• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

...

Chương 02

7 Bình luận - Độ dài: 1,106 từ - Cập nhật:

Cơn mưa không có vẻ gì sẽ ngừng lại.

Tôi chạy qua cổng trường, luồn lách giữa những học sinh đang rời trường về nhà.

Cảm giác trong lòng vẫn tệ, nhưng cơ thể tôi lại thoải mái kỳ lạ. Người tôi ướt đẫm vì mưa, cảm giác lạnh buốt. Đầu óc tôi như đang ở trong trạng thái hưng phấn, nhưng thực ra không phải.

Tôi không thể ngừng khóc. Tôi cứ thế di chuyển như một cái máy, hướng về nhà mà không quan tâm đến ánh nhìn của bất kỳ ai xung quanh.

Chỉ hôm nay thôi, tôi muốn quên hết mọi thứ. Dù điều gì có xảy ra sau khi tôi quên đi, cũng không thành vấn đề. Nếu hiện tại có thể lấp đầy, dù chỉ trong chốc lát, tôi sẽ cảm thấy được cứu rỗi.

Tôi lao qua dòng người. Tôi dừng lại ở đèn giao thông gần nhà. Đèn đỏ, nên tôi phải đứng chờ.

Tôi tranh thủ lấy lại hơi thở, rồi lại chạy tiếp.

Mưa bắt đầu nặng hạt hơn.

Tôi bước qua những con phố quen thuộc và tiến đến ngã tư gần nhà.

Ở đó, chân tôi bỗng khựng lại.

“Masatoshi?”

Một cô gái với chiếc ô màu đen đang đi lại gần nhà tôi.

Cô ấy cao, có mái tóc đen dài. Đôi mắt thanh mảnh đầy sự cảm thông.

“Rika, cậu……”

“Nếu cứ chạy mà không có ô, cậu sẽ bị cảm đấy. Vào nhà tớ đi, như hồi trước ấy. Tắm cho ấm người.”

“Không cần đâu. Tớ có thể tắm ở nhà mình mà.”

“Đợi đã!”

Trước khi quay về nhà, tôi chợt nhớ ra một điều quan trọng.

Tôi đã để quên chìa khóa ở nhà. Nhưng không có ai ở nhà cả.

“Mọi chuyện thay đổi rồi. Không biết tớ có thể dựa vào Rika được không.”

“Giá mà cậu nói ngay từ đầu. Thế thì, đi thôi.”

Tôi đã bị phản bội nhiều lần trong đời, nhưng vẫn có một vài người bạn.

Một trong số đó là Kamisato Rika, người bạn từ thời thơ ấu.

Chúng tôi quen biết nhau từ hồi tiểu học và luôn ở bên nhau bất cứ khi nào có thể. Cha mẹ hai bên đều bận rộn, nên có lẽ chúng tôi hợp nhau ở điểm đó.

Vì nhà hai đứa chỉ cách nhau vài phút đi bộ, nên khi còn học tiểu học, chúng tôi thường chơi ở nhà Rika hoặc nhà tôi.

Đến tuổi dậy thì, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngại ngùng về cậu ấy, và vì thế, chúng tôi có phần xa cách. Tôi cảm thấy không thoải mái khi luôn nhận sự giúp đỡ từ Rika.

Ngay cả khi tôi bị phản bội, Rika vẫn luôn là đồng minh của tôi. Cậu ấy là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của tôi. Điều này chắc chắn là thật.

“Vào đi. Tớ sẽ đun nước tắm cho cậu, lau khô người bằng khăn rồi đợi nhé.”

“Cậu chu đáo thật đấy, Rika. Tớ thực sự ngưỡng mộ cậu.”

“Đây không phải điều gì đáng để ngưỡng mộ cả. Chúng ta đã biết nhau lâu rồi mà.”

“Vậy thì, tớ chỉ nói cảm ơn và trân trọng điều đó.”

Ngâm mình trong bồn tắm, tôi dần cảm thấy thư thái hơn.

Cơn giận trong tôi như đã qua đỉnh điểm, và tôi có thể chấp nhận sự thật một cách bình tĩnh hơn.

