Short Story
Chương 12 : Ngoại truyện nhân vật Tôn Càn (7)
0 Bình luận - Độ dài: 1,267 từ - Cập nhật:
Chương 12 : Ngoại truyện nhân vật Tôn Càn (7)
Góc nhìn của Huyền Đức.
Một khắc sau theo lời Công Hựu lặp đi lặp lại một lần nữa khiến cho Hàn Phức vốn là hơi điên loạn thì càng ngày càng khó khống chế hơn nữa ngay sau đó.Chỉ thấy cánh tay của Vân Trường cũng có thể vũng ra khỏi bất cứ lúc nào.Mà bởi vì dáng người Hàn Phức bé gầy cũng làm cho Vân Trường không thể nào dùng toàn bộ sức lực được và rất sợ có chút sơ xuất.
"Hàn Phức đại nhân..."
Tôi hơi hoảng hốt và không biết phải làm gì cả.Tôi chỉ nhìn Hàn Phức rồi nhìn Công Hựu và cứ thể nhìn qua nhìn lại.Tử Trọng ở bên cạnh đẩy Công Hựu hai cái nhưng muội ấy vẫn sừng sững không ngã mà cũng không nói chuyện và cũng không có động tác nào khác.Thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp chút nào và nhìn thẳng về phía Hàn Phức.
Công Hựu đang muốn làm gì lúc này ? Tôi tự hỏi mình ở trong lòng như vậy và đồng thời cũng dùng ánh mắt vô hạn lần hỏi chính muội ấy.
Trong phòng,chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Hàn Phức cùng với tiếng Vân Trường nhẹ nhàng dùng sức ở phía sau.
Mà chỉ chốc lát sau,Công Hựu mở miệng lên tiếng nói.
"...Cô thật là quá khó coi."
"Hả ?"
Bởi vì một câu nói nhẹ nhàng như vậy khiến cho Hàn Phức ngây người tại chỗ trong nháy mắt và đôi mắt đăm đăm nhìn Công Hựu.Dường như cô ấy cũng không biết đó là ý gì."Ý của cô là,tôi rất xấu sao ?"
Cô ấy còn sờ lên mặt mình trong khi cô ấy nói như vậy.
Có lẽ là không phải ý này.
"...Không,không phải."Công Hựu nhẹ nhàng nói như vậy và dùng động tác lắc đầu khiến cho chúng tôi là người đã sống chung một thời gian rất dài cũng rất khó mà nhìn ra được."Làm một chúa công,bộ dạng của ngài như vậy,còn ra thể thống gì nữa."
"Thể thống sao ? Tôi không muốn thể thống gì cả !"
Hàn Phức duỗi tay ra và vung về phía không trung khi từ đó lập tức thoát ra khỏi hai cánh tay của Vân Trường.
"A..."
Bởi vì cô ấy dùng sức quá mạnh khiến cho cơ thể không nào giữ được thăng bằng và cuối cùng là lại ngã bịch xuống đất.
"Hàn Phức đại nhân."
"Không,không cần phải đỡ tôi !" Vân Trường vốn muốn đi tới đỡ Hàn Phức đứng dậy nhưng cô ấy lại lớn tiếng hét lên.Ngay sau đó còn nhỏ giọng thì thầm."Bình thường,đều là Phan Phụng đỡ tôi đứng dậy..."
Hàn Phức tiếp tục khóc òa lên mà không hoàn toàn để ý đến bản thân mình.Chúng tôi ở xung quanh cô ấy lúc này cũng không biết phải làm gì cho thỏa đáng.
Mà vào ngay tại lúc này,vẫn là Công Hựu ra tay trước khi muội ấy đi tới trước mặt Hàn Phức.
"...Hàn Phức đại nhân.Một ngày nào đó ngài phải học cách tự mình đứng dậy."
"Nhưng mà Phan Phụng không có ở đây...Hu hu hu..."
Ngay sau đó,Hàn Phức tiếp tục khóc lóc.
"...Mặc dù tôi không biết hắn ta là ai nhưng tôi cảm thấy hắn ta đã hoàn thành sứ mệnh mà vốn phải làm.Cái này là đủ rồi."
"...Sứ...Sứ mệnh ? Đủ rồi sao ?"
Ít nhất là Hàn Phức có chút phản ứng đối với một ít từ trong đó khi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía Công Hựu.Công Hựu cũng thuận theo Hàn Phức khi muội ấy ngồi xổm xuống và nhìn Hàn Phức với biểu cảm rất ôn nhu rồi gật đầu.Tôi cũng không thể xác nhận được rằng mình đã đoán đúng hay không.
"...Mặc dù Phan Phụng đại nhân đã bỏ mình nhưng thực sự là đã vì ngài mà chết,đã chết vì tận trung."Nói tới điều này,Công Hựu chậm rãi nhắm hai mắt lại khi muội ấy mím môi và tiếp tục nói."Cho đến giây phút cuối cùng,sợ rằng Phan Phụng đại nhân cũng mong mỏi ngài có thể tiếp tục đi trên con đường sự nghiệp mới phải."
"Cô làm sao biết được,Phan Phụng nghĩ cái gì cơ chứ ?!"
"...Tôi không biết nhưng chắc chắn là ngài biết rõ.Rốt cuộc Phan Phụng là người như thế nào ? Anh ta trốn ra được từ trong quân doanh của Viên Thiệu và ngoại trừ đi tới bên cạnh chúa công ra thì còn có thể làm điều gì khác nữa chứ ?"
Thành thực mà nói,tôi cũng bày tỏ hoài nghi về điều này.Nghĩ tới anh chàng Phan Phụng mặt trắng thì chung quy mặt u ám trong lòng tôi cũng nảy sinh sự hoài nghi đối với động cơ của anh ta.Chẳng qua là vào lúc này,tôi càng tin chắc rằng cô ây sẽ không làm như vậy mà thôi.
"...Hừ."
Dường như Hàn Phức cũng không bị rối loạn như trong lòng tôi và chỉ thấy cô ấy cúi đầu suy tư.Tâm tình từ từ khôi phục trở lại bình thường và ngay sau đó gật đầu một cái giống như thật sự đã thông suốt vậy.
"...Ừm.Hẳn là ngài đã biết,Phan Phụng đại nhân không hy vọng sẽ thấy bộ dạng của ngài lúc này.Nếu ngài thật sự muốn tưởng nhớ tới hắn ta,thì ngài hãy phấn khởi lên.Không nên trông khó coi như vậy nữa."
Công Hựu chậm rãi đưa tay ra và đặt ở trước mặt Hàn Phức khi muội ấy nói xong.
Hàn Phức vẫn duy trì động tác nằm dưới đất khi cô ấy nhìn một chút vào tay Công Hựu rồi nhìn một chút vào mắt muội ấy và lúc này mới xem như là gật đầu mà bắt lấy bàn tay rất mảnh khảnh kia để đứng dậy.
Phù...
Thấy Hàn Phức đã bình phục lại,tôi mới xem như là có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Chúa công ! Không thấy chúa công nhà tôi !"
Lúc này,nghe thấy một tiếng vang lớn truyền tới từ bên ngoài đại sảnh và tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Trương Cáp đội mũ sắt xiêu vẹo trong khi quần áo không chỉnh tề và đứng ở trước cửa thở hổn hển với đôi mắt mở to.
"Có điều gì mà cô hoảng sợ vậy ? Tôi ở nơi này." Mà Hàn Phức ở trong đại sảnh quay sang trong khi tỏ ra hoàn toàn bình tĩnh và so với người trước đó thì giống như là hai người khác nhau.Cô ấy quan sát Trương Cáp và làm ra vẻ lắc đầu."Bộ dạng này của cô,trông khó coi quá."
"Hả ?"
"Ha ha ha ha ha !"
Nhìn Trương Cáp thì ngây người tại chỗ còn Hàn Phức thì cười lớn tiếng.Tôi nhìn về phía cô ấy và mặc dù vẫn phát hiện nước mắt trào ra từ đôi mắt cô ấy nhưng nụ cười này cũng không phải là giả.Có lẽ mấy câu nói vừa rồi của Công Hựu nói không chừng thực sự khiến cho Hàn Phức trưởng thành lên không ít.
Tôi nhìn về phía Công Hựu và vốn tưởng rằng lúc này muội ấy sẽ có biểu cảm khác hay có cái gì đó nhưng muội ấy vẫn mang vẻ mặt thường ngày mà tôi thường thấy nhất.
Chẳng qua là dường như càng thân thiết hơn một chút mà thôi.
0 Bình luận