Sau khi rời bỏ Phàm Tử Lan, ta có hơi nhớ hắn. Ta nhớ cái bánh hoa thông hắn làm. Ta nhớ vẻ dịu dàng khi hắn chải tóc cho ta. Ta nhớ hơi ấm khi hắn ngủ cạnh ta.
Ta đã mua một con mèo trên phố. Ta muốn giữ nó trong lòng mà ngủ, nhưng nó đã cào ta không thương tiếc. Cặp mắt hoang dại của nó nhìn ta đầy vẻ khiêu khích. Ta đã tức điên lên và ném nó đi. Chẳng gì sánh được với Phàm Tử Lan. Cái tên nhóc kỳ lạ ấy. Trong khi đang nghĩ vậy, khóe miệng ta lại bất giác nhếch lên. Hắn đã tham gia kỳ khoa cử này thật à?
*
Ngày tháng của một hồ ly trôi qua nhanh chóng. Thậm chí ta còn chẳng nhớ đã được bao nhiêu năm rồi. Phàm Tử Lan đã không còn tìm ta nữa. Bởi lần này ta không cho hắn cơ hội. Mộng thần thường báo tin cho ta về Phàm Tử Lan. “Cậu ta đang kiếm ngươi ở Trường An.”
Ta tới Giang Nam.
“Cậu ta đang tìm ngươi ở Giang Nam.”
Ta tới Tây vực.
“Cậu ra không còn tìm ngươi nữa rồi.” Mộng thần trông thấy ta đang nhướng mày vì ngạc nhiên. “Cậu ta đang học. Cậu ta muốn tham dự kỳ khoa cử tam niên.”
“Ồ… Ta chỉ đùa thôi, mà hắn tin thật à.”
Mộng thần chẳng biết phải biểu cảm sao cho đúng nữa.
“Vậy ta sẽ báo mộng cho cậu ta.”
Ta nói, “Không cần đâu.” Ta ngăn lại và bảo, “Có lẽ tên nhóc đó sẽ thực sự trở thành Trạng Nguyên ở kỳ khoa cử này.”
Ta lại không rõ đã bao lâu trôi qua. Một ngày nọ, ta đang giết thời gian ở một quán trà, thì tình cờ nghe được người ta đang bàn tán về tân Trạng nguyên Phàm Tử Lan trong kỳ khoa cử lần này. Họ nói Phàm Tử Lan rất tài giỏi. Cứ mỗi lần anh ta mở miệng là văn chương xuất hiện. Họ nói rằng Phàm Tử Lan sống rất khiêm nhường và còn độc thân. Họ cũng bảo rằng Phàm Tử Lan là một người hướng nội và không muốn yêu đương.
Ta tức điên lên. Tên nhóc đó không muốn yêu đương, thì sao hắn cưới được người vợ như ý chứ? Tốt nhất ta nên đi gặp hắn. Gia trang của Phàm Tử Lan đã được ban sắc lệnh xuống. Một biệt phủ lớn vắng vẻ. Có hoa và cây cối khắp nơi. Chỉ bên ngoài thư phòng của Phàm Tử Lan là có trồng tre. Chúng đang đung đưa trong gió đêm. Tiếng gió chẳng hề ngừng lại.
Ta đứng trước cửa phòng. Bỗng dưng ta có hơi sợ. Ta sợ cái gì cơ chứ? Ta tự giễu chính mình. Ta là hồ ly cơ mà. Hắn thì là con người. Ta có thể nuốt chửng hắn ấy chứ.
Ta bước thật khẽ. Rồi ta chọc một cái lỗ trên cửa sổ bằng giấy và nhìn bên trong. Ở trong phòng, cái đèn nhỏ như hạt đậu vậy. Phàm Tử Lan đang ngồi trước bàn, tay cầm một cây bút lông và đang vẽ. Hắn vẽ gì thế? Ta tò mò và tiến lại gần hơn một chút. Ha…trông mái tóc bồng bềnh, ánh mắt vui tươi và nụ cười trên môi đó kìa. Đó là ta còn gì?
“Ngươi vẽ mũi bị lệch sang một bên rồi đấy.” Ta dịu dàng nhắc hắn.
Phàm Tử Lan cứng người như thể bị sét đánh trúng. Hắn từ từ ngẩng đầu lên và đối mặt với ta. Ta chớp mắt. Hắn thì không. Bỗng dưng hắn vứt cây bút lông xuống, trèo lên bàn và đẩy cửa sổ ra. Hắn luống cuống nhảy lên. Sợ rằng hắn sẽ làm gãy chân nên ta mau chóng đỡ lấy hắn.
Phàm Tử Lan ôm chầm lấy ta. Hắn vùi đầu vào cổ ta và lí nhí gọi, “Song Song. Song Song, tỷ về rồi.”
Hắn ôm ta chặt quá khiến ta gần như không thở nổi. Ta đành phải đảo mắt đi.
“Ai là Song Song? Gọi là bà nội thì hợp hơn đấy.”
Hắn ôm ta, vừa khóc vừa cười.
“Ba năm. Đã ba năm rồi. Song Song à, tỷ nhẫn tâm lắm.”
Mới chỉ có ba năm thôi mà. Tên nhóc này có cần thiết phải làm tới vậy không? Mà hắn là con người nhỉ. Một tỷ tỷ hồ ly ở phố Quảng từng bảo “Trái tim của con người là thứ mà chúng ta, hồ ly không bao giờ hiểu được.” Ta nghĩ tỷ ấy nói rất đúng.
Phàm Tử Lan dẫn ta vào phòng.
“Ta đã làm bánh hoa thông tỷ thích nhất đấy. Nhanh tới và thưởng thức đi.”
Khi nghe thấy ba chữ ‘bánh hoa thông’, là ta ngay lập tức thấy vui. Ta còn quên cả quở trách hắn. Ta ngồi xuống giường, tay ôm một bát bánh hoa thông to đùng và ăn lấy ăn nể.
Phàm Tử Lan ngồi xuống bên cạnh và quan sát ta. Ta không hiểu được ánh nhìn ấy của hắn.
“Tỷ nhẫn tâm lắm.” hắn nói lại lần nữa.
Ta quẹt môi và bảo, “Sao ngươi giống một bà vợ sầu não (đang phàn nàn) thế?”
Hắn đáp, “Tỷ đã viết lên mẩu giấy đó rằng sẽ tới gặp ta vào ngày ta trở thành trạng nguyên của khoa cử lần này. Ta đã trở thành trạng nguyên một tháng rồi. Mà giờ tỷ mới tới.”
“Mẩu giấy nào?”
Ta không sao nhớ được mình đã viết cái gì nữa. Nên dáng vẻ của ta cứ bối rối mãi. Phàm Tử Lan liếc ta một cái đầy giận dỗi và lấy ra một cái túi tinh xảo. Hắn mở nó và lôi ra một mẩu giấy xấu xí. Nắm đặt mẩu giấy ấy lên tay ta.
“Sao tỷ cứ chối mãi thế?”
Ta nhìn vào thứ đó và mơ hồ mường tượng ra. Có vẻ những nét chữ xấu xí này là do ta viết thật. Hắn còn giữ được cái này chắc vất vả lắm đây.
“Ngươi nên nhớ, hồ ly không bao giờ giữ lời.”
Rồi ta cắn một miếng bánh.
“Ta còn nhớ tới gặp ngươi đã là tốt lắm rồi đấy.”
Mặt hắn hiện lên vẻ không hài lòng. “Tỷ sẽ đi sao?”
“Không lẽ ngươi muốn ta ở đây và giữ ngươi bên cạnh à.” Ta vừa cười vừa nói.
Phàm Tử Lan lặng nhìn ta. Rồi đột nhiên hắn nắm lấy tay ta.
“Vậy đưa ta theo đi.”
Ta gỡ tay hắn ra, lấy một miếng bánh và đưa lên miệng.
“Ngươi tưởng mình vẫn còn là một đứa nhóc năm tuổi à? Ngươi đã trở thành trạng nguyên trong kỳ khoa cử rồi đấy. Sao vẫn nhu nhược quá vậy? Aiya, thật đáng hổ thẹn.”
Hắn bảo, “Là tỷ bảo ta trở thành trạng nguyên cơ mà.”
Ta kiên nhẫn giảng giải, “Chẳng phải như thế đều là vì lợi ích của ngươi à?”
“Ta không thấy vui chút nào.”
Phàm Tử Lan nhìn ta. Tâm trạng của hắn đầy ảm đạm và chán nản. Hắn nắm lấy tay ta và nói lại một lần nữa, “Ba năm vừa qua ta không hề ổn chút nào.”
3 Bình luận