Chương 171 - Sức mạnh tối đa
Tôi dùng 〖Lăn〗 băng qua hoang mạc mà có thể cảm nhận áp lực kinh khủng ở phía sau.
Tôi cần phải tạo đủ khoảng cách giữa thỏ banh và Adofu.
Tôi sẽ hướng về bãi biển và lăn chậm lại một chút để thu hút sự chú ý từ con rết.
“Gijijijijijijijijijiji!”
...Cậu nhóc ấy đã vượt quá mức dự tính.
Bởi vì tôi hoàn toàn bị lép vế với tên Anh hùng cả về chỉ số trạng thái lẫn kỹ năng nên tôi đã kỳ vọng hạ gục cậu nhóc này.
Nhưng… nghĩ lại thì ý tưởng đó hơi bị ngu rồi.
Ôi trời, giờ tôi lại thấy quyếu.
Tôi từng suýt bị giết chết và xơi tái hai lần bởi chính con rết kia.
Cho nên tôi hiểu rõ nó không còn giống như xưa đâu.
Có vẻ giữa tôi và nó có sự liên kết từ khi tôi đến vùng hoang mạc này.
Đủ nhiều đến mức tôi gần như nắm được quy tắc tấn công của nó.
À, tuy không hoàn toàn chính xác nhưng vẫn chắc ăn. (Trans: bị cạo vảy lưng rồi đấy)
Kể từ lần gặp mặt đầu tiên tôi không ngờ được cả hai lại chạm trán nhau nhiều lần thế này, thế nhưng nó sẽ kết thúc ngay trong hôm nay.
Có ba chướng ngại mà tôi phải đối diện với con rết khổng lồ.
Thứ nhất, chính là mức độ phòng thủ cực kỳ chắc chắn của nó nhờ kỹ năng đặc trưng 〖Vua vỏ giáp〗.
Thứ hai là lực công kích vô cùng khủng khiếp từ bảng trạng thái.
Cuối cùng là vấn đề khiến tôi lo ngại nhất, 〖Tia nhiệt〗 bá đạo về sức mạnh lẫn tầm tấn công, tôi đã đặt tên cho nó là “tia rết”.
Tôi phải vô hiệu cả ba chướng ngại trên nếu như muốn giải quyết con rết khổng lồ.
Tôi đã tìm ra cách, nhưng liệu chúng có hiệu quả hay không chỉ đợi đến khi cả hai giao chiến.
Nó bắt đầu xuất hiện trước mắt tôi rồi, hơi sớm để nghĩ mọi thứ vẫn còn đơn giản.
Giả định mà tôi đặt ra trong đầu hoàn toàn khác xa so với thực tế.
Lần cuối tôi trông thấy nó khi bị đàn kiến đỏ cưỡng bức tập thể, có lẽ vì thế mà nỗi sợ của tôi có phần giảm bớt.
Tôi liếc nhẹ ra sau.
“Gijijijijijijijijijijijijii!”
Gương mặt hầm hố của con rết khổng lồ truy đuổi theo phía sau giữa màn cát tung tóe.
Gần kề hơn tôi tưởng.
Không cần phải lấy làm ngạc nhiên, nhưng nó vẫn khiến tôi cảm thấy run sợ.
Tự đề cao bản thân quá thì dễ đánh mất chiến thắng, cho nên mang cảm giác ấy trên mình cũng hợp lý.
Tôi bắt buộc phải tham gia trận chiến này khi trực tiếp chấp nhận rủi ro từ tia rết.
Nhất định phải hết sức tập trung cẩn trọng trong từng bước đi của nó.
Liệu có nên tìm một khu vực có đủ điều kiện thuận lợi để ra đòn đáp trả lại?
Chậc, tôi nên bỏ ngay cái tính chần chừ đi…
Cuộc giao đấu cuối cùng sẽ sớm nổ ra.
Tôi nhìn thấy một tảng đá to phía xa.
Okay, tiến lên nào.
Đó sẽ là điểm xuất phát thuận lợi.
Nó cực rắn chắc và tôi có thể sử dụng nó cho thời khắc quyết định.
Tôi vẫn có chút hoài nghi, nhưng tảng đá giống như thế khó có thể xuất hiện ở đâu khác.
Nếu để lỡ cơ hội, tôi sẽ bị tụt lại trong cuộc chiến lần này.
Tôi có thể nhấc hòn đá lên không trung và ném thẳng xuống đầu con rết nhờ 〖Kẹp hạt dẻ〗.
Nó sẽ gây nên sát thương cực đại dựa vào toàn bộ kỹ năng của tôi.
Nếu không thành công thì xác định năng lực của tôi khó có thể đâm xuyên nổi lớp vỏ giáp ấy.
Đừng tự hù dọa chính mình chứ.
Cứ việc theo dõi chuyển động của đối thủ.
Chỉ sơ sẩy là chết liền.
Nhảy lên bên trên tảng đá mà tôi dự định làm công cụ đối phó với con rết.
Tôi vẫn còn thiếu tự tin về ý tưởng của bản thân trước khi con rết sử dụng tia chiếu.
Tốn kha khá năng lượng bởi tảng đá lớn hơn đôi chút so với dự tính.
Không, xét về sức phòng ngự của cậu nhóc kia thì tôi không nên keo kiệt vào lúc này.
Tôi dồn sức nâng tảng đá và kéo nó bay lên cao với một sức nặng khủng khiếp tác động lên cơ thể.
Dường như có một áp lực đánh nhẹ vào trí óc khiến tôi xây xẩm lúc vừa ôm lấy nó.
Thế nhưng, tôi vẫn có thể xoay người và bằng cách nào đó mà vẫn bay được.
Tới đây… là tôi đuối rồi sao?
Không thể bay lên nổi nữa, càng gắng sức thì tôi chỉ có làm mồi cho tia chiếu mà thôi.
Tôi quan sát để nhắm đến vị trí của con rết.
Nó ngừng di chuyển gần như ngay bên dưới tôi và ngửa đầu lên.
Cũng quá tiện để tán vào mặt mày luôn.
Thế này vừa đủ để tôi chọn ngay điểm yếu mà tấn công vào.
Tôi ngừng bay, xoay ngược tảng đá, nghiêng người và lao xuống đầu con rết.
Nó nhìn lấy tôi và mở rộng cặp hàm ra.
Nguồn ánh sáng màu đỏ bắt đầu hội tụ lại.
Không cần phải suy đoán làm gì, nó đang chuẩn bị tung ra tia nhiệt.
Nếu dùng 〖Hơi thở cát〗 hay 〖Nhát cắn tê liệt〗 là hoàn toàn vô dụng đối với tảng đá này.
“Guuooooooooooo!”
“Gijijijijijijijijijijiiiiiii!”
Vừa gầm lên, tôi vừa vỗ cánh để gia tăng thêm lực rơi.
Kịp đi, cầu mong cho đúng lúc.
Thông cảm chứ tôi chưa muốn chế biến món thịt nướng trong lúc này.
Vào khoảng khắc tôi sắp ném được tảng đá vào mặt con rết, cái miệng của nó mở rộng hơn và luồng tia sáng phóng ra.
Tôi đã trễ mất rồi.
Bản năng của tôi mách bảo.
“Gurua!”
Tôi vứt tảng đá và tránh sang một bên.
Tảng đá đã ở sát trên đầu con rết.
Ngay sau đấy, luồng sáng đâm xuyên qua và phá tan tảng đá.
Tôi hạ cánh thành công trên đôi chân nhờ điều chỉnh sức đẩy và lấy đuôi giữ thăng bằng.
Định mệnh! Suýt nữa là tôi cho nó nhai đất rồi.
“Gijiaaaa!”
Những mảnh đá rơi vào đầu con rết khiến nó vung lắc.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Rết hoang mạc khổng lồ (Giant Sand Centipede)
Trạng thái: Bình thường
Cấp độ: 64/80
HP: 459/463
MP: 211/244
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Đù má! Có bao nhiêu sát thương đâu!
Phần lớn lực gia tốc đã bị hãm bớt.
Nó sẽ dễ dàng bù đắp lại nhờ 〖Hồi phục HP tự động〗
May mắn hơn là tôi không chịu phải bất kỳ thương tích nào, tình hình cũng chẳng khả quan luôn.
***
Chào
*Bình luận của một thằng vừa đi du lịch về
[note24863]
17 Bình luận
Thanks~
*Cắn