• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN Vol.5: Mùa hè năm hai - Nửa sau

Chương 231 - Cố lên nhé, Amami-san

4 Bình luận - Độ dài: 1,061 từ - Cập nhật:

Trans: Arteria

2 ngày nữa phát hành tập 1 nha mọi ngừi :3

------------

 

Đang là giờ nghỉ trưa. Bọn tôi sẽ dành buổi chiều cho việc tập cổ vũ. Sau khi lấy tư trang, chúng tôi đến căng tin. Mang theo bữa trưa thì cũng được, nhưng tôi sợ nếu để trong lớp nóng quá thì sẽ hỏng mất, nên quyết định đến căng tin mua đồ cho tiện.

“Anh muốn ăn gì Maki? Ở đây nhiều thứ thật, khó chọn ghê…”

“Chắc mua cái gì rẻ thôi, hồi nghỉ hè anh tiêu hơi nhiều tiền rồi.”

Tôi đã xài khá nhiều tiền để đi chơi với hội Umi, nên giờ rỗng ví rồi.

Tiền tiêu vặt thì mẹ sẽ thường cho tôi vào thứ Sáu, nên từ giờ đến lúc đó tôi phải chịu thôi.

Rốt cuộc, tôi chọn kake udon, món rẻ nhất ở đây. Nozomu bảo có thể lấy thêm hành và tensaku nên tôi nghe theo. Có vẻ nhiều người khác cũng làm thế.

“Em thì sao?”

“Hm, chắc em sẽ thử set đề xuất này. Em không nghĩ mình ăn hết được mấy món phụ đâu, nhưng anh có thể ăn hết dùm em.”

“Được thôi, nhưng tự ăn đấy nhé.”

“Boo…”

“Đừng có kiểu đấy mà.”

Căng tin rất đông người, nên bọn tôi cũng phải biết tiết chế. Tôi biết Umi sẽ muốn làm gì nên phải cảnh báo trước.

Vả lại, giờ cái nhóm này cũng đang trở thành trung tâm chú ý rồi…

‘Amami-senpai, hôm nay chị ăn ở căng tin ạ?’

‘Lát nữa cùng nhau luyện tập nhé Amami-senpai!’

‘Amami-chan, em báo cho hội năm nhất là đội cổ vũ và hậu cần đến họp sau khi tập nhé.’

Trong khi bọn tôi xếp hàng, nhiều người đến nói chuyện với Amami-san với những lí do khác nhau, và cô ấy đều đáp lại họ với một nụ cười.

Vì hội thao tạo rất nhiều cơ hội để học sinh các khóa giao lưu với nhau nên chuyện này là đương nhiên thôi. Lễ hội văn hóa năm ngoái thì khác, còn năm nay thì cả khóa trên lẫn khóa dưới đều vây lấy Amami-san

“Các cậu chọn xong chưa? Bụng tớ không chịu nổi nữa rồi, đói quá…”

“…Bận thật đấy nhỉ Yuu.”

“Hehe, ừ. Đều là đàn em ở ban hậu cần cả, với đoàn phó của nhóm nữa. Lúc đầu tớ cũng lo lắm chứ, không biết có hòa hợp được với họ không vì không có cậu ở đó, nhưng may là vẫn suôn sẻ!”

“Vậy thì tốt, nhưng mà… đừng có cố quá sức đấy nhé.”

Cô ấy được mọi người quý mến là chuyện tốt, nhưng đồng thời kỳ vọng họ dành cho cô cũng sẽ càng tăng cao.

Thế nên Umi mới lo lắng, vì em ấy không thể ở đó giúp đỡ Amami-san. Cơ mà có vẻ là lo thừa rồi vì trông Amami-san rất vui.

Công việc của ban hậu cần sẽ rất  bận bịu, nhất là việc chuẩn bị bảng khẩu hiệu, vì nó còn rất quan trọng với các nhóm nữa. Vì Amami-san rất giỏi vẽ, nên không khó để đoán được cô ấy sẽ là nhân tố chủ chốt của nhóm này.

“Cảm ơn vì lo cho tớ nhé, nhưng không sao đâu. Tớ sẽ cố hết sức!”

“Yuu…”

“Yuuchin…”

“Thôi nào, đừng có thế nữa mà! Tớ sẽ ổn thôi!”

Amami-san nhìn hai người bạn đang lo lắng cho mình, mỉm cười rồi nắm cả hai tay.

“Cho đến giờ tớ đã luôn phụ thuộc vào mọi người rồi. Umi lúc nào cũng bên cạnh tớ, nên lần này tớ muốn tự mình làm mọi thứ… Lúc đầu tớ chỉ muốn làm thế để thử thách bản thân thôi, nhưng giờ tớ thấy làm việc cũng vui lắm! Nhờ sự hợp tác của mọi người trong nhóm, mọi việc đều đang thuận lợi. Giờ bọn tớ đang lên màu cho bảng rồi và –“

Nghe cô ấy kể chuyện khiến tôi có chút ngưỡng mộ. Vết sơn xanh dính trên áo thể dục là minh chứng cho việc cô ấy đã làm việc chăm chỉ. Và nụ cười cùng thái độ vui vẻ kia thể hiện rằng công sức cô ấy bỏ ra là xứng đáng.

Tự dưng tôi lại muốn giúp cô ấy làm gì đó.

“Tất nhiên là nếu có vấn đề gì tớ sẽ nhờ mọi người giúp rồi!”

“…Thôi được rồi. Dạo nay cậu phải dậy sớm nên tớ nghĩ là đến giờ cậu phải than buồn ngủ rồi chứ. Nhưng hình như tớ lo bò trắng răng rồi.”

“Ừm! Tớ nói rồi mà, tớ đang cố gắng hết sức á! Nên là khen tớ đi chứ Umi! Xoa đầu tớ như cậu hay làm với Maki-kun ấy!”

“…Tớ chưa bao giờ làm thế nhé.”

Thật ra khi ở nhà tôi thì có thật, nhưng đời nào Umi thừa nhận chứ.

Nhưng Amami-san thì tiếp tục trêu.

“Trời ạ, Maki, anh đúng là hay làm nũng quá đi ~ Lại đây ~ Ai là cậu bé ngoan nào?~”

“H-Hả? C-Cậu đang ?!—”

“Cái?...”

Những lời ấy nghe rất quen. Không chỉ Umi mà cả tôi cũng giật mình.

Umi quay ngoắt về phía tôi. Tất nhiên là tôi sẽ không kể cho Amami-san mấy chuyện như này rồi, nên chắc là cô ấy đang nhử bọn tôi thôi.

Và bọn tôi thực sự cắn câu.

Tôi biết là không nên nhưng mà… Đáng khen đấy Amami-san…

“…Yuu…”

“Hehe~”

“Đừng nghĩ cậu chạy thoát được nhé! Này, cậu đang tính chạy đi đâu đấy hả?!”

“Đáng sợ quá đi ~ Nhưng Umi bối rối dễ thương ghê á ~”

Nói rồi Amami-san chạy vọt đi sau khi lấy phiếu ăn từ máy, còn Umi thì đỏ mặt đuổi theo sau.

…Để lại tôi cùng Nozomu và Nitta-san.

“Maki…”

“Chủ tịch, cậu…”

“Rồi, rồi, biết rồi, trật tự dùm cái.”

Chúng tôi chắc chắn sẽ không làm vậy nếu có người khác ở quanh, nhưng nếu ở riêng với nhau thì còn tệ hơn nhiều. Có lẽ vì thế họ mới gọi bọn tôi là cặp đôi ngốc.

Trước khi lo cho Amami-san tôi nên lo cho bản thân mình trước cái nhỉ? Giờ thì làm sao mới thoát được cái tình cảnh này đây?

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận