bàn trước mặt tôi, một chút khói bụi bắt đầu văng lên

“Chào buổi chiều, mà nếu cậu còn bận việc thì cứ tập trung giải quyết trước đi.” Tôi vội phủi tay xung quanh.

“Thôi khỏi dài dòng.” Thùy An đẩy ghế ra, sau đó ngồi xuống bên phía đối diện. “Hôm nay là ngày lễ gì à?”

“Lễ? Nếu là tết thì còn khoảng một tuần nữa lận.”

“Vậy có chuyện nên mới đến đây nhờ chứ gì.”

“Bà nói thế làm tôi đau lòng quá.” Tôi đặt tay lên ngực trái, tính bông đùa thêm vài câu, nhưng ánh mắt Thùy An đã dừng lại trên trang giấy. Cô vừa lật sổ vừa ghi chú thứ gì đó, đây rõ ràng là hành động cố cân bằng giữa bạn bè và công việc. Thế nên tôi quyết định không làm mất thời gian của người thiếu nữ nữa.

“Cậu biết gì về Nguyễn Trần Thảo Vy không? Thảo Vy học cùng lớp mình ấy.” 

“Bạn Vy... bạn ấy thì sao?”

“Chỉ là một chút hiếu kỳ mà thôi.”

“Theo những gì tôi biết thì bạn ấy trông có vẻ trầm tính… phải không ta?”

Đây là điều mà ai cũng biết, một thông tin chẳng mấy tác dụng. 

“Còn gì nữa không?”

"Bạn ấy mang họ Nguyễn, đệm là Trần – hai triều đại lớn của lịch sử nước mình. Cái tên đôi khi hé lộ chút gốc gác, như ở trường hợp này, phần trăm cao là tên đệm của bạn ấy được lấy từ họ mẹ. Chắc là một cô nàng được gia đình cưng chiều đây.” Thùy An vén tóc mái qua tai. “Nhưng cái kỳ lạ là ở chữ ‘thảo’.”

“Chưa từng thấy ai lý giải mọi chuyện kiểu lịch sử như bà. Mà chữ thảo thì lạ chỗ nào, từ đệm thông dụng mà.”

Sao tự nhiên cô ấy giải nghĩa còn mượt hơn giáo viên dạy văn vậy?

“Nó chỉ đứng có một mình, nên không thể được xem là một phần của tính từ, chỉ có thể tự mặc định là danh từ. Cỏ là một loài thực vật tự thân lớn lên một cách thầm lặng, dù có mặt ở mọi nơi nhưng chẳng mấy ai bận tâm đến.” Thùy An lật qua trang mới, dừng lại một chút, sau đó lại đặt bút xuống mà viết. “Đúng là cái tên phản ánh một phần con người thật.” 

Giờ thì tôi mới thấy được chút đầu mối. Cỏ - một loại thực vật đầy đủ tiềm năng để tỏa sáng nhưng lại luôn chọn cách len lỏi ở những khe nứt trên vỉa hè, tường gạch, hoặc những góc khuất ít ai để ý đến. Chẳng phải đây là cách hiện diện thường thấy của Thảo Vy trên trường hay sao.

“Nhắc đến mới nhớ, bạn ấy thường xuyên ghé qua thư viện, mượn nhiều sách lắm. Đọc nhiều sách như vậy thì hẳn là một người tốt.”

Vũ Thùy An - bạn học cùng lớp ba năm liên tiếp của tôi. Đối với cô ấy, ai đọc nhiều sách cũng là người tốt. 

Ứng tuyển làm thủ thư ở thư viện và nhậm chức từ những ngày đầu tiên đến trường cho đến tận bây giờ. Luôn xuất hiện ở bất kỳ nơi nào có sách khiến cho ai cũng nghĩ rằng đây là hiện thân của một con mọt sách điển hình.

Cô ấy thông minh không? Tôi nghĩ là có, nhưng không phải theo kiểu dạng người sẽ đạt được điểm cao trong các kỳ thi. Chính cái hành động đọc sách vô tội vạ ấy đã tạo nên kiến thức đồ sộ của cô nàng về mọi mặt trong đời sống. Không quá đáng tin cậy khi nó chỉ thuần lý thuyết, nhưng giờ tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc trông chờ vào cuốn từ điển sống này.

Đã là giờ ra về, đúng ra thì thư viện của trường đã đóng cửa từ hơn mười lăm phút trước, tuy nhiên bằng vào đặc quyền của một thủ thư, Thùy An có thể ở lại đến tối cũng được, thế nên thời điểm này chỉ có hai người chúng tôi ở đây.

Tôi và Thùy An đang ngồi ở một chiếc bàn gỗ đã có dấu hiệu của năm tháng trên bề mặt. Đây là nơi mà cô bạn thân của tôi để những quyển vở đang mở ra, trên chúng là những dòng chữ được viết một cách ngay ngắn, chỉnh tề. Xung quanh là những dụng cụ cần thiết cho việc viết lách như gôm, bút chì, bút dạ quang...

Kế bên chúng tôi là một cái kệ sách màu vàng nay đã có một số chỗ trên đó bị phai sang màu xám, thứ chắn tầm nhìn và tách biệt nơi này với những khu vực khác trong thư viện. Phía đối diện với nó là chiếc cửa sổ đã được lau dọn cẩn thận, nhưng nếu chú ý kĩ thì vẫn có thể nhận ra được một số các vết hằn vẫn còn sót lại trên bề mặt kính sau bao năm tháng. Một thư viện mang đầy tính cổ kính, nơi chứa đựng tri thức của nhiều thập kỷ hay hàng thiên niên kỷ trước.

Quả thật không thể tìm ra một nơi nào tốt hơn để bắt đầu một cuộc nói chuyện riêng tư như thế này.

“Mà năm nay 12 rồi, bà vẫn chịu đi làm không công thế này thì hay thật.” Tôi liếc nhìn về phía từng con chữ mang tính kiểm kê trước mặt.

“Không công?” Thùy An nghiêng đầu, đá mắt sang chồng sách bên cạnh. “Đó là ‘lương’ của tôi, ông không biết việc toàn quyền sử dụng sách ở đây có ý nghĩa đối với tôi như nào đâu.”

Mà đúng là thế thật, ngay từ ban đầu, Thùy An luôn là người làm việc có mục đích, nội việc cô ấy vẫn còn xuất hiện tại đây vào giờ ra về thế này đã nói lên điều đó. Nếu được giải nghĩa như vậy, thì liệu việc ghi chú thường thấy của Thảo Vy trên lớp có nói lên điều gì ngoài việc là một hành động để xa cách với mọi người hay không?

Nhìn lấy ngòi bút của người thiếu nữ đang lướt trên nền giấy, tôi cất lời.

“Mà mấy người thông minh thích ghi chú như này à? Cả bà và Thảo Vy ấy.” 

“Ông thực sự quan tâm đến bạn ấy nhỉ? Bộ thích người ta rồi à?”

“Không phải! Chỉ đơn thuần là tò mò thôi.” Tôi vội phân bua.

“Nếu chỉ đơn thuần là tò mò thôi thì kiếm người khác cũng được mà, trong khi tôi là con gái. Tôi còn tưởng ông hiểu về bạn ấy còn nhiều hơn tôi, học cùng lớp với nhau còn gì.” 

“Xin thưa là bà cũng vậy đó.”

“Nhưng ông ngồi gần hơn.” Thùy An giơ hai ngón tay lên, tạo ra ký hiệu hình chữ V. “Chỉ cách hoa khôi có hai cái bàn, sướng cái thân chưa.”

“Giờ thì chỉ có một cái bàn thôi.”

Và rồi tiếng sột soạt của ngòi bút dừng lại, Thùy An ngước lên nhìn tôi, đôi mắt màu đen láy ấy, dù được đặt dưới lớp kính áp tròng, tôi vẫn cảm nhận được sự tươi trẻ của người thiếu nữ.

