“Hành lý thu dọn xong hết chưa ? Vậy mọi người xếp đồ lên xe ngựa đi ! Chúng ta sẽ rời khỏi cái địa ngục này !”
“ “ “ “ “ “Ô ô ô ô ô ô !” ” ” ” ” ”
Đoàn người nghe được tiếng hét của Lev, niềm vui vì cuối cùng cũng thoát khỏi chốn kinh hoàng này dâng lên từ tận đáy lòng.
Lái xe và các kỵ sĩ tới đón giật nảy cả mình. Áo giáp mới tinh ngày trước giờ đã khắc đầy vô số vết thương, mỗi người đều trông thật tiều tụy, nhưng lại tản ra một thứ khí thế mạnh mẽ kinh hồn.
“ Sao trông mọi người rách rưới thế ?! Một tuần này đã xảy ra chuyện gì vậy ?”
Chỉ cần nhìn qua cũng thấy được, bọn họ là những kẻ đã trải qua vô số chiến trận. Những người từ khu vực an toàn đến đón, không thể hiểu được thế nào là 2 chân đạp trên 2 bờ sinh tử, chiến đấu cùng quái vật hung tợn, chiến thắng mà không mất mảnh cơ thể nào, bình an sống sót là chuyện may mắn đến cỡ nào… Quãng thời gian đó tàn khốc và khắc nghiệt đến mức nào, chỉ có những người đồng đội đã cùng nhau trải qua mới rõ.
Không quan tâm nỗi kinh ngạc của những người đến đón, mọi người vui vẻ mang hành lý xếp lên xe ngựa. Bởi vì ai cũng muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, đồng lòng làm việc, tốc độ chuyển hành lý nhanh không tưởng.
Dù sao nếu không dọn đồ nhanh mà đi cho kịp, không chừng lại có ma vật tìm tới nữa.
Ba mươi phút sau… đoàn kỵ sĩ mang theo nhiều tâm tư, rút lui nhanh chóng như bỏ chạy.
==========
Theo từng nhịp xe ngựa lắc lư, tâm tình đoàn người bắt đầu thả lỏng.
Dù sao cuối cùng cũng thoát khỏi chốn địa ngục chiến đấu vô tận, bây giờ đang tiến về nơi an toàn có thể ngả lưng ra đánh một giác thảnh thơi. Rừng rậm ngày càng cách xa, niềm vui từ tận đáy lòng cũng từ từ bao trùm cả đoàn, bắt đầu lộ ra biêt lộ hòa hoãn.
Còn ước chừng 2 ngày mới về đến thành Santol, đoàn người ở trên xe ngựa lắc lư từ từ di chuyển, trong thời gian này tất cả chỉ làm chung một việc, đó là ngủ cho sướng.
Sống trong Rừng đại ngàn Fafuran, quái vật tập kích liên tục bất kể ngày đêm, bọn họ đã luôn luôn căng thẳng vì ở trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, phải chiến đấu không ngừng, không có một phút nghỉ ngơi thoải mái, bọn họ đã quá mệt mỏi rồi.
Mặc dù tình trạng này thật sự rất đáng buồn, nhưng đó là hoàn cảnh tự nhiên, không phải là thứ con người có thể tùy ý cải tạo. Thế giới loài người nói trắng ra chỉ là một phần nhỏ trong tự nhiên, bất cứ ai rời khỏi khu vực an toàn sẽ phải cùng thiên nhiên vật lộn.
Đó là thế giới mạnh được yếu thua, kẻ yếu chết đi bị kẻ mạnh ăn, xương cốt cũng chẳng còn, kẻ mạnh sống sót phải tiếp tục không ngừng ăn tươi kẻ yếu hơn, đó là thế giới đơn giản mà tàn nhẫn vô tình.
Các kỵ sĩ thành công sống sót thoát khỏi cái địa ngục đó, hiện nay toàn thân đã chìm trong cảm giác yên tâm an ổn, giải phóng mệt nhọc tích lũy mấy ngày qua.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, đến địa điểm nghỉ ngơi trước khi đến thành Santol, là chỗ bờ sông nơi Zeros từng tới.
Thứ bọn họ nhìn thấy, là cảnh tượng tàn khốc vượt ngoài mong muốn.
“Đây, đây là chuyên gì ?”
“Xe ngựa hỏng, thi thể của các thương nhân, bị băng cướp tập kích ?”
Tại nơi bờ sông vốn là địa điểm cắm trại nghỉ ngơi, có rất nhiều vết máu và vô số thi thể.
Là thương nhân và đoàn lính đánh thuê hộ vệ.
“Nhắc mới nhớ, một tháng trước chúng tôi cũng bị cướp tấn công, khu vực quanh đây nhiều trộm cướp lắm hả ?”
“Không, không thể nào. Là băng cướp từ vùng khác tới, thật là, đã mệt đến thế này rồi…”
Lev bực bội nói nhỏ.
Xung quanh Rừng đại ngàn Fafuran vẫn thường xuyên có quái vật đi lạc, cho nên đây vẫn là khu vực nguy hiểm với bất kỳ ai, kể cả băng cướp quen sống trong rừng.
“Đội trưởng ! Thi thể vẫn còn ấm, xem ra họ mới bị tập kích thôi !?”
“Cái gì ? Như vậy, bọn chúng chắc hẳn vẫn còn ở gần đây.”