“Tớ vừa bị đá, đúng không nhỉ?”

Thẳng thắn mà nói, tôi có thể xem như mình đã đánh mất vài tháng vừa qua. Nếu chúng tôi chia tay vì không hợp nhau, thì đó là lỗi của tôi.

Nhưng ngoại tình mà không hề có chút ác ý nào lại là một câu chuyện khác. Tỷ lệ sai lầm là mười trên mười, hoàn toàn do cô ấy.

Dù đã tự biện hộ cho mình, trái tim tôi vẫn nhói đau. Tôi không đủ mạnh mẽ để vượt qua ngay lập tức.

“Không ổn.”

Tôi ra khỏi bồn tắm vì suy nghĩ quá nhiều, suýt chút nữa tôi đã ngất.

“Cậu trông không được vui.”

Rika, đang ngồi cạnh tôi, là người lên tiếng trước.

Tôi đã thay đồ xong và ngồi trên ghế sofa. Tôi cố gắng giữ gương mặt bình thường, nhưng chẳng cách nào giấu được ánh mắt của người bạn từ thuở nhỏ.

“Làm sao cậu nhận ra thế?”

“Mỗi khi cậu có vấn đề, cậu lại đặt tay lên cằm.”

“Tớ thật sự không thể giấu được gì với cậu.”

“Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, Masatoshi? Cậu chạy trong mưa như điên ấy.”

“Khó mà giải thích, nhưng mà—“

Khi đã mở lời, mọi chuyện cứ thế tuôn ra.

Tôi kể về việc hẹn hò với Kisaki Saki, và bị cô ấy chia tay không công bằng chỉ vì triết lý khó hiểu của cô ấy. Tôi đã bày tỏ cơn giận vì cả hai không thể hòa hợp.

Đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy một sự pha trộn phức tạp giữa giận dữ, hoang mang, và tuyệt vọng.

Rika lắng nghe tất cả, như một vị bồ tát. Cậu ấy không cố phủ nhận tôi. Nếu nói một cách cực đoan, Rika hoàn toàn đứng về phía tích cực.

“Đó là lỗi của Kisaki-san.”

“Cậu cũng nghĩ vậy à?”

“Chắc chắn rồi. Trong tất cả những con quái vật mà Masatoshi từng gặp, cô ta là một trong những kẻ tệ nhất. Tớ nghĩ đó là một cú sốc lớn vì cậu luôn tin tưởng cô ta. Nhưng sẽ tệ hơn nếu cậu tiếp tục bị lừa dối. Chia tay bây giờ vẫn tốt hơn là để mất nhiều năm sau.”

“Còn khoảng trống mà cô ta để lại thì sao? Nó là một lỗ hổng lớn, và chẳng thứ gì có thể lấp đầy được.”

Đó là mất mát.

Dù là ai đi nữa, tôi vẫn là người thua cuộc.

“Bất cứ thứ gì lấp đầy khoảng trống đều ổn mà.”

“Nói đúng hơn, tớ chỉ muốn tìm cách quên đi nhanh chóng. Bị phản bội thực sự rất khó chịu.”

“Tớ biết điều đó khó khăn. Vậy thì, cậu hãy dựa vào tớ. Giống như hồi xưa ấy.”

Giống như hồi xưa.

Mỗi khi gặp khó khăn, tôi đều kể với Rika. Cậu ấy luôn động viên và bao bọc tôi bằng sự ấm áp. Tôi nhớ rằng khi làm như vậy, tôi luôn bình tĩnh lại một cách tự nhiên.

“Cậu chắc chứ?”

“Tớ đã bao giờ nói không đâu?”

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

t thấy hình như đều đc sắp đặt hết cả r hay sao á chắc nghĩ nhiều r
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Bình luận đã bị xóa bởi Hàn Bạch Kiều
Yan mà để người mình yêu có bồ mà k làm gì thì hơi yếu🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
@EbiKhan: nhỏ đó tính hết rồi
Xem thêm
Dồn hết may mắn đổi lấy bé yan r chắc cx ko thiệt lắm đâu
Xem thêm