“Nịnh nọt kiểu đó không có thưởng đâu ông nội, lộ liễu quá.”

Sau đó Thùy An đưa tay lên cằm, như đang suy nghĩ về vấn đề sâu xa. Đó cũng là lúc tôi biết kế hoạch của mình đã thành công.

“Ông biết không, thực ra thì có chút khác biệt, tôi dùng bút bi, còn Thảo Vy thì xài bút chì.”

“Thì hai thứ đó ngay từ ban đầu đã khác nhau mà.” Tôi vẫn chưa hiểu ý của Thùy An cho lắm.

“Nét mực khó xóa.” Thùy An dùng cây bút bi của mình chấm xuống nền giấy trắng. “Nét chì thì dễ.”

“Ừm, nói tiếng người dùm cái được không?”

Thùy An lườm tôi một cái. “Có nghĩa là những người dùng bút chì mang tâm lý thử nghiệm và khám phá nhiều hơn, dễ dàng thay đổi để thích nghi.” Nói xong, Thùy An lại lật ra một quyển sổ mới, tiếp tục công việc ghi chép của mình.

“Như mọi khi, bà giải nghĩa sâu sắc thật.”

“Có gì đặc biệt đâu, chỉ là tôi ở lại với vấn đề lâu hơn những người khác.”

Hệt như nét mực vậy. Giải thích bằng kiểu này cho tôi hiểu mới hay chứ.

“Mà giờ này còn lông bông ở đây để hỏi về gái, có chuẩn bị gì cho kỳ thi sắp tới chưa thế?” Thùy An bỗng chốc thay đổi chủ đề.

“Hửm? Thi gì?”

“Học kỳ rồi tôi hạng 5, còn ông?”

Chắc chắn là đang khoe khoang!

“Gấp bảy lần bà.” Tôi hùng hồn đáp

“Không tính học lên nữa hả ông nội?”

"À thì... bà biết đó. Không phải là ai cũng có năng khiếu trong chuyện học.” Tôi gãi đầu. “Những yếu tố ngoại lai cũng ảnh hưởng đến nó nữa."

“Ông có đang đi làm thêm không?”

Sao tự nhiên lại hỏi sang chuyện này nhỉ?

“Có, trông quán tại một tiệm net gần nhà, tôi thường trực ca khuya ở đó.”

“Vậy là gia đình ông… khó khăn? Cho nên ông phải làm thêm phụ giúp gia đình, ông muốn từ bỏ việc học?”

Thật đấy à?

Tôi cảm thấy hoảng trước cái cách mà cô ấy liên kết những dữ kiện vừa đạt được từ tôi để tạo ra một câu chuyện học sinh nghèo không thể vượt khó như thế. Và cái cách mà Thùy An biểu cảm trên khuôn mặt, tôi có thể thấy thấy được sự hoang mang xen lẫn một chút bất ngờ ở trên nó. Nếu tôi mà không giải thích thì chắc chắn cô ấy sẽ tin rằng điều này là sự thật mất.

“Không phải! Đừng hiểu nhầm, kiếm thêm tiền tiêu vặt mà thôi.”

Gia đình tôi không nghèo, số tiền làm thêm mà tôi kiếm được, phần lớn được tiêu vào các đĩa game và cái máy tính để bàn của tôi. Đây là những thứ mà bạn sẽ chẳng bao giờ có thể nói ra khi ngửa tay xin tiền bố mẹ. Vậy nên tôi đã quyết định tự đi làm kiếm tiền.

Không biết có phải là do tôi phản ứng quá mức so với bình thường hay không mà cô ấy lại rơi vào trạng thái suy tư.

“Vậy là để mua sách khiêu dâm.” Thùy An gật gù, cố tình nói với giọng điệu trêu chọc, đôi môi cô ấy cong lên thành nụ cười nghịch ngợm. “Đúng là khó tìm ra được thằng con trai nào có đầu óc trong sáng ở độ tuổi này.”  

“Này! Bà nghĩ tôi là con người như vậy à?”

Tôi không phủ nhận rằng có mua chúng, nhưng mà bằng tiền tiêu vặt ba mẹ cho chứ không phải là tiền làm thêm. Thế nên tôi có thể kháng cáo lời buộc tội này nhỉ?

“Xin lỗi nhưng có lần tôi nghía qua cặp ông rồi, các cô gái nóng bỏng tóc dài, hẳn đây là tựa đề của một tạp chí ông thích đúng không?”

Tôi chẳng còn gì để chứng minh mình vô tội nữa rồi. Tự thân người cáo buộc đã có được bằng chứng. Bị cáo giơ tay đầu hàng, phiên tòa kết thúc.

“Con gái mà nhìn lén đồ dùng riêng tư của người khác là không đứng đắn đó!”

“Ông để cặp của mình mở toang ra như thế, để cho người khác có thể nhìn thấy mặt xấu của bản thân mới là hành động không đứng đắn.” 

“Tóm lại là gia đình tôi không khó khăn, việc làm thêm không ảnh hưởng gì đến việc học cả. Chỉ đơn giản là đầu óc tôi không thích hợp cho nó mà thôi.”. Tôi cố gắng đánh trống lảng cái chủ đề đáng xấu hổ này của bản thân.

“Mà tóc dài à…” Thùy An có vẻ như đang vô thức sờ lấy một lọn tóc trên đỉnh đầu của bản thân, ánh mắt thoáng lên chút suy tư. “Bạn Thảo Vy cũng có một mái tóc dài rất đẹp, ra là con trai ai cũng thích con gái để tóc dài.”

Tôi nhìn lấy bàn tay của cô ấy mân mê lấy từng sợi tóc kéo xuống tới cằm. Đó là một bộ tóc ngắn màu đen, trông rất gọn gàng và mát mẻ, thích hợp cho những ngày nắng chói chang ở trên cái thành phố này.

Cá nhân tôi không bận tâm quá nhiều về độ dài hay ngắn, điều mà tôi quan tâm hẳn là tính nữ của đối tượng. Tóc dài thì hiển nhiên chiếm vai trò áp đảo hơn so với tóc ngắn trong vấn đề này. 

“Tôi nghĩ rằng nếu bà chịu để tóc dài thì cũng đẹp chả kém đâu.” Tôi nửa đùa nửa thật.

Thùy An dừng lại trong giây lát, rồi sau đó ôm bụng mà cười.

“Đúng là…”

“Gì cơ?”

“Đúng là ông chẳng biết gì về tâm lý con gái cả.” 

Tôi vẫn luôn cho rằng con gái thích nhận những lời khen, dù cho chúng có mang tính giả tạo đến như thế nào thì họ vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ vì điều đó.

“Tóc dài phiền phức lắm! Là một đứa con gái, tôi phải chăm lo cho nó còn hơn cả người bạn đời của mình nữa, oải nhất là mỗi khi tôi đọc sách đều phải buộc nó lên, kiểu như này nè.” Thùy An đưa hai tay ra sau lưng giả bộ làm động tác buộc tóc. “Mà tôi đọc lúc nào cũng lâu, mà buộc tóc lâu quá thì nó dễ gãy rụng, lại phải chăm, nói chung là tốn nhiều công sức lắm.”

Giờ tôi mới hiểu được điều mà Thùy An muốn truyền đạt. Hiếm có người con gái nào hy sinh thời gian làm đẹp của bản thân cho những việc khác trừ khi họ bị buộc phải làm thế. Cô ấy thông minh không phải là một điều tự nhiên mà có. Cứ khi nào có thời gian rảnh, Thùy An lại trau dồi thêm những điều mới mẻ vào trong bộ óc của bản thân. Điều đó khiến cô ấy cảm thấy thích thú hơn là biến bản thân trở nên đẹp hơn trong mắt người khác. Hoặc cô bạn của tôi có những tiêu chuẩn về cái đẹp của riêng mình, chúng được đến từ sự sáng suốt và trí tuệ.

Một vẻ đẹp tri thức.

“Bạn Thảo Vy hẳn phải tốn rất nhiều thời gian cho việc chăm sóc tóc. Vậy mà điểm số trên trường của bạn ấy vẫn rất tốt. Chẳng biết cậu ấy sắp xếp thời gian cho mọi việc như thế nào nữa.”

Cái răng cái tóc là góc con người. Vậy cái bóng là gì?

Một chút tính cách của Thảo Vy đã được tiết lộ thông qua vẻ ngoài, nhưng đó không phải là tất cả. Luôn tạo khoảng cách với mọi người. Cứ cho là có một số loại người mà Thảo Vy ghét nên cô hành xử như vậy đi, nhưng liệu có thật sự cần thiết khi chẳng có một người bạn nào không?

Vì sao Thảo Vy lại bí ẩn? 

Vì sao các học sinh trong trường chỉ biết được cô ấy thông qua những lời đồn?

Quả thật tôi vẫn cảm thấy khó tin trước những điều mà mình chứng kiến vào ngày hôm qua. Nếu đó chỉ là nhìn nhầm, một loại góc nhìn nào đó khiến cho tôi lầm tưởng rằng cái bóng của Thảo Vy đã hoạt động độc lập với cô ấy…

“Vậy ra đây là kiểu con gái khiến ông động tình, chẳng thể chạm tới, tạo cảm giác muốn cho người ta chinh phục. Y chang nữ chính trong mấy bộ tiểu thuyết tình cảm luôn!” Giọng nói của người thiếu nữ lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Xài từ động tình khó nghe quá vậy.”

“Nó là một từ dễ nghe, ham muốn tình dục mới khó nghe.” Thùy An phản bác.

Không hiểu sao, tôi có cảm giác Thùy An có vẻ gắt gỏng hơn mọi hôm.Có lẽ đúng như cô ấy nói, tôi không hiểu gì về tâm lý con gái cả.

“Chỉ là học cùng với nhau bao lâu rồi mà chẳng ai biết được Thảo Vy như thế nào, bộ bà không thấy kỳ lạ sao?”

Thùy An nhìn chằm chằm vào tôi, bĩu môi một cái. Tôi thì giả làm mặt ma nhát lại cô nàng.

“Thôi được rồi.” Thùy An chống cằm, nhìn ra ngoài đường phố nơi xe cộ đang chạy tấp nập thông qua cái cửa sổ. “Có thể ông không tin nhưng tôi từng gặp bạn ấy mấy lần hồi cấp hai rồi.”

“Hồi đó hai người chung trường?”

“Không phải.” Thùy An lắc đầu. “Hồi cấp hai không có phương tiện riêng nên tôi thường hay đi xe buýt để đến thư viện của thành phố, có gặp bạn ấy vài lần trên đó vào mấy ngày cuối tuần.”

“Lần nào gặp tôi cũng thấy Thảo Vy mặc bộ đồ bóng chuyền cả, chắc hẳn bạn ấy muốn đến sân chơi.”

Bóng chuyền - một môn thể thao phối hợp nhịp nhàng theo ba giai đoạn.

Đỡ. 

Chuyền  

Dứt điểm.

Nó mang đầy tính đồng đội, thế nên có nghĩa là Thảo Vy mà Thùy An đang nói tới là một người hoàn toàn khác so với Thảo Vy hiện tại. Đó là một cô gái có bạn bè.

“Lúc đó bạn ấy trông rạng rỡ hơn hiện tại, cùng với những chiếc băng cá nhân trên người, tôi nghĩ chúng là hậu quả… à không, chiến tích vẻ vang của các trận đấu mới đúng.”

Cô gái có thứ gì đó để cố gắng phấn đấu ngoài việc học tập trong cuộc đời học sinh của mình… Thì ra cô ấy đã từng là một nữ sinh bình thường.

“Tóm lại là tôi thấy Thảo Vy đã thay đổi, bạn ấy trở nên xinh đẹp và bí ẩn hơn nhưng chẳng còn mấy sức sống nữa.”

Thay đổi là một sự biến đổi có thể theo chiều hướng tốt hoặc xấu. Một cô gái có lẽ đã từng cuồng nhiệt với bộ môn bóng chuyền, giờ đây luôn vắng mặt trong các tiết học thể dục và hoạt động ngoại khóa. Nếu có xuất hiện, thì sự tồn tại của cô ấy chỉ cho có lệ. Mờ nhạt tựa như sự tồn tại của một chiếc bóng, chẳng thể tác động tới bất kì điều gì.

“Thế nên hẳn là có sự việc gì đó đã làm thay đổi cách sống của bạn ấy."

“Ai cũng phải thay đổi, đó là cách trái đất quay, nếu mọi thứ là bất biến thì chúng ta giờ đây vẫn còn đang nói chuyện ở kỉ phấn trắng.” Tôi cố pha trò.

"Nói kiểu gì vậy.". Thùy An ôm trán cười. "Con người vẫn chưa xuất hiện ở kỉ phấn trắng đâu."

Tôi quên mất!

Có cô bạn thân thông minh chưa hẳn là một điều tốt. Đôi lúc bạn sẽ phải cảm thấy vô cùng xấu hổ khi vướng vào những tình huống như thế này đây, tuy nhiên đây là những khoảnh khắc đáng giá. Bạn thân là người tô điểm thêm màu sắc cho cuộc sống của chúng ta. Khiến cho chúng ta nhận ra bản thân không hề lạc lối trong một xã hội đang thay đổi đến chóng mặt như hiện nay.

Bởi một sự việc trong quá khứ, tôi đã từng thu mình lại với đám đông vì sợ hãi, không muốn kết thân với ai cả. Đó là một sai lầm. Những ngày tháng cô độc ấy kéo dài mãi cho tới khi tôi gặp được Thùy An, người sẵn lòng kết bạn với một kẻ u ám như tôi. Tôi thật sự biết ơn cô ấy vì điều này.

"Hiếm khi thấy ông quan tâm một ai như thế này, liệu đây có phải là một điều kỳ quặc?" Thùy An nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc, đôi tay của cô ấy lúc này đã dừng việc ghi chú lại.

Kỳ quặc, khác biệt, trái hẳn với lẽ thường. Như tôi đã nói, Thùy An rất thông minh. Thế nên cô ấy có dụng ý riêng khi bất chợt dùng từ không mấy phù hợp với cuộc trò chuyện này như thế. Thùy An có lẽ đã mơ hồ nhận ra tôi muốn làm gì.

Cần phải tìm cách dừng cuộc trò chuyện này tại đây thôi. Cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều lần trong quá khứ, tôi không muốn làm phiền người bạn thân mình thêm nữa.

“Tới giờ tôi phải về ăn cơm rồi, cảm ơn vì đã tốn thời gian nha. Bữa khác có gì tôi khao bà một chầu." Tôi dùng tay phải xách chiếc cặp dưới đất lên.

Một lý do để rời đi một cách đột ngột, chẳng thể nào lộ liễu hơn được nữa.

"Dạo này ông còn liên lạc với anh Hoàng Tuấn chứ?" 

"Mới nhắn tin với lão tối qua đây, ổng còn gửi lời hỏi thăm tới bà nữa."

Nghe tôi nói thế thì Thùy An mới tỏ vẻ yên tâm trên khuôn mặt.

"Vậy thì ông đi đi." Thùy An dùng hai tay chống nạnh. "Nhớ phải học bài cho đàng hoàng đó!"

"Biết rồi, cứ nói mãi."

Tôi đứng dậy, sau đó bước ra khỏi thư viện.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận