~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 chương tại web team dịch.
Chương 02 được Update vào lúc 18h15. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
_________________________________________________
CHƯƠNG 2: THANH NIÊN NHẬN NUÔI CÔ BÉ
Đứa bé này quá nhỏ để được phán quyết là một tội nhân.
Tuổi thọ của ‘Quỷ tộc’ so với một ‘Nhân tộc’ như Dale quả là chênh lệch. Dale thậm chí không thể đoán được tuổi của ‘Nhân tộc’ nhưng, gương mặt ló ra khỏi bụi cây này đây, cậu có thể đoán rằng cô bé chỉ tầm 5-6 tuổi.
Đó không phải độ tuổi gây nhiều khác biệt.
Chú ý đến ánh mắt vô hồn của đứa bé đã và đang nhìn cậu chuyển hướng sang que xiên cá kế ngọn lửa, Dale mới ra mình vẫn đang nướng cá. Cậu nhanh chóng lấy xiên khỏi đó. Đắng lòng là nó có hơi cháy một chút.
“…Hmm…”
Nếu xiên nướng chuyển từ trái sang phải, ánh nhìn chằm chằm của đứa bé cũng chuyển hướng theo nó.
Dường như nó cũng đã trở thành một khá gây chú ý.
“… Muốn ăn không?”
Quả là một tình huống xấu hổ nếu Dale chỉ bắt đầu trước mặt đứa trẻ như thể bản thân cậu đang khoe khoang vậy.
Và cứ giữ tâm thái như thế, cậu ấy gọi cô bé với một giọng điệu gần như không chút hứng thú gì. Ngay sau đó, cậu ấy lại càu nhàu về sự độc đoán của mình, ‘Mình vừa nói cái quái gì thế’.
Nghe được giọng của Dale, đứa bé một lần nữa nhìn chằm chằm mặt cậu và hơi nghiêng đầu.
[“***? ***, ****?”]
“Hn? Ồ… ?”
Những lời từ của đứa bé khiến cho Dale cũng phải nghiêng đầu.
Cậu không thể theo kịp lời của cô bé nhưng cậu đã nhớ rằng có một loại ngôn ngữ mà cậu đã nghe qua ở đâu đó.
“Hmm… người đó, chắc chắn…”
Quay lại với Quỷ tộc, cậu ấy nhớ lại vaiì lời từ một người bạn mạo hiểm giả từng dạy cậu.
“Ngon ngữ của Quỷ tộc cũng giống với ngôn ngữ khi ngâm xướng các loại phép, ý là nó là sao nhỉ…”
Dale đập tay lại biểu thị cho sự sáng tỏ của những lời kia.
Hóa ra đây là vì sao mà Quỷ tộc lại được gọi là ‘Những pháp sư sinh ra cùng mọi thứ’.
“Hm… , thế thì… [Cần, cái này, đến, đây?].”
Vì phải dùng đến ngôn ngữ niệm phép, nên Dale đã dựa vào vài con chữ đơn giản để cậu có thể hiểu. Dale không có đủ kiến thức trong những cuộc hội thoại và những đại loại thế, cậu ấy không để ý đến việc căn nhắc việc nên làm.
Tuy nhiên, đối với một ngôn ngữ mà Dale hiểu được, vẻ mặt của đứa trẻ trông có vẻ khá an tâm hơn. Cô bé ra khỏi bụi cây tạo thành một tiếng ‘xào xạc’ và đến gần Dale.
Chính Dale là người gọi cô bé, nhưng cậu lại nhìn lần nữa nhìn chằm chằm.
Sau khi đứa bé ấy đến gần ngay kế bên một người lạ không hề quen biết trước đó mà cũng không có sự cảnh giác nào—mà không chỉ có thế…
Đứa bé trông cực kì yếu ớt.
Tay chân cô bé lộ ra dưới một lớp vải rách rất có thể đã từng là một bộ váy. Không thể nhìn thấy gì ngoài da bọc xương cả. Với hình dạng ấy đủ để đặt nhiều câu hỏi, những dấu hiệu suy dinh dưỡng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
Nếu muốn giết đứa trẻ này, thậm chí bạn không cần thứ gì đó hoành tráng như kiếm. Dale chỉ cần tóm lấy chiếc cô gầy nhôm của cô bé bằng tay không, thì sau một lúc, cô bé cũng khó sống.