Trộm cướp muốn ở lại chỗ nào thì cũng phải gần nguồn nước, đồ đạc cướp bóc được cũng cần chỗ giấu, có thể suy đoán bọn chúng đang trốn trong hang đá nào đó gần đây.
“Gần đây có hang động nào không ? Tôi thì chưa từng nghe nói đến.”
“Lúc tôi còn nhỏ, tôi nhớ từng có một băng cướp, gọi là băng Asheila, phải không nhỉ ? Căn cứ của chúng ở khá gần đây."
“Ha… chỉ sợ cái căn cứ đó được tái sử dụng rồi.”
Asheila nghĩa là “vượn”, về cơ bản là loài khỉ Nhật Bản. Hết gặp phải vượn trắng biến thái, giờ lại đến băng cướp có tên là “khỉ”, xem ra bọn họ khá có duyên với các loại khỉ, chỉ khác một chút là bọn khỉ dữ lần này biết nói tiếng người…
“Schweith, Selestina, chuẩn bị Familiar !”
“Ồ, đến lượt chúng ta ra sân rồi ?!”
“Tìm kiếm bọn cướp từ trên không ?”
Bọn họ lập tức sử dụng tấm bùa, 3 con Familiar bay lượn trên không. Zeros gọi ra là chim ưng, Schweith là chim cắt, còn Selestina là bồ câu, ba con Familiar ở trên không trung tách ra dò tìm cả thượng nguồn lẫn hạ nguồn con sông, rất nhanh đã tìm thấy tung tích băng cướp.
“Tìm thấy rồi, bọn chúng ở thượng nguồn, cách đây tầm 30 phút đi bộ.”
“Bọn chúng bắt theo phụ nữ và trẻ em làm con tin.”
“Bọn chúng có lẽ rất mong chờ đêm nay, thật muốn phá hỏng giấc mơ đẹp đó… làm chuyện phiền phức dư thừa…”
Đám người Zeros nổi giận bừng bừng, liên tục chiến đấu mà chỉ có thịt để ăn khiến bọn họ tích lũy không ít bất mãn. Phẫn nộ khiến cơ thể họ run rẩy, sát ý mãnh liệt trào ra không thèm che giấu.
Cho đến bây giờ, vẫn phảng phất bên tai từng tiếng kêu than oán thán.
Trở về từ Rừng đại ngàn Fafuran, tất cả bọn đã biến thành ác quỷ La Sát.
“Bọn cướp đáng chết, khiến chúng ta phải làm thêm việc thừa… hừ hừ hừ…”
“Để tôi xử lý cái lũ súc sinh chết tiệt này !”
“Gươm Mithril của tôi đêm nay đã khát máu lắm rồi… khặc khặc khăc…”
“Đó chỉ là kiếm sắt thường thôi mà ?! Có nói vậy thì…”
“Đừng cố giả làm ra vẻ cao siêu, mất mặt quá. Cái lũ trộm cướp này cứ như gián vậy, không giải quyết cho nhanh sẽ có thêm nhiều người bị hại…”
Mọi người đồng tâm nhất trí, vì thời gian nghỉ ngơi quý giá bị quấy nhiễu mà trút hết phẫn nộ chất chứa vào người đám cướp, tất cả đã hóa thân thành chiến quỷ Tu La.
Ánh mắt lóe ra từng tia sáng dữ tợn, như dã thú đói khát.
“Đám người này khác hẳn một tuần trước…”
“Chiến đấu đến nỗi phát cuồng rồi. Sai lầm…”
Chiến đấu, tức là gánh vác lấy tội nghiệt, bọn họ đã hoàn toàn từ bỏ tinh thần của cái nghề kỵ sĩ này, biến thành một đám Berserker chỉ biết chiến đấu không ngừng.
“Tất cả, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu ! Giết sạch lũ cướp đó !”
“ “ “ “ “ “Ô ô ô ô ô ô !” ” ” ” ” ”
Tiếng gầm rống xung trận vang vọng bờ sông, các kỵ sĩ một lần nữa lao đầu vào chiến đấu, chỉ để xoa dịu phẫn hận trong lòng mình…
Không ai biết tinh thần và niềm tin kỵ sĩ của họ đã bay đi đâu mất, chỉ biến băng cướp đã vô tình trở thành kẻ thù của tập đoàn dã thú hung bạo.
“Đội trưởng Lev cũng vậy nốt, rốt cuộc là thế quái nào vậy ? Vậy còn… chúng ta phải thu dọn cái bãi hiện trường thảm thiết này hả ?”
“...Chắc vậy thôi. Mà, thật muốn biết vì sao cả đám bọn họ lại trở nên hiếu chiến vậy chứ…”
“Tôi không biết… cũng không muốn biết, luôn cảm thấy đó không phải là thứ tôi nên tìm hiểu…”
Các kỵ sĩ đến đón bị bỏ lại, bọn họ cực kỳ hoang mang không hiểu tại sao những người đồng đội mới một tuần trước còn chính trực lịch lãm bây giờ trở thành một đám chiến sĩ hung hãn.
Mà bọn họ cũng còn việc phải làm.
Vài kỵ sĩ ở lại, vừa cảm thán than thở thảm cảnh bên bờ sông, vừa tiến hành giải quyết hậu quả, tránh xảy ra dịch bệnh. Đây cũng là nhiệm vụ của kỵ sĩ.
47 Bình luận
tks transR.I.P lũ cướp
Các anh kỵ sĩ đến đón muốn tìm kiếm vực thẳm của địa ngục như đám kia à
*Cắn