Vol 1
Chương 20 - Vẻ ngoài người lớn. Tâm hồn trẻ con. Đã vậy còn là mỹ nhân
8 Bình luận - Độ dài: 679 từ - Cập nhật:
『Chóp. Nhai nhai… Ehehe♪』
Hime vừa ăn miếng socola hình măng tre từ tay tôi, vừa cười rạng rỡ hạnh phúc. Từ nãy đến giờ, cảnh tượng này đã lặp lại được vài lần.
Hime đã chọn loại socola hình măng tre làm món tráng miệng sau bữa ăn và đang thưởng thức nó một cách thích thú.
Có lẽ vì sự hào hứng của cô ấy cao quá, nên...
「Vậy, tớ cũng ăn thử một cái được không~?」
Hijiri-san từ nãy giờ chỉ ngồi quan sát, cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa mà nhướng người về phía tôi.
Ban đầu cô ấy ngồi ở chiếc sofo phía đối diện, nhưng bây giờ cô ấy đã chuyển sang chiếc sofa tôi đang ngồi. Thế là chiếc sofa vốn đã nhỏ bây giờ lại còn chật hơn vì cả ba người ngồi cũng một chỗ. Vì Hime khá nhỏ nhắn nên cũng miễn cưỡng vừa khít.
Chật quá... Đúng hơn là, ở gần mới thấy Hijiri-san quả là rất đặc biệt.
Với vẻ đẹp tuyệt trần, thân hình cân đối và một sức hút không thể phủ nhận được... Nếu sau này Hime lớn lên và trở nên giống như thế này, lúc đó tôi không biết mình phải cảm thấy háo hức hay muốn cô ấy cứ mãi dễ thương như vậy nữa. Nghĩ thế khiến tim tôi như đập loạn nhịp cả lên
「Chị đã no rồi mà, đúng không?」
「Nhưng Hime-chan ăn ngon lành thế kia làm chị không chịu nổi~. Nhìn cái mặt hạnh phúc đó thì ai mà lại không tò mò chứ」
「...Chị sẽ lại mập lên đấy. Hôm qua chẳng phải chị vừa tuyên bố sẽ ăn kiêng sao?」
「A, mai mà! Ăn kiêng thì mai bắt đầu cũng được mà~」
「Hôm qua về nhà, chị còn ăn hết phần cơm hộp của mình để lại, đã thế còn ăn cả phần của em nữa đấy. Như thế đâu còn gọi là ăn kiêng được?」
「Hi-Hime-chan? Đừng nói mấy lời ác ý với chị như thế chứ! Dù đó là sự thật, nhưng vẫn có những điều không nên nói ra mà」
「Nếu là sự thật, thì chị nên chấp nhận đi」
「Không nghe! Không biết gì hết! Không quan tâm!」
Trong khi hai chị em đang cãi nhau trông rất vui vẻ, tôi lại bận suy nghĩ chuyện khác.
Hijiri-san… từ trước đến giờ tôi cứ nghĩ cô ấy không ăn nhiều hoặc có khẩu phần ăn khá nhỏ so với một nữ sinh trung học.
Thì ra là do cô ấy đang ăn kiêng nên tự hạn chế lượng đồ ăn của mình.
May thật, tôi đã lo lắng rằng việc ăn quá ít như thế sẽ không tốt cho cơ thể đang phát triển của cô ấy.
Nhưng biết rằng ở nhà cô ấy vẫn ăn uống đầy đủ, tôi cũng an tâm được phần nào.
「Yohei, cho tớ một cái đi~?」
「À à, được thôi.」
Tôi đặt gói socola tre của Hime sang một bên và lấy gói socola nấm mà Hime mở trước đó để so sánh. Rút ra một cái, tôi đưa cho Hijiri-san.
「Cảm ơn nhé~ Tớ ăn đây~」
「Ừ… nhưng sao cậu lại nhìn tớ chăm chú thế?」
「Hmm? Tớ đang tự hỏi có nên ăn kiểu giống Hime không… hay là ăn luôn cả ngón tay của cậu nhỉ?」
「Không, không, cái đó thì… không được đâu!」
「Ufufu♪ Đùa thôi mà~ Tớ chỉ muốn trêu cậu tí thôi~.」
Thấy tôi hoảng hốt, Hijiri-san bật cười thích thú.
Không ngờ cô ấy lại có một mặt tinh nghịch như vậy. Ngược lại với Hime – một đứa trẻ nhưng rất chững chạc, Hijiri-san lại trông trưởng thành nhưng thực ra lại khá trẻ con.
Dễ thương thật đấy… nhưng vì điều đó khiến tôi bối rối quá nên hy vọng cô ấy kiềm chế một chút.
Những trò đùa từ người được xem là hoa khôi của trường thực sự quá sức chịu đựng đối với một nhân vật phụ như tôi rồi―
8 Bình luận