Quỷ tộc đã sống cách ly với những tộc còn lại, tuy nhiên, họ cũng đồng thời được công nhận là một chủng tộc có sự thân thiết mạnh mẽ. Vì lẽ đó, ‘lưu đày’ chỉ dành cho những ai phạm trọng tội.
Hơn nữa, với một chủng tộc có tuổi thọ dài, tỉ lệ sinh nở của họ rất thấp. Vì thế, trẻ con đối với Quỷ tộc là châu báu.
Dale thậm chí không dám nghĩ đến chuyện, để cô bé này một mình ở một nơi tồi tệ thế này kể cả khi cô trở thành một phạm nhân.
“Cho… ăn… A, mình đang nói cái khỉ gì thế này…”
Trong khi Dale nhăn mặt, cậu ấy hướng xiên cá nướng về phía đứa bé như thế cậu nhường nó đi vậy. Những từ như ‘Hãy ăn bữa này đi’ không tồn tại trong các câu thần chú ma thuật.
Vì thế mà Dale mới đưa xiên nướng ra, nhưng đứa bé ấy vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm con cá, rồi cuối cùng là nhìn Dale.
[“******?”]
“Không sao, cứ ăn đi.”
Đứa bé thắc mắc nhìn Dale. Dale cố gật đầu trong lúc đó. Trông thấy Dale làm như thế, đứa bé chậm rãi đưa con cá nướng vào miệng.
Từng miếng nhỏ, từng miếng nhỏ, cô bé ăn con cá với cái miệng nhỏ nhắn của mình. Cùng lúc đó, cậu ấy nghĩ cô bé chỉ giống như một con vật nhỏ bé mà thôi.
Sau khi đợi chờ đứa bé ăn xong con cá của mình, Dale lại lần nữa chọn lời để nói.
“A,… [Nhóc, bảo vệ, người, đi cùng, có không?]
Không có gì quyết định rằng hộ vệ của cô bé không có ở đây, nhưng sau khi được hỏi, cô bé ấy cứ nhìn nhìn lên và đáp lại những cụm từ đáng xấu hổ trong khoảng khắc trước.
[“***, ************, ****. ************, ********.”]
“Hmm,… cùng nhau, tồn tại, được không? … dã thú, từ chối… ?”
Dale chỉ có thể ghép một vài từ lại, nhưng biểu cảm của hoàn toàn suy sụp. Hóa ra đứa trẻ nghĩ rằng, Dale sẽ chăm sóc cô bé.
Đi theo đứa bé đang tiến sâu vào rừng với những bước chân bé nhỏ, Dale tự nghĩ thầm.
Gọi cô bé lại, cho cô bé cá, nếu cậu phải nói vì sao, thì nó phải là một ý muốn chợt nảy sinh. Vì lúc đó, Dale đang suy nghĩ về thứ cậu sẽ làm kể từ giờ.
Đứa bé đột nhiên dừng lại, khiến Dale ngẩng đầu nhìn lên.
[Gì thế? Phía trước?”]
Đứa bé chỉ về phía trước, đồng thời gật đầu.
[“**********”]
“Lại thêm thú dữ?… Chắc không phải đâu nhỉ?”
Trong khi Dale nghĩ ngợi về điều đó, có thứ gì đó dần xuất hiện ở nơi mà đứa bé chỉ đến.
“Tsk!”
Và rồi, hơi thở của Dale chợt đình trệ.
Thậm chí là với một người vung kiếm vì miếng ăn, cũng phải do dự khi nhìn thấy thứ đó, “thứ gì đó đã từng là người” đang nằm ở đó.
(… Đây là, gần giống với, Quỷ tộc. Xét về hình dáng của sừng thì… nam giới nhỉ… )
Với hình dạng như thế, Dale không thể xác định cách thức bị giết hay thời gian chết của nạn nhân.
Vết thương nghiêm trọng.
Khu rừng này ẩn chứa rất nhiều quái vật lẫn dã thú. Dale không biết liệu bản thân cậu có bị tấn công hay quấy nhiễu sau khi chết hay không, nhưng rất có thể là bởi vì lí do đó.
(Cặp sừng đó… đều có ở hai bên… Người này là cha con bé ư? Không lý nào ông ta có thể bỏ rơi con gái mình dù con bé có bị trục xuất, hay những thứ như vậy)
Dale tự hỏi phải chăng bản thân cậu đang nói rằng mình nên giúp. Rồi Dale lại nhớ lại những lời mà đứa bé ấy đã nói.
Nếu lúc này, Dale ghép những manh mối lại, có lẽ , đó là những lời cuối cùng người cha đã căn dặn.
—‘Con không được ở lại bên cạnh thi hài của ta’. Lúc đó, bọn dã thú rất có thể sẽ tập trung lại. Nếu là thế, thì đứa bé thậm chí sẽ không có cơ hội nhỏ nhoi để tự bảo vệ chính mình.—hoặc là những thứ như vậy.
“A… khốn thật. Nếu mình thấy những thứ như thế này, thì làm sao có thể để đứa bé này một mình đây…”
Dale vò đầu bức tóc. Người cha ấy đã trao cho cậu di nguyện cuối cùng. Hơn nữa, dù cô bé vâng lời người cha rằng không được ở gần ông, cô bé lặng lẽ sống sót ở gần đó và tìm ra được xác của ông ấy.
[“Với cội nguồn của danh tự ta, những người theo chân Gaia, ta ra lệnh cho các ngươi, hãy thay đổi theo khao khát của thứ này”]
Dale niệm chú trong khi tay cậu đặt trên mảnh đất kế bên thi hài. Mặt đất lún xuống và mở ra một cái hố như thế nó là con đường dẫn xuống hoàng tuyền vậy.
Đứa bé đến gần Dale một chút và nhìn cậu với một vẻ mờ mịt, có lẽ gần như là do loại phép mà cậu thi triển.
Dale nhìn đứa trẻ và nói.
“Chôn ông ấy thôi nào, ít nhất là vậy,… mình tự hỏi không biết con bé có hiểu không. Hmm… [Chôn, Đất, Người, Chết]…”
Để cho Dale thấy mình đã hiểu, cô bé khẽ gật đầu một lần.
Trong vòng một phút, Dale đã e sợ rằng có nên cho cô bé thấy cái xác trong tình trạng kinh khủng này hay không, nhưng dường như đứa bé ấy đã chấp nhận sự tình này được khá lâu rồi. Cậu ấy chuyển mắt lên ‘người cha’ như một lời từ biệt.
Có lẽ, đã có một thứ gì đó để thăm viếng kể từ giờ và cả sau này.
Sau khi chôn cái xác xuống hố, Dale đấp hố lại với ma thuật của mình và lặng lẽ quan sát đứa trẻ.
[“*****”]
“Đó là lời cảm ơn? Đừng có lo gì về nó cả.”
Ngay khi hoàn thành phần mộ, Dale lại thực hiện ma thuật của mình một lần nữa. Cậu không thể khắc cái tên lên nó, nhưng nếu là dành cho sự cấp bách, thì đây có thể nói là một phần mộ tốt rồi.
“… Haizz…, thế thì, mình nghĩ đây là cũng là định mệnh.”
Đứng sau đứa trẻ cứ nhìn chăn chú vào phần mộ, Dale buông ra một hơi thở dài.
[“Tên của đây, “Dale”, Ngươi, Tên là?”]
Cô bé quay đầu lại và nói với một vẻ bất ngờ hiện trên mặt mình.
“Latina.”
Và
“Latina.. hử. Latina, [Đây, Cùng với, Ngươi, Đi?]”
Đáp lại những lời mà Dale vừa nói, Latina, đứa trẻ chắc chắn phải bất ngờ từ đầu đến cuối, lại uể oải gật đầu.
0 Bình luận