Kĩ năng.
Chỉ một từ cũng có thể khiến nhiều Thợ săn phải rơi nước mắt.
Điều kiện thức tỉnh kĩ năng của mỗi người đều khác nhau:
«Tôi đã đấm bao cát 10.000 lần trong phòng tập. Sau đó, nó tự nhiên xuất hiện.»
«Một ngày nọ, tôi bỗng dưng nghe thấy một giọng nói từ Chúa!»
«Ma thuật? Tôi đã có thể sử dụng nó ngay từ lúc bước vào Toà tháp.»
Trong khi những Thợ săn có nhân cách tốt và ý chí mạnh mẽ phải leo tháp một cách chật vật bởi sự thiếu hụt kĩ năng. Lại có đầy rẫy các Thợ săn với nhân cách chó gặm được sống sung túc, an nhàn nhờ vào những kĩ năng mạnh mẽ. Vua lửa, người đứng hạng 1, cũng là một kẻ như vậy.
Nếu ta so sánh đời với game, chẳng phải Vua Lửa đang chơi một game mà may mắn là kĩ năng sao? Hắn có thể có mọi thứ hắn muốn nhờ vận may trời phú đó.
Ngược lại thì… đời tôi chẳng khác nào một trò RNG [note60453] rác rưởi
Loạng choạng 2 chân, vừa chửi rủa cuộc đời tôi vừa lang thang khắp các con hẻm. Tôi rời khỏi quán bar sau khi đã say khướt, chẳng nhớ đã đến đó từ khi nào. Tôi tiến vào một con ngõ nhỏ và rồi nôn hết ruột gan của mình ra ngoài. Tôi quay cuồng, trố mắt nhìn vào đống nhầy nhụa kia: tôi nhận ra mình đã nôn ra cả mật xanh mật vàng.
“Mày thật xui xẻo” là những gì mà bãi nôn kia đang muốn nói với tôi
“Tổ sư nó…” Tôi lằm bằm. “Nếu tao vốn đã xui xẻo, vậy thì đừng cho tao chút may mắn nào hết luôn đi. Gieo cho tao hi vọng để rồi đạp đổ để làm gì?”
Mỗi khi bạn chơi game, khi nào là lúc bạn cảm thấy tuyệt vọng nhất?
Hẳn là những ai từng chơi game gacha sẽ rõ nhất điều này. Khốn khổ nhất không phải là khi bạn lệch rate—mà là khi nhân vật 5 sao bạn có được lại như shit. Một nhân vật 5 sao phế hơn cả 3 sao.
Và tuyệt vời làm sao, nhân vật 5 sao của tôi còn chẳng bằng 1 sao.
Cổ họng tôi nghẹn ngào, chẳng thốt được lời nào ngoài những tiếng nức nở. “Chó má!”
Thật vậy đó. Đời tôi thực sự là một trò RNG chó chết.
Thông thường sau khi thức tỉnh một kĩ năng, bạn sẽ phải báo cáo nó với Hiệp hội Thợ săn. Nhưng tôi đã không làm thế. Bạn cũng hiểu mà. Cái kĩ năng chó chết này là một sự xúc phạm. Thật quá nhục nhã. Làm sao tôi có thể cho họ xem một kĩ năng như này được? Kiểu, tôi sẽ phải nói thế nào và họ sẽ phản ứng thế nào?
“Xin chào, ngài Thợ săn,” họ sẽ nói. “ Bạn thức tỉnh kĩ năng của mình như thế nào?”
Tôi biết nói gì đây? “Uh—Tôi đã rất ghen tị với Vua Lửa.”
“Xin lỗi?” Mặt họ sẽ lộ rõ vẻ bối rối.
Nên, để cứu vớt mọi chuyện, tôi sẽ giải thích kĩ hơn. “Tôi nghĩ tôi đã phát điên bởi sự đố kỵ và ganh ghét của mình. Sau đó Toà tháp đã ném cho tôi một kĩ năng và bảo tôi câm miệng đi.” Và sau đó vung vẩy tay như thể đang thảo luận về một kĩ năng mạnh mẽ mà tôi vô tình có được. “Nó thậm chí nói rằng tôi là con người xấu xí với sự đố kỵ khủng khiếp,” Tôi sẽ nói thế với nụ cười trên môi. Haha
Tôi không thể nói thế được! Kể cả nếu có cách nào đó để kể với mọi người về điều này. Tôi sẽ là người duy nhất cười cợt một cách khổ sở vào cái bản mệnh xui xẻo này của mình
Nên tôi uống cho tới khi cạn túi và rồi lang thang trong một con ngõ hẻo lảnh nào đó.
Dẫu vậy, chẳng có gì thay đổi cả—tôi vẫn thất bại. Tôi thậm chí chẳng thể đi đứng một cách đàng hoàng. Trước khi kịp nhận ra, tôi đã lạc vào một con hẻm nào đó. Chẳng thể nhớ nổi mình đã vào đây bằng cách nào, từ lúc nào. "Đây là chỗ quái nào thế này?"
Hay thôi tôi cứ nằm vật ra giữa nền thế này đi? “Ah. Buồn thật đó.” Thật xui rủi. Tôi cố nén nước mắt.
Bỗng một tiếng hét thất thanh vang lên. Nó đến từ phía bên kia con hẻm
Tiếng van xin đó đầy đau đớn, “…làm ơn, ugh! Tại sao anh…”
Cơn mơ màng của tôi tan biến ngay lập tức.
Tiếng kêu đó quá thật để có thể cho rằng là tôi chỉ đơn thuần đang say và ảo giác. Tuy không thể biết đó là ai nhưng tôi hiểu rằng người đó đang gặp nguy hiểm.
‘Chuyện quái gì vậy?’ Tôi tự hỏi, rón rén bước đi. Theo bản năng, tôi nín thở. Từng bước một, tôi chậm rãi bước tới gần con hẻm nơi phát ra tiếng thét.
Khi tôi đến gần, những giọng nói đó trở nên rõ ràng hơn.
Đây là—
“V-vua Lửa. Sao anh lại đột ngột—” một giọng nữ thều thào.
“— Kêu gào vô ích. Cóc có ai ở đây đâu—” giọng nam đáp.
—Đây là—sai lầm ngu dốt thứ 2 mà tôi đã phạm phải hôm nay.
Sai lầm đầu tiên là—uống cho tới khi tâm trí vỡ vụn. Cả đời tôi chưa bao giờ say bét nhè đến thế. Dẫu vậy, hôm nay là một ngoại lệ. Tôi đã vô cùng cáu giận khi nhận ra kĩ năng bậc S của mình là thứ phế phẩm, nên tôi đã nốc rượu để quên sầu.
Sai lầm thứ hai là—không nhanh chóng chạy đi sau khi thấy tiếng thét.
“Tao đã đầu độc nước của mày,” giọng nam nói. Tôi tự hỏi tại sao giọng nói đó lại quen thuộc đến vậy.
“Đ-độc? Vua Lửa à, Tôi không hiểu anh đang nói gì hết.” Giọng nữ ấy khẩn khoản.
“Chà, diễn xuất của mày thật sự tốt đấy. Nếu có ai đó thấy cảnh này, họ sẽ bị lừa mất.”
Một tình huống bế tắc hoàn toàn [note60454]
Trong con ngõ tối không một ánh đèn, chỉ mỗi một nam và một nữ. Thật kì lạ khi miêu tả đơn giản như họ chỉ ở đó. Người đàn ông đang đe doạ người phụ nữ.
“Acid bao tử của Basilisk,” người đàn ông nói. “Đáng ra người bị đầu độc là tao mới phải. Wow. Nếu không phải vì kĩ năng của mình, tao chắc đã chết rồi. Hm? Có vấn đề gì sao? Mặt mày đang trắng bệt đó, Quý cô Thánh Nữ.”
“Là Bách Độc Bất Xâm sao…? K-không thể nào! Anh không thể nào có kĩ năng đó được.”
“Dĩ nhiên không.” Người đàn ông cười lớn, âm thanh vang vọng khắp con ngõ. “Nhưng tao có kĩ năng còn tốt hơn so với Bách Độc Bất Xâm.”
Cuối cùng, tôi nhận ra người đàn ông đó là ai. Không quan trọng con ngõ đó tối như thế nào, tôi có thể nhìn thấy tấm lưng của hắn—tôi chắc chắn không thể lầm được mái tóc đuôi ngựa đó. Tôi đã theo dõi hắn và các chiến tích của hắn ngày qua ngày trong suốt mười năm. Và đã thấy hắn trên TV mới chỉ tối hôm qua. Tôi đã luôn khao khát được trở thành một người như hắn.
‘Đó thực sự là Vua Lửa!’ Tôi trố mắt.
Thợ săn Số 1. Tượng đài của thời đại. Thần tượng của hàng vạn người. Cũng vì thế, hắn là người hùng đã thu hút mọi sự chú ý và ganh ghét… đặc biệt là sự đố kỵ của tôi.
Với cả, “Đó không phải là Thánh nữ sao!?”
Tôi bịt miệng mình lại để ngăn bản thân phát ra tiếng thở. Thánh Nữ. Thợ săn hạng 9 người đã được tuyển chọn bởi Hiệp hội. Đã có tin đồn cho rằng cô ấy đang hẹn hò với Vua Lửa. Chính hành vi gần gũi dạo đây của họ đã làm dấy cơ số vụ bê bối liên quan đến cô ấy. Quý cô với nhan sắc hoàn mĩ, người mà tôi chỉ có thể nhìn thấy trên mạng, thông qua hình ảnh và video, đang ở ngay đây.
“Nhưng hết giờ chơi rồi,” Vua Lửa nói. “Giờ là lúc mày phải trả giá vì dám đâm lén tao.”
Và cô ấy không chỉ đứng đó. Cô ấy đã bị đe doạ. “C-chờ chút đã, Vua Lửa à,” cô ấy cầu xin. “Anh hẳn đã hiểu lầm… Tôi chỉ muốn được cùng leo tháp với anh như một đội thôi!”
“Tao cũng đã tưởng là thế, nhưng không phải vậy,” Vua Lửa đáp.
“Chờ chút đã! Hãy nghĩ lại đi. Nếu cùng hợp tác, 2 ta có thể dễ dàng dọn sạch tầng 40! Thậm chí chúng ta có thể leo đến tầng 50 trong chưa tới 1 năm! Đúng thế! Đó là nơi chưa từng có ai có thể đặt chân đến, nhưng nếu là chúng ta—”
“Tao cũng đã tưởng là thế, nhưng không phải vậy,” hắn lại đáp.
Chết lặng, tôi nghĩ, “Chẳng phải 2 người đang… hẹn hò?” Internet đã nói thế. Thậm chí nhà đài còn tranh luận kịch liệt về tình yêu của 2 anh hùng. Nhưng khung cảnh trước mắt tôi không có tí gì gọi là lãng mạn cả. Kể cả có cố nghĩ tích cực cũng không thể cho rằng đây chỉ là cuộc cãi vả bình thường của một cặp đôi được.
Sát khí.
Tất cả những gì tôi thấy là một người đàn ông tràn ngập sát khí và một người phụ nữ đang cố gắng níu kéo sự sống.
“Làm ơn! Đây chỉ là hiểu lầm, hãy lắng nghe tôi nói,” cô ấy khóc.
“Lắng nghe? Được. Được thôi. Đó là điều nên làm ha.” Vua Lửa tóm lấy cổ Thánh Nữ.
Từng tiếng thở yếu dần khi hắn từ từ bóp nghẹt cô. Những tiếng kêu cứu chuyển dần thành những tiếng rên rỉ nhỏ.
“Nhưng, tao sẽ là người ra luật và quyết định ai được nói,” hắn gầm gừ.
Thánh Nữ vùng vẩy đến ngạt thở. Phổi tôi cũng như bị bóp ngạt khi chứng kiến cô ấy cố giãy giụa. Không thể tin nổi. Ôi Chúa ơi. Điều gì đó không phải phép đang diễn ra ngay trước mắt tôi.
“Tao sẽ hỏi. Chỉ cần trả lời thôi. Ah, mày cũng không cần phải nói. Chỉ cần gật đầu để trả lời. Okay?”
Cô ấy cố gắng gật đầu, thút thít. Tôi nuốt nước bọt trong sự sợ hãi và thương cảm.
“Nếu mày thành thật, tao sẽ để mày sống. Thậm chí cho mày thuốc giải. Nhưng nếu mày dám làm tao phật ý… Chà, tao có cần phải giải thích nữa không? Tao nghe nói mày tốt nghiệp từ Oxford. Liệu mà dùng não cho đàng hoàng.”
Thánh Nữ tuyệt vọng tìm cách tháo cánh tay đang nắm chặt cổ cô.
Âm thanh giằng co vang đến tận tai tôi nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Đó là bất khả thi đối với Thánh Nữ, người nổi tiếng với khả năng chữa trị để có thể thắng Vua Lửa trong một cuộc chiến sức lực.
“Trả lời cho thành thật, tao chỉ có một câu hỏi cho mày thôi.”
Thánh Nữ đấu tranh để được thở.
“Ai đã lệnh cho mày giết tao. Chỉ cần trả lời tao thế thôi. Có phải là Hắc Phù Thuỷ không?”
Thánh Nữ nao núng và ngừng vùng vẫy.
“Nghĩ cho thật kĩ trước khi trả lời,” Vua Lửa nói. “Tao có thể không có Bách Độc Bất Xâm, nhưng tao có kĩ năng Phát hiện Nói dối. Nếu mày nói dối và để tao phát hiện, tao sẽ thiêu mày thành tro.”
Thánh Nữ không trả lời ngay. Trong con ngõ tối, thật khó để nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy. Tuy nhiên, bạn có thể cảm nhận sự yên lặng đó. Trong khi Vua Lửa đang nhìn, Thánh Nữ chậm rãi gật đầu.
“Biết ngay mà.” Tiếng cười của hắn vang lên. “Vĩnh biệt, Thánh Nữ Isabelle.”
Ngọn lửa bùng lên.
Ngọn lửa nuốt trọn con ngõ. Nó phát ra từ tay của Vua Lửa lan tới cổ của Thánh Nữ và rồi nhấn chìm toàn bộ cơ thể cô ấy trong lửa. Cô ấy giãy giụa trong tuyệt vọng. Đây là cơ hội sống sót cuối cùng của cô. Nhưng bất kể cô cố gắng vẫy vùng đến thế nào, cô vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Vua Lửa
Vua Lửa nhìn chằm chằm vào cơ thể bốc cháy của Thánh Nữ. Không chút lay động.
Đứng trước ngọn lửa dữ dội, Vua Lửa lại hết sức bình tĩnh. Vô cùng bình tĩnh, hắn nắm chặt lấy cổ của Thánh Nữ cho tới khi kết thúc. Thánh Nữ vung vẩy 2 tay. Cô cắm móng của mình sâu vào cánh tay của Vua Lửa và cố kéo nó ra. Cuối cùng, cô buông thõng 2 tay… và bất động.
Cô ấy buông xuôi.
Và bất động.
Bụng tôi quặn thắt. Có cảm giác như thứ gì đó đang đấm liên hồi vào lồng ngực. “Tên khốn khiếp!”
Một anh hùng của nhân loại vừa chết trước mắt tôi. Không, sẽ thật là sai trái nếu chỉ bảo là cô ấy chết. Đúng vậy—cái chết của cô ấy không phải do nguyên nhân bình thường.
Cô ấy đã bị giết chết. Bị giết bởi một anh hùng khác, Vua Lửa.
‘Một tên điên.’
Thánh Nữ giờ chỉ còn là một thi thể cháy xám. Kể cả vậy, ngọn lửa vẫn không dừng lại. Vua Lửa không chỉ dừng ở đó. Hắn tiếp tục đốt cho đến khi toàn bộ thi thể ấy thành tro. Và hắn làm điều đó với một khuôn mặt vô cảm, từ đầu đến cuối.
‘Hắn không tỉnh táo.’ Tôi lùi lại. ‘Mình cần phải thoát khỏi đây ngay lập tức.’
Và như vậy, tôi phạm phải sai lầm thứ 3 ngày hôm nay. Sai lầm cuối cùng—
Rắc—
Một âm thanh nhỏ vang lên. Tôi không giẫm lên chai lọ. Thay vào đó, tôi giẫm vào một mảnh thuỷ tinh nhỏ.
Có lẽ là mảnh vụn từ một chai Soju. Chắc là bị gió thổi đến đây… tôi không biết nó ở đó từ lúc nào. Mà không, cũng chả cần phải biết nữa.
Thay vào đó, có 2 thứ tôi cần phải nhận ra:
Đầu tiên, tôi vừa phạm phải 1 sai lầm ngu dốt.
“…Hoh,” giọng của Vua Lửa hướng về phía tôi đang trốn.
Và tiếp theo, Vua Lửa là một kẻ săn mồi sẽ không bỏ qua cho sai lầm của người khác.
“Tao tưởng tao đã xử lý hết đám chuột nhắt quanh đây rồi chứ, hoá ra còn sót một con à.” Hắn ráo riết truy tìm tôi.
Tôi đã bỏ chạy.
Chạy hết sức bình sinh. Không kẻ nào chỉ mới giết 1-2 người mà có ánh mắt đó cả. Hẳn hắn đã giết ít nhất 10 người. Thậm chí là hơn rất nhiều con số đó. Đó là đôi mắt của kẻ sát nhân. Là đôi mắt của quỷ.
Và con quỷ đó đang truy lùng tôi.
“Ha? Chạy nhanh quá nhờ.” Ngay khi hắn cất lời, một cảm giác nóng rát đâm xuyên qua mắt cá chân tôi. Và ngay giây tiếp theo, tôi ngã gục xuống đất. Thậm chí còn chưa kịp hiểu tại sao mình trượt ngã.
Cho tới khi tôi nhìn thấy chân mình nằm dưới đất.
“H-hiik…!?” Một tiếng rít bật ra từ môi tôi.
Chân tôi đã bị chặt. Chân tôi. Cả 2 đều đã bị chém đứt. Trái và phải. Chúng thậm chí còn đang mang giày.
Tôi thậm chí có thể nhìn được logo hàng hiệu được in trên mặt kia của đôi giày.
“L-làm ơn tha cho tôi! Làm ơn!” Tôi van nài. Hệt như Thánh Nữ.
“Vậy sao mày lại chạy? Mày làm tao giật mình đó,” Vua Lửa đáp, cúi người xuống. Hắn nhặt một bên chân của tôi lên. Sau đó bắt đầu chơi với nó hệt như đang chơi bóng rổ. “Hey. Mày thấy không?” hắn hỏi.
Mắt tôi dõi theo từng nhịp lên xuống của chân mình trong không khí. Rơi vào tay hắn. Sau đó lại bay lên không. “Tôi k-không thấy gì hết!”
Vua Lửa cúi sát hơn. “Mày không thấy cái gì cơ?”
“Tôi không biết gì hết! Ugh. Làm ơn. Tôi không biết…”
“Mày không biết cái gì?”
“Làm ơn… Vua Lửa à. Làm ơn… tha cho tôi. Tôi sẽ không nói gì. Tôi sẽ không kể ai hết.”
Tôi cảm thấy bóng dáng hắn phía trên đầu mình.
Hắn quỳ xuống để nhìn tôi. “Wow. Vậy là mày đang bảo rằng là mày đã thấy tao và thậm chí nhận ra tao? Mày hẳn đã thấy hết mọi chuyện. Mày biết hết rồi đúng không?”
“Làm ơn…”
“Ông anh à, ông làm tôi thất vọng quá đó. Sao anh lại tỏ ra không biết gì hết vậy hả?” Vua Lửa ngắm nghía chân tôi. “Nói nhanh. Ai gửi mày tới? Lại là Hắc Long hả?”
“Tôi… thật sự không biết… gì hết…”
“Mày vẫn cố chấp bảo là không biết gì trong khi vừa đứng nhìn tao và Thánh Nữ ở trong kia? Rón rén, như một con chuột nhắt? Hey, giờ nè. Ông anh, câu chuyện của anh thật đáng tin. Nếu tôi là một thằng thiểu năng có lẽ tôi đã tin những gì anh nói là thật rồi.”
Vua Lửa cười toe toét. “Nhưng anh thấy đó, tôi cóc có thiểu năng. Anh đang muốn móc mỉa thằng này hả?”
Những tia lửa bùng lên trước mắt tôi. Lửa lan từ lòng bàn tay của Vua Lửa sang chân tôi. Ngọn lửa bừng cháy mãnh liệt và rồi nuốt trọn chân tôi, mùi thịt cháy làm tôi muốn nôn mửa.
Hắn đốt trụi mọi thứ, không còn gì cả. Không còn logo hàng hiệu. Không còn đôi giày tôi mang bao lâu. Không còn cả chân tôi, thứ từng là một phần của tôi cho tới mới nãy.
Tất cả đều biến mất.
“Tiếp theo sẽ là đầu của mày. Trả lời tao cho thành thật.”
Tâm trí tôi trắng xoá.
Con quỷ này… điên rồi.
Hắn là một tên điên. Không có cách nào để đàm phán với một gã điên cả. Hắn chẳng quan tâm người khác nghĩa gì, luôn luôn cho rằng bản thân đúng. Hắn là một tên tâm thần kẻ sẽ giết hại người vô tội không vì lí do gì.
Với tư cách người giữ hạng 1. Với tư cách một con người, sao hắn có thể làm thế này?
Và tôi đã ám ảnh một con người như hắn suốt thời gian qua sao?
Rất nhiều người—bao gồm cả tôi—đã tin tưởng rằng hắn là một người hùng. Chúng tôi thích hắn vì sự thẳng thắn và trung thực. Chúng tôi đã ca ngợi hắn như một người có tính cách phóng khoáng. Tên mất trí này ư?
“D-dối…” tôi lắp bắp.
“Cái gì?” hắn hỏi.
“Kĩ năng Phát hiện Nói dối… tôi nghe bảo anh có kĩ năng Phát hiện Nói dối.” Tôi tuyệt vọng thều thào. “Anh bảo Thánh Nữ rằng anh biết nếu có ai đó nói dối. Và cô ấy nên trả lời thành thật.”
Thấy Vua Lửa không phản ứng gì, tôi tiếp tục, “Nên hãy kiểm tra tôi với kĩ năng đó. Kiểm tra xem tôi có nói thật hay không. Ngài Vua Lửa… Tôi chỉ tình cờ, tình cờ đi ngang qua. Làm ơn hãy tin tôi!”
Vẻ mặt của Vua Lửa trở nên kì lạ. “Tao xạo đó,” hắn đáp.
2 Bình luận