• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm thứ ba: Khi chúng ta đối mặt

Chương 16 - Từ ngày em đến

0 Bình luận - Độ dài: 4,248 từ - Cập nhật:

“Từ giờ em sẽ chuyển vô đây!”

Vào một buổi sáng tinh mơ, khi tôi vừa mới đánh răng và lau mặt thì Linh đã đột ngột gõ cửa và xách theo mấy cái thùng đứng trước cửa.

Tôi chưa kịp định hình được gì hết thì em đã quyết định chuyển vào sống cùng tôi. Kể từ sau sự kiện đó, tôi cũng gặp em thường xuyên hơn và đặc biệt, cũng đi chơi với nhau nhiều hơn. Có lẽ chúng tôi bây giờ là người yêu của nhau.

Một cảm giác mới mẻ chảy qua lòng ngực làm tim xao xuyến, nó làm mặt tôi nóng bừng lên dù cho hai đứa cũng chỉ mới… nắm tay. 

Cũng sau chuyện đó, tôi cũng không còn gặp cô gái đó nữa. Có lẽ cô đã phó mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Nhưng tôi không nghĩ thế. Tóm lại là giải quyết vụ chuyển nhà này cái đã.

Tôi phụ em bưng đồ đạc và vali vào trong. Cũng giống như anh quản lý, Linh cũng choáng ngợp trước sự “tối giản” đến mức kinh ngạc của căn phòng tôi. Nhưng tôi thì mang trong mình một tâm trạng khác… đó là có một người con gái trong nhà mình mà còn là người yêu nữa.

Tôi phải giữ bình tĩnh không kẻo tôi lại làm điều gì đó ất ơ khiến em sợ nữa thì toang.

Tôi đi chuẩn bị đồ ăn, đồ uống cho em. Rút kinh nghiệm từ lần anh quản lý “xâm phạm vào lãnh thổ”, lần này tôi đã mua đồ ăn nhiều hơn thay vì là mua đồ vừa đủ ăn như trước nữa. Mở bếp lên, tôi dự làm món trứng cuộn kiểu Nhật nhưng ngẫm lại… trước giờ tôi chỉ thấy trên TV chứ chưa bao giờ thử làm ngoài đời. 

Trong khi đó, Linh đang ngồi trên sofa nghiền ngẫm đống đồ mình mang.

“Anh Sơn!”

“Hửm?”

“Từ mai anh đưa đón em đi học nhé?”

“Nhưng anh làm gì có xe?”

“Chỉ việc đưa em đến bến xe buýt thôi!”

Do sự kiện ngày đó mà chúng tôi gần gũi với nhau nhiều hơn. Em cũng bắt đầu dựa dẫm vào tôi cũng nhiều hơn và tôi không thấy phiền về điều đó. Vả lại đây như là một cơ hội để tôi chuộc lại lỗi lầm từ những tháng ngày trước kia. Từ nay tôi sẽ sống mà không để bản thân mình hối hận.

Đang làm món ăn, tôi có liếc nhìn em một cái. Thấy em đang xếp đồ mình ra và để lên tủ đồ của tôi. Thực ra thì tủ đồ đó tôi có hai bên, do trước đây tôi chỉ sống có một mình nên chỉ để đồ có một bên. Thấy thế em mới lấy bên còn lại để treo đồ. Có lẽ từ giờ hai đứa sẽ nương tựa vào lẫn nhau nhiều hơn. Và có lẽ tôi nên sắm sửa nhiều thứ cho phòng ốc nơi tôi và em sống.

Tôi cảm thấy may mắn vì ngày hôm đó mình đã can đảm đối mặt. Chuyện là bây giờ… tôi đang chờ đợi sự kiện tiếp theo cũng như là sự kiện cuối cùng xảy ra.

“Làm xong rồi.”

Tôi bưng ra một dĩa rau xào, một ít cơm, và vài thứ linh tinh khác như thịt và cá.

“Tạm bợ thế này thôi. Em đến bất ngờ quá anh chưa chuẩn bị gì.”

“Anh không thấy phiền hả?”

“Phiền gì cơ? Cái con bé ngốc này.” - Vừa nói, tôi vừa xoa đầu cô bé đang ăn mấy món tôi bưng ra.

Có lẽ từ giờ, cuộc sống của tôi sẽ bận rộn hơn rất nhiều kể từ ngày em đến. Dù ít thì nhiều tôi có động lực để mà phấn đấu hơn… vì tương lai của… hai đứa… 

Nghĩ đến đó, đầu tôi sượng ngang. Cái gì mà vì tương lai của hai đứa… rõ ràng… đến một lúc nào đó… tương lai của em sẽ dừng lại. Còn tôi sẽ kẹt lại trong quá khứ nơi em còn bên cạnh. Tôi giương đôi mắt như úa tàn của mình nhìn em, có lẽ đây là đồ ăn của người mình thương nấu cho nên em ăn trông rất ngon lành. 

Chí ít… thời gian hãy ngừng trôi một chút.

*

Từ dạo ấy chúng tôi bắt đầu cuộc sống với nhau. Tôi bắt đầu có thói quen dậy sớm hơn vì… để chuẩn bị bữa sáng cho em cũng như gọi em dậy vì em không có thói quen đặt báo thức. Thế là tôi thành cái báo thức của em luôn. Mọi chuyện ban đầu có vẻ rắc rối.

Đầu tiên là chỗ ngủ,

“Anh ngủ dưới đây được rồi.”

“Không! Anh ngủ với em!”

Linh cứ nằng nặc đòi ngủ cùng tôi suốt nhưng bản thân tôi không cho phép. Chỉ là tôi là đàn ông, còn Linh chỉ mới vừa bước sang cái tuổi mười tám, tôi không muốn làm điều gì đó sằn bậy trong vô thức rồi làm em bị tổn thương, nên tôi quyết định chỉ nằm chiếu bên cạnh sô pha chỗ em ngủ mà thôi. Nhưng cũng từ dạo ấy, tôi cũng bắt đầu đi làm chỗ này chỗ kia nhiều hơn.

Thay vì cứ quanh quẩn giữa quán cà phê của anh quản lý, tôi lại xin phép anh ấy làm thêm chỗ khác để kiếm thêm thu nhập. 

“Chú chắc không đấy? Mấy thằng chủ hiếm ai giống anh mày đâu.”

“Anh đừng lo! Em làm được!”

Mặc dù cũng khiến anh quản lý lo lắng không ít nhưng tôi nghĩ anh ấy cũng đã tin tưởng được mình phần nào. Tôi đi làm phục vụ ở một quán ăn, tối thì lại tăng ca ở lại tổng vệ sinh quán. Nên lúc nào cũng về trễ.

Mà tôi cũng chẳng để ý điều đó, miễn bản thân tôi có thể lo cho Linh một cuộc sống không quá khổ cực khi ở bên tôi là đủ rồi.

Còn về phần Linh, em chỉ mới là sinh viên năm nhất nên còn rảnh rỗi nhiều. Em thường ở nhà và vẽ tranh lúc đợi tôi về. Em còn mang theo bộ bàn ghế tự xếp của mình để thuận tiện cho việc học tập. Em cũng phụ trách luôn công việc bếp núc và tươm tất nhà cửa.

“Anh lo được mà, cứ để cho anh.”

“Sao mà được! Em còn thời gian mà, cứ để em lo giúp anh, nhé?”

Cuộc sống của chúng tôi tiếp diễn như vậy, chúng tôi dựa dẫm vào bản thân nhau. Cứ thế mà sống, tôi ước gì… ước gì bản thân có thể tiếp diễn câu chuyện này mãi mãi… thì hay biết mấy. Nhưng đó chỉ là ước nguyện, quan trọng là tôi vẫn đang sống trong thế giới còn có em bên cạnh. Được chừng nào hay chừng đó.

Có hôm tôi về trễ.

“Mừng anh về!”

Em đang ngồi vẽ trên máy tính, thấy tôi mở cửa bước vào, em lật đật chạy đến chỗ tôi rồi mừng tôi về. Đây là… cảm giác khi được mừng trở về sao? Cảm giác thật mới lạ, giọng em nói ra cũng thật ngọt ngào, tưởng tượng tôi có thể nghe giọng nói này cả ngày không chán.

Ở nhà, em mặc một bộ đồ ngủ cho thoải mái, một bộ đồ ngủ màu hồng nữ tính. Chưa kịp nói gì thì em kéo tôi vào nhà. Tôi đi làm công ăn lương nên mỗi khi đi làm cũng chẳng mang cái gì nhiều cho lắm. 

“Anh mệt không?”

“Mệt. Mệt chứ.”

Bây giờ tôi cũng không còn giấu gì với em nữa. Cảm thấy sao thì nói vậy thôi, và em cũng thế. Thấy tôi nói vậy, em liền chồm tới ôm tôi một cái. Một cái ôm bất ngờ làm tôi muốn ngạt thở, không phải ngạt thở theo cái kiểu khó chịu mà là vì… ấm quá!

Em nói, “Anh thấy thế nào?”, rồi vùi mặt vào ngực tôi. Người em nhỏ con nhưng chỉ thấp hơn tôi một cái đầu, thế là tôi ôm gọn em vào lòng mình. Cảm giác dễ chịu chảy khắp cơ thể, đầu tôi hơi lân lân vì hơi bất ngờ trước tình huống chưa từng có trong dữ liệu. Nhưng cũng thật vui vì bây giờ..

Tôi đang cảm nhận được hơi ấm, của tình yêu.

“Anh thấy khá hơn rồi.”

*

Cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua, em và tôi tuy sống hai cuộc sống khác nhau nhưng về bản chất cả hai chúng tôi chẳng thể tách rời nhau được.

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã cải thiện lại không khí xung quanh căn phòng, tôi đã mua nệm (Tất nhiên rồi, vì chi phí để mua giường khá đắt), mua vài cái khung để tranh cho em và bây giờ nhà tôi như xưởng vẽ của em vậy, nó được tô điểm bởi những bức tranh màu của em, những bức tranh đầy màu sắc đủ để khiến người ta rung động.

Bây giờ, “chán ngắt” không còn dùng cho nhà của tôi được nữa rồi, nó lại cái gì đó rực rỡ và đặc sắc hơn rất nhiều. Đúng là người ta có câu, “Một túp lều tranh, hai trái tim vàng” có khác. 

Tôi cũng ổn định hơn với những công việc mà mình có. Sáng đến trưa thì đi làm phục vụ cho quán cà phê, chiều đến tối lại đi thay ca làm phục vụ cho quán ăn. Có lẽ như thế này là đủ. 

Nhưng rồi đến một hôm.

“Nói chuyện một chút chứ.”

Trên đường đi làm về, tôi bắt gặp anh Khánh. Bây giờ anh là bác sĩ đầu ngành của một bệnh viện trong thành phố, không còn là thực tập như ngày đó tôi gặp anh nữa. Nói chung đó là một nỗ lực đáng nể. Anh cho biết từ khi Linh chuyển qua sống với tôi, anh cũng chuyển về để ở gần với mẹ. Nên có thể sau này tôi sẽ thấy anh nhiều hơn nữa.

Chúng tôi tấp vào một tiệm tạp hoá gần đó. Vẫn như mọi khi, anh mua đồ uống có cồn, còn tôi thì chỉ mua nước ép. Cả hai người khui nắp lon ra, tụ một hơi cũng chưa có chuyện để nói. Anh Khánh bảo có chuyện chắc là… chuyện về Linh. Hiện tại tôi chỉ biết im lặng chờ đợi câu chuyện của anh ấy.

“Linh dạo này ổn không?”

“Ổn anh ạ. Tụi em ổn định được rồi.”

“Vậy sao… vậy thì tốt.” - Anh vừa nói, vừa húp những giọt cuối cùng của lon bia.

Nói đoạn, vẫn như thói quen, anh lấy từ trong túi ra một điếu thuốc và bắt đầu hút. Đó là thói quen của anh, có lẽ khi anh muốn bắt đầu câu chuyện nào đó với người thân thích, anh đều có những thói quen như uống bia hay hút thuốc, có lẽ là để giảm căng thẳng mỗi khi nói chuyện.

Lúc này đã là tối muộn, ánh đèn đường cũng đang dần tắt đi, những ngọn gió thổi hiu quạnh làm không khí thêm sầu não và lạnh lẽo. Im lặng, rất im lặng.

“Sắp đến sinh nhật Linh rồi.”

“Thật hả anh?”

“Ừm. Đầu tháng tới.”

Giờ nghĩ lại, nhiều chuyện đã xảy ra nhưng tôi vẫn chưa nghe Linh kể về sinh nhật của mình. Nghĩ lại tôi mới thấy mình tệ với vô tâm thật. Tôi bất ngờ, cũng chẳng biết nói gì hơn, tôi tu một hơi hết lon nước ép thì đã chào tạm biệt anh Khánh rồi rời đi. Bây giờ cũng là tối muộn nên anh nán lại chuyện muốn nói rồi để cho tôi về.

Trên đường đi tôi suy nghĩ nhiều chuyện như quà cáp, rồi mình phải tăng ca như thế nào để mới kiểm đủ tiền lo cho cuộc sống của hai đứa. Đúng là tiền bạc luôn là chủ đề khiến cho đầu óc con người quay cuồng. Người ta có câu, “Tiền là tiên là phật”, nếu như có tiền thì đỡ nhức đầu hơn nhỉ.

Tôi về đến nơi, thấy đèn vẫn sáng nhưng… yên tĩnh quá. Tôi đẩy nhẹ cánh cửa bước vào. Không còn đón chào tôi bằng một câu như, “Mừng anh đã về” nữa mà tôi chỉ thấy em nằm ngủ gục trên bàn, tay thì vẫn còn cầm bút. Chắc hẳn đang vẽ dở cái gì đó để chờ tôi về. Cũng không trách được, dù gì cũng là tối muộn rồi mà.

Tôi vào nhà, đi qua bàn vẫn còn để đồ ăn trên đó. Đó là một phần cơm đã nguội, chút canh với chả giò chiên, còn có một dĩa đậu hủ. Em còn cẩn thận lấy rổ úp lại, chỉ là không ngờ được tôi sẽ về muộn như thế này.

Tôi lại gần, từ từ bế em lên rồi đặt lên nệm, kiếm cho cái chăn rồi đắp lại. Nhưng trước đó thì tôi bị em dùng hai tay kéo lại, lực kéo không đủ mạnh để kéo một người trưởng thành như tôi nhưng tôi không muốn phản kháng lại trước sự nỗ lực đó của em. Mặt đối mặt, hơi ấm phả ra từ người em chuyển sang người tôi. 

“Hôn em đi…”

Em nhắm mắt nhưng vẫn nói chuyện, có lẽ em nói mớ mà vẫn biết sự hiện diện của tôi ở đây. Hết cách, tôi vén mái tóc em qua để lộ một vầng trán nhỏ, tôi hôn lên đó rồi rời khỏi vòng tay em.

“Chúc ngủ ngon.”

*

Kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu về trễ hơn. Đơn giản là tôi bắt đầu tăng ca để kiếm thu nhập để mua quà sinh nhật cho Linh. Tôi muốn mua một thứ gì đó để xứng với em ấy. Một chiếc nhẫn hả? Hay là một cái bảng vẽ mới, nếu như vậy thì tôi còn phải cố gắng nhiều hơn.

Tôi bắt đầu thiếu ngủ, về nhà đã là một hai giờ sáng và dậy lúc sáu bảy giờ sáng gì đó. Nhưng tôi lại giấu em để tự mình làm lấy làm để. Và mỗi lần tôi về nhà, tôi đều thấy em ngủ gục trên bàn làm việc vì trông tôi về. 

Hôm nay đã là cuối tháng và ngày mai nữa thôi sẽ tới sinh nhật em. Tôi đã dành dụm được một số tiền và quyết định hôm nay đi mua. Tôi sẽ ghé tiệm trang sức đầu tiên vậy. Mặc dù là một đứa ế ẩm suốt một thời gian dài nhưng tôi vẫn biết phụ nữ khá thích đồ trang sức… nhỉ.

Tôi tan ca sớm rồi rời khỏi chỗ làm, bây giờ đã là mười giờ tối. Có lẽ em còn thức. Đi được một đoạn, tôi cảm thấy đầu mình nóng ran cùng những cơn chóng mặt khó chịu, tôi sờ lên trán và thấy mình đã ốm. Tôi cắn răng chịu đựng bước đi trong cái lạnh của màn đêm. Tôi đi làm chỉ mang theo một cái áo khoác đã sờn cũ, vài chỗ còn rách rưới nhưng vẫn còn tốt chán.

“A, Sơn!”

Đang trên đường đi, tôi bắt gặp Quỳnh vừa bước ra khỏi quán cà phê. Cô trông thấy tôi liền tót lại gần. Sau vụ việc đó, cô không còn nhắc gì tới chuyện ấy nữa. Cảm giác giờ chúng tôi như những người bạn chứ không còn là chị em như tôi đã từng nghĩ.

Cô ấy mặc một chiếc áo len cổ lọ, đầu đội một cái nón barrett, cổ còn mang tất chân nữa. Quỳnh tiến lại gần rồi hỏi,

“Đi đâu vào giờ này thế?”

“Tôi đi mua chút đồ.”

Tôi cho tay vào túi vì lạnh. Nói đoạn, Quỳnh nắm khuỷu tay tôi rồi kéo đi làm cho tôi bất ngờ.

“Tôi đi mua chung với! Dù gì cũng đang rảnh mà!”

Vẫn giọng điệu đó, vẫn nụ cười tươi tắn đó, tôi mừng bản thân Quỳnh không thay đổi gì nhiều so với vài lần hiếm hoi tôi còn nói chuyện với cô ở quán cà phê. Từ dạo ấy, chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau nữa. Có lẽ cô ấy bận với những dự án ở đại học, còn tôi thì với công việc.

Nên đây cũng là một dịp hiếm hoi để tôi và Quỳnh đi cùng nhau. Vả lại, tôi còn có thể.. hỏi cô ấy về mua quà cho Linh. Bởi lẽ cô ấy học cùng một trường đại học với Linh, được gặp em ấy mỗi sáng trưa chiều như vậy thì có lẽ tôi sẽ hỏi được nhiều thứ.

“Này chàng trai, mua quà cho Linh đúng không?” - Chưa kịp nói, Quỳnh đã đi guốc trong bụng tôi.

“Sao bà biết?”

“Con bé Linh kể tôi nghe mà, làm như tôi thấy trước tương lai ấy!”

Vừa đi, chúng tôi vừa vui vẻ nói chuyện với nhau như những người bạn. Chúng tôi đi ngang qua một tiệm trang sức, có Quỳnh bên cạnh như thế này thì tôi bước vào trong đây đỡ ngượng nghịu hơn hẳn. Tôi không hợp với mấy chỗ đắt tiền như thế này cho lắm.

Quỳnh cùng tôi lựa dây chuyền cho em, có nhiều mặt dây chuyền được làm dành cho mấy cặp yêu nhau. Như là một cái có mặt là hai bàn tay nắm lấy nhau, một hình trái tim bị nứt vỡ (Thực ra đó là hai mặt dây chuyền, chúng ghép lại để tạo thành một hình trái tim hoàn chỉnh thì đúng hơn). Tôi đứng hình trước đống trang sức sáng chói ấy. Tôi còn không biết mình dành dụm đủ không.

Quỳnh cũng lựa tôi mấy cái, đặc biệt cổ còn lựa tôi mấy chiếc nhẫn với hàm ý, “Hai người cưới nhau lẹ lẹ đi”, để trêu ghẹo tôi.

Ngồi ngẫm nghĩ một hồi lâu chẳng có kết quả. Quỳnh lên tiếng,

“Ông không cần phải khó khăn như vậy đâu. Món nào cũng được mà, quan trọng tấm lòng thôi.”

“Tôi biết…”

“Linh cũng nói cho tôi biết rồi… cậu hay về đêm lắm.”

Tôi giương mắt nhìn Quỳnh, cô ấy không nhìn lại tôi mà vẫn chăm chú nhìn đống trang sức ấy. Linh cũng kể cho cô ấy nghe mấy chuyện này ư? Mà cũng đâu sao, dù gì cũng là con gái với nhau nên nói chuyện về mấy vụ này sẽ thoáng hơn khi chia sẻ với tôi.

“Con bé ngủ gục mấy lần để đợi ông về đấy, có biết không hả?”

“Biết chứ.”

“Ông đúng là… còn non quá.”

“Sao…?”

“Đáng lý ra ông phải ở bên con bé chứ?”

Có lẽ tôi đã sai ở đâu đó, Quỳnh đã nói quan trọng là ở tấm lòng nhưng tôi lại đi tót đến tận đêm mới về, làm em trông bữa ăn tối với tôi hết lần này đến lần khác. Nghĩ đến đó, tôi với lấy cặp dây chuyền hình trái tim kia. Tôi phải cảm ơn Quỳnh về chuyện này mới được. 

Lựa xong quà, chúng tôi rời đi. Tôi tiễn Quỳnh về nhà, còn mình thì cũng nên quay về khi ánh đèn đường chưa vụt tắt. Có người vẫn còn đang đợi tôi.

*

Đứng trước cửa nhà, bây giờ mới chỉ có mười một giờ mấy. Tôi vẫn còn thời gian, có lẽ em còn thức. Tôi đẩy nhẹ cánh cửa bước vào và mong bản thân được nghe câu nói ấm áp đó thêm một lần nữa.

“A, mừng anh… về!”

“Úi!”

Vừa mới mở cửa, Linh phóng người về phía tôi. Em ôm tôi, một cái ôm thật chặt. Lâu rồi tôi mới có lại được cái ôm này.

Nhưng… 

“Em khóc… đấy ư?”

“Đâu có… đâu có đâu!”

Em vùi mình trong ngực tôi, tôi có cảm giác nó bị ướt… có lẽ đây là cảm xúc bị đè nén của em trong khoảng thời gian mình tối buổi đi làm đến đêm hôm mới về. Tôi lại làm em khóc rồi, tôi xoa đầu em như để trấn an.

“Có anh đây rồi.”

Tôi đi tắm rửa và dùng bữa với em. 

Tót đến tận gần mười hai giờ đêm, em đã thôi làm việc mà ngồi trên nệm nghịch máy tính. Tôi định đi lại và chìa cho em món quà mà mình đã chuẩn bị, và… cũng như là xin lỗi em suốt thời gian qua. Nhưng khi bước một bước lại gần. Đầu tôi nhói lên và chân bắt đầu bước đi những bước chệnh choạng, tôi ngã xống xoài về trước. 

Bất tỉnh nhân sự ngay sau đó.

Sau lúc ấy, không biết tôi đã bất tỉnh bao lâu nhưng tôi… đã có một giấc mơ.

Tôi không biết nên gọi là ác mộng hay một giấc mộng nơi địa đàng thông thường. Nhưng tôi cảm giác như mình được xoa dịu.

Giấc mơ đó, tôi thấy mình khóc trong một không gian tối đen và trống rỗng. Quỳnh đâu, anh quản lý, ban nhạc của Thông đâu… tất cả những người tôi đã từng thân thiết đâu mất rồi và quan trọng nhất… là Linh đâu rồi.

Dường như đây là nỗi đau thầm kín nhất của tôi, tôi sợ… tôi sợ bị bỏ lại. Tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ chỉ còn một mình, tôi sẽ đơn độc cho đến lúc chết. Tôi ngồi đó, thân xác tuy là tôi ở thực tại nhưng tiếng khóc cảm giác như bản thân tôi của những ngày thuở nhỏ đầy đau khổ. Tôi chỉ biết đứng nhìn bản thân mình khóc trong tuyệt vọng, tôi cũng tuyệt vọng.

Nhưng rồi…

Một giọng ngân nga cất lên, một giọng ca xoa dịu tâm hồn đang ủ rủ kia. Một giọng hát quen thuộc, một giọng hát ngọt ngào êm ả. Một đốm sáng hiện lên, bao bọc lấy một Sơn đang tuyệt vọng, nó ôm chầm lấy bản thân tôi. Và chẳng hiểu tại sao, tôi bắt đầu khóc, hàng lệ chảy dài bên má. Tôi đang xúc động, một cảm giác ấm áp len lỏi trong tâm hồn.

Và rồi Linh hiện ra như một vị cứu tinh. 

Em đã cứu cả cuộc đời tôi.

Em cho tôi niềm tin, hy vọng, và kể cả là nỗ lực để cố gắng hơn từng ngày. Linh là lý do tôi ở đây, cũng là lý do để tạo nên bản thân tôi bây giờ. Vùng không gian bị biến đổi, tạo nên một không gian như những chú đom đóm vây quanh. Toả sáng đầy rực rỡ.

Có lẽ từ ngày em đến…

Cuộc đời tôi đã thay đổi.

“Hờ…”

“Anh… Sơn!”

Tôi lấy lại ý thức, tôi hiện tại đang nằm trên đùi của Linh. Khuôn mặt em mếu máo nhìn tôi. Đèn thì đã vụt tắt hết, chỉ còn tôi và Linh ở trong bóng đêm. Tôi không còn cô độc nữa.

Em thấy tôi như vậy, em cũng khóc. Tôi lấy tay sờ lên một bên má của em để gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại.

“Happy birthday to you 

Happy birthday to you

Happy birthday happy birthday 

Happy birthday to you”

Đúng lúc đồng hồ chuyển qua mười hai giờ đêm, tôi bắt đầu hát. Đã lâu rồi tôi chưa hát cho em nghe. Trong giấc mơ, giọng nói của em vây quanh và cứu vớt tôi như một món quà, bây giờ đến lượt tôi dùng giọng hát của mình để xoa dịu em.

Hai chúng tôi nhìn nhau, tôi mỉm cười để cho em an tâm hơn. Em cúi xuống, hôn vào môi tôi.

“Lúc nào anh bế em lên giường chỉ toàn hôn trán thôi!”

“Lần tới anh sẽ chú ý-”

“Lần tới nữa là anh vẫn sẽ về đêm hôm như thế này ư!?”

Em quở giọng trách móc, có lẽ đây là điều em muốn nói với tôi từ lâu.

“Em muốn anh về như mọi khi, em muốn anh ăn tối với em! Em không quan tâm những món quà, chỉ cần anh nỗ lực, em cũng nỗ lực thì cuộc sống của tụi mình như vậy… là quá đủ với em rồi…”

Tôi đứng dậy, ôm em vào lòng.

“Ừm… anh hiểu rồi.”

Từ trong túi, tôi lấy ra cặp dây chuyền và đưa em một cái.

“Anh giữ một cái, em giữ một cái, nhé?”

Tôi đeo lên cổ em, em mân mê nó nhìn một hồi rồi nói, “Em thích lắm”.

Ngày hôm đó kết thúc, tôi nằm em ngủ cho đến tận sáng, cả hai thậm chí còn bị trễ đi học,

tôi thì trễ cả đi làm. Nhưng sau ngày hôm đó, tôi biết bản thân mình cần làm gì, biết bản thân vì em mà cố gắng nhiều đến chừng này. 

Tôi chỉ sợ, tôi chỉ sợ… tôi sẽ lại một lần nữa vụt mất khoảnh khắc này.

Nhưng trong tâm thức, ngày tuyệt vời nhất.

Có lẽ là ngày em đến.